Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Sủng Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17: Cứu Người
K
hóc tới mức đó, A Kết biết không thể giấu được, cúi đầu, nghẹn ngào hỏi hắn: "Hắn đã nói gì với huynh?"
Không có chỉ tên nói họ, Mạnh Trọng Cảnh cũng hiểu nàng nói ai, đồng thời hắn cũng chắc chắn, người nọ đã tìm A Kết rồi.
Hắn ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng đứng đối diện với hắn, tóc mai bay theo chiều gió, trong cơn mưa to, khuôn mặt trắng nõn đong đầy nước mắt càng thêm đáng thương bất lực.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên Mạnh Trọng Cảnh nhìn thấy người trong lòng khóc tới mức đó. Hắn rất muốn ôm nàng, nhưng người hắn lại ướt đẫm, đành nắm chặt tay để đè nén sự xúc động: "Hắn nói nàng là người đẹp nhất hắn từng thấy, hắn muốn cướp nàng từ tay ta. A Kết, nàng, có phải hắn bắt nạt nàng đúng không?" Nhìn nàng mềm mại nhưng lại không yếu ớt sợ sệt, hồi nhỏ, lúc chơi đùa cùng hắn, khi bị ngã, nàng không bao giờ khóc, nếu người nọ dùng lời nói để ức hiếp nàng, nàng sẽ không khóc tới mức đó.
Trước mắt hắn hiện lên nụ cười ý vị sâu xa của người nọ, Mạnh Cảnh càng nghĩ càng hận, "Hắn, ta đi giết hắn!"
A Kết sợ hãi, không cần nghĩ ngợi đã túm chặt hắn, nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn, nước mắt nàng chảy càng nhiều: "Huynh đừng lỗ mãng, hắn, hắn chỉ bế ta..."
"Hắn ôm nàng khi nào?" Mạnh Trọng Cảnh hận đến mức giọng của hắn vút lên thật cao.
Nhìn thấy hắn như vậy, A Kết càng sợ, cúi đầu khóc: "Hôm đó hắn đến nhà ta làm khách, lúc mọi người ngủ trưa, ta đọc đang sách ở thư phòng, hắn bất ngờ xông vào... Hắn ép ta gả cho hắn, ta không đồng ý, hắn cũng đi luôn... Trọng Cảnh, ta, ta bị hắn chạm vào rồi, huynh có ghét ta không, không muốn cưới ta nữa..."
Nàng khóc, ruột gan như đứt từng khúc, sợ hắn không cần nàng.
Mạnh Trọng Cảnh lại thở ra nhẹ nhàng, tuy tức giận chưa giảm chút nào, thật may là nàng không có chuyện gì, nàng vẫn là của hắn.
Nhìn nước mắt nàng rơi không ngừng, Mạnh Trọng Cảnh vừa đau lòng lại vừa vui mừng, nàng khóc, không phải chứng tỏ nàng không có ý gì với Triệu công tử hay sao, không hề có tình cảm với hắn ta còn gì?
Kéo tay nàng, cầm thật chặt, Mạnh Trọng Cảnh vừa kiên quyết vừa vụng về an ủi: "A Kết đừng khóc, sao ta lại có thể ghét bỏ nàng chứ? Đều do ta vô dụng mới hại nàng bị hắn bắt nạt! A Kết, nàng chờ xem, nếu hắn còn dám có những suy nghĩ, hành động sai lệch, dù liều mạng, ta cũng phải che chở cho nàng!"
Tay hắn rất lạnh nhưng lại khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp, A Kết nghẹn ngào gật đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn: "Trọng Cảnh, chuyện lần này, chúng ta cho qua đi, lọai người như hắn, chúng ta không thể trêu vào. Về sau ta sẽ tránh mặt hắn, sẽ không đi một mình, Trọng Cảnh, huynh cũng đừng trêu chọc hắn, chúng ta sắp thành thân, ta không muốn huynh gặp chuyện không may, ta cũng không muốn chọc giận hắn, nếu hắn để lộ chuyện này, ta không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa..."
Mạnh Trọng Cảnh có thể nói thế nào?
Nàng khóc không ngừng, hắn buông tay nàng, thử giúp nàng lau nước mắt, chạm vào một chút lại dừng lại, nhìn thấy nàng không gạt tay hắn ra, hắn cũng yên tâm, ngón tay run run nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng.
Quy củ trong thôn không quá cứng nhắc, sau khi hứa hôn, hai người có thể gặp nhau vài lần, năm này qua năm khác, Mạnh Trọng Cảnh lại là một nam nhân thành thật, nhiều lúc khó tránh khỏi muốn làm chuyện gì đó, nhưng khuôn mặt của A Kết trắng nõn, giơ tay sờ, nàng cũng không cho, lúc này, A Kết lại không trốn, ngược lại, nàng lưu luyến bàn tay thô ráp của hắn. Đây là nam nhân mà nàng sắp gả, hắn yêu thương nàng, hắn đối với nàng lại rất dịu dàng.
Nàng ngoan ngoãn giống như đang trong giấc mộng, sự đau lòng của Mạnh Trọng Cảnh chậm rãi chuyển thành rung động, ánh mắt hắn không nhịn được nhìn chằm chằm môi nàng.
Nơi đó, hắn còn chưa được chạm qua, lại bị người ta cướp trước.
"A Kết, ta, ta..." Khát khao nhưng lại không dám.
A Kết ngẩng đầu không hiểu, đôi mắt hoa đào mơ màng chứa đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu động lòng người. Hầu kết Mạnh Trọng Cảnh giật giật, giơ tay nâng cằm nàng, cúi đầu, tới gần. Suy cho cùng vẫn cảm thấy chột dạ, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần, mong nàng không tránh.
Khuôn mặt nam nhân càng ngày càng gần,trái tim A Kết đập thình thình, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, do dự, bỗng nhiện, một khuôn mặt khác lướt qua trước mắt nàng. Sắc mặt A Kết trắng bệch, nhanh chóng lùi lại, nghiêng đầu không dám nhìn hắn, một lát sau, nàng khẽ cúi đầu, cầm ô: "Về đi, để người ta thấy không tốt đâu."
Mạnh Trọng Cảnh cầm chặt ô không buông.
A Kết không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn hắn, mặt lại đỏ.
Nhìn thấy nàng như vậy, dũng khí của Mạnh Trọng Cảnh lại bùng lên, nắm chặt tay nàng, giọng nói khàn khàn: "A Kết, cho ta hôn một chút, một chút thôi."
A Kết cúi đầu, lắc đầu không nói.
Mạnh Trọng Cảnh không nhịn được nắm chặt tay nàng, nho nhỏ, mềm mại không xương. Hắn nhìn tay nàng, lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, băn khoăn một lúc mới mở miệng: "A Kết, hắn, hình như hắn quyết tâm muốn cưới nàng, hắn, hắn có tiền lại đẹp như thế, trước mặt cha mẹ nàng rất lễ phép, cha mẹ nàng, Tiểu Cửu đều thích hắn. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, cha mẹ nàng muốn gả nàng cho hắn, nàng..."
"Ta làm sao?"
Theo từng lời hắn nói, toàn bộ sự ngượng ngùng hồi hộp đều bay sạch, ngay lập tức,A Kết rút tay ra, ngửa đầu nhìn hắn: "Ta với huynh biết nhau từ nhỏ, huynh đối xử tốt với ta, trong lòng ta cảm thấy vui mừng, huynh tới cầu hôn, ta đồng ý, chỉ cần huynh không ghét bỏ ta, ta một lòng một dạ muốn được gả cho huynh, ai ép ta ta cũng không đổi ý. Trọng Cảnh, lời này ta chỉ nói một lần, nếu huynh nghi ngờ ta là loại thấy người sang bắt quàng làm họ, ta không còn gì để nói nữa!"
Đôi mắt nàng rưng rưng, vừa ngang bướng lại thêm chút uất ức, Mạnh Trọng Cảnh hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: "A Kết nàng đừng giận, ta, ta chỉ sợ hãi, sợ nàng ngứa mắt khi thấy ta..."
Hắn lắp bắp, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, mặt hắn hơi đỏ, A Kết thấy lòng dịu lại, giật ô, khi xoay người, nàng nói nhỏ: "Nghĩ lung tung cái gì hả, nếu ta ngứa mắt khi nhìn thấy huynh thì năm ngoái, ta sẽ không đồng ý..." Suy cho cùng vẫn thấy ngượng, chưa nói xong đã vội vàng chạy vào, nhốt Mạnh Trọng Cảnh ở ngoài cửa.
Mạnh Trọng Cảnh đứng tại chỗ, ngơ ngác, ngay cả khi mưa to đổ xuống đầu hắn, hắn cũng thấy vui.
"Sao huynh còn chưa đi?" Đang sung sướng thì nghe thấy giọng nói thúc giục của nàng.
Mạnh Trọng Cảnh càng thêm vui vẻ, biết nàng lo lắng ình, cũng không dám lề mề nữa, vừa giữ ô vừa nói với nàng: "Ta đi luôn đây. A Kết, nàng đừng sợ, chờ ta cưới nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng bị người khác ức hiếp!"
A Kết không trả lời.
Đợi một lát, thấy Mạnh Trọng Cảnh đã đi xa, nàng sờ cán ô- nơi hắn vừa cầm, mấy ngày nay, trái tim của nàng luôn thấp thỏm cuối cùng cũng được yên ổn rồi.
Dượng và Tri Huyện có qua lại với nhau, người nọ lại thường ra vào thôn, chắc lai lịch của hắn cũng không lớn, chỉ cần không cho hắn có cơ hội tới gần, hắn sẽ không làm được gì. Nếu hắn có gan làm cái chuyện ép buộc nữ tử đàng hoàng, dù sao phụ thân cũng là tú tài, nếu phải báo quan, hắn đừng mong bọn họ hội sẽ nhịn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc này, nàng và Mạnh Trọng Cảnh đã nói rõ ràng với nhau, hắn không ghét bỏ nàng, nàng chẳng có gì phải sợ nữa rồi.
~Chiều tối, mưa cũng nhỏ dần, mưa rơi từng giọt tí tách, mưa suốt hai ngày, cuối cùng cũng tạnh.
Sau cơn mưa, cỏ dại mọc rất nhanh.
Lâm Hiền chỉ được nghỉ hai ngày, giữa và cuối tháng, muốn ra ruộng nhổ cỏ cũng không được, lại không nỡ để thê tử và nữ nhi phải làm công việc vất vả này, năm trước đã nhờ người giúp. Một ngày bốn mươi đồng, tổng cộng bốn mẫu đất, lâu nhất là hai ngày là có thể làm xong, rất nhiều người tranh nhau công việc này, thỏai mái lại dễ kiếm tiền. Sau khi Lâm gia và Mạnh gia kết thân, Mạnh Trọng Cảnh chủ động sang giúp đỡ, con rể tương lai nhiệt tình, Liễu thị cũng không tiện nói tới chuyện tiền bạc, đành gọi hắn sang nhà ăn cơm.
Mạnh Trọng Cảnh rất thật thà, nếu hắn kéo dài thời gian, làm trong hai ngày, thừa dịp ăn cơm ở Lâm gia cũng có thể gặp vị hôn thê hai lần, nhưng hắn ngượng ngùng, buổi sáng đã nhổ xong cỏ ở hai mẫu lạc rồi. Mạnh Trọng Đạt vội vàng làm ở ruộng nhà mình, Liễu thị cho Lâm Trọng Cửu và Mạnh Trọng Cảnh cùng nhau làm, tuy có Lâm Trọng Cửu giúp đỡ nhưng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, người làm nhiều nhất vẫn là Mạnh Trọng Cảnh.
Có con rể, buổi trưa, lúc ăn cơm, Liễu thị cố ý cho A Kết bưng thức ăn lên. Gia đình nhà nông không có nhiều phép tắc, với người con rể như Mạnh Trọng Cảnh, nàng rất vừa lòng, đồng ý cho hắn chút lợi lộc, lúc nàng định thân với Lâm Hiền, Lâm Hiền tìm mọi lý do để gặp nàng, bọn họ đều biết.
A Kết không đi, ngược lại còn bị mẫu thân trêu ghẹo nhiều hơn, hơn nữa lúc trước phải bận rộn, phiền lòng, biết Mạnh Trọng Cảnh sợ nàng thay lòng đổi dạ, nàng cố nén sự xấu hổ, đỏ mặt bưng thức ăn lên.
Thấy nàng, Mạnh Trọng Cảnh vô cùng khẩn trương.
A Kết xấu hổ, nhìn hắn một cái, sau khi đặt thức ăn lên bàn, lập tức đi ra ngoài, khi ra cửa, nàng nghe thấy tiếng đệ đệ cười hắc hắc.
Ngày hè, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, A Kết nhìn bồn hoa, ở đó hoa lan tươi tắn, động lòng người, khóe mắt đuôi mày của nàng bừng lên nụ cười.
Nếu người nọ không bao giờ xuất hiện thì thật là tốt, nàng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Sau khi nghỉ trưa, Mạnh Trọng Cảnh dẫn Lâm Trọng Cửu tới ruộng ngô của Lâm gia.
Cây ngô vượn cao, trên ngọn cây, hoa ngô đã mọc, vươn cao thẳng, còn cao hơn cả Mạnh Trọng Cảnh. Hắn để cho Lâm Trọng Cửu đi theo, hắn nhổ từng cặp, cho Lâm Trọng Cửu ôm ra, muốn Lâm Trọng Cửu thoải mái một chút.
Xung quanh là lá ngô xanh biếc, Mạnh Trọng Cảnh khom người đi về phía trước, không cẩn thận xượt qua lá ngô, trên cổ lập tức xuất hiện vết xước.
Đang cúi đầu nhổ cỏ, bỗng nhiên, phía trước có tiếng bước chân vội vàng.
Mạnh Trọng Cảnh nhíu mày, nghe chăm chú, nghe thấy có thứ gì đó rơi "bịch" một tiếng, sau đó là tiếng vùng vẫy, giãy dụa. Cảm thấy nghi ngờ, đang do dự không biết nên sang đó hay không, bên đó bỗng vang lên tiếng mắng chửi thô ráp của nam nhân: "Ta đá ngươi! Đồ đàn bà thối, ngươi đá ta hả! Hôm nay ta nhanh chóng đá người cho đã, tý nữa ta bán người đến nhà chứa. Cho ngươi chết, dám gọi người đánh ta hả!" Người bị hắn mắng đã bị bịt miệng, chỉ nghe thấy tiếng khóc hu hu và giãy dụa.
Giọng tên này Mạnh Trọng Cảnh vẫn nhớ, là tên côn đồ ở cạnh nhà hắn, trước kia, hắn đã xúc phạm A Kết.
Tiếng lụa bị xé vang lên, vừa nghe đã biết hắn lại muốn làm nhục người ta rồi!
"Vương Ngũ, dừng tay!" Mạnh Trọng Cảnh giận dữ, không thèm để ý tới việc bị lá ngô cứa vào người, chạy nhanh tới.
Đối phương không đáp lại, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, Mạnh Trọng Cảnh chạy càng nhanh, tới gần, thấy dưới vai Vương Ngũ là một cô nương mặc váy trắng. Cô nương cúi đầu, không nhìn rõ khuôn mặt, bả vai hở gần hết, Mạnh Trọng Cảnh không dám nhìn lâu, chạy vài bước, xông tới, túm chặt Vương Ngũ, đánh cho hắn một quyền.
Trời sinh, Mạnh Trọng Cảnh khôi ngô cao lớn, đầu của Vương Ngũ cũng không thấp, lại rất gầy rất nhiều, hơn nữa, lúc nãy đã hao phí không ít sức lực, bị đánh một quyền lập tức ngã ra đất. Nhận ra Mạnh Trọng Cảnh, hắn khinh miệt, xì một tiếng, vừa nằm trên mặt đất vừa mắng: "Mạnh Trọng Cảnh, tốt nhất là ngươi đừng phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu không đừng trách ta không..."
Chưa nói xong đã bị Mạnh Trọng Cảnh đấm thêm ột phát, tự biết không đánh lại hắn, Vương Ngũ căm hận, không cam lòng lườm cô nương đang nằm sấp trên mặt đất, vội vàng chạy.
Mạnh Trọng Cảnh còn muốn đuổi theo,nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn nào của nữ nhân vang lên sau lưng hắn, hắn không kìm lòng được, quay đầu lại, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
Cô nương ngẩng đầu, giữa mái tóc dài,khuôn mặt nàng hiện ra, da trắng môi hồng, nhìn hắn bằng đôi mắt hoa đào, nước mắt ràn ruạ, nhìn thoáng qua, hắn suýt nữa nhìn nhầm, tưởng nàng là vị hôn thê, nhưng cũng chỉ thất thần trong chớp mắt, ngoại trừ ánh mắt, hai người cũng chẳng có gì giống nhau. Mạnh Trọng Cảnh vừa muốn mở miệng, cô nương đã vùng vẫy đứng dậy, lại không đoán trước được,áo trên vai nàng tuột ra, toàn bộ nửa phía trên người nàng đều hiện ra trước mặt hắn...
Ngay lập tức, Mạnh Trọng Cảnh xoay người sang chỗ khác, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh thân thể của nàng như bông hoa trắng, tim đập không yên.
"Cô nương, ta, ta..."
"Mạnh đại ca, huynh đánh nhau với người ta sao?" Từ xa, giọng nói sốt ruột của Lâm Trọng Cửu vang lên.
Mạnh Trọng Cảnh khẩn trương. Nếu tình huống này bị Lâm Trọng Cửu thấy, quay đầu nói, chẳng những làm hỏng thanh danh của cô nương này, ngay cả hắn, muốn làm người cũng chẳng dễ dàng.
"Cô nương, ta nhắm mắt lại giúp cô, cô thả tay ra, nhanh mặc quần áo vào!"
Cô nương váy trắng không phản đối, ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng trước mặt nàng.
Tiếng bước chân của Lâm Trọng Cửu càng ngày càng gần, Mạnh Trọng Cảnh không còn thời gian để do dự, nhắm mắt lại, ôm cô nương sau lưng hắn, giúp nàng mặc áo ngoài, "Mạo phạm."
Sức lực của hắn rất lớn, nhanh chóng mở ra, sau đó lập tức đứng dậy, xoay lưng lại, nói: "Ta đi ngăn đệ đệ lại, sau khi chỉnh trang xong, cô nương đi nhanh đi!"
"Ân nhân, đừng đi!" Sau khi được tự do, nữ tử váy trắng lập tức lấy khăn trong miệng ra, khóc, gọi hắn.
Bước chân của Mạnh Trọng Cảnh dừng lại một chút.
Nữ tử váy trắng thấy vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, vừa run run nắm chặt váy áo vừa khóc: "Ân nhân, huynh cứu ta với, chân trái của ta bị trẹo rồi, nơi này lại lạ nước lại cái, sợ không đi xa được, ân nhân, xin huynh hãy cứu ta, ta sợ người nọ vẫn chưa đi xa, ta lại..."
Giọng nói của nàng mềm mại, lúc khóc lên lại càng là ai oán đáng thương.
Mạnh Trọng Cảnh sinh lòng trắc ẩn, nhưng trong nhà hắn lại không có nữ quyến, không có cách nào giúp đỡ nàng, cùng lúc đó, Lâm Trọng Cửu cũng tới, trong lòng hắn khẽ động: "Cô nương, cô, cô chờ ta một chút, ta đi tìm, ta bảo đệ đệ đi tìm nữ quyến giúp ngươi về thôn." Hắn muốn để Lâm Trọng Cửu ở đây trông đối phương, hắn là một đại nam nhân, mình hắn ở cùng một chỗ với nàng, chuyện này không tốt, nhưng lại sợ Vương Ngũ quay lại, đành phải sửa lại lời nói.
"Cảm ơn ân nhân, ân nhân cứu giúp Như Nương, mọi thứ ân nhân quyết định, Như Nương đều nghe theo."
Nữ tử tên Như Nương nghiêng chân, ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu khóc, tạ ơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Sủng Thê
Tiếu Giai Nhân
Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=con_duong_sung_the__tieu_giai_nhan