Chút Tình Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
ĩnh Xuân đến nhà Vĩnh Nghi, lòng cô như mùa xuân mở hội, cô muốn hỏi Hồng Yến và Vĩnh Nghi về Quách Phú.
Cửa phòng khép hờ, điệu nhạc tango dìu dặt từ phòng ngủ bên trong. Hôm nay sáng chủ nhật, giờ này hai vợ chồng còn rút trong phòng. Vĩnh Xuân mỉm cười một mình. Rồi mình sẽ có một mái nhà như anh Vĩnh Nghi, với một căn phòng hạnh phúc, cô đưa tay gõ nhẹ, vẫn không có tiếng trả lời. Vĩnh Xuân để tay lên cánh cửa, cô bỗng dừng lại, mắt mở to run rẩy. Trước mắt cô tất cả nhòe nhoẹt sụp đổ.
Quách Phú và Hồng Yến cả hai đều lõa lồ, họ đang quấn chặt vào nhau, quên cả đất trời.
- Khốn nạn!
Vĩnh Xuân nấc lên, cô quay đầu chạy như ma đuổi:
- Vĩnh Xuân, Vĩnh Xuân!
Vĩnh Xuân tuôn cả vào anh Hai vừa về đến. Vĩnh Nghi ngạc nhiên nhìn theo em, anh nhún vai bước vào nhà.
Hồng Yến vừa khoác được áo ngủ vào người, còn Quách Phú hắn lúng túng mãi mới mặc được cái quần jean bụi bó ống, cái áo còn vứt trên giường. Vĩnh Nghi đứng khựng lại, mặt anh đỏ lên rồi tái mét. Hèn nào Vĩnh Xuân đã chạy thất thần. Anh lầm lì đứng khoanh tay nhìn cả hai.
- Đẹp mặt thật!
Quách Phú khoác áo lên người, hai kẻ tội phạm đang đứng rụt rè sợ hãi.
Vĩnh Nghi cười gằn:
- Hai người không cần phải ké né. Còn anh kia, xéo ngay lập tức, anh hay bất cứ người đàn ông nào đến đây cũng đã từng lặp lại việc này.
Vĩnh Nghi quay ra, anh đến tủ quần áo của mình lôi ra cái valy và hốt tất cả quần áo nhét lại vào valy, đóng mạnh nắp lại cài khóa.
Quách Phú toan đẩy chiếc Suzuki sáng bóng của mình, Vĩnh Nghi chận lại:
- Anh khoan đi!
Vĩnh Nghi hất hàm bảo vợ:
- Cô làm giấy đồng ý ly hôn, tôi sẽ để cô và hắn tự do.
Hồng Yến vênh mặt:
- Anh viết đi tôi ký.
- Cũng được.
Vĩnh Nghi mở tủ lấy giấy và viết, anh viết vài dòng thảy trước mặt Hồng Yến:
- Cô ký đi!
Hồng Yến ký tên thật nhanh, cô quay sang Quách Phú thản nhiên:
- Anh về đi, chiều đến đón em.
Quách Phú lui nhanh, hắn đến đây cho Hồng Yến biết Vĩnh Xuân có bầu và ngỏ ý cưới. Hồng Yến làm dữ và thỏa thuận cho cưới với điều kiện vẫn tiếp tục quan hệ. Bây giờ thì khổ rồi. Vĩnh Nghi bắt gặp, cả Vĩnh Xuân, cô ta đã khóc và bỏ chạy, khó mà năn nỉ.
Hồng Yến lạnh lùng:
- Nhà này do mẹ tôi mua, tôi ở lại, người phải đi là anh. Những gì của anh anh cứ mang đi.
- Tôi chỉ mang theo quần áo, bao nhiêu đó đủ rồi.
- Tôi cho anh suy nghĩ lại. Vĩnh Xuân sắp có con với Quách Phú, hắn định đi cưới em gái anh, quyết định ly dị của anh coi chừng Vĩnh Xuân mất chồng.
Chưa bao giờ Vĩnh Nghi thấy Hồng Yến trơ trẽn bằng lúc này. Anh lạnh nhạt:
- Dù em tôi có phải một mình nuôi con, nó cũng không cần cái loại người như Quách Phú.
- Tốt, tôi cho anh biết tôi sẽ cưới Quách Phú.
Vĩnh Nghi mai mỉa:
- Cũng như cô đã từng cưới tôi chứ gì. Chào.
Vĩnh Nghi xách valy lên tay, lòng anh nhẹ nhàng. Một năm chung sống, anh ra đi với một hành trang nhẹ tênh và một tâm hồn rỗng tuếch. Anh đã mất tất cả. Tình yêu và hạnh phúc.
Vĩnh Xuân đi thất thểu trên đường, nỗi đau vò xé nát cô. Ôi, chỉ gặp hai lần thôi cô đã trao thân vì những lời mật ngọt, ánh mắt say đắm, nụ hôn ve vuốt và trước đây một giờ, cô còn tin tưởng một đám cưới huy hoàng rực rỡ. Và trong phút chốc, giấc mộng đẹp tan nát, người cô yêu đang cùng với một người đàn bà khác.
Quách Phú, Hồng Yến, Vĩnh Xuân nghiến răng, cô chợt tỉnh mộng và hiểu vai trò của Quách Phú. Hồng Yến căm thù mình, hắn mượn tay Quách Phú phá nát đời cô như cô đã từng mạo thư Hoàng Dũng, phá nát tình yêu của Phương Mai. Mẹ nói đúng, cô đã gieo quả đắng.
Vĩnh Xuân xoa nhẹ tay lên bụng, mẹ sẽ nhục nhã chết đi được. Không, cô không thể để con của tên khốn nạn ấy sống.
Vĩnh Xuân bình tĩnh quay về nhà, lòng cô lạnh lùng giá băng, nhưng vẫn không sao dù đau đớn. Tình yêu tan vỡ.
Suốt đêm thức trắng, Vĩnh Xuân khóc ướt hết cả gối. Cô đã quyết định cho số phận đứa con của mình.
Buổi sáng Vĩnh Nghi về nhà, Vĩnh Xuân đã đi, Vĩnh Nghi muốn gặp em gái nhưng Vĩnh Xuân biền biệt.
Vĩnh Xuân đến Từ Dũ vào lúc sáng sớm, cô là người khách đầu tiên vào phòng kế hoạch hóa gia đình. Bàn Inox lành lạnh và khuôn mặt lạnh lùng của vị bác sĩ, bà ta đưa dụng cụ vào, Vĩnh Xuân chết khiếp vì sợ, cô nhắm mắt lại, chịu đựng từng cơn đau.
Người đầu tiên Vĩnh Xuân gặp là Vĩnh Nghi, mặt cô xanh lướt, Vĩnh Nghi đón em lo âu:
- Em làm sao vậy Vĩnh Xuân?
Vĩnh Xuân nhìn anh nghẹn ngào:
- Anh đừng nói lớn mẹ biết
- Em đã làm gì rồi Vĩnh Xuân?
Vĩnh Xuân cắn môi:
- Em đã phá bỏ nó rồi.
- Trời ơi, sao em làm dại vậy?
- Em không muốn nuôi con của thằng Sở Khanh, anh giúp em về phòng.
Vĩnh Nghi đưa em vào phòng riêng, anh giúp Vĩnh Xuân nằm xuống:
- Hắn có hứa cưới em không?
- Có, nhưng bây giờ hết rồi, em sẽ sống một mình và lo cho mẹ.
- Anh và Hồng Yến đã thỏa thuận ly dị.
- Anh Hai, em hối hận đã làm cho anh xa Phương Mai.
Vĩnh Nghi vuốt tóc em dịu dàng:
- Bỏ qua đi em, Phương Mai đã có đời sống riêng của cô ấy.
Vĩnh Xuân mệt mỏi nhắm mắt, cô đã trải qua những phút khủng khiếp, để từ bỏ đứa con còn trong trứng nước. Còn Vĩnh Nghi anh vừa từ bỏ được một người vợ lăng loàn. Tất cả còn lại là một nỗi đau.
- Em nghỉ đi, có cần gì không, anh bảo con Na mang vào cho.
- Nói nó cho em ly sữa nóng.
- Anh sẽ mang vào cho.
Vĩnh Xuân ứa nước mắt, giờ phút này, cô biết thương anh thì quá muộn.
- Vĩnh Xuân!
Vĩnh Xuân đã bình phục, mặt cô có chút màu hồng, cô lạnh nhạt nhìn kẻ vừa kêu mình, lòng dửng dưng không một chút rung động:
- Anh cần gì ở tôi, đi khách sạn nữa chăng?
Quách Phú cười gượng:
- Cay đắng với anh làm gì, nửa tháng nay anh đi tìm em mà không gặp.
- Tìm tôi làm gì? Giữa tôi và anh không có chuyện gì để nói.
- Em lên xe đi anh chở lại quán nước, anh vẫn giữ ý định cưới em Vĩnh Xuân ạ.
- Cưới tôi?
Vĩnh Xuân cười nhạt:
- Nếu trước đây nửa tháng, anh nói với tôi những lời này, tôi đã sung sướng đến phát khóc, nhưng bây giờ thì không còn nữa.
- Tại sao, em không muốn con anh có cha nữa à?
Vĩnh Xuân quắc mắt:
- Tôi đã phá bỏ nó ngay sau khi buổi chiều gặp anh trên giường của chị dâu tôi. Do đó, tôi không cần anh cho tôi một đám cưới. Bao nhiêu đó anh đủ hiểu tôi đã có quyết định gì. Chào anh!
Quách Phú ngồi sững sờ trên yên xe, không ngờ Vĩnh Xuân quyết liệt đến như vậy. Mười lăm ngày nay hắn đã đi tìm Vĩnh Xuân, đến cả nhà, lần nào cô người làm cũng bảo Vĩnh Xuân đi vắng, thì ra cô phá thai. Lần đầu tiên, Quách Phú nghe mình đau, bởi một người con gái không cần mình, khi hắn trụ bộ lại.
Với Hồng Yến hắn chỉ thích gần gũi mà không muốn có một liên hệ nào. Giờ đây, khi Vĩnh Xuân đã quyết định, cô không bao giờ chấp nhận hắn. Quách Phú đề máy xe, hắn rú mạnh tay ga vọt đi giận dữ. Vĩnh Xuân đứng nhìn theo, nước mắt cô rơi trên má, dù sao cô cũng không chối cãi ý nghĩ, cô còn yêu gã đàn ông đến với thân thể mình. Và tình yêu đó là nỗi đau đớn nhức nhối vô cùng.
- Mười ngày nay mày trốn kỹ quá. Quách Phú đi tìm mày tưng bừng.
Lại Hồng Yến, Vĩnh Xuân sầm mặt, cô nín thinh không trả lời:
- Sao lại để cho hắn đi, không cần cầu cạnh hắn đi cưới à?
Vĩnh Xuân tức tối:
- Việc gì tôi phải cầu cạnh hắn cưới, tôi chưa bao giờ muốn bỏ tiền ra cưới chồng như chị đã làm.
Hồng Yến xạm mặt, cô hung dữ xông vào nắm ghịt đầu Vĩnh Xuân tát mạnh vào mặt. Vĩnh Xuân cũng không vừa, cô đánh lại, nhưng cô yếu thế hơn, bởi cô vừa bình phục lại sau hơn mười ngày nằm một chỗ, cô bị Hồng Yến đánh mà không địch lại được.
- Trời ơi, chị Yến làm gì vậy?
Thân lôi tay người chị con của bác mình ra, Hồng Yến vẫn lồng lộn cho đến khi Thân bẻ mạnh tay cô. Hồng Yến hậm hực:
- Mày can làm gì, tao đánh cho bõ cái thói chua ngoa của gái già.
Vĩnh Xuân khóc tức tưởi, cô chạy vào trường Hồng Yến mai mỉa:
- Sao mày không chạy theo nó đi, nó vừa phá thai đấy!
Thân choáng váng nhìn Hồng Yến sững sờ, Hồng Yến nở nụ cười cay độc đi lại xe mình, cô mở máy xe dong thẳng.
Thân tỉnh hồn đi theo Vĩnh Xuân, anh gặp cô ngồi trước thềm giáo vụ. May là học sinh đã về hết, nếu không thì ê mặt biết mấy. Thân đến gần Vĩnh Xuân:
- Em có sao không?
Vĩnh Xuân vừa tủi thân vừa hổ thẹn, cô gục mặt xuống hai đầu gối mình bật khóc:
- Anh về đi, không cần phải quan tâm đến em.
- Hình như mặt em trầy hết rồi, ra xe anh đưa về nhà.
- Anh về trước đi.
- Không được, anh phải đưa em về nhà.
Thân ôm ngang vai Vĩnh Xuân bắt cô đứng lên đi theo mình.
- Lúc này sao em xanh quá vậy?
- Em bệnh!
Thân đưa Vĩnh Xuân ra xe mình, anh mở cửa dìu cô ngồi vào xe. Vĩnh Xuân vẫn cứ cúi mặt. Trước đây cô đã từng xao xuyến vì Thân, nhưng anh lạnh lùng quá, và giờ đây khi gặp lại, anh vẫn chăm chút cho cô, nhưng cô thì lại không có quyền nhận nữa.
- Em bệnh gì Vĩnh Xuân?
Vĩnh Xuân bối rối, dù sao cô và Thân chưa thân nhau, để cô có thể thố lộ hết chuyện của mình.
- Em không tiện nói thì thôi, tuy nhiên anh vẫn muốn em biết, anh luôn quan tâm đến em.
Vĩnh Xuân đau thót ruột, cô muốn khóc to lên. Khi cô cần anh, anh đã không đến. Đến khi cô bơ vơ lạc lõng ngã vào tay kẻ khác, anh cũng biến dạng, giờ đây anh lại xuất hiện, nói những lời mà trước đây cô khao khát biết bao...
Đã muộn rồi Thân ơi, Vĩnh Xuân nức nở.
- Cám ơn anh quan tâm, nhưng anh đừng tìm gặp em nữa, có lẽ em đỡ xấu hổ hơn.
Những lời Hồng Yến lại vang lên. Thân chua xót, có lẽ đúng như lời chị Yến nói, nhưng anh không thể buộc Vĩnh Xuân nói lên sự thật, cô chưa là gì của anh.
Xe dừng lại trước nhà, Thân mở cửa xe cho Vĩnh Xuân, anh nhìn cô:
- Anh vào nhà được không?
Vĩnh Xuân tránh cái nhìn của Thân:
- Xin lỗi em đang mệt.
Vĩnh Xuân cúi đầu đi thẳng vào nhà. Cô khóc ngất lên khi chỉ có một mình trong phòng. Cô khao khát biết bao một tình yêu chân chính, nhưng chưa bao giờ cô có được. Ôi tình yêu là cái gì, khi cô đuổi bắt nói chạy đi và khi cô trốn chạy nó lại đến.
Quách Phú! Vĩnh Xuân cắn môi mình thật mạnh đến ứa máu. Chính hắn đã giết đi cuộc đời của cô. Hồng Yến trả thù cô còn thâm độc hơn cô đã làm. Nước mắt tơi tả. Vĩnh Xuân khóc cho đến khi hai mắt sưng mọng.
Thật khuya, Vĩnh Xuân thức dậy, bụng đói cồn cào, cô chỗi dậy lần xuống bếp. Vĩnh Nghi nằm nghiêng ngả trên ghế phô tơi, người anh nồng hơi men, Vĩnh Xuân lay anh trai.
- Anh Vĩnh Nghi, sao anh không lên phòng mà nghỉ?
Vĩnh Nghi mở mắt nhừa nhựa:
- Mày nói tao say hả?
- Ừ, anh không say, về phòng ngủ đi.
Vĩnh Nghi khệnh khạng đứng lên, quần áo lôi thôi, tóc tai bù xù. Vĩnh Nghi mất phong độ của một Vĩnh Nghi rồi. Anh tiếc Hồng Yến hay Phương Mai vậy Vĩnh Nghi?
Từ lâu cô cứ quay quắt với chuyện của mình bỏ quên anh. Con của Phương Mai hẳn đã chập chững biết đi cũng nên.
Vĩnh Xuân uống xong ly sữa nóng đi lên, cô gặp Vĩnh Nghi trong phòng mình:
- Anh chưa đi ngủ sao?
- Mai anh đi rồi.
- Anh đi đâu?
- Anh xin việc làm tại ngoài Trung, Komtum ấy!
- Anh đi cho vậy? Bỏ mẹ và em. Ba mẹ già rồi.
- Càng lưu lại Sài Gòn anh càng buồn, anh muốn đi cho quên hết, mai mốt lấy vợ miền Trung luôn.
Vĩnh Xuân thở dài:
- Lúc này trông anh già quá Vĩnh Nghi. Không lẽ anh chán đời đến như vậy sao?
- Anh tự mình đánh mất hạnh phúc của mình, phải chịu chứ than vãn với ai bây giờ hả em.
- Anh ở lại Sài Gòn này đi.
- Để gặp Phương Mai ư? Cô ấy đã có chồng, đứa con em nói là của Duy Kha.
- Duy Kha?
Vĩnh Xuân kêu lên sửng sốt:
- Anh có lầm không?
- Không, chính anh Tuấn đã cho anh biết, họ mời anh đi, trả cho họ sự yên tĩnh.
- Em không tin, em cần đi hỏi lại.
Vĩnh Nghi xua tay:
- Không cần đâu, mai anh sẽ đi.
Anh ở lại đi, em đi tìm ra sự thật cho anh.
Vĩnh Nghi đứng lên:
- Anh đi ngủ, khuya rồi!
Sáng hôm sau Vĩnh Xuân dậy, Vĩnh Nghi đã đi. Vĩnh Xuân giậm chân giận dỗi. Cô không dám nói với ba mẹ việc Vĩnh Nghi đi xa.
Thôi cứ để Vĩnh Nghi đi, biết đâu anh lại tìm được sự quân bình cho tâm hồn mình. Cũng như cô, đang phải tìm quên, quên đi một dĩ vãng cay đắng để sống.
Biển đời mênh mông và cũng đầu sóng gió, sẵn sàng đánh đắm tất cả mọi con thuyền nhỏ.
Ngày mai ấy, Vĩnh Nghi sẽ tìm lại chốn bình yên và sẽ trở về.
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu