Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Chị Em Gái
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
T
hời gian trôi nhanh. Tammy đã tìm ra diễn viên mới cho chương trình, cô bay về nhà vào tối thứ sáu để nghỉ cuối tuần vào dịp lễ Lao động. Sabrina ra phi trường đón cô. Candy và Annie ở tại Connecticut cả tuần, họ nói bố đã khá hơn. Thật khó mà tin mẹ họ đã chết được hai tháng. Từ đó đến nay có bao nhiêu chuyện đã thay đổi.
Như mọi khi, Tammy đem theo Juanita trong túi xách. Cô hỏi mọi người thấy ngôi nhà mới ra sao, Sabrina đáp họ rất thích. Điều khiến cô lo là Chris không đến thường xuyên. Anh có vẻ ngại ngùng, sợ quấy rầy cảnh yên ấm của các chị em.
- Anh ấy sẽ quen thôi, - Tammy nói. - Anh ấy giống như người trong nhà rồi. Chắc cuối tuần này anh ấy sẽ đến.
- Anh ấy muốn để cho chúng ta ở với nhau một đêm. Em hiểu ý chị rồi chứ? Khi chúng ta họp mặt, anh ấy thường rút lui.
- Em nghĩ anh ấy rất tôn trọng chúng ta.
Trên đường đến Connecticut, họ nói chuyện vui vẻ với nhau và đến đấy lúc 9h30 tối. Mọi người đang ngồi chơi ngoài hồ bơi, và các con chó thấy Juanita chúng rất mừng. Các cô em và bố họ rất sung sướng khi gặp Tammy. Đêm đó họ thức khuya như mọi khi. Sau một thời gian xa cách, gặp nhau lại là họ chuyện trò đến khuya. Tammy đã đi gần sáu tuần. Mọi người thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Chris đến vào buổi sáng và họ có ngày cuối tuần thật vui vẻ, thoải mái. Họ chơi đố chữ, xúc xắc và đọc báo chủ nhật. Nhưng Annie không tham gia được, Sabrina thấy mặt cô, hiểu tâm trạng, bèn bảo mọi người đừng bận tâm đến cô, cứ tiếp tục chơi. Nhưng họ vẫn dẹp và xoay đề tài sang việc trêu chọc bố họ với chuyện Leslie Thompson, nhắc lại chuyện cô ta đến thăm và đem bánh cho ông.
- Các con thật vô tâm, - ông cười nói. - Cô ấy rất tội, vừa ly dị chồng. Cô ấy bắt đầu công việc của mình lại, vì anh chồng đã lấy hết tài sản của cô.
- Tại sao bố biết chuyện ấy? - Annie hỏi, nhìn ông với vẻ nghi ngờ. - Khi Leslie đến đây con không nghe chuyện ấy. - Trừ khi cô ta đã nói trước khi Annie ra ngoài. Nhưng không thể có trường hợp ấy vì bố cô đã nói rõ rồi.
- Cô ấy đến lấy cái đĩa khi con và Candy chuyển nhà ra thành phố.
- Thế thì nhanh quá, - Tammy nói, đưa mắt nhìn Sabrina. Bố họ không thấy hai chị em nhìn nhau. - Cô ta nói sao?
- Cô ấy đã gặp khó khăn. Cô ấy lấy chồng bảy năm, phải bỏ việc để theo anh ta. Họ sinh đứa con duy nhất, nó chết vì chứng SISD (trẻ em tử vong đột ngột).
Sau đó Leslie bỏ về đây. Bố nghĩ chuyện ấy mới xảy ra năm ngoái. Cô ấy nói việc ly dị vừa xong. Nhưng có lẽ vì thế mà cô ấy cảm thấy buồn về việc đứa con. Cô ấy biết khi người ta mất người thân đau đớn như thế nào. Đứa bé chỉ mới năm tháng, nhưng đủ lớn để cô ấy nhớ nó. - Nghe bố nói, họ nghĩ câu chuyện giữa hai người rất lâm ly bi đát.
- Cô ta đến lấy đĩa rồi ở lại với bố bao lâu? - Sabrina hỏi.
- Khi nghe Leslie kể chuyện đời, bố thấy tội nên đã mời cô ấy đi ăn trưa. Cô ấy rất dễ thương. Hiện cô ấy ở với bố mẹ cho đến khi tìm được nhà mới. Các con nên thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy.
- Được rồi, thôi... có lẽ... - Sabrina đáp, cô cảm thấy thương xót cho đứa con của Leslie đã mất, nhưng vẫn không vui khi nhớ lại quá khứ. Chuyện đã xảy ra 18 năm rồi, bây giờ họ đều trưởng thành, mọi việc đã thay đổi. - Chuyện đứa con của cô ta thật đáng buồn.
- Cô ấy khóc mỗi khi kể lại chuyện đó. Bố nghĩ nó còn mới. - Ông bối rối và nói tiếp. - Khi bố nói chuyện về mẹ con, bố cũng khóc.
- Chắc bữa trưa rất vui, - Tammy nói nhỏ với Sabrina, mắt lộ vẻ lo lắng. Sau đó một lát, bố họ đi vào nhà, cô nói rằng ông quá ngây thơ, rất dễ làm mồi ngon cho các phụ nữ muốn lợi dụng ông. Cô hy vọng Leslie không như vậy.
- Chị không tin. Cô ta còn quá trẻ, không hợp với bố, - Sabrina đáp, cô tin lời mình nói là đúng.
- Chị không hiểu, - Tammy công kích chị. Ở L.A. chị sẽ thấy nhiều trường hợp như thế, những cô cùng tuổi chị đã cặp với những ông bằng tuổi bố. Họ sẽ trở nên xứng đôi vừa lứa nếu ông ta có tiền.
- Có lẽ bố nghĩ đến cô ta như chúng ta thôi, xem như cô ta còn bé. Mặc dù cô ta nhỏ hơn chị hai tuổi, - Sabrina nói.
- Em nghĩ khác, - Tammy cảnh báo.
- Chúng ta không thể nhốt bố một chỗ. Có lẽ chúng ta phải làm thế thôi, cho đến khi bố hiểu hơn về những cám dỗ trong cuộc sống. Có lẽ có trường cho ông học, để cảnh cáo ông về những phụ nữ xảo quyệt. Tất cả đều cười khi nghe Tammy nói.
Ngày cuối tuần trôi qua nhanh, mọi người đều đi vào sáng thứ hai, để Tammy có thể xem ngôi nhà mới. Khi họ vẫy tay chào bố, ông có vẻ buồn, Candy và Annie hứa sẽ sớm trở lại, và lần này họ đem chó theo, vì họ đã ổn định nhà cửa. Ông nói ông sẽ nhớ tất cả.
- Có lẽ chúng ta nên mua cho bố một con chó, - Tammy trầm ngâm nói. - Bố ở nhà một mình sẽ rất buồn.
- Chị biết, Sabrina đáp. - Chị thấy mình có tội vì đã đem con Benlah đi, nhưng Chris cũng nhớ nó.
- Em thấy bố rất tội, - Tammy nói. - Em nghĩ có chó bố sẽ đỡ buồn. Không biết ông có chăm sóc nó hay không. Đây là vấn đề, nhưng dù sao có chó bầu bạn với ông cũng tốt hơn.
Con Juanita và con Benlah ngủ ngon lành ở ghế sau xe. Annie đi với Candy, họ đem theo Zoe trên xe. Chris đón họ ở trước nhà.
Tammy nhìn thấy ngôi nhà là thích ngay, cô nói họ đã sửa sang ngôi nhà quá đẹp. Đồ đạc của Sabrina trang hoàng khắp nhà, trông rất xinh xắn. Cô và Annie đã mua về nhiều cây cảnh. Khi Tammy nhìn phòng ngủ nhỏ đối diện với phòng Sabrina, cô rất thích. Mọi thứ trong phòng có màu hồng nên trông căn phòng giống như một hộp kẹo. Mặc dù nó nhỏ, nhưng ai nhìn cũng đều cho là đẹp.
- Bất cứ khi nào em về đây, phòng ấy sẽ là của em. - Tammy vui mừng hớn hở và Juanita cũng thế. Nó nhảy lên giường nằm ngủ ngay. Benlah chạy lên chạy xuống cầu thang, Zoe gặp ai cũng sủa, nó sung sướng vì tất cả đều ở chung một nhà. Annie trong phòng nghe chó sủa mãi ở ngoài, thấy bực mình bèn đi ra ngoài la con chó. Nó chạy đến quấn quít bên chân Annie, khiến cô ngã lên người nó, nằm sấp xuống nền nhà.
- Đồ chó chết tiệt! - Cô hét vào nó. Zoe đứng dậy và liếm mặt cô. Mặc dù tức giận, nhưng Annie cũng thấy buồn cười khi Zoe liếm vào mũi cô. - Không ai nói với mày tao ghét chó à? Nếu mày làm tao ngã lần nữa, tao sẽ tống cổ mày ra vườn đấy.
- Chị đừng hòng! - Candy từ trong phòng mình nói vọng ra. - Nó muốn chào chị đấy.
- Thôi, bảo nó tránh xa chân chị ra. - Nói xong, Benlah chạy hồng hộc qua họ, nó chạy lên lầu trên để tìm Sabrina. - Ôi lạy Chúa, nhà này quả là một nhà thương điên, Annie nói, tìm cách vào phòng lại. Nhờ trời, tôi không có chó.
- Chị thích ngôi nhà, - Tammy hớn hở nói. - Ước gì chị có thể ở lại đây.
- Khi nào muốn, em cứ đến, - Sabrina mời. - Em có phòng riêng đấy. - Chris thích ở một mình trên tầng lầu với Sabrina để anh có thể mặc quần soóc thoải mái. Nhưng nếu Tammy ở lại cuối tuần chơi cũng không sao, vì anh thương các em của Sabrina cũng như em ruột mình.
Tối đó họ ăn tối ở nhà. Mọi người đều tham gia làm đồ ăn, sau đó Sabrina lái xe đưa Tammy ra phi trường để kịp chuyến bay cuối cùng đi L.A.
- Em không thích đi chút nào, - Tammy nói, buồn bã nhìn chị. Họ ôm nhau một hồi lâu mới thả ra để cho cô lên máy bay. Họ nhớ lại lời mẹ đã dặn, bà thường nói rằng món quà quý giá nhất là được ở bên cạnh những người thân.
- Tammy, chị yêu em, - Sabrina nghẹn ngào nói.
- Em cũng yêu chị, - Tammy thì thào đáp, rồi bắt con chó bỏ vào túi xách, vẫy tay chào chị lần cuối, đi qua hàng rào an ninh đến cổng vào phi trường, lên máy bay đi L.A.
Máy bay đến Los Angeles lúc một giờ sáng, giờ Thái Bình Dương. Đã quá trễ nên cô không thể gọi cho các chị em được nữa. Khi mở điện thoại di động, Tammy nhận được tin nhắn của mỗi người. Khi về đến nhà, cô cảm thấy thật cô đơn. Thường mỗi lần về nhà ở L.A. Tammy đều cảm thấy rất sung sướng nhưng bây giờ khi mẹ họ đã mất, Annie mù, sống ở đây cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Tối đó khi nằm trên giường, cô thấy mình có tội, vì không cùng mọi người chúng sức vượt qua khó khăn. Nhưng cô không còn cách nào khác làm. Cô yêu ngôi nhà, yêu công việc, sự nghiệp mà cô đã dày công xây đắp bao năm qua, nhưng nghĩ về gia đình cô thấy mình giống như người vô trách nhiệm vậy. Thậm chí Juanita khi về nhà cũng buồn. Nó nằm trên giường Tammy, rên rĩ. Nó nhớ những con chó khác.
- Thôi, đừng khóc nữa, mày khóc chẳng ích gì đâu, - Tammy mắng nó, vuốt cái đầu mượt mà của nó. Đã năm giờ sáng, Tammy tắt đèn, cố ngủ một chút. Trong giấc ngủ, cô nằm mơ thấy các chị em trong ngôi nhà mới ở New York.
Sáng hôm sau, khi đi làm việc, cô mệt phờ người. Như mọi lần trước, ngày làm việc sau khi nghỉ cuối tuần rất chán. Các chuyên gia về âm thanh có vấn đề khó khăn, các chủ nhiệm bộ môn than phiền, các diễn viên nổi nóng, ồn ào, dọa thôi việc. Một trong những người đỡ đầu quan trọng nhất của họ đã rút lui. Giám đốc hãng truyền hình trách cô về việc này. Ngôi sao có thai nộp đơn kiện cô vì đã thay cô ta, mặc dù bác sĩ nói cô ta không thể làm việc.
Cầm lá thư hăm dọa do người luật sư của ngôi sao đưa tới, đi đi lại lại trong phòng, Tammy nói một mình:
- Nào, nói cho tôi biết việc này có hợp lý không. Cô ta nói với tôi cô ta nghỉ hộ sản sáu tháng. Vậy nhân vật trong chương trình diễn xuất của tôi cũng cho nghỉ luôn à? Cô ta “không thể” làm việc. Cô ta đã nói thế. Rồi bây giờ muốn kiện chúng tôi à? Tôi ghét các diễn viên lật lọng, ghét chương trình truyền hình khốn nạn!
- Cô phải gặp phòng pháp lý để nói cho họ biết về giá trị và hậu quả tiềm ẩn của việc đe dọa kiện tụng này. Và sẽ nói hết những việc không hay diễn ra trong ngày hôm đó. Tối đó khi cô rời khỏi trường quay lúc 9h, cô đã lẩm bẩm một mình “ Chào mừng đến Hollywood”, và lái xe về nhà. Con Juanita nằm trong túi xách của cô.
Khi Tammy đang lái xe về nhà thì Sabrina gọi cho cô. Lúc ấy ở New York là 12h đêm, Sabrina hỏi: - Ngày làm việc của em ra sao?
- Chị hỏi đùa phải không? Ngày đầu ở Hiroshima khi bom nguyên tử nổ như thế nào thì ngày hôm nay có lẽ cũng khủng khiếp như thế. Em bị kiện và nhiều chuyện lôi thôi. Em cảm thấy ghét công việc của mình.
- Còn ngày khác thì thích phải không? - Sabrina nói.
- Phải - Tammy chấp nhận. - Em nhớ mọi người quá. Mọi người khỏe chứ?
- Khỏe. Có hơi căng thẳng. Ngày mai Annie đi học. Nó khó chịu lắm. Chị nghĩ do nó quá sợ.
- Việc này dễ hiểu thôi. - Lo lắng cho cô em khiến Tammy quên công việc trong ngày. - Có lẽ Annie giống như trẻ con đi học lần đầu, chỉ có điều cô không nhìn thấy thôi. Ngày em mới đi học, em cứ sợ không tìm ra phòng vệ sinh nhưng may là có chị ở đấy, nên mọi việc đều tốt đẹp. - Hai chị em cười khi nghe Tammy nhắc lại chuyện cũ. Tammy có tính rụt rè, bây giờ mặc dù cô làm việc giỏi, nhưng thỉnh thoảng vẫn hay e ngại. Trong những hoạt động ngoài xã hội, cô thường rất bảo thủ, nhưng hiểu lòng người. - Chị có đi với Annie không?
- Nó không để chị đi. Nó nói nó muốn đi xe buýt. - Sabrina đáp với giọng lo lắng. Cô đã thành “gà mẹ” trong hai tháng qua.
- Nó có làm được không?
- Chị không biết. Nó chưa bao giờ đi xe buýt.
- Có lẽ Annie nên học cách đi xe buýt ở trường đã, rồi hãy tự đi. Chị hãy nói với Annie tạm thời nên đi taxi nếu muốn đi một mình. - Ý kiến rất thực tế mà Sabrina không nghĩ ra. Chị thấy ý này rất hay.
- Ý kiến rất hay. Sáng mai chị sẽ nói với nó.
- Nói nó chấm dứt việc chi tiêu quá tiết kiệm đi. Nó có khả năng đi taxi mà. - Cả hai đều cười. Annie nổi tiếng bình dị, vì thế cô tiêu pha dè sẻn.
- Chị sẽ nói với nó là em nói thế. - Sabrina cười. Tammy đã về nhà, nhưng vẫn ngồi trên xe nói chuyện
với Sabrina vài phút. Khi ấy đã gần 10h, Tammy chẳng
ăn gì mấy từ bữa sáng đến giờ. Cô không có thì giờ để ăn, và đã quen như thế. Cả ngày cô ăn bánh kẹo để trừ bữa.
- Ngày mai chị nhớ gọi cho em biết chuyện ra sao nhé, - Tammy nói. Juanita đứng dậy, nó ngồi ở chỗ gần cô, duỗi thẳng chân và ngáp. Buổi trưa nó được ăn thịt gà tây xắt lát. Tammy chăm sóc nó còn cẩn thận hơn chăm sóc mình.
- Ừ, chị sẽ gọi, - Sabrina hứa. - Nghỉ đi một lát, ngày mai vẫn còn nhiều chuyện rắc rối cho em đấy.
- Em không thể điều chỉnh mọi việc trong một ngày đâu.
- Đúng, nhưng em sẽ cố gắng, ngày mai em phải giải quyết nhiều việc rất khó khăn. - Tammy đáp, rồi tắt máy.
Và quả thật cô nói đúng. Ngày hôm sau, nhiều chuyện xấu hơn đã xảy đến. Họ gặp phải cuộc đình công bất thần ập đến. Các chuyên gia về ánh sáng bỏ đi chơi, mọi việc trên sàn quay đều dừng hẳn. Đây là cơn ác mộng cho bất kỳ người đạo diễn nào. Tammy lại còn nghe nói ngôi sao có bầu của họ đã nộp đơn kiện. Báo chí gọi cô để hỏi tin.
- Ôi lạy Chúa, tôi không tin chuyện này, - Tammy đáp, cô ngồi ở bàn làm việc, cố gắng để nước mắt không chảy ra. - Chuyện này không thể xảy ra được, - cô nói với người phụ tá. Nhưng chuyện đã xảy ra. - Phải có lý do tôi mới làm việc trong đài truyền hình và đảm nhận chức vụ quan trọng. Tôi nghĩ chắc có lý do gì đấy, nhưng có lẽ tôi không được khỏe nên không nhớ. - Cô ở lại văn phòng cho đến nửa đêm và không nói chuyện với Sabrina, chỉ gửi cho chị bốn tin nhắn ở văn phòng và hai tin qua mạng internet, nói rằng mọi việc đều tốt đẹp, nhưng Tammy không hồi âm và bây giờ quá trễ. Bây giờ đã ba giờ sáng ở New York. Cô phân vân không biết ngày đi học đầu tiên của Annie ra sao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chị Em Gái
Danielle Steel
Chị Em Gái - Danielle Steel
https://isach.info/story.php?story=chi_em_gai__danielle_steel