Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
ám tiếng sau đó Ophélie đã chứng kiến sự việc xảy ra mà cô nghĩ từ trước đến giờ mình chưa gặp phải.
Họ đã đến những nơi mà cô không hề biết. Điều này làm cô sợ. Đôi khi những cuộc rượt đuổi làm cô thót tim. Những người lang thang với những vết ghẻ lở trên mặt và trông họ có vẻ rất đau đớn. Chân họ bị cắt vì không có giày và tệ hơn nữa, bị cóng vì lạnh. Một số người trông rất gọn gàng, sạch sẽ và lịch sự nhưng lại trải giấy cứng hay báo ngủ dưới gầm cầu. Nơi nào họ đi qua, nơi ấy không còn người lang thang nữa. Đó là một đêm dài mệt mỏi. Tuy nhiên, Ophélie chưa bao giờ cảm thấy vui và yên bình như thế, ngoại trừ đêm cô sinh Chad và Pip. Đêm hôm nay cũng làm cô vui như thế.
Hầu như mỗi đêm cô và Bob đi cùng nhau. Anh không cần phải bảo cô làm những gì. Mọi người làm việc theo tiếng gọi của lòng mình. Công việc là quá rõ ràng.
Khi thấy những người lang thang ngủ ngoài đường, nhóm của Ophélie chỉ cần đưa cho họ túi ngủ hay quần áo ấm. Jeff và Millie có nhiệm vụ phân phát thuốc và cung cấp dịch vụ vệ sinh. Khi phát hiện ra nơi của những người trốn chạy, Bob liền viết địa chỉ vào giấy. Anh cũng giải thích cho Ophélie hiểu họ cũng tham gia chương trình khác nữa. Đó là chương trình tìm kiếm trẻ lang thang chưa đến tuổi vị thành niên. Sáng hôm sau anh sẽ đưa cho các thành viên trong nhóm những địa chỉ mà anh ghi nhận được. Sau đó họ sẽ đến gặp và trò chuyện với chúng. Tuy nhiên chỉ có vài trẻ nghe lời họ để từ bỏ lối sống lang thang trên đường. Thậm chí có nhiều người trưởng thành không tin vào các chương trình lẫn trung tâm dành cho những người vô gia cư. Họ không muốn về nhà. Có nhiều đứa trẻ lo lắng khi trở về nhà và sau đó chúng lại lang thang trên đường.
“Có nhiều người lang thang trên đường đã nhiều năm rồi. Họ cảm thấy mình an toàn khi sống trên đường phố hơn là ở lại nơi họ từng sống. Chương trình này được đưa ra nhằm mục đích nỗ lực giúp bọn trẻ đoàn tụ với gia đình. Nhưng hầu hết chúng đều không đồng ý. Cha mẹ chúng thậm chí còn không quan tâm đến việc chúng đã ở đâu. Hầu hết những đứa trẻ lang thang đến từ khắp nơi trên đất Mỹ. Chúng đi lang thang và sống trên đường như thế cho đến khi trưởng thành”.
Ophélie hỏi Bob với vẻ tuyệt vọng: “Sau đó thì sao?”. Thực tế, cô chưa từng chứng kiến cảnh những đứa trẻ lang thang trên đường như thế này. Có lẽ chúng là những người bị bỏ rơi và lãng quên, Bob từng gọi những kẻ lang thang như thế. Đồng thời, từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy ai đó cư xử tử tế hay giúp đỡ họ. Vài người chỉ biết đứng đó và khóc.
Ophélie khóc khi quay vào xe tải. Bob nói: “Tôi hiểu tâm trạng của cô lúc này. Đôi khi tôi cũng khóc thầm. Những đứa trẻ quá nhỏ... Còn người lớn đã quá già... Cô không thể giúp gì và biết họ không thể sống lâu ngoài đường. Tuy nhiên, những gì mà chúng ta làm có thể khá hữu ích cho họ.
Đó là tất cả những gì họ cần. Họ không muốn lang thang, nhưng họ cũng không muốn quay về. Tuy chúng ta không thể giúp gì cho họ, nhưng những gì chúng ta đem đến rất có ý nghĩ với họ. Họ là những người bị mất mát, bị tổn thương về mặt tinh thần hay bị bệnh. Họ không thể sống ở nơi nào, ngoại trừ nơi đây. Cách đây vài năm do ngân sách liên bang bị cắt giảm nên họ không có nơi nào để đến. Ngoài đường có khá nhiều người lang thang bị tâm thần. Họ cần nhiều thuốc chỉ để sống sót. Vậy trách nhiệm này thuộc về ai đây? Nói thật, nếu tôi cũng không nhà cửa, sống lang thang như thế, cũng bị nghiện ma túy mà thôi”.
Tối hôm đó Ophélie biết được nhiều hơn về con người. Đó là bài học mà mãi mãi cô không thể quên. Khi đến tiệm McDonald để ăn vào nửa đêm, cô cảm thấy mình vô cùng có lỗi. Cô không thể nào nuốt được thức ăn cùng cà phê nóng. Cô nhận ra rằng, trên đường vẫn còn vô số người đi lang thang đang lạnh và đói.
Jeff hỏi Ophélie: “Cô thấy sao?”. “Thật kinh ngạc. Anh đang làm công việc thay cho Chúa đấy!”. Ophélie nhìn cả ba người. Trong đời mình, cô chưa bao giờ thấy mình làm việc có ý nghĩ đến thế. Họ là những người đã cho cô biết cuộc sống có ý nghĩa như thế nào. Qua đó, Bob có ấn tượng mạnh mẽ về Ophélie. Cô dịu dàng và có lòng bao dung. Cô đã cư xử với những người lang thang một cách nhân từ và đầy vẻ tôn trọng họ. Cô làm việc rất chăm chỉ. Anh từng nói với Jeff rất nhiều về cô trên đường họ về và Jeff cũng đồng ý với những gì Bob nói.
Mọi người nói Ophélie là một người rất tuyệt. Vì thế anh muốn cô tham gia vào nhóm mình hơn là cứ ngồi làm việc với một đống giấy tờ trên bàn. Anh nhận ra Ophélie là một thành viên sáng giá của nhóm, nếu cô cùng tham gia vào nhóm của mình. Họ đã đối mặt với rủi ro mỗi đêm. Những tình nguyện viên, thậm chí là những nhân viên ở đây đều sợ phải làm công việc này. Những chàng trai khác cũng thế.
Sau khi nghỉ ngơi, họ tiến thẳng về Potrero Hill, rồi đi đến Hunters Point. Nhiệm vụ của họ sắp xong. Khi đến nơi, Bob bảo Ophélie phải luôn đi bên cạnh anh và hết sức thận trọng. Anh nói, bên cạnh thái độ giận dữ và chống đối, những kẻ lang thang này còn sử dụng kim tiêm bẩn để làm vũ khí chống trả. Nghe đến đó, những gì Ophélie nghĩ đến là Pip. Cô bé sẽ không chịu nổi nếu cô bị thương hay bị chết. Ngay khi ấy cô bắt đầu hoang mang. Tuy nhiên, cô nhanh chóng trấn tĩnh lại vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần vào đêm hôm trước. Những gì họ đang làm là một hành động cao thượng. Họ là những người đánh liều mạng sống của mình mỗi đêm. Những gì họ làm vô cùng có ý nghĩa. Không người giúp đỡ, không có vũ trang, không được ủng hộ, nhưng họ vẫn làm công việc này. Cô vô cùng ngạc nhiên nhận ra mình không hề mệt mỏi khi kết thúc công việc và cho xe vào ga ra. Cô như được cung cấp thêm năng lượng và cảm thấy tràn đầy sức sống.
Bob nói: “Cảm ơn, Opie. Cô làm rất tốt!”. Anh đã nói sự thực. Quả là Ophélie đã làm rất tốt công việc của mình.
Ophélie mỉm cười: “Cảm ơn!”.
Cô đã nhận được lời khen ngợi từ Bob. Cô thích anh hơn cả Jeff. Bob là một người điềm tĩnh, làm việc chăm chỉ và luôn cư xử tử tế với những người lang thang cũng như luôn tôn trọng cô. Khi cùng nhau làm việc, cô mới biết là cách đây bốn năm, vợ anh đã chết vì ung thư. Anh đã một mình nuôi dạy ba đứa con. Chị gái của Bob cũng giúp anh chăm sóc cháu. Làm việc vào ban đêm giúp anh có nhiều thời gian dành cho con mình vào ban ngày. Nguy hiểm dường như không làm anh chùn bước, dù công việc Bob đang làm còn tệ hơn là công việc của một cảnh sát nữa. Anh nhận được tiền trợ cấp của quân đội, vì thế có thể chấp nhận được đồng lương ít ỏi ở trung tâm Wexler. Bob yêu công việc của mình. Anh không có vẻ gì như một chàng trai cao bồi giống Jeff. Anh đối xử với Ophélie rất tốt.
Cả hai đã cùng nhau ăn hết hộp bánh rán. Ophélie không biết có phải sự căng thẳng khiến cô đói hay không. Dù gì đi nữa, đó là đêm có ý nghĩa nhất trong đời cô. Cô biết trong khoảng thời gian tuyệt diệu đó, từ 7 giờ tối đến 3 giờ sáng, cô và Bob đã trở thành bạn của nhau.
Ophélie đã cảm ơn anh và đó chính là lời cảm ơn chân thành nhất của cô.
Khi đứng ở nhà để xe, Jeff nhìn cô và hỏi: “Chúng ta sẽ gặp lại vào tối thứ hai chứ?”. Ophélie nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
“Anh muốn tôi cùng tham gia nữa à?”.
“Chúng tôi muốn cô tham gia đội của chúng tôi”. Anh đã quyết định thế dựa vào những gì anh thấy và những gì Bob nói về cô.
Cô thận trọng nói: “Tôi phải suy nghĩ kỹ đã. Tôi không thể ra ngoài mỗi đêm”. Cô không thể làm thế. Điều này là không công bằng cho Pip.
Tuy nhiên, lúc nào cô cũng nghĩ đến những gương mặt, những người lang thang trên đường mỗi đêm. Khi nghe chuông điện thoại reo, cô biết mình phải làm gì, dù cho công việc đó nguy hiểm như thế nào đi nữa.
Rồi Ophélie nói: “Tôi không thể làm nhiều hơn hai đêm một tuần. Tôi còn cô con gái nhỏ nữa”.
“Nếu hẹn hò với ai đó, có lẽ cô sẽ ra ngoài nhiều hơn thế”. Tuy nhiên, cô đã nói mình không hẹn hò với ai cả. Jeff biết rất rõ điều này.
Cô cảm thấy như thể áp lực đang đè nặng lên vai mình. Cô nói: “Tôi có thể suy nghĩ lại không?”. Rõ ràng là Jeff muốn cô tham gia vào nhóm của mình.
“Cô cần phải nghĩ lại sao? Tôi nghĩ cô biết mình muốn gì”. Quả vậy, Ophélie biết mình muốn gì. Tuy nhiên, cô không muốn làm những việc gây khó khăn cho mình.
“Thôi nào, Opie. Bỏ qua hết đi. Chúng tôi cần cô... và những người vô gia cư cũng thế...”. Ánh mắt anh đã thuyết phục cô.
“Được rồi... Được rồi. Hai ngày một tuần nhé”. Điều này có nghĩa cô sẽ làm việc vào tối thứ ba và tối thứ năm thay vì làm việc vào sáng thứ hai, tư và sáu.
“Cô hứa rồi nhé!”.
Ophélie bật cười: “Anh quả là một người cố chấp”. “Đúng đấy. Cô đừng quên những gì cô nói nhé. Chúc cô làm việc tốt, Opie... Hẹn gặp lại vào tối thứ ba!”. Anh vẫy tay chào Ophélie rồi quay về. Millie bước ra khỏi xe còn Bob bước lại chỗ Ophélie.
Anh nói: “Cô cũng có thể nghỉ việc bất cứ khi nào cô muốn. Ở đây cô sẽ không bị mất một giọt máu nào đâu”. Câu nói như có vẻ nhắc nhở cô và nó cũng làm cô hơi sợ.
Ophélie vừa chấp nhận lời đề nghị và cô không thể tưởng tượng nếu cô kể cho Pip nghe thì cô bé sẽ nói gì. Cô không chắc chắn mình có làm tốt công việc không.
“Cảm ơn vì đã đưa tôi ra ngoài”.
“Không có gì. Tuy nhiên nếu làm công việc này rồi, cô sẽ thấy mình làm công việc này rất đáng. Nhưng nếu cô không muốn làm nữa cũng không sao. Cô cứ thoải mái lên nào. Đừng lo lắng gì cả”. Sau khi Ophélie lên xe của mình, anh nói: “Hẹn gặp lại cô vào tuần sau nhé!”.
Ophélie nói: “Chúc anh ngủ ngon, Bob!”. Cuối cùng cô cũng thấy mệt. Cô đang trên đường về nhà dưới ánh đèn đêm rồi tự hỏi không biết ngày mai mình sẽ như thế nào. “Cảm ơn một lần nữa...”
Anh phẩy tay, gật đầu rồi đi về phía xe tải của mình. Cô nhận ra mình sẽ tự hào biết bao nếu trở thành một trong số những người trong nhóm của họ. Cô sẽ là một người hùng như họ. Chao ôi! Tuyệt biết bao!
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên