Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trọn Đời Bên Nhau
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Lặng Lẽ Tiến Lùi (1)
“C
ho nên, Tĩnh Tĩnh này,” cô đưa mấy múi quýt cuối cùng cho Tĩnh Tĩnh, “Tớ không có gì đáng để cậu hâm mộ, tớ cũng từng thất tình, cũng đã từng bị bệnh, cũng có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết.”
Cô ngẩng đầu nhìn, túi dịch không còn lại bao nhiêu, trên chiếc móc sắt trên đầu giường vẫn còn treo một túi đầy cần truyền trong tối nay.
“Tớ nhớ lúc nhỏ có lần chạy thể dục 800m, bị người phía sau đạp phải giày, bị ngã xuống rất là đau, khi đó trên sân thể dục có khoảng 3-4 lớp cùng học thể dục đều nhìn thấy. Lúc đó tớ thấy rất mất mặt, mình làm sao lại có thể hấp tấp như vậy cơ chứ? Lúc đó tớ cũng cảm thấy chuyện đó là rất đáng sợ, giống như trời sắp sập tới nơi vậy. Bây giờ nghĩ lại, chẳng phải chỉ là té ngã thôi sao?”
Cô đứng lên, chuẩn bị đi tìm y tá trực ban.
“Ngày cậu còn nhỏ chắc chắn cũng đã từng xảy ra loại sự tình này rồi, cảm thấy như trời sắp sập xuống. Nhưng Tĩnh Tĩnh này, năm năm sau nhớ lại cũng chỉ là một lần vấp ngã, đứng dậy thay quần áo sạch thì giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Hoàn cảnh, tài năng, rất nhiều thứ đều là trời cho, tựa như ai cũng hâm mộ Lưu Tường đoạt chức vô địch thế giới, nhưng cũng chỉ là hâm mộ thôi.”
Đêm hôm đó về đến ký túc xá, Đồng Ngôn cũng bắt đầu có dấu hiệu cảm cúm.
Đến ngày thứ hai thì đã trở thành cảm nặng rồi.
Đêm đó trở về Văn Tĩnh Tĩnh muốn trả lại cô tiền khám bệnh nhưng Đồng Ngôn từ chối, trước khi đi cô còn không kịp cầm thẻ sinh viên của Tĩnh Tĩnh, đành dùng thẻ sinh viên của mình để khám, dù sao học viện cũng sẽ thanh toán.
Ai biết được đến thứ hai đi học mới phát hiện ra nhân viên thanh toán nghỉ làm.
Đến giữa trưa, phòng y tế của học viện rất ít người.
Cô đến phòng y tế lấy thuốc cảm, đang đi từ trên lầu hai xuống, bỗng nhiên phía sau có người vỗ bả vai của cô. Quay lại, hóa ra là cậu… lớp trưởng Thẩm kia, cậu ta sóng vai cùng một nam sinh. Đồng Ngôn vừa quay đầu lại, ánh mắt cậu nam sinh kia lập tức đảo một vòng, cười nói, “Tớ đi ra ngoài chờ cậu nhé.” Nói xong còn cười không thiện ý mà chạy ra ngoài.
Thẩm Hoành theo bản năng nhấc mắt kính, “Cậu bị bệnh rồi à? Nghiêm trọng không?” Đồng Ngôn cười cười,“Chỉ là cảm thôi.”
“Ngày kỉ niệm thành lập học viện, tớ có theo dõi trực tiếp từ truyền hình của kí túc xá,” Lớp trưởng Thẩm nghĩ ngợi dường như muốn tìm từ, hơi dừng lại, “Cậu dẫn rất hay.”
“Cảm ơn.”
Nếu đổi lại là ngày bình thường thì cô sẽ cố tìm vài câu để nói chuyện.
Nhưng cả đêm hôm qua nghẹt mũi khó thở, ngủ không ngon nên bây giờ không có tinh thần đâu mà nói chuyện nữa.
Cũng may cậu bạn học này cũng ngượng ngùng, cũng trầm mặc đi với cô xuống dưới lầu. Cuối cùng khi đứng trước cổng khu y tế của học viện, cậu ta mới do dự hỏi cô, “Nhìn tinh thần cậu có vẻ không tốt như vậy, nếu không tớ đưa cậu về ký túc xá nhé?”
Cậu ta nói rất lịch sự để thăm dò thái độ của cô.
“Không cần, tớ còn muốn ở đây chờ bạn học đã.”
Đồng Ngôn làm ra vẻ như muốn đợi ai đó, nhìn Thẩm Hoành và bạn đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Cô lấy từ trong ví xếp khăn giấy, bắt đầu lau mũi…
Bỗng nhiên điện thoại báo cáo tin nhắn.
Phỏng chừng là Trầm Diêu, cô và ba người họ lúc đi còn đi ra khỏi cửa cùng nhau, có lẽ vừa đến chỗ Cố Bình Sinh nghe giáo huấn rồi. Không nghĩ tới khi đưa điện thoại ra nhìn, lại là tin nhắn của Cố Bình Sinh: Em bị bệnh rồi? Nghiêm trọng không? TK.
Giống như câu hỏi vừa rồi của Thẩm Hoành.
Nhưng bởi vì là anh hỏi, khóe miệng của cô không tự giác mà cong lên.
Nhất định là ba người bạn cùng phòng ký túc xá của cô trong lúc bị thầy Cố răn dạy, vì nói sang chuyện khác mà nhắc tới việc cô bị bệnh. Nhìn tin nhắn cuối cùng trong list tin nhắn, tất cả tin nhắn đều là của anh gửi, tin nhắn gần đây nhất của anh là của ba tuần trước. Đồng Ngôn đứng trước cửa khu y tế của học viện do dự ba giây, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhắn trả lời, “Vâng… cũng hơi nghiêm trọng, bác sỹ nói tốt nhất là chuyển sang bệnh viện bên ngoài… Nhưng là rất xa, em không muốn đi.”
Cô gửi tin nhắn xong, tim bỗng nhiên đập liên hồi, cảm giác hốt hoảng.
Mỗi lần Trầm Diêu cùng một bạn nam nào đó muốn đến với nhau đều dùng cách này để thử. Thử xem cậu ta có quan tâm đến mình không? Thử xem cậu ta có lo lắng cho mình không? Nếu đối phương lo lắng, đại biểu cho việc có thể tiến triển tiếp, nếu phản ứng bình thản thì coi như chưa từng có phát sinh chuyện gì.
Mỗi lần cô thấy Trầm Diêu cười tủm tỉm gửi tin nhắn, với vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo như vậy thì liền cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà bây giờ chính mình lại thấp thỏm chờ phản ứng của anh.
Có vài bác sỹ đi ngang qua bên người, cười nói như sắp đi ăn cơm.
Đợi cho đến khi mấy người nọ ra khỏi cổng, không thấy bóng dáng đâu nữa, điện thoại vẫn im lặng như trước, không có tin nhắn trả lời.
Đồng Ngôn có chút mất mát, cô bỏ điện thoại vào trong túi sách, đi bộ dọc theo con đường cạnh khu vực y tế trở về ký túc xá.
Thời gian ăn cơm trưa là lúc đông người nhất trong sân trường.
Cô đang do dự xem nên đi ăn cơm hay vẫn trực tiếp trở về ký túc xá ăn mì ăn liền thì bỗng nhiên có người ở phía sau vỗ vai mình.
Hôm nay làm sao vậy? Ở đâu cũng gặp người quen.
Đồng Ngôn quay đầu lại, đụng phải khuôn mặt tươi cười của Trầm Diêu, “Tớ còn định về phòng tìm cậu, thầy Cố bảo mời phòng ký túc bọn mình ăn cơm. Điện thoại của cậu sao không gọi được vậy?”
Đứng sau Trầm Diêu không xa chính là Vương Tiểu Như, Tĩnh Tĩnh và… Cố Bình Sinh.
Hôm nay không có lớp trọng tài thương mại quốc tế, anh mặc cũng rất thoải mái hơn rất nhiều, quần bò bạc màu lam nhạt và áo phông màu đen, vô cùng đơn giản, căn bản không giống như một người cần có để thuyết giáo ba ma nữ này. Văn Tĩnh Tĩnh đang nói chuyện cùng anh, anh nhìn Văn Tĩnh Tĩnh nói xong, nói câu gì đó rồi quay lại nhìn Đồng Ngôn.
“Thầy Cố.”
Anh gật đầu ra hiệu, cũng không nói gì nữa.
Giống như chưa từng có gửi tin nhắn cho cô, còn cô bây giờ vẫn tốt như chưa từng nhận được tin nhắn trả lời.
Trầm Diêu nhắc tới chuyện thầy Cố mời cơm mà cả người lẫn nét mặt đều tỏa sáng. Đồng Ngôn hiểu được cô ấy lại muốn xẻ thịt Cố Bình Sinh như thế nào rồi đây, lập tức kéo tay cô ấy,“Đi Đông Thực đi, tớ đang rất mệt, không muốn đi quá xa để ăn được bữa cơm đâu.”
Trầm Diêu a một tiếng, không kịp nói gì đã bị cô kéo vào nhà ăn.
Trầm Diêu muốn gọi mấy món xào hay lẩu gì đó, Đồng Ngôn nói mình và Tĩnh Tĩnh bị cảm nên chỉ gọi cơm và các món ăn như ngày thường, cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là gọi nhiều hơn một phần cho Cố Bình Sinh. Cả bữa ăn chỉ có Trầm Diêu đặc biệt nói nhiều, Cố Bình Sinh ăn vài miếng, cũng rất nhanh đã gác đũa, lặng lẽ nhìn các cô nói chuyện, đến cuối cùng Đồng Ngôn cũng không nhịn được, kéo kéo Trầm Diêu, “Cậu cứ nói chuyện như thế này, khiến thầy Cố làm thế nào mà ăn cơm đây?”
“Hả? À…” Trầm Diêu giật mình bừng tỉnh, “Thầy Cố thầy ăn nhiều một chút, không cần nhìn em nói đâu.”
Anh nói không sao, bắt đầu uống vài hớp nước.
Đồng Ngôn nhìn thức ăn trước mặt anh hầu như còn nguyên. Cô cùng với Cố Bình Sinh đã ăn cơm với nhau vài lần, anh so với những người đàn ông trưởng thành cùng tuổi có thể tính là không được nhiều, nhưng cũng sẽ không thuộc dạng ăn ít như bọn nữ sinh các cô, chỉ vọn vẹn hai ba miếng như mèo ăn thế này.
Trầm Diêu còn định nói tiếp, nhưng nhìn đồng hồ trên cổ tay lại kêu lên, “Còn năm phút nữa là đến một giờ, phải đi học rồi, xong rồi, tớ kiểu gì cũng nằm vào danh sách đi học muộn rồi.”
Cô ấy cầm túi bỏ chạy, còn mấy bước nữa là ra ngoài thì lại chạy vòng lại, “Thầy Cố, nghe thầy nói chuyện hơn mười năm đọc sách. Em đã đọc sách xong, cần phải đi làm bài tập toán, tạm biệt thầy.”
Nói xong, vội vã bỏ chạy.
Cô ấy vừa đi, mọi người chỉ có thể lần lượt buông đũa, nghĩ cách đứng dậy cáo từ.
“Các em đi trước, tôi có chuyện cần nói với Đồng Ngôn.” Cuối cùng anh cũng buông chai nước xuống.
Vương Tiểu Như lập tức cười nói vừa vặn muốn đi thư viện, còn Tĩnh Tĩnh nhìn cô một cái rồi cũng rời đi.
Đồng Ngôn nhớ lời cô ấy từng nói, bất kể cô có nghĩ thế nào, nhưng điều Tĩnh Tĩnh nói đều là sự thật, Cố Bình Sinh xác thực chiếu cố đến cô có chút quá đáng…
Cô chợt nhớ trước kia trong lớp Toán cao cấp, có người là thân thích của giảng viên, sau này bị cả lớp tẩy chay, cuối cùng chỉ có thể chuyển đến khoa Anh để học tiếp.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, người kia thành tích rất tốt, giảng viên cũng chưa từng cố ý chiếu cố, thậm chí còn đề ra tiêu chuẩn cao hơn, nhưng rơi vào trong miệng bạn học thì ăn nói xô bồ, nói cái gì chẳng được. Ở giai đoạn cuộc sống mà ăn rồi suốt ngày học với thi rồi lại học, ngay cả một người lười đi học nhất cũng sẽ thấy ghen tị cậu ta có quan hệ cá nhân với giảng viên.
Một trợ giúp ẩn hình có thể giải quyết được nhiều sự tình. Cho nên những người như vậy đều là kẻ thù chung của mọi người.
Cô nghĩ loạn xạ cả lên, không có đầu mối.
Giống như có gáo nước lạnh dội xuống, rốt cuộc cô nhận ra mình đang thám hiểm con đường như thế nào.
“Buổi chiều tôi đưa em đi bệnh viện.” anh nói.
Vẫn nhận được tin nhắn?
Cô tiếp tục cầm đũa đảo qua trong bát, thật ra chẳng còn được mấy sợi mì, chỉ còn lại nước canh và hành lá.
“Nhận được tin nhắn vì sao không nhắn lại chứ?” Cô thấp giọng nói một câu.
“Đồng Ngôn?”
Cô ngẩng đầu, “Không sao đâu ạ, em vừa lấy thuốc rồi, trở về uống là được rồi.”
“Cho tôi xem thuốc của em.”
Cô lấy hai hộp giấy và một chai siro ho trong một loạt đồ đạc trong túi sách đưa cho anh. Anh cầm lấy, lật mặt sau hộp thuốc ra xem, chăm chú đọc từng dãy chữ nhỏ.
Đồng Ngôn rất tò mò muốn biết anh đang đọc cái gì, nhưng mà bây giờ đang ngồi đối diện anh nên không thể nhìn trộm.
Nhìn anh thực sự rất nghiêm túc, cuối cùng Đồng Ngôn không nhịn được sự tò mò của mình, quơ tay trước mặt anh, “Thầy đang xem gì vậy?”
“Đang xem thành phần thuốc,” anh nói, “Đây là thuốc do em yêu cầu bác sỹ chỉ định lấy riêng cho mình em có phải không?”
Cô kinh ngạc gật đầu, “Em dễ bị cảm lắm, mà mỗi lúc như vậy luôn ho khan. Uống thuốc thành quen, mà cũng chỉ có mấy loại này mới khỏi.”
Anh cười, “Tôi phát hiện em toàn yêu cầu thuốc liều nặng,” Anh cầm lấy lọ siro ho lên: “Codein trong thuốc này không thấp.” Đồng Ngôn sửng sốt, bỗng nhiễn nhớ Trầm Diêu luôn nói trong siro ho có chất gây nghiện, “Thầy nói xem thuốc này có chất gây nghiện không? Trầm Diêu lúc nào cũng bảo em uống siro ho nhiều, khẳng định có ngày nghiện cho xem.”
“Cũng không nghiêm trọng đến thế,” Anh buồn cười nhìn cô, “Nhưng nếu ngày nào em cũng uống mấy chục bình, có lẽ có khả năng này.”
Bọn họ ngồi trên chiếc bàn dài, đủ cho mười mấy người ngồi song song.
Sau thời gian vào học buổi chiều thì chỉ còn hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, còn có một đôi nam nữ ngồi ở đầu kia. Ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh dày, chiếu lên người ấm áp, Đồng Ngôn rất có tinh thần học tập hỏi mấy vấn đề liền, hai người nói chuyện không để ý đến điều gì khác.
Cho đến khi người phục vụ thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn, hai người đã nói chuyện rất lâu.
“Thầy tìm em có việc gì?” Cô nhớ đến lí do lúc đầu anh giữ mình lại.
“Vốn định đưa em đi bệnh viện,” Anh cất thuốc đi, “Nếu chỉ là cảm mạo đơn thuần, không cần uống thuốc, em hãy uống nhiều nước ấm, bình thường một tuần sẽ tốt. Ngày mai tôi sẽ lấy cho em vài loại thuốc thích hợp, nếu một tuần còn chưa khỏi thì uống.”
Đồng Ngôn gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Từ nhỏ cô đã là một người biết hòa đồng nói chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng không bao giờ nhắc đến những chuyện không đáng để nói. Lúc học cấp hai có một thời gian dài cô sống cùng mẹ, khi ốm đều tự lục tìm thuốc, đại khái là thấy gì mà giảm nhiệt, cảm mạo gì đó thì lấy ra uống, sau rồi cũng khỏi. Cho đến bây giờ cho dù là cảm cúm hay sốt cô cũng chưa bị nặng bao giờ, nên luôn cảm thấy mình có thể tự giải quyết.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người lấy thuốc của cô, ngay cả thành phần thuốc cũng đều phải xem qua một lần.
Trở lại kí túc, trong phòng chỉ còn một mình cô. Đồng Ngôn tìm sạc điện thoại, đem điện thoại đi sạc pin.
Vừa khởi động máy đã nhận được sáu bảy tin nhắn đến, một trong đó là Cố Bình Sinh, còn lại đều là dãy số lạ. Cô mở tin nhắn lạ trước đó, là lời nhắc có cuộc gọi nhỡ, chức năng này của điện thoại cô chưa từng sử dụng nên đã quên mất từ lâu.
Có một cuộc gọi nhỡ của Trầm Diêu.
Còn lại năm cuộc liên tiếp, đều là của Cố Bình Sinh
Nếu như người bình thường nghe âm báo tắt máy, nhất định sẽ không gọi lại. Cô ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm điện thoại, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Bình Sinh nhìn màn hình điện thoại, đoán có phải là bản thân cô không nhận điện hay không, mà không hề nghe thấy thông báo tự động lặp đi lặp lại, “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy…”
Trên hành lang truyền đến tiếng cười, trong phòng lại im ắng lạ thường.
Thật lâu sau cô mới cẩn thận mở tin nhắn duy nhất kia. Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi:
Không cần làm nũng, tôi đưa em đi bệnh viện. TK
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trọn Đời Bên Nhau
Mặc Bảo Phi Bảo
Trọn Đời Bên Nhau - Mặc Bảo Phi Bảo
https://isach.info/story.php?story=tron_doi_ben_nhau__mac_bao_phi_bao