Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vượt Dòng Thời Gian
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16 -
H
y nhìn Bằng rồi gật đầu. Anh chở cô ra quán nước cập bờ sông. Ngồi xuống ghế, Hy vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung lên. Nắng lấp lánh dát vàng trên sóng nước. Cảnh sông rộng trời xa chợt khiến tâm hồn cô thanh thản đôi chút.
Bẳng mở lời trước:
- Lại xung đột với gia đình à?
Phượng Hy mệt mỏi:
- Tôi đang xung đột với chính tôi thì đúng hơn.
Bằng tò mò:
- Về vấn đề gì mới được?
Hy thở dài. Bằng hỏi tiếp:
- Hy vọng không liên quan tới chú Tâm.
- Có đấy.
Bằng nheo nheo mắt:
- Đừng nói với tôi em đã xiêu lòng trước đề nghị khiếm nhã của chú Tâm nha.
Phượng Hy kêu lên:
- Xin phép cưới một cô gái, chẳng lẽ lại là khiếm nhã?
Bằng cười khinh khỉnh:
- Không phải khiếm nhã mà là tồi tệ, vì cô gái ấy là con người yêu cũ của ông ta.
Hất hàm về phía Hy, Bằng mai mỉa:
- Em thích đi Mỹ hay thích chú Tâm?
Hy lơ lửng:
- Anh đoán thử xem nào?
- Chắc là em thích...tôi hơn.
Hy xụ mặt, cái gương mặt vẫn đầy nét nặng nề u uẩn của cô chợt làm Bằng chạnh lòng.
Chắc chắn Hy vừa trải qua một cú sốc nào đó nên giữa trưa, cô mới lang thang một mình như người tâm thần thế nầy.
Thấy Phượng Hy có vẻ giận, Bằng vội vàng nói tiếp những lời anh đã ấp ủ suốt thời gian gần đây:
- Từ khi em nghĩ làm tới nay, tôi buồn lắm. Càng buồn hơn khi biết em bị gia đình ép lấy chú Tâm. Chả biết phải tôi đã yêu không?
Phượng Hy mím môi:
- Xin lỗi. Tôi không phải Kim Mỹ. Đừng có đùa.
Bẳng trầm giọng:
- Tôi không đùa những chuyện như thế. Tôi đã tới nhà tìm em mấy lần, lần nào cũng bị ngoại em đuổi. Được gặp em ở đây, tôi phải nói thật lòng mình. Tôi rất cần có em. Tôi yêu em mất rồi, Hy ạ.
Phượng Hy làm thinh. Cô xót xa cho Bằng. Anh ngỏ lời yêu cô khi cô đang đau khổ vì tình. Thật không đúng lúc chút nào.
"Yêu em, cần có em". Những ngôn từ có sức mê đắm chết người ấy, đối với Hy bây giờ nghe khô khan như từng viên đá ném vào nền xi măng. Hy không nhận được chút cảm xúc nào, dù Bằng rất chân thật.
Mà cũng chưa chắc anh ta chân thật. Kinh nghiệm đau thương từ mối tình với Long vẫn còn mới nguyên, lẽ nào Hy chưa rút ra cho bản thân bài học nào?
Bỗng dưng cô buột miệng:
- Kim Mỹ đâu? Anh cần tôi bằng cần bà ta không? Tôi là con mồ côi, nghèo rớt mồng tơi, đâu sánh nổi với bà chủ xe hàng chạy đường dài.
Bằng nhấn mạnh:
- Khi yêu, không thể so sánh như thế được. Mới ra tù, tôi cô đơn, lạc lõng với cuộc sống mình đã cách biệt bao nhiêu năm, nên khi quen với Kim Mỹ, tôi đã tưởng mình yêu. Nhưng thật ra không phải thế. Càng gần, tôi càng nhận ra tôi và cô ấy có quá nhiều điểm bất đồng.
Im lặng một chút, Bằng nói tiếp:
- Mỹ là một người đàn bà quyết đoán. Cô ấy xem nặng vật chất và coi tiền bạc trên hết. Trong công việc, Mỹ tỉnh táo va thực dụng đến mức lạnh lùng tàn nhẫn. Tôi chỉ có thể có một người trong quan hệ làm ăn, chớ không thể có một người yêu hay một người vợ như thế. Ở gần em, cùng làm việc với em, tôi bắt gặp vẻ dịu dàng chu đáo, ân cần trong nét ngang bướng rất dễ yêu của con gái. Thoạt đầu, tôi vờ dửng dưng, xa cách, nhưng rồi chính tôi không thể dối được mình. Đến khi chú Ba về, chú ấy bị em thu hút ba phần hồn bảy phần vía, và dùng đủ mọi cách để có được em, tôi mới hốt hoảng nhận ra mình đã chậm mất rồi.
Phượng Hy cười buồn:
- Cả anh lẫn ông Tâm đều chậm. Tôi đã có người yêu và đang khổ vì thói giả dối của anh ta đây. Tôi chán ngấy những câu "Anh yêu em, cần có em". Vậy mà vừa rồi, tôi phải nghe những lời đó nữa.
Bẳng hơi hẫng vì không ngờ Hy lại nói thế. Hy có người đàn ông khác và "đang khổ" vì bị hắn ta lừa à? Thật khó tin vì Phượng Hy rất ít giao tiếp, cô quen ai ở thành phố lạ này nhỉ? Chắc cô bé nói dối để từ chối tình cảm của mình thôi. Nhưng nếu dối, sao Hy lại rưng rưng khiến Bằng phải nao lòng thế kia?
Anh xót xa:
- Tôi không hiểu người đàn ông đó đã dối gian gì khiến em khổ, tôi chỉ mong được chia xẻ với em nỗi thống khổ đó.
Phượng Hy nhếch môi:
- Chia xẻ nỗi khổ. Nói nghe bao dung, rộng lượng thật, nhưng chắc gì anh làm được như vậy.
Bằng chắc chắn:
- Tôi làm được. Rồi em sẽ thấy....
Phượng Hy im lặng, cô nhìn ra sông để tránh ánh mắt nồng nàn của Bằng. Ở người đàn ông này vẫn có một nét gì đó làm cô xao xuyến. Nếu những lời anh la thật thì sao nhỉ? Cô có nên đáp lại cảm tình của anh khi vừa bị một vố đau điếng không?
Phượng Hy nuốt tiếng thở dài. Cô điện thoại gọi Long về để cùng anh tính toán chuyện tương lai. Giờ thì chuyện đó chả có nghĩa lý gì nữa, vì Long phải lo phần của mình. Giờ chỉ còn mình Hy chống chọi lại những áp lực mỗi lúc một nặng nề, cấp bách của bà ngoại. Đã đến lúc cô phải tự quyết định cuộc đời mình rồi.
Giọng Bằng ân cần:
- Hãy nói ra những ẩn uất trong lòng, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Hy đều đều giọng:
- Chuyện cũng bình thường như bao nhiêu chuyện tình trên đời, có khác chăng nhân vật chính ngu ngốc chính là tôi. Anh ta chơi trò cút bắt và khốn khổ sao chính lúc tôi cần anh ta làm một điểm tựa thì cũng là lúc tôi biết anh ta lừa dối mình.
Phượng Hy chua xót:
- Tôi sẽ trôi về đâu đây khi điểm tựa tôi tin tưởng đã vỡ tan.
Nói tới đó, bỗng dưng Hy nghẹn lời. Cô cúi xuống dấu mặt, nước mắt rưng rưng.
Bằng vỗ về cô với tất cả trìu mến:
- Nào cô bé, em cần gì? Em muốn gì? Cứ nói đi. Tuy không phải là thần đèn của Aladin, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình để em được vui.
Phượng Hy chưa biết trả lời thế nào thì cô chợt thấy Long. Anh đang bước vào quán với Bích Đào. Trông vẻ tươi tỉnh của cô ta, Hy nhói tim. Cô vội vã quay đi, nhưng Long đã xộc tới với tất cả ghen tức.
Anh nhìn xoáy vào Bằng rồi quay sang Hy, giọng hết sức phẩn nộ:
- Anh đi tìm em khắp nơi, không ngờ em lại bình thản ngồi đây với hắn ta.
Phượng Hy còn đang bối rối, Long đã chỉ tay vào mặt Bằng, hằn học:
- Tôi cấm anh không được đeo đuổi, làm phiền Phượng Hy. Cô bé đã...đã...có nơi có chỗ rồi đấy.
Bằng ung dung nhìn Long, anh nói:
- Anh bạn cũng hùa với mọi người trong gia đình ép Hy lấy chú Ba tôi sao? Nếu vậy anh bạn quá tệ.
Long hơi hẫng, anh ấp úng:
- Tôi mà ủng hộ chuyện đó sao?
Bằng mềm mỏng:
- Nếu không, xin đừng cản trở chúng tôi ngồi với nhau. Tình cảm của tôi đối với cô em họ anh rất chân thật.
- Ai dám tin một người từng ngồi tù như anh. Hy! Về nhà ngay với anh.
Phượng Hy lạnh lùng:
- Em tin anh Bằng, tin tình cảm của ảnh đối với em là chân thật. Bởi vậy, xin anh đừng xen vào chuyện riêng tư của em.
Long hạ giọng:
- Em phải nghe anh. Nói chuyện với Bích Đào xong, anh sẽ cùng em rời khỏi Mỹ Tho.
Hy ngắt ngang:
- Hãy để em và Bằng được yên.
Mắt tái mét vì tức, Long nắm vai Hy kéo mạnh:
- Về nhà ngay.
Bằng đứng phắt dậy, nhanh nhẹn chộp tay Long bẻ quặt ra sau, giọng lanh tanh:
- Anh không được làm thế với cô bé.
Long nhăn nhó vì đau. Bích Đào hớt hải chạy đến:
- Sao lại thế? Buông anh Long ra.
Bằng đẩy mạnh khiến Long loạng choạng lui sau. Bích Đào vội giữ Long lại, cô đứng ngáng giữa Long và Bằng với dáng vẻ che chở, xả thân khiến Hy phải chớp mắt. Cô nhận ra Bích Đào yêu anh rất nhiều, tình cảm ấy thể hiện rất rõ ngay lúc này.
Nuốt nghẹn xuống, Hy nói:
- Mình đi thôi, anh Bằng.
Lườm lườm nhìn Long thêm mấy giây như dằn mặt, Bằng mới chịu ra dắt xe.
Giọng anh vỡ toang:
- Là anh ta à? Tôi thật không hiểu nỗi.
Phượng Hy ngắn gọn:
- Long là con riêng của mợ Phụng.
Bằng kêu lên:
- Lẽ ra, tôi phải nhận thấy sự bất thường ngay đêm Long tới nhà tôi chờ đón em về chớ. Anh chàng ghen không thua Otenlo, em sẽ gặp khó khăn vì phải chung một mái nhà với Long. Mà chuyện ra sao? Em không thể bỏ qua cho Long một lần à?
Phượng Hy cay đắng:
- Bỏ qua một lần à? Còn cô gái kia thì sao? Suy cho cùng, Bích Đào là người đến trước tôi. Khi muốn ruồng rẫy phụ nữ, bọn đàn ông các anh luôn viện lý do "không phù hợp". Nghe đơn giản và máy móc làm sao.
Bằng tỏ vẻ bất bình:
- Sao lại quơ đũa cả nắm thế?
- Chớ không đúng à? Anh và Kim Mỹ cũng đâu có hợp nhau. Bây giờ, tôi mới hiểu thế nào là lời đầu môi chót lưỡi. Tất cả đều là giả dối. Ai cũng chỉ sống cho bản thân mình.
Bằng lơ lửng:
- Vẫn còn người biết sống cho kẻ khác, tại em u mê nên chưa nhìn ra đó thôi.
Phượng Hy im lặng. Bằng đưa cô về tới trước cổng. Anh ngập ngừng:
- Chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau chứ?
Phượng Hy do dự:
- Tôi không biết. Nhưng hy vọng được như vậy ở một nơi nào đó tự do hơn.
Cô vào nhà, mọi người vẫn chưa ai về. Phượng Hy quyết định thật nhanh. Đã tới lúc cô phải rời khỏi đây rồi. Lấy quần áo bỏ vào túi xách, Hy bước ra sân sau tìm ông Quỳ.
Giọng hết sức chững chạc, cô nói:
- Chú Ba thưa lại với ngoại dùm, cháu đi Sài gòn chớ không ở đây được nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vượt Dòng Thời Gian
Trần Thị Bảo Châu
Vượt Dòng Thời Gian - Trần Thị Bảo Châu
https://isach.info/story.php?story=vuot_dong_thoi_gian__tran_thi_bao_chau