Chương 16
hòng khám của bác sĩ thú y nằm trong ngôi nhà ván ghép sơn hồng, và khu vực phòng chờ cũng chính là phòng khách của bác sĩ. Mitchell đã tìm ra địa chỉ này trong cuốn niên giám điện thoại sáng sớm hôm nay và gọi điện hẹn trước, nhưng cho dù đã làm thế, hai người vẫn phải chờ gần bốn mươi lăm phút đồng hồ, trong suốt thời gian đó Kate điền vào tờ thông tin của bác sĩ còn Max lùng sục khắp căn phòng chật hẹp, khụt khịt dí mũi vào một con mèo đầy phẫn nộ, một con chó xù nhút nhát, và một con chim hoàng yến khiếp đảm rút vào trong lồng, những con vật này đều đã được chủ của chúng mang đến trước khi Mitchell và Kate tới.
Cuối cùng vị bác sĩ cũng thò đầu ra gọi đến lượt "Mary Donovan," Kate để lại túi xách lên ghế bên cạnh Mitchell để cô rảnh tay giữ Max trong lúc vị bác sĩ khám cho nó.
Mitchell dõi mắt theo hình dáng cô khuất sau cánh cửa; sau đó anh nhặt một cuốn sách hướng dẫn du lịch được viết ở Dutch vì chẳng còn gì trong phòng đợi để mà đọc. Ngay tiếp đó tiếng chuông di động của Kate vang lên, anh để cuộc gọi theo chế độ trả lời tự động ghi lại tin nhắn, thay vì trả lời thay cho cô.
Một vài phút điện thoại lại reo, chế độ trả lời tự động lại nhận cuộc gọi.
Mười phút sau, di động của cô lại nhận một cuộc gọi khác. Mitchell cau mày nhướng mắt vào túi xách của cô, tự hỏi liệu gã bạn trai – luật sư ấy có phải đang cố liên lạc với cô không. Nếu thế, hẳn là anh ta hoặc rất kiên trì hoặc kẻ nào đó có giác quan thứ sáu đang cảnh báo cho anh ta biết rằng cô bạn gái đang lờ đi những cuộc gọi của anh ta bởi vì cô còn đang lang thang với gã đàn ông khác. Nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách, Mitchell mường tượng đến một gã luật sư trung tuổi, bệ vệ người chắc đã tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt khi Kate lần đầu gặp anh ta nhiều năm trước, nhưng giờ hẳn anh ta đã phệ cả bụng ra và mất hết hình tượng – và trở nên tuyệt vọng níu giữ lại một người đàn bà trẻ hơn anh ta rất nhiều – một người mà anh sợ là, có khi đã chán chường với vai trò của cô như một thứ "đồ chơi''.
Michell đã chứng kiến cái kịch bản đó rất nhiều lần đủ để chắc chắn khẳng định niềm tin của mình, nhưng lần này anh có cảm giác hơi chút trắc ẩn kiểu quân tử cho gã luật sư kia. Rốt cuộc, tên khốn tội nghiệp đó đã tiêu tốn cả một gia tài mới đưa được cô đến một khu nghỉ mát hàng đầu như thế này ở Caribbean, và trong lúc anh ta còn mắc kẹt ở Chicago, Mitchell lại sắp sửa đưa cô lên giường.
Anh ngước lên khi Kate xuất hiện cùng vị bác sĩ, anh ta không ngừng vỗ về cánh tay cô bằng cái cách mà khiến cho Mitchell bất bình. "Tốt hơn là tôi sẽ chụp X-quang phần vai và đầu cho Max." vị bác sĩ kia cam đoan. "Tôi sẽ diệt luôn bọ chét cho nó và tiêm các mũi chích ngừa. Nếu như cô muốn tôi đưa nó trở lại tàu tối mai, chỉ việc gọi cho tôi thôi. Trong khi đó, " anh ta tiếp tục nói lúc Mitchell đứng dậy, "tôi sẽ chuẩn bị tất cả mọi giấy tờ sẵn sàng để cô có thể đưa nó về Mỹ."
Mitchell nhìn chằm chằm vào cô tỏ vẻ không thể nào tin nổi; sau đó anh nhấc va li của cô lên và đưa túi xách cho cô. "Thay vì gọi xe cứu thương đến cho Maz tối qua," anh đùa khi mở cửa cho cô bước ra ngoài. "anh đáng ra phải mua vé máy bay cho nó mới đúng."
Kate chấp thuận lời nhạo báng với một tiếng cười ngắn và đưa ra lời giải thích cho việc làm của cô. "Em phải mang nó về nhà với em, nếu không nó sẽ người ta giết chết mất."
"Đó có phải là lời vị bác sĩ kia nói với em không?" Mitchell hỏi khi anh bước ra khỏi vỉa hè ngay phía trước nhà bác sĩ và vẫy tay ra hiệu cho chiếc taxi ở góc đường.
Kate gật đầu. "Anh ta nói hầu như không có cơ hội nào để tìm một ngôi nhà cho nó ở đây hay ở Anguilla. Max là một con chó hoang đi lạc, và vì nó lớn quá nên nuôi nó rất tốn kém."
Một chiếc Chevrolet màu xám bạc méo mó với biển "taxi" dán ngay trên cửa dừng lại, và khi cả hai leo lên xe, Michell chỉ đường cho tài xế. "Sáng nay em đã gọi cho bạn em là Holy, bác sĩ thú y ở Chicago." Cô nói rõ. "Holly bảo em điều trị bệnh dại không còn khó khăn nữa, nhưng trong một vài trường hợp ngoại lệ thì chích ngừa bệnh dại là nghiêm trọng, thậm chí có những phản ứng phụ gây tử vong cho một số người. Đêm qua ông bác sĩ kia đã hoảng hốt ngay cả khi bệnh dại không phải là vấn đề nghiêm trọng trên đảo này. Thay vì cách ly tối đa Max trong vòng mười ngày, ông ấy có thể tiêm thuốc cho nó và biết ngay nếu như Max mắc bệnh. Em nghĩ ông ta đã định làm thế thật."
Chắc là cô đã đúng, Mitchell biết vậy, vì thế anh đổi chủ đề câu chuyện. "Điện thoại của em reo mấy lần trong lúc em bận với bác sĩ."
"Có lẽ Louis gọi từ nhà hàng và cả Holly nữa," Kate lên tiếng, tay với lấy túi xách. Quên mất rằng cô đã điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, Kate nhấn nút nhận tin nhắn thoại trong lúc Mitchell lịch sự lôi ra một tập sách du lịch từ lưng ghế người tài xế và liếc qua nó.
Tin nhắn đầu tiên không phải là từ Louis mà là của Evan, giọng anh lo lắng đến nỗi Kate cảm thấy đau nhói vì tội lỗi. "Kate, tại sao em không gọi lại cho anh tối qua, em yêu? Anh đã gọi lại cho em ở khách sạn sáng nay và để lại tin nhắn, và anh vẫn chưa nghe thấy em hồi âm lại, anh đang rất lo. Có phải em ốm không? Hay là cơn đau đầu lại tái phát?"
Tin nhắn thứ hai của Evan càng làm cho tinh thần Kate tệ hơn. "Em yêu, anh vừa gọi cho Holly và cô ấy bảo đã nói chuyện với em hôm qua và cả sáng nay nữa, và báo là em vẫn khỏe. Rõ ràng em đang rất giận anh vì đã không ở cùng em đến nỗi em không nhận điện thoại của anh. Anh nhớ em phát điên lên, Kate, và anh mệt mỏi vì phải xa em và không thể ở cùng em suốt những ngày này. Chúng ta đáng ra phải ở cùng nhau ngay tại Chicago này. Chúng ta đã bên nhau nhiều năm rồi và đều biết là cả hai đều hạnh phúc. Cả hai đều mong ước giống nhau mà – một ngôi nhà, đám trẻ con, và được bên nhau. Còn gì khác nữa? Anh...."
Không chịu nổi phải nghe thêm một từ nào nữa, Kate tắt di động của mình mà không nghe hết tin nhắn tiếp theo. Cô lén lút liếc sang Mitchell, nhẹ nhõm vì anh dường như vẫn mê mải đọc cuốn sách hướng dẫn du lịch trên tay, nhưng anh đang cau mày, quai hàm căng ra. Sau một lúc im lặng khó chịu, Kate lên tiếng. "Mọi chuyện đều ổn."
Đáp lại, anh nhét trả lại cuốn sách và nhăn mày nhìn cô. "Bạn trai em dường như lại nghĩ khác đấy."
"Anh nghe được?"
"Anh không thể không nghe. Anh ta kết hôn rồi phải không?"
"Không, dĩ nhiên là chưa. Sao anh lại nghĩ thế?"
"Vì một điều, em đã nói hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi, nhưng từ những gì anh nghe thấy anh ta nói thì hình như hai người không sống cùng. Anh ta bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi ba. Tại sao anh..." Một nhận thức mới mẻ đập vào Kate và cô xoay người đối diện với anh. "Anh đang có ấn tượng rằng em là một..." cô ngập ngừng và rồi sắp xếp lại những từ ngữ mô tả khủng khiếp nhất lướt qua trong tâm trí.. –"một tình nhân?"
"Anh đã không dừng lại ở những khả năng đó, nhưng đó có thể là một khả năng thực tế nhất, dựa vào những gì anh biết về các tình huống tương tự."
"Anh có nhiều kinh nghiệm về các tình huống "tương tự"?
Anh tựa người ra sau, duỗi dài đôi chân và lưỡng lự, thế rồi anh nhìn cô và nói thẳng thừng. "Đúng."
Trước khi Kate có thể tiêu hóa hết câu trả lời ấy, anh thay đổi chủ đề. "Tại sao vị bác sĩ kia lại gọi em là "Mary"?,"Bởi vì em đã điền vào bản câu hỏi của anh ta bằng tên khai sinh, Mary Katherine. Từ lúc còn nhỏ mọi người ai cũng gọi em là Mary Kate. Bố em chưa bao giờ gọi em bằng một cái tên khác."
"Mary Kate," anh lặp lại tên cô có chút dứt khoát. "Rất dễ thương. Thật ra là tuyệt hảo với một cô gái Ailen thánh thiện."
Sững sờ trước âm điệu của anh, Kate lên tiếng. "Em chưa bao giờ là một cô gái thánh thiện theo cái cách mà anh nghĩ. Thậm chí, em còn là một đứa bé ngỗ ngược."
"Tốt thôi" anh ngắn gọn.
Kate quay đi và nhìn chăm chú vào những ngọn đồi nhấp nhô bên phải trong lúc cô cố gắng tìm một lời giải thích cho thái độ của anh. Một điều gì đó mà anh đã nghe trong những phút cuối cùng đang làm anh phiền lòng, nhưng cô không thể phán đoán ra chính xác đó là gì.
Trong Từng Hơi Thở Trong Từng Hơi Thở - Judith Mcnaught Trong Từng Hơi Thở