Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiếu Tướng Quân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
M
uốn nàng đi ư??? Còn lâu nha!!! Đánh chết nàng cũng không rời hắn. >”<
Biết nàng giả thành tiểu quân y xen lẫn vào đám binh lính, Đoàn Ngự Thạch cũng không thể bắt nàng rời đi, đành phải nghĩ biện pháp khác.
Hắn hạ lệnh muốn Hàn đại phu phái nàng tới chuyên môn hầu hạ hắn uống thuốc, chăm sóc hắn ba bữa.
Vì quân y buổi tối chỉ có một doanh trướng, một đống nam nhân cùng nhau chen chúc vào đó, Đoàn Ngự Thạch đương nhiên không thể chịu được.
Hắn lại hạ mệnh lệnh, lấy lý do chăm sóc hắn, mệnh lệnh Hàn đại phu để nàng lại cạnh bên hắn, sai người làm thêm một giường nữa trong lều của hắn, muốn nàng buổi tối ngủ trong lều, hắn có thể thấy nàng gần nhất, bảo đảm cho an nguy của nàng, việc thứ hai là, hắn lo lắng nàng cùng những nam nhân khác ở cùng, có thể bị người phát hiện ra nàng là nữ nhi.
Nhưng việc đột nhiên đại tướng quân lại đặc biệt ưu ái một gã tiểu quân y, còn hạ lệnh cho hắn có thể tự do ra vào soái doanh mà không cần thông báo khiến cho nhiều người buồn bực.
Đông Phương Vệ cùng đám người cố vấn mặc dù cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu đó là ý muốn của đại tướng quân, thì cũng không phản đối.
Nhưng đám binh lính thì không như vậy, chuyện này thật không vừa mắt bọn họ.
Bên cạnh lò thuốc, Tô Dung Nhi cẩn thận, kiên nhẫn canh giữ lửa trong lò, không dám lơ là, toàn tâm toàn ý hy vọng phu quân sớm ngày bình phục.
Tính thời gian, thuốc này hầm cũng không sai biệt lắm, hiện tại việc này đã thành chức trách của nàng, nàng mỗi ngày đều theo Hàn đại phu nghe dặn dò, một ngày hai lần, đúng giờ cho vị hôn phu uống thuốc.
Bởi vì chăm chú khống chế ngọn lửa trong lò, nên nàng không để ý đến nhóm quân y khác đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn nàng.
“Tên tiểu tử kia dựa vào cái gì mà có thể tự do ra vào soái doanh? Hắn bất quá cũng chỉ là một tiểu quân y thôi, không phải sao? Luận về thân phận còn chưa bằng được chúng ta.”
“Nghe nói đó là mệnh lệnh trực tiếp của tướng quân, không chỉ có thuốc, ngay cả thức ăn hằng ngày đều là hắn phụ trách đưa đến soái doanh.”
“Tướng quân còn trực tiếp nói để hắn ở lại trong lều, còn sai người đặc biệt chuẩn bị giường, ngay cả ăn cũng được ăn chung với tướng quân.”
“Hắn rốt cục có điểm gì tốt để được đặc biệt đãi ngộ như thế chứ?”
Tất cả mọi người đều không phục lắm, tiểu tử kia tướng mạo cũng bình thường, không phải bộ dáng anh tuấn, chỉ là phụ trách thuốc thôi, mà lại được tướng quân ưu ái, được sử dụng riêng một giường, không giống bọn họ, mười mấy người phải chen chúc trong một cái giường lớn.
Có người nhận xét: “Hay là vì công phu của hắn rất cao!”
Vừa nói xong, có người ngẩn đầu nhìn thấy.
“Kìa, tên tiểu tử đó vừa đi ra ngoài.”
Đám quân y đưa mắt liếc nhìn nhau, lộ ra một nụ cười gian xảo.
Tô Dung Nhi không hề để ý đến đám “đồng nghiệp” đang dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn nàng, một lòng hướng cửa đi đến, đã đến lúc đưa thức ăn đến cho phu quân.
Lúc nàng đi qua những người đó, đột nhiên vấp phải chân của ai đó làm nàng loạng choạng, chân đứng không vững, cả người té sấp ra ngoài cửa, đập cả mặt xuống đất, người nàng dính toàn thức ăn.
Chợt có tiếng cười ồ lên truyền đến, Tô Dung Nhi chật vật bò lên, trừng mắt.
Được lắm, dám đối với nàng đùa dai như thế!
May mắn là trên mặt có một lớp da giả, nên nó trở thành lớp bảo vệ, nàng mới không bị hòn đá nhỏ làm bị thương gương mặt, nhưng lớp da giả này bị hỏng rồi, phải xử lý trước mới được.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng không để người khác phát hiện ra lớp da mặt giả, không thèm để ý đến đám nam nhân thối đang cười nhạo, đợi lúc khác thích hợp sẽ tính toán với bọn họ sau.
Nàng trước hướng nhà bếp đi đến, nhờ đại thúc đưa cơm sau, rồi nhanh chóng rời đi, tính trốn trong doanh trướng, đem mặt nạ tu sửa lại một chút.
Trong soái trướng, Đoàn Ngự Thạch đang nghiên cứu bản đồ chiến lược, đến giờ ngọ, có người đưa thức ăn đến.
“Tướng quân, tiểu nhân đưa thức ăn đến.”
Đoàn Ngự Thạch dừng lại, nâng ánh mắt lên, chậm rãi dừng ánh mắt trên người tiểu binh kia, hắn mặt tròn, thân mình cũng tròn, bộ dáng đáng mắc cười giống như phật Di Lặc, đang bưng thức ăn chờ chỉ thị của hắn.
Đoàn Ngự Thạch chậm chạp bất động nhìn chằm chằm tên tiểu binh kia, thái độ như là có chút ngoài ý muốn.
“Thưa tướng quân?”
“… Dọn hồ sơ trên bàn.”
“Vâng.”
Viên tiểu binh béo kia theo mệnh lệnh tướng quân, đem bỏ thức ăn xuống, dọn xong đống hồ sơ, khi quay người lại đã bị hoảng sợ.
“Á… Tướng quân còn có chỉ thị gì ạ?” Hắn cẩn thận hỏi, hoảng sợ không biết vì sao tướng quân đột nhiên đướng ở sau lưng hắn, lại không hề có âm thanh di chuyển.
Đoàn Ngự Thạch trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm tên tiểu binh trước mắt, cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi thấp mặt xem kỹ trong chốc lát, cuối cùng tay còn xoa cằm, tâm trạng tự hỏi nghiên cứu.
“…Tướng quân?” Viên tiểu binh béo đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không biết bản thân đã làm điểu gì không đúng mà lại làm cho tướng quân trừng mắt nhìn như thế.
“Có ý gì…”
Đoàn Ngự Thạch nghiền ngẫm mặt nạ mới của Tô Dung Nhi, hắn sớm đã thấy tò mò công phu Thiên diện thuật của nàng, vốn đã muốn nhìn kỹ đến tột cùng, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi.
Lúc trước phần lớn thời gian đều dùng để tĩnh dưỡng, đến khi nguyên khí khôi phục, hắn vội vàng chỉ huy quân lương, an bài sửa thành, điều chỉnh người khuân vác lương thảo.
“Đây là dạng mới sao?”
Viên tiểu binh béo nghĩ tướng quân đang nói đến việc nấu ăn, cung kính trả lời: “Đúng, là dạng mới ạ, khác với ngày hôm qua.”
Đương nhiên bất đồng, ngày hôm trước nàng giả thành một thiếu niên gầy nhỏ, hôm nay lại thành một đại thúc mập mạp.
Hắn nhướn mi, trong mắt léo sáng khác thường.
“Vậy ngày mai thì sao?
“Ơ… ngày mai… tiểu nhân không biết, tướng quân thích cái gì, tiểu nhân sẽ làm cái đó!”
Thật sự lợi hại, nàng không chỉ khác hôm qua bề ngoài, ngay cả hành vi cử chỉ cũng khác, khó trách có thể lừa được nam nhân trong doanh, không thể nhìn ra được nàng là nữ nhi, thực tại làm hắn âm thầm bội phục.
Viên tiểu binh béo kia liên tục đổ mồ hôi lạnh, được tướng quân gọi lại nói chuyện là một điều vinh hạnh, nhưng bị tướng quân đứng gần nhìn chằm chằm thế này thì cũng thật là được sợ hãi.
Kế tiếp, cử chỉ của tướng quân làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì tướng quân cư nhiên sờ lên mặt hắn.
“Hay thật đấy, làm như thế nào vậy?”
Đoàn Ngự Thạch lấy làm kỳ lạ, lớp da giả rất co dãn, tựa như lớp da mặt thật vậy.
“Tiểu nhân… tiểu nhân… từ lúc sinh ra gương mặt đã béo… như thế.” Viên tiểu binh béo luống cuống tay chân, trả lời ấp a ấp úng.
Đoàn Ngự Thạch nghiền ngẫm nhìn tên tiểu binh, trên mặt nhu hòa rất nhiều, con ngươi đen cũng biến thâm.
Nói vậy là nàng đang thẹn thùng ư, hồi tưởng lúc trước, nàng luôn làm hắn giận sôi lên, mà hắn đối với nàng không biết nên làm thế nào bây giờ. Từ nay, nàng đã là thê tử chưa cưới của hắn, hắn phải lấy lại một chút gì đó mới được.
Hắn càng thêm tới gần, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt đối phương.
“Phải vậy không? Vừa ra sinh ra là đã tròn như vậy?”
“Vâng.”
“Dám khua môi múa mép ư!”
“Tiểu nhân không dám!”
Bị tướng quân trách cứ, viên tiểu binh béo tột cùng hoảng sợ, lắc đầu quầy quậy.
Chẳng qua chỉ là sờ soạng mặt của nàng một chút thôi, mà đã thẹn thùng đến như vậy rồi, khi xưa nào có như vậy. (Đoàn ca ca à… anh suy luận gì mà kỳ vậy >”< thái độ đó mà là thẹn thùng hả????????)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiếu Tướng Quân
Mạc Nhan
Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan
https://isach.info/story.php?story=tieu_tuong_quan__mac_nhan