Tiếng Sóng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
ây giờ thì Shinji đã có thể công nhiên đến chơi gia đình Miyata. Một tối, sau khi đi đánh cá trở về, anh đứng trước cổng réo tên Hatsue mà gọi. Anh chàng mặc cái quần mới giặt, chiếc áo thể thao trắng bong, mỗi tay xách lủng lẳng một con cá điêu to tướng.
Hatsue đã sửa soạn sẵn sàng và đang chờ đợi anh chàng. Hai người đã hẹn cùng nhau tới thần xã Yashiro dâng lễ tạ rồi đến ngọn hải đăng báo tin đính hôn.
Bóng chiều tăm tối trong căn phòng nền đất chợt rực sáng hẳn lên khi Hatsue bước ra. Nàng mặc tấm áo mỏng mùa hè - may bằng thứ vải mua của ông lão bán hàng rong ngày nọ - in hình lá triêu nhan trên nền trắng - màu vải trắng tinh đến nỗi ban đêm cũng nhìn thấy nổi bật.
Dựa lưng vào cổng, Shinji đứng chờ, thế nhưng lúc Hatsue từ trong nhà đi ra, anh chàng lại vội vã cúi mặt nhìn xuống, đưa đẩy một bàn chân đang đi guốc làm như thể đang xua đuổi côn trùng và lẩm bẩm:
“Muỗi ghê quá!”
“Thế hả?”
Hai cô cậu cùng sóng vai đi lên những bậc thềm đá dẫn tới thần xã Yashiro. Họ có thể chạy thẳng một mạch lên tới nơi thực nhẹ nhàng nhưng lòng tràn trề hạnh phúc, họ chậm rãi bước lên từng bậc như để thích thú, say sưa tận hưởng niềm sung sướng của từng bước chân đi. Lên tới bậc thềm thứ một trăm, chàng và nàng dừng lại như tiếc rẻ không muốn lên ngay tới đỉnh. Chàng muốn cầm tay nàng nhưng hai tay vướng hai con cá điêu nên lại đành thôi.
Cả thiên nhiên cũng ban ân sủng cho chàng và nàng. Khi lên tới đỉnh rồi, chàng và nàng quay nhìn chung quanh rồi đưa mắt về phía vịnh Ise. Bầu trời ban đêm đầy những sao nhưng chỉ có một vài áng mây thấp vắt ngang chân trời phía bán đảo Chita; những ánh chớp im lìm thỉnh thoảng lại lóe lên, ngoằn ngoèo phía đó. Ngay cả tiếng sóng cũng không ồn ào mà chỉ lùa tới đều đều, êm ả như thể mặt biển đang thở nhẹ trong giấc ngủ ngon lành.
Đi qua khu rừng thông nhỏ, chàng và nàng tới ngôi thần xã, ghé vào lễ tạ. Chàng thanh niên cảm thấy kiêu hãnh ngập lòng khi nghe tiếng đôi bàn tay người yêu chắp lại, đập vào nhau vang vang ròn rã, ngân xa. Thế rồi chàng cũng chắp tay vái lạy.
Hatsue đã cúi đầu lễ bái và đang khấn khứa thì thầm. Nổi bật trên cổ áo trắng bong, phần thịt da sau gáy nàng trông tuy xạm nắng không được trắng trẻo nhưng lại làm Shinji say sưa ngây ngất hơn là bất cứ cái cần cổ nào trắng nhất trên đời.
Một lần nữa, chàng thanh niên lại nhắc nhở lại cho lòng mình niềm hạnh phúc tràn trề mà thần linh đã thực sự ban cho theo đúng những lời mình cầu nguyện.
Chàng và nàng nguyện cầu, khấn vái một lúc lâu nữa. Vì chưa bao giờ nghi ngờ sự gia hộ của thần linh nên hai người có thể cảm thấy cả sự gia hộ ấy bao trùm quanh khắp thân mình.
Phòng việc của thần xã thắp đèn sáng choang. Shinji cất tiếng gọi và ông thủ từ liền thò mặt ra bên khung cửa sổ. Shinji trình bày qua loa mấy nét chính của câu chuyện nhưng vì anh chàng nói năng có vẻ mơ hồ nên trong một lúc, ông thủ từ chẳng hiểu rõ đầu đuôi hai cô cậu định kéo nhau lên đây làm gì. Nhưng cuối cùng nghe mãi cũng hiểu nhất là khi Shinji đưa ông con cá điêu bảo để làm lễ vật dâng lên thần linh. Nhận món quà biếu từ biển cả đưa lên, ông thủ từ còn được nhắc nhở là ông sẽ được mời dự lễ cưới của chàng và nàng; ông tỏ lời chúc tụng nồng nhiệt cho cả hai cô cậu.
Vượt con đường mòn qua khu rừng thông nhỏ phía sau ngôi thần xã, chàng và nàng lại đắm mình trong hương đêm mát dịu êm đềm. Tuy mặt trời đã lặn từ lâu nhưng những con ve sầu hãy còn kêu ra rả. Con đường đất nhỏ dẫn lên ngọn hải đăng dốc tuột thực là nguy hiểm, lúc này một tay rảnh rang không còn vướng mắc gì nữa, Shinji mới nắm tay Hatsue trong tay mình và nói:
“Anh đang tính sẽ học thi lấy bằng đệ nhất hàng hải phó quan. Mình có thể học để lấy bằng khi trên hai mươi tuổi, Em ạ!”
“Ồ! Như vậy thì hay tuyệt!”
“Đến lúc lấy được bằng, anh nghĩ chúng mình cưới nhau là vừa đẹp”.
Hatsue không đáp, chỉ e thẹn mỉm cười.
Họ đi vòng theo Dốc Bà tới nhà ông trưởng đài hải đăng. Chàng thanh niên lên tiếng chào hỏi như thường lệ ngay khi vừa tới khung cửa kính - nơi họ có thể nhìn thấy bóng bà chủ nhà đi qua đi lại trong lúc làm cơm.
Bà chủ nhà mở cửa. Đứng trong tối nhìn ra bà thấy chàng thanh niên và vị hôn thê của anh chàng đang đứng dùng dằng nửa vào, nửa không.
“Ồ! hai cô cậu đây rồi, vào nhà đi!” Bà vợ lớn tiếng gọi ra rồi đưa cả hai tay đón nhận con cá to mà Shinji chìa về phía mình. Rồi bà gọi vói vào trong nhà:
“Bố nó ơi! Chú Shinji lại đem cho mình con cá điêu đẹp quá là đẹp!”
Đang ngồi nghỉ thoải mái trong phòng, ông trưởng đài hải đăng nói vọng ra nhưng vẫn chưa đứng dậy:
“Cảm ơn vô cùng. Và lần này, có lời chúc mừng nữa đấy. Hãy vào nhà chơi, vào nhà chơi một lúc đã nào”.
Bà trưởng đài nói thêm:
“Vào một chút đã nào! Ngày mai em Chiyoko nó cũng về thăm nhà nữa đấy!”
Chàng thanh niên chẳng hề hay biết chút gì về những cảm động mình đã khơi dậy trong lòng Chiyoko cùng những khắc khoải nội tâm mà nàng đã chịu đựng vì mình, nên anh đã nghe câu nói đột ngột của bà mẹ mà cũng chẳng thấy một ý nghĩa gì đặc biệt.
Vì bị giữ lại ăn cơm tối, chàng và nàng đã nấn ná thêm tới hơn một tiếng đồng hồ. Sau đó ông trưởng đài hải đăng lại quyết định dẫn cả hai cô cậu đi một vòng xem ngôi hải đăng trước khi ra về. Vì mới trở về đảo nên Hatsue chưa được thấy bên trong ngôi hải đăng một lần nào cả.
Thoạt tiên, ông trưởng đài dẫn họ lên xem căn phòng trực nho nhỏ. Muốn đi từ khu nhà ở tới đây, họ phải đi men theo mảnh vườn rau nhỏ bé, nơi vừa mới gieo hạt thìa là hôm trước, rồi trèo lên những bậc thềm xi-măng. Trên cao là ngọn hải đăng dựa lưng vào vách núi và cái phòng trực ngay mép vách đá dốc tuột, dựng đứng, đâm thẳng xuống mặt biển.
Ánh ngọn đèn pha trên ngôi hải đăng trông giống như một cột sương mù óng ánh, quét từ bên phải sang bên trái qua gồi phòng trực, phía trông ra ngoài biển. Người gác mở cửa phòng trực, bật đèn lên. Ba người trông thấy những cây thước tam giác định quy treo lủng lẳng trên khung cửa sổ, cái bàn giấy thu xếp hết sức ngăn nắp với tấm bảng ghi tàu bè qua lại và cái kính viễn vọng đặt trên một cái giá ba chân quay mặt về phía các cửa sổ.
Ông trưởng đài hải đăng mở một cửa sổ, điều chỉnh viễn vọng kính rồi hạ xuống cho vừa tầm mắt Hatsue.
Nàng nhìn qua kính viễn vọng, dừng lại một lúc, lấy tay áo lau ống kính rồi nhìn lại lần nữa, buột một tiếng kêu vui thích:
“Ôi, đẹp quá chừng!”
Thế rồi trong khi Hatsue xoay ống kính về các đốm sáng ở nhiều phương giác khác nhau, Shinji dùng ngay đôi mắt thị lực mạnh mẽ, sắc bén của mình mà nhìn theo và giải thích cho nàng nghe.
Dán chặt mắt vào kính viễn vọng, Hatsue trước tiên chỉ về hàng chục điểm sáng lốm đốm trên mặt biển về phía Đông nam:
Những điểm sáng ấy ư? Đó là ánh đèn trên ngọn đèn trên mặt biển đều tìm thấy một hình ảnh chiếu ứng trong vô số các vì sao ở một nơi nào đó trên bầu trời. Ngay trước mặt là ánh đèn từ ngọn hải đăng trên mỏm Irako. Phía sau ngọn hải đăng ấy là ánh đèn rải rác khắp thành phố trên mỏm Irako và ở phía trái những ánh đèn trên đảo Shino lấp lánh tỏ mờ.
Thật xa về phía trái, họ có thể nhìn thấy ngọn hải đăng trên mũi Noma tại bán đảo Chita. Bên phải ngọn hải đăng này là những chùm ánh sáng trên hải cảng Toyohama - ở ngay giữa là ngọn đèn trên cái đê ngăn sóng của hải cảng. Và xa hơn, chếch sang bên phải là ngọn đăng đài hàng không lung linh nhấp nháy trên đỉnh núi Oyama.
Hatsue một lần nữa lại buột ra một tiếng kêu thích thú. Một chiếc tầu chở hàng vượt đại dương to lớn vừa đi vào tầm kính viễn vọng. Đối với mắt thường thực khó mà nhìn ra, tuy nhiên trong lúc con tầu hiên ngang tiến vào tầm viễn vọng kính, thì nó ghi vào ống kính một ảnh tượng uyển chuyển, đẹp đẽ, nổi bật đến nỗi chàng thanh niên và nàng thiếu nữ phải thay phiên nhau ghé mắt vào ống kính mà ngắm nhìn.
Hình như đó là một chiếc tầu chở cả hàng hóa lẫn hành khách trọng tải đến hai ba ngàn tấn. Trong một căn phòng bên ngoài boong đi dạo mát họ có thể nhìn thấy rõ ràng nhiều chiếc bàn trải khăn trắng và một số ghế ngồi. Không thấy một bóng người ở đó. Căn phòng có vẻ là phòng ăn và trong lúc họ đang ngắm nghía bức vách lát gạch hoa men trắng thì bất thình lình, một người bồi bàn mặc quần áo trắng từ bên phải bước vào rồi đi về phía những khung cửa sổ. Trong khoảnh khắc, con tầu thắp đèn xanh ở đằng mũi cũng như đằng đuôi, vượt ra ngoài tầm viễn vọng kính rồi lướt vào thủy đạo Irako đi ra Thái Bình Dương.
Sau đó ông trưởng đài dẫn họ tới chính ngọn hải đăng. Trên nền đất, chiếc máy phát điện đang nổ ầm ầm, mùi dầu nhớt tỏa ra nồng nặc khắp chung quanh, dầu để đốt đèn, dầu đựng trong thùng, dầu để trong hộp. Đi lên cầu thang xoáy trôn ốc nhỏ hẹp, họ thấy nguồn ánh sáng của ngôi hải đăng bị giam hãm trong một căn phòng tròn trặn nhỏ hẹp cô độc ở trên đỉnh, đang sống riêng cuộc đời thầm lặng trên cao.
Đứng bên cửa sổ nhìn ra, họ theo dõi chùm ánh sáng quét ngang một vạch dài rộng lớn từ trái sang phải trên những đợt sóng đen ngồm, ào ạt tại thủy đạo Irako.
Rồi ông trưởng đài ý tứ, quay trở lại, đi xuống cầu thang xoáy ốc để cho hai cô cậu đứng riêng với nhau.
Căn phòng tròn nhỏ trên đỉnh tháp canh, bốn chung quanh có vách gỗ đánh bóng. Những đồ đồng óng ánh, những trục kính dầy thoải mái quay quanh ngọn đèn điện 500 nến đã làm cho luồng ánh sáng rộng lớn chói chang như ngọn đèn 65.000 nến và luôn luôn giữ một tốc độ để tỏa ra từng chùm tia sáng đều đều. Ánh sáng phản chiếu từ những trụ kính quay quanh bức vách gỗ hình tròn hòa nhịp với những hồi chuyển âm răng rắc đều đều - đặc điểm của những ngọn hải đăng xây từ thời Minh trị thiên hoàng - những ánh sáng phản chiếu này nhảy múa trên lưng chàng thanh niên cùng vị hôn thê của chàng trong lúc cả hai người đang áp mặt vào khung cửa sổ.
Chàng và nàng cảm thấy đôi má kề bên nhau đến độ có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào, đồng thời cũng cảm thấy hơi nóng hừng hực tỏa ra từ má người yêu đứng bên cạnh mình... Xa xa ngoài kia, trước mặt họ, trong bóng tối bao trùm mênh mông, ánh đèn hải đăng quét qua quét lại đều đều và ánh phản chiếu của những trụ kính vẫn tiếp tục xoay tròn trong căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng mới đứt quãng khi ánh sáng rọi vào lưng áo sơ-mi trắng của chàng và tấm áo in hình hoa lá của nàng...
Một lần nữa, cái anh chàng Shinji vốn rất ít nghĩ ngợi, lại đâm ra mơ màng, chìm đắm trong suy tư. Chàng đang nghĩ rằng mặc dù đã trải biết bao thử thách đắng cay, kết cục hai người cũng đã tìm thấy trong đạo đức quyền tự do được sống bên nhau; rằng sự gia hộ của chư thần chưa bao giờ rời bỏ hai người; rằng tóm lại, chính hòn đảo nhỏ bé đắm chìm trong màn tối bao trùm này, đã che chở cho nguồn hạnh phúc và dẫn dắt cho tình yêu của hai người tới chỗ thành tựu như thế này.
Đột nhiên, Hatsue quay nhìn Shinji rồi cất tiếng cười dòn. Nàng lấy từ trong tay áo ra cái vỏ sò xinh xắn màu hồng đào rồi giơ ra hỏi chàng:
“Còn nhớ cái này không, Anh?”
“Nhớ chứ!”
Chàng thanh niên nở một nụ cười trên hàm răng đẹp đẽ trắng bong. Rồi chàng móc từ túi áo trước ngực tấm ảnh Hatsue và cũng giơ ra cho nàng xem.
Hatsue giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên tấm ảnh rồi đưa trả lại chàng. Niềm kiêu hãnh tràn ngập trong ánh mắt, nàng nghĩ là chính tấm ảnh của mình đã che chở cho Shinji. Tuy nhiên, đến lúc này Shinji mới nheo mắt nhìn lên. Chàng biết chính sức mạnh của mình đã giúp mình vượt qua những đợt sóng triều trong đêm phong ba mạo hiểm đó.
Tiếng Sóng Tiếng Sóng - Mishima Yukio Tiếng Sóng