Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ai Là Của Ai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Thẩm Mỹ Của Tiểu Huy
Đ
ại hội thể dục thể thao thành công Triêu Huy chưa vui mừng được bao lâu thì cô đã bị cảm, bình thường rất khoẻ mạnh khó sinh bệnh, khi đổ bệnh thì lại bị rất nặng, khó chịu vô cùng.
"Cậu ở một mình không có vấn đề gì chứ?" Đông Yến lo lắng hỏi, hôm nay ba người các cô đều phải đi học, nhưng tiểu Huy bị cảm rất nghiêm trọng, sốt cao đã đành, còn ho khan, giống như ốm đau cả đời dồn hết vào lần này vậy.
Triêu Huy thò tay ra từ trong chiếc chăn dày, cánh tay vô lực quơ quơ với Đông Yến, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì... Khụ, khụ, tớ ngủ, khụ khụ, ngủ một giấc là được rồi."
Đông Yến lấy nhiệt kế trong miệng của cô ra, xác định nhiệt độ không tăng thêm mới yên tâm đi học, dặn cô có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay.
Đông Yến đi rồi, Triêu Huy mơ mơ màng màng ngủ, cho đến khi tiếng di động vang lên.
Là một dãy số lạ, cô nhận điện thoại, alo một tiếng, nhưng không thấy ai trả lời. Đợi vài giây, cô định gác điện thoại thì nghe được giọng nói nồng đậm truyền đến: "Tiểu muội, em bị ốm à?"
"Nhị, khụ khụ khụ... Nhị ca?" Triêu Huy có chút kinh ngạc, Lý Mộ Thần rất ít gọi điện thoại cho cô.
"Vốn định hỏi em gần đây có khoẻ không, bây giờ thì không cần hỏi nữa rồi."
"Em chỉ bị cảm cúm mà thôi, không nghiêm trọng lắm đâu." Triêu Huy nhịn ho khan, cố hết sức để cho anh tin cô không có chuyện gì.
"Bên này anh còn chút việc, vài ngày sau mới qua thăm em được." Lý Mộ Thần dừng một lát, còn nói: "Đến lúc đó gọi bạn của em tới cùng nhau gặp mặt, ăn một bữa cơm, làm quen một chút."
"Không cần đâu, phiền phức..." Triêu Huy cự tuyệt, nhị ca là người khó đoán, không biết anh sẽ nói nhăng nói cuội với những người ở nhà cái gì, tốt nhất là đừng gặp thì hơn.
"Em nói cái gì?" Lý Mộ Thần nhẹ nhàng nói một câu.
Triêu Huy toàn thân nổi da gà, không dám không theo...
Ứng phó xong Lý Mộ Thần, Triêu Huy xuống giường uống thuốc, đầu óc mê man bò lên giường. Lại có người điện thoại, nói gì đó, cô không nhớ rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy người rất nóng. Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Ôi? Quay đầu lại thì thấy, người đang ngồi bên cạnh là Chu Vệ, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại không biết là anh đang ngủ hay là đang suy nghĩ.
Đây là có chuyện gì? Không phải cô đang ở phòng ngủ... Cô chống tay lên, chậm rãi nhỏm dậy.
"Tỉnh rồi à?" Chu Vệ mở to mắt, đưa tay giúp cô ngồi dậy.
"Vâng... Sư huynh, đây là thế nào ạ?" Triêu Huy kéo chăn lên cao, ngượng ngùng hỏi.
Chu Vệ sờ sờ cái trán của cô rồi nói:
"Có nhớ anh gọi điện thoại cho em không? Em nói nhiệt độ cơ thể em đang tăng lên, trong phòng lại không có người, anh lại không có điện thoại của mấy cô bạn em, đành phải cùng quản lí kí túc phá cửa xông vào, sau đó đưa em đến bệnh viện, toàn bộ câu chuyện là như thế."
Oa, cái đó, cái đó, động tác vừa rồi của anh thật tự nhiên, khiến cho cô có chút không thích ứng được, càng thêm thẹn thùng: "Em thật sự nói như vậy sao?"
Chu Vệ không trả lời, lấy cho cô một cốc nước.
Muốn anh nói như thế nào với cô đây? Anh nghe nói cô bị bệnh, liền gọi điện thoại cho cô, không ngờ tới lại nghe được giọng nói vô lực của cô, thậm chí điện thoại chưa cả ngắt mà không nghe thấy cô nói gì, anh lập tức chạy đến phòng ngủ của cô, cẩn thận ôm lấy cô đưa vào bệnh viện. Cô làm sao biết, khi bác sĩ nói cô không có việc gì nghiêm trọng, trong lòng anh vẫn hoảng sợ không thôi.
Những lời này, anh muốn nói nhưng tạm thời không thể thốt ra, cũng không có cách gì nói ra được. Cô luôn cho rằng sư huynh giúp sư muội là chuyện thường tình, chưa từng nghĩ đến phương diện khác, bảo anh làm sao giải thích cho cô về sự hoảng hốt của mình đây?
Triêu Huy uống nước xong định nói lời cảm ơn, điện thoại của Chu Vệ vang lên, làm cô đành đem lời nói nuốt trở lại.
Chu Vệ nghe điện thoại xong nói anh có việc gấp, không thể ở trong này cùng với cô nữa, thông báo cho các bạn cùng phòng giúp cô rồi vội vàng đùng đùng chạy đi.
Kết quả, lời cảm ơn cũng không thể nói được với anh, lần sau vậy, Triêu Huy suy nghĩ.
Biết được là Chu Vệ đưa Triêu Huy đến bệnh viện, ánh mắt Tiểu Khê như tỏa ra bong bóng, đây không phải là chuyện tình yêu trong đồng thoại sao? Nữ nhân vật chính mảnh mai không may bị nhiễm bệnh, nam nhân vật chính cao lớn tuấn tú mị lực kinh người đến đúng thời điểm mấu chốt, ôm nữ nhân vật chính đưa vào bệnh viện, sau đó hai người thâm tình nhìn nhau, có thể phổ thành một ca khúc ngọt ngào lãng mạn...
Triêu Huy ngơ ngác nhìn Tiểu Khê rơi vào thế giới mơ tưởng, hết chỗ nói rồi...
"Cậu đây là... Hâm mộ tớ sao?" Cô bệnh thành cái dạng này ma còn lấy ra để đùa giỡn được, thật là chả có chút nhân đạo gì cả.
"Đương nhiên hâm mộ chứ." Tiểu Khê liếc mắt một cái, trách cô cắt ngang ảo tưởng của mình, "Tớ tình nguyện dùng một lần bị cảm để đổi lấy một cái ôm của Chu Vệ. Nói nhanh lên, lúc Chu Vệ ôm cậu có cảm giác gì? Có phải tim đập thình thịch, cánh tay của anh ấy vô cùng mạnh mẽ, trong lồng ngực rộng của anh ấy vô cùng ấm áp hay không?" (Sắc nữ a a~~~~)
"Chờ tớ hỏi lại dì quản lý rồi sẽ nói cho cậu biết." Triêu Huy trả lời.
"Bà quản lí thì liên quan gì? Tớ hỏi cậu cơ mà..." Tiểu Khê ồn ào.
Đông Yến đang gọt táo vốn yên lặng từ nãy giờ mở miệng trả lời thay Triêu Huy: "Cậu ấy hôn mê thì làm gì có tâm tình ngắm trai đẹp? Cậu nghĩ tiểu Huy cũng giống cậu chắc?"
Tiểu Khê bị câu trả lời này làm cho phat nghẹn, sửng sốt nửa ngày, rồi nói: "Tiểu Huy, cậu thật không bình thường. Người ôm cậu là Chu Vệ, Chu Vệ đấy, tại sao một chút hưng phấn cậu cũng không có?"
Triêu Huy nghi hoặc: "Tớ muốn hỏi các cậu, Chu Vệ có chỗ nào đặc biệt mà các cậu coi trọng anh ấy như vậy."......
Tiểu Khê mặt không chút thay đổi nhìn cô vài giây, sau đó quay đầu cùng Đông Yến, Tĩnh Tĩnh nói: "Tớ cuối cùng cũng cảm thấy tinh thần bị đả kích, các cậu cảm thấy thế nào?"
Đông Yến, Tĩnh Tĩnh: "Đồng cảm."
Các cô nói Chu Vệ quả thật là cái kia Chu Vệ đúng vậy, mà tiểu Huy thần chí thanh tỉnh, không có khuynh hướng hỗn loạn, đến rốt cục là chỗ nào bị hỏng vậy?
Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu huy, Cậu có phải cảm thấy Kim Thành Vũ rất tuấn tú không?"
"Đúng vậy." Triêu Huy trả lời.
"Vậy cậu cảm thấy người kia thế nào?" Đông Yến chỉ vào một nam sinh ngoài cửa sổ hỏi.
Bộ dạng nam sinh kia quả thật khiến cho tổ quốc nhân dân phải hổ thẹn..., khuôn mặt râu quai nón, một cái mũi hồng hồng như uống rượu, hai bên má là vết rỗ hoa như bị đánh bom, anh ta mở ra cái miệng rộng, ách xì 1 cái, lộ ra cả hàm răng vàng vàng đáng sợ...
"Ách..." Triêu Huy lộ vẻ mặt khó chịu thay cho đáp án.
"Thẩm mỹ xem ra rất bình thường." Đến phiên Tiểu Khê, "Tớ cảm thấy Chu Vệ là nam sinh tuấn mỹ nhất trong trường của chúng ta, cậu cảm thấy sao?"
Triêu Huy nghĩ nghĩ, cô đúng là chưa gặp ai trong Đại học A có khuôn mặt yêu nghiệt hơn Chu Vệ, gật đầu thừa nhận
Thẩm mỹ hoàn toàn bình thường, vậy rốt cục là vấn đề gì?
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai như thế, lòng cậu không chạy loạn như nai, trái tim không rung động hay sao?"
Hả? Triêu Huy ngây ra, chạy loạn như nai? Trái tim rung động?
"Làm sao có thể..." Cô nghi hoặc nhớ lại, khi cùng Chu Vệ cùng một chỗ, ngay từ đầu là nơm nớp lo sợ, lo lắng sẽ phát sinh chuyện bi thảm, nhưng tiếp xúc lâu, liền cảm thấy anh là một người có nguyên tắc, một khi đã làm là làm cho tới cùng, có thể nói là làm chuyện gì đều nhìn xa trông rộng là một sư huynh tốt. Nhưng mà nai con chạy loạn? Thế nào là thế nào?
Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng Đông Yến nhìn lẫn nhau, trong lòng thầm thông cảm thay cho Chu Vệ.
Cho dù Chu Vệ đối với tiểu Huy không có ý tứ gì nhưng với mị lực của bản thân bị đả kích như vậy, vẫn là một chuyện rất đáng để buồn bực.
Triêu Huy cảm thấy mình hình như bệnh nặng thêm rồi, nếu không sao cô lại thấy có ba ánh mắt thông cảm thương tiếc đang nhìn mình chằm chằm vậy?
Tiểu Khê nhìn Triêu Huy uống thuốc rồi đi ngủ, trong lòng nghĩ, cho tới nay, Triêu Huy đều ôn hoà trước mặt mọi người, cũng chưa bao giờ tức giận, nhưng cũng tức là cô chưa bộc lộ hết con người của mình cho người khác, cho dù là bạn bè gần gũi như các cô, có nghĩa là tiểu Huy rất thần bí. Cô ấy am hiểu rất nhiều thứ, nhưng lại rất khiêm tốn; cô thích mặc hàng hiệu, nhưng cũng không phải xem hàng hiệu như tất cả; cô rất có lễ nghi khi ăn cơm, khi ăn cơm hạn chế nói chuyện... Bất luận là từ góc độ nào mà nhìn vào, trong nhà khẳng định không chỉ thường thường bậc trung, nhưng sau giờ học cô ấy vẫn chạy đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt... Tiểu Huy Huy, cậu đúng là một trong số những người thần bí nhất đại học A.
Nếu muốn tìm từ để hình dung tiểu Huy, nhất định phải dùng 3 từ " Gia giáo tốt". Có phải vì dạy dỗ quá tốt mà cô không dám đưa ra những nhận xét rất thẳng thắn với người khác giới? Giống như thời xưa tiểu thư nhà giàu thích ai thì sẽ không bao giờ nói thẳng, đúng, nhất định là như vậy.
Đã nói rồi Triêu Huy làm sao có thể đơn độc chống cự lại sức hấp dẫn của Chu Vệ? Chẳng qua là khó nói ra thôi. Sau khi lý giải được như vậy, mọi người đều cảm thấy thoải mái.
"Vậy suy nghĩ của tiểu Huy đối với Dương Cảnh là thế nào?" Tiểu Khê nhỏ giọng hỏi, nếu tiểu Huy là người yêu ở trong lòng mà không dám nói ra, vậy cảm giác của cô với Dương Cảnh là sao? Là trong lòng hữu tình nhưng khó mở miệng hay là như phỏng đoán ban đầu?
"Ai mà biết được?" Tĩnh Tĩnh cũng khó hiểu.
Các cô đoán già đoán non cũng không hỏi qua Triêu Huy liền cứ nhận định như vậy, ai biết được vài ngày sau phỏng đoán của các cô bị một chuyện kinh ngạc đánh bay không thương tiếc.
Sự thật kia bất ngờ đến mức, nếu nói Chu Vệ là con gái so với chuyện này cũng không thể bất ngờ hơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ai Là Của Ai
Thuần Vu Lưu Lạc
Ai Là Của Ai - Thuần Vu Lưu Lạc
https://isach.info/story.php?story=ai_la_cua_ai__thuan_vu_luu_lac