Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Màu Hồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
V
iệc Kiều Diễm bỏ nhà đi hay mất tích cả tuần nay làm cho ông Vĩnh cuống lên. Ông đi lùng sục khắp nơi, từ các nhà hàng, vũ trường... thậm chí ông cho người dò tìm ở tận Đà Lạt, nhưng cũng chẳng có tinh gì.
Ngay cả đến bà Tuyết khi thấy chồng lo bấng lên như thế cũng phải thầm trách đứa con gái bướng bỉnh của mình. Trong mắt của bà, Kiều Diễm quả là đua đòi, thích quậy. Tại sao Vĩnh đã nuông chiều, lo lắng cho nó đến cỡ đó mà nó vẫn chưa hài lòng? Nó còn đòi hỏi gì cơ chứ?
Bà Tuyết đi từng bước nhẹ lên sân thượng. Bà rón rén có lẽ vì sợ làm ảnh hưởng đến sự suy nghĩ của chồng. Bà biết ông đang buồn và lo lắm.
Nhưng kìa! Hình như có tiếng xì xầm. Bà dừng lại, đưa tay chặn lên ngực như dằn cơn xúc động, đồng thời gương mặt cũng tái mét, và cả ngượng ngập vì mình giống hành vi của một tên trộm đang rình rập. Nhưng tình cờ bắt buộc bà phải như vậy cơ mà.
Giọng cô gái thật nhỏ, nhưng rõ ràng, rắn rỏi:
- Cậu ơi! Con xin cậu hãy dừng lại, lúc này hãy còn kịp mà cậu.
- Hạnh! Mày dạy khôn cậu mày đấy à? - Ông Vĩnh gắt lên.
- Sao cậu lại nói vậy? Con lúc nào cũng là đứa cháu dại khờ của cậu.
Ông Vĩnh lại mai mỉa:
- Dại khờ à? Hừ! Không dám đâu. Các cô bây giờ đủ lông đủ cánh rồi...Giỏi lắm! Nếu tao không lầm thì lúc con Diễm mới về đây, tụi mày chẳng ưa nhau, thậm chí còn muốn thù nghịch nữa, sao giờ bênh nhau dữ vậy? Lạ đó nghe cháu gái. - Ông Vĩnh lại khịt khịt mũi như chế nhạo.
Hạnh vẫn nhỏ nhẹ:
- Dạ, có thể lúc đo do hiểu lầm, hay đúng hơn là chưa hiểu nhau. Nhưng biết đâu sự xuất hiện của Diễm lại là cứu cánh cho con.
- Mày nói vậy với ý gì hả Hạnh? Tao là cậu mày mà.
- Con biết. Nhưng địa vị, danh vọng, và sự nghiệp của cậu mới chính là khúc ruột của cậu. Chứ cậu ruột, cháu ruột chẳng là gì cả. Cậu Vĩnh ơi! Đồng tiền đã làm cậu mờ mắt rồi chăng?
- Giỏi lắm! Đừng có dạy khôn tao nữa, cũng đừng lải nhải bên tai nữa. Tao không muốn nghe.
- Cậu không nghe cũng được. Nhưng con xin cậu hãy tha cho Kiều Diễm đi. Cậu đừng biến đời nó thành bi kịch nữa. một bi kịch mấy mươi năm nay cũng quád dủ với nó rồi cậu ạ.
Đôi chân bà T như muốn khuỵu xuống. Bà cố bám chặt vào chiếc lan can mà mồ hôI ướt đẫm cả trán, đến nỗi bà không dám thở mạnh.
- Mợ sẽ thế nào khi biết cậu đã tỏ tường sự việc và để lòng nuôi mối hận mà trả thù, mà đày đoa. Kiều Diễm chứ? Còn nữa, bà ngoại liệu có chịu đựng nổi không? Vì vậy, con xin cậu... Bà ngoại đã già cả lắm rồi, hãy để bà còn thấy những điều tốt đẹp. Bí mật này hãy chôn vùi theo thơi gian như bao năM trời nay đi cậu. Đừng phơi bày, bươi xới lên làm chi nữa.
Thì ra ông Vĩnh đã biết và ông đã cố tình đem Kiều Diễm rời tay ông Tài. Vậy mà bao lâu nay, bà đã không hề nghĩ đến. Bà quá tin, quá yêu ông.
- Anh Vĩnh! Anh thật là tàn nhẫn.
O còn sức chịu đựng, bà T bổ nhào lên đấm mạnh vào ngực ông Vĩnh vừa kêu gào, vừa tuyệt vọng:
- Mợ! Mợ bình tĩnh lại. Đừng để ngoại thức giấc không hay mợ ạ. Mợ hãy nghe con. Con hứa em Diễm sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Giọng nói dỗ dành, cử chỉ dịu dàng của đứa cháu gái như đánh thức lương tâm ong Vĩnh. Ông nhìn vợ với tất cả sự hối hận ăN năN trong ánh mắt. Có phải là ông dừng lại vẫn còn kịp không?
Mùi xào nấu bốc lên trong căng phòng trọ chật hẹp. Gia Phong vẫn ngồi tư lự, anh chẳng cảm hứng, phấn khởi hay đúng ra chẳng hiểu vì sao Hồng Hạnh và chị Loan lại tổ chức buổi tiệc này. Dù sao anh cũng không thể bác bỏ vì ý tốt, vì tấm lòng của mọi người, nhưng rõ ràng anh thấy nó buồn cười quá. Tiệc mừng ư? Mừng cái gì? Mừng anh thoát chết? Nhưng có ai hiểu trái tim anh đang chết, đang như ngừng đập không? Bời vì anh biết kể từ hôm nay, anh sẽ không còn nuôi hy vọng. Ý Kỳ rồi sẽ lên xe hoa.
Tiện tay, Gia Phong với lấy chiếc đàn vừa gảy, vừa hát nho nhỏ:
'Và rồi em đi qua trong mơ, tim anh xót xa bóng dáng ấy chưa phai mờ..."
- Chưa phai mờ thì giấy can- kê nè, tô lại đi.
Hồng Hạnh mang đĩa thức ăn lên tới, cô cắt ngang một cách ngọt xớt. Gia Phong nhíu mày, máng cây đàn về vị trí cũ, cô ta đã làm anh mất hứng thật ròi. Phong lẩm bẩm:
- Rõ đúng là bệnh nghề nghiệp.
- Gì cơ? - Hồng Hạnh xoe mắt ngạc nhiên.
- Thế mà trong công ty lại cho là cô thông minh. một sự nhầm lẫn đáng buỒn.
- Đủ rồi nghe Gia Phong. Anh ám chỉ gì đó?-
- Không phải sao? Kế toán có khác, quen sử dụng giấy, nên luôn sử dụng bừa bãi.
Biết Gia Phong "kê" mình, Hồng Hạnh tức khí. Cô đốp lại ngay:
- Tiếc là anh chỉ bị khâu vai, phải chi cái miệng anh bị khâu nữa thì đỡ hết sức.
Gia Phong trừng mắt:
- Cô ăn nói mới độc mồm hơn nữa đấy. Nếu cần khâu có lẽ đó là chiếc miệng... quai xách cúa cô cũng nên.
Hồng Hạnh không ngờ Phong lai. dám mắng mỏ, trả đũa lại với cô như thế, cô tức anh ách:
- Ê! Anh dám nói như vậy với phái nữ ư? Thật đúng không biết điều, không biết ga- lăng, không biết chiều chuộng, không biết...
Hồng Hạnh còn chưa nói hết, Gia Phong đã cướp ngang:
- Nên nhớ, tôi chứ không phải là Châu của cô.
Chị Loan cười giảng hoà:
- Thôi, thôi, xin can hai đàng đi! Lúc nào cũng công kích. Ấy thế mà đã có lúc chị L này lại định kết hợp cho hai đứa mới ác chứ.
Hồng Hạnh cong cớn:
- Trời ơi! Lúc đó chắc là "banh nhà lòng" quá chị Ơi. Em sợ lắm. Hổng dám đâu. Em còn phải... đi làm, chị Loan ạ.
Trả lời xong, cô nàng ngoe nguẩy đi vào trong mà không quên liếc xéo về phía Gia Phong. Riêng Phong, anh tỏ ra bực dọc không kém:
- Chị Loan! Không hiểu chị và Hồng Hạnh định bày trò quái quỷ gì nữa đây, hả?
- Bày trò hay diễn trò, sao cũng được hết. Nhưng yên trí đi. Giờ chót rồi khắc biết, em trai ạ.
- Làm như chuyện quan trọng gì không bằng, phải chờ đến giờ phút thiêng liêng. Thế bao giờ hả bà chị?
Chị Loan trêu:
- Đã bảo bí mật mà.
- Bí mật với chả bật mí, rõ là lắm chuyện. Đúng là đàn bà.
Gia Phong lại càu nhàu với một tâm trạng chán nản. Rồi anh bỏ đi ra trước hiên, nơi có đơn độc một chậu hoa hồng nằm khoe mình trong nắng.
Hình như ngọn gió vẫn còn quanh quẩn đâu đây, nên đã làm cho cánh hồng khẽ rung rinh, để từ trong hoa một hương thơm dìu dịu thoảng ra, gây cho Phong thêm cảm giác yêu đời.
Hoa hồng, hoa của tình yêu muôn thuở, hay bất tử mới là hoa tình yêu nhỉ?
Trang nhã trong chiếc áo dài màu thiên thanh, Ý Kỳ xuất hiện trước Vũ Bằng, khiến anh chàng hơi bất ngờ, song cũng phải ngẩn ngơ vì nét xinh xắn duyên dáng của nàng. Ở Ý Kỳ là một nét đẹp tiềm ẩn không dễ bị quyến rũ ngay, nhưng nó lại có một sức thu hút kỳ lạ, bắt buộc người ta phải thán phục, phải chiêm ngưỡng.
Đưa mắt lạ lẫm nhìn Bằng, cô nhoẻn cười:
- Sao, khó coi lắm à?
- Em nói gì?
- Có lẽ tại em quen trong chiếc áo blouse rồi, nên với chiếc áo dài này, trông dị hợm lắm hả?
Vũ Bằng ngọt ngào tâng bốc:
- Đẹp lắm Kỳ ạ! Càng lúc em càng làm anh phải ngẩn ngơ, điên đảo.
Giọng Ý Kỳ cười giòn tan:
- Đừng có nói quá, anh Bằng ạ. Ý Kỳ chứ đâuphải là các cô gái trẻ trung sôi nổi tuổI 18, 2đôi mươi nữa.
B vẫn chống chế:
- Kỳ không tin anh nói thật lòng ư?
- Thôi, anh Bằng à. Ý Kỳ không thích đi tàu bay giấy đâu.
B đùa:
- Thế thì đi tàu siêu tốc nhé. Sẽ có cảm giác cực kỳ.
- Kỳ lại càng không dám chƠi trò ủ tim... của anh Bằng.
Hình như trong câu nói của Yk có điều gì là lạ? Vũ Bằng không muốn bận tâm, anh hỏi:
- Kỳ định đi đâu à?
- Rủ anh đến nhà một người.
Ý Kỳ nói và quan sát Bằng, bằng sự suy diễn của chính mình, và cô cũng tin rằng mình có nhận định đúng. Hình như đôi mày anh ta đang cau lại, rồi hỏii ngay:
- Lẽ nào là Gia Phong?
- Vâng. Chính là Gia Phong.
- Để làm gì?
K cười khoa? lấp:
- Rất đơn giản. Dù sao Phong cũng từng là một người bạn trong ba chúng ta. Chẳng lẽ anh không muốn gởi thiệp cho bạnh mình sao? Hay anh không nỡ nhìn sự thảm bại của bạn?
- Em nói gì kỳ lạ thế?
- Vâng. Vì em "Ý Kỳ" mà.
Vũ Bằng lắc đầu, phụ nữ khó hiểu thật. Nhưng thôi, dẫu sao cô ta cũng đã sắp là con chim bị nhốt vào trong lồng or^`i, quái quỷ gì anh phải bận tâm? Hãy cứ để cho người đẹp kiêu hãnh đi.
Vũ Bằng đưa mắt nhìn Ý Kỳ, chợt hỏi:
- À! Luôn tiện, anh muốn đưa em đi chọn nhẫn, có được không Kỳ? Em thích kiểu nhẫn nào nhỉ?
Ý Kỳ cười nhạt:
- Kiểu nào cũng được. Như theo Kỳ anh nên chọn khác những kiểu trước đây một chút, Kỳ không thích làm bản sao.
Vũ Bằng nhìn cô, nhưng không phát hiện ra điều gì. Anh cảm thấy hai bên thái dương oph mình như có sự co giảnh mạnh.
Lời nói và cử chỉ oph Ky hôm nay thật lạ. Chưa bao giờ Kỳ tỏ ra thân thiện và dễ dãi trong quan hệ với anh. Vậy mà sao hôm nay, nàng có vẻ cởi mở th ế nhỉ? Nhưng thôi, mặc kệ! Anh cũng đang muốn nhìn vẻ thảm hại của Gia Phong đây.
Gia Phong thầm cáu gắt khi thấy hai vị khách không mời: Vũ Bằng đĩnh đạc và có thể vẻ hơi đỏm dáng trong bộ veston màu măng cục. Vẻ mặt như câng câng oph hắn bên cạnh Ý Kỳ khiến Gia Phong như sôi gan mà tim thì quặn thắt từng cơn đau.
Đôi mắt anh chằm chằm nhìn chị Loan và Hồng Hạnh như oán trách, như ngầm hỏi:
"Bí mật oph mọi người đó ư?"
Mọi người sắp đặt chuyện này làm gì nhỉ? Đưa Ý Kỳ đến để cho tim chàng rỉ máu ư? Sao mọi người lại tàn nhẫn với chàng như vậy chứ?
Vũ Bằng tiến tới bắt tay Gia Phong tỏ vẻ thân mật:
- Hy vọng rằng cậu không khó chịu vì sự có mặt đột ngột này oph chúng mình.
2 chữ "chúng mình" như được Vũ Bằng kéo dài giọng ra. Hắn muốn nhấn mạnh, muốn nhắc nhở chàng về thực tại đây. Gia Phong phớt lờ:
- Đột ngột hay sắp đặt gì? Điều đã đối với thằng Phong này cũng chẳng mang ý nghĩa nào cả.
Anh không nhìn thẳng vào Ý Kỳ, nói nhỏ:
- hai người cứ tự nhiên.
Ý Kỳ cắn nhẹ bờ môi, thấp giọng:
- Đúng là sắp đặt, nhưng rồi anh sẽ hiểu.
"Hả! Cô ta nói gì nhỉ?" Vũ Bằng nhíu mày, vầng trán anh nhăn thấy rõ. Và sự căng thẳng càng làm lộ rõ hơn trên gương mặt anh ta, khi chợt thấy sự xuất hiện oph nhiều người nữa ngay phía cửa. Nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay, Vũ Bằng xởi lởi:
- Chà! Đông đủ nhỉ! hai bác đã tìm được Diễm rồi à?
Giấu ánh mắt soi mói đằng sau đôi kính, Bằng bước đến bên Diễm:
- Em đi đâu vậy Diễm? Báo hại mọi người tim em cuống cả lên.
Kiều Diễm nghênh mặt:
- Co cả anh nữa à?
- Đương nhiên.
- Thế thì may mắn cho con nhỏ bụi đời này. Nhưng cảm ơn nghe Vũ Bằng.
Cô ngừng nói và nhìn xoáy vào mặt Vũ Bằng như một sự thách thức:
- Anh quả thật đa tài đấy Vũ Bằng. Nhưng tôi nói thiệt nghe, tài diễn kịch oph anh còn dở lắm, có thể nói rằng tồi nữa. Cũng đúng thôi, vì anh chẳng được đào tạo qua trường lớp nghệ thuật. Nhưng chính bởi nhờ điều đó mà mọi người mới dễ dàng nhận ra chứ? Nếu không thì cũng khó mà...
Diễm lại chép miệng:
- Tôi nói đúng chứ anh Bằng?
Vũ Bằng có vẻ hơi tái mặt, nhưng lời nói mập mờ oph Kiều Diễm chẳng dễ hù dọa đượ con người đầu óc đầy sạn như anh. Vũ Bằng lầm bầm với chính mình:
- Đừng có hòng. Đừng có mà mơ oắt con ạ. Tép riu mà định vuốt râu hùm ư?
Trong khi Vũ Bằng chưa có phản ứng cũng như chuẩn bị cho mình một vũ khí để tự vệ, thì ngoài đường một chiếc xe Jeep đang chạy thẳng vào, trên xe là những chiến sĩ mặc sắc phục công an.
Kiều Diễm biến sắn ngay. Cô là người hốt hoảng nhất khit rông thấy Phước Hai đôi tay bị còng đang bước từ trên xe xuống. Vũ Bằng tuy có hơit ái mặt, nhưng anh ta kịp trấn tĩnh, trên khóe môi anh ta đang nhếch cười bí hiểm:
- Ông lại va vào chuyện gì nữa ư? Hèn chi dông đâu mất biệt, tìm ông thật là khó.
Hải cười khẩy:
- Cũng là may đó. Bởi vì nếu dễ tìm thì giờ này làm gì còn một thằng Hải bằng xương, bằng thịt đứng đây, đúng không?
Vũ Bằng trố mắt ra, Hạnh điềm đạm nói tiếp:
- Vũ Bằng! Tao khuyên mày hãy dừng lại đúng lúc đi. Bây giờ vẫn còn kịp Bằng ạ.
- Mày nói năng vớ vẩn gì thế? Định vu khống hay hù dọa thằng này?
Thật bình thản, PH chìa đôi tay về phía người chiến sĩ công an. Anh ta cười mỉm rồi mở khóa chiếc còng trên tay Hạnh, giọng vui vẻ:
- Rất cám ơn về sự hợp tác oph anh.
Chẳng riêng Vũ Bằng, Kiều Diễm mà cả Gia Phong cũng chưng hửng đứng ngây người ra. Bước thẳng đến cạnh Vũ Bằng, giọng anh công an lại dõng dạc:
- Riêng Vũ Bằng, xin mời anh về đồn công an.
- Các anh bắt người vô cớ như vậy ư?
- Không vô cớ đâu. Chúng tôi chỉ muốn mời anh đến để làm rõ một số vụ việc.
Bằng vẫn cố cãi:
- Tôi chẳng có việc gì để làm sáng tỏ cả.
- Có đấy! Chúng tôi cần xác minh về cái dịch vụ mà anh gọi là "Tư vấn về hôn nhân" kìa. À! Có cả tên Dũng "đao" và đàn em hắn đang chờ gặp mặt anh đó, anh Vũ Bằng.
Giọng nói anh công an nghiêm nghị.Vũ Bằng bàng hoàng. Anh đứng chôn chân tại chỗ. Bây giờ anh giống như một người đang bị nhốt vào rọ, mà chẳng ai khác hơn là Ý Kỳ. Thì ra cô ta đã biết, và đã mở sẵn chiếc rọ để cho anh tự chui đầu vào mới đau chứ.
Vũ Bằng nhìn mọi người bằng ánh mắt căm phẫn mà không tìm ra lời để nói.
Gia Phong hết sức ngỡ ngàng trước sự việc diễn ra:
- Chuyện này là thế nào vậy Hạnh?
- Có gì đâu. Muốn câu được con cá lớn, phải dùng con cá bé nhử thôi. Mà tao chính là con cá bé làm mồi. Thật ra, nếu con mồi này bị nuốt chửng cũng đáng tội nó lắm, Phong ạ.
Chìa tay về Gia Phong, giọng Hạnh chứa đựng đầy sự ăn năn:
- Thế thì tất cả đã phơi bày ra ánh sáng cả rồi. Mọi người đều đã tỏ tường hết sự việc xảy ra rồi Phong ạ. Cả cái chuyến xấu xa tồi tệ Oph bảy, tám năm trước. Chỉ mong mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt khinh bỉ. Riêng Vũ Bằng, tao thành thật khuyên mày hãy thức tĩnh và dừng lại đúng lúc khi...
Vũ Bằng chồm tới, hét lên:
- Mày là một thằng phản bạn.
- Nếu phản mà hành động vì một việc đúng, một điều tốt đẹp, thì thằng Hạnh này quả là không chọn sai đâu.
Tất cả xót xa nhìn Vũ Bằng lầm lũi bước lên xe, mà quên cả hiện tại với mâm cỗ đang bày sẵn kia.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Màu Hồng
Thảo Nhi
Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_mau_hong__thao_nhi