Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thực Tâm Giả
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
G
iữa lúc mọi người đều nghĩ Phó Kính Thù sẽ ra đi, lời đề nghị của Lục Ninh Hải về "thủ tục hành chính" đã làm cho tất cả như cơn mộng chưa nằm đã tỉnh, dù đối với người trong cuộc nó là giấc mơ đẹp hay ác mộng đi chăng nữa.
Chuyện này do con gái của bà chủ Trịnh là Phó Duy Mẫn lên tiếng trước. Ai cũng nói Phó Kính Thù là con trai của Phó Duy Nhẫn, nhưng Phó gia ở Tây Á đều đã nghe qua chuyện vợ trước của Phó Duy Nhẫn không đoan chính, Phó Duy Nhẫn khi còn sống cũng tương đối lãnh đạm với cậu con trai này. Ai biết đứa bé này có phải con ruột ông ta không? Nếu muốn nhìn nhận huyết mạch chính thống của Phó gia, thì ngay từ đầu nên làm rõ ràng mọi chuyện.
Lúc Phó Duy Nhẫn bệnh nặng, vì cần kiểm tra nên bác sĩ riêng của gia đình lưu mẩu máu, chưa xử lý kịp thời, vô tình giữ lại. Phó Duy Mẫn mượn cớ nói, nên dùng mẩu máu này để làm giám định thân thế của Phó Kính Thù, khi xác định không lầm mới có thể nhận anh về.
Lúc đầu bà chủ Trịnh cũng không nghĩ đến việc này, Phó Duy Nhẫn tính tình cổ quái, nhưng dáng dấp lại rất giống Phó Truyền Thanh, Phó Truyền Thanh nhận ông ta là con trai, bà chủ Trịnh cũng chưa bao giờ hoài nghi, về phần con trai của Phó Duy Nhẫn thì hơi khó nói. Bà biết con gái đưa ra yêu cầu này thực tế đối với việc bà muốn nhận Phó Kính Thù trong lòng không phục, lại không dám quang minh chính đại phản đối, nên tìm mọi cách để ngăn cản. Nhưng bà chủ Trịnh cũng suy nghĩ, vì lý do an toàn, làm một lần giám định cũng chẳng sao, không chỉ phân biệt thật giả, làm sáng tỏ mọi chuyện, vừa có thể chặn được lời ra tiếng vào.
Công việc này vẫn được giao cho Lục Ninh Hải mà họ tín nhiệm phụ trách. Lục Ninh Hải vì lý do cẩn thận nên đích thân xử lý toàn bộ quá trình. Vì trong thành phố chỉ có vài bệnh viện lớn mới có thể giám định kiểu này, đầu tiên ông ta cùng với Phó Kính Thù đến sở y tế trên đảo lấy mẫu máu, sau đó tự mình đem mẫu máu này đến trung tâm giám định.
Từ bệnh viện bước ra là đã quá trưa, mặt trời chiếu sáng rất nhức mắt, Lục Ninh Hải vừa định đến con đường đối diện lấy xe, nhưng một người đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa khiến ông kinh ngạc dừng bước.
Ông đưa tay dụi mắt, trong lòng có hơi nghi ngờ không hiểu có phải vì phơi nắng khiến đầu óc mê muội mà sinh ảo giác, nhưng người đứng trước mặt như cảm giác được ông đang nhìn mình, cũng nhìn lại về phía ông nở nụ cười.
"Phương Đăng?" Ông đi vài bước về phía cô, tay cầm túi giấy tờ, hết sức ngạc nhiên hỏi: "Tôi chút nữa là không nhìn ra cháu… Cháu ở đây.. Không phải là tình cờ đúng không, cháu tìm tôi có việc?"
Phương Đăng chắp tay sau lưng, bộ dạng rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp. "Chú nói muốn nhận tôi làm con gái, nếu con gái ở chỗ này chờ chú, chú cũng ngạc nhiên vậy sao?"
Tuy trong lòng Lục Ninh Hải nghi hoặc nhưng trong nhất thời cũng không biết phải trả lời cô thế nào. Huống chi, bất luận là vì sao cô đến, được nhìn thấy cô một lần bên ngoài đảo, trong lòng ông cũng cảm thấy phấn chấn.
"Ở đây không tiện nói chuyện, hay là theo tôi đến Sự vụ sở? Đến đó uống chút gì rồi từ từ nói".
Phương Đăng ngoan ngoãn leo lên xe ông, ngồi vào chỗ cạnh tài xế. Cô rất ít khi được sờ vào xe hơi riêng, tò mò nhìn bên trái một chút, đụng bên phải một cái, nhưng không biết thắt dây an toàn.
"Để tôi". Lục Ninh Hải buộc lòng phải choàng qua, thay cô kéo dây an toàn mà thắt lại, tay đưa qua trước người cô gái nhỏ, cô bất giác phải lùi về sau một tí, ông cũng có chút thiếu tự nhiên, giữa lúc tiến thoái lưỡng nan, lại ngửi được hơi thở thơm tho đặc trưng của thiếu nữ ở độ tuổi này, vô tư trong sáng.
Lục Ninh Hải định thần lại chuyên tâm lái xe, Phương Đăng và ông đi dọc cả con đường trong im lặng, ông tò mò liếc nhìn cô một cái, rõ ràng cô đang hướng thẳng mắt về phía trước, nhưng chẳng khác nào mắt để dưới vành tai.
"Nhìn tôi làm gì?" Cô cười hỏi.
"Ah! Không có gì!" Lục Ninh Hải cũng cười, hai tay siết chặt tay lái, ông thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn biết cô đang làm gì, bị cô hỏi như vậy, ngược lại cũng hơi chột dạ.
Đến Sở sự vụ Luật sư, Lục Ninh Hải dẫn Phương Đăng vào phòng làm việc của mình. Đi qua bên ngoài khu làm việc, đúng lúc gặp gỡ nhóm người của lão Trương bước ra. Lão Trương nhìn thấy một thiếu nữ đi phía sau ông, liền trêu ghẹo: "Ê, Ninh Hải, cậu đến Lạc Lệ Tháp à?"
Lão Trương là bạn học đại học với Lục Ninh Hải, lớn hơn ông một tuổi, nhưng bình thường không mấy đứng đắn, nhất là khi mở miệng, hễ đùa giỡn thì ít khi phân biệt trường hợp.
"Đừng để ý ông ta, ông ta chỉ nói càn!" Lão Trương đang bận việc, nói đùa mấy câu liền vội vã đi, Lục Ninh Hải sợ Phương Đăng suy nghĩ nhiều nên giải thích liền.
Phương Đăng giống như không nghe được lão Trương nói gì, cũng không biết đầu óc đang gửi mây gió ở đâu, ngạc nhiên hỏi lại: ‘Sao ạ?"
"Không có gì!" Lục Ninh Hải tự cười bản thân quá đa nghi, hoặc có khi cô bé căn bản không biết nơi đâu là Lạc Lệ Tháp.
Ông đưa Phương Đăng vào ngồi ở bộ salon trong phòng làm việc riêng của mình, đưa cho cô chai nước, mấy cô gái đều thích những thứ đồ ngọt thế này, sau đó ông mới đến ngồi tại chiếc ghế đặt sau bàn làm việc, nghiêm túc mở miệng nói: "Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
Phương Đăng không trả lời, đi một vòng khắp phòng làm việc, sau cùng đứng ở đầu kia của chiếc bàn, cầm khuôn hình ông để trên bàn nhìn thật kỹ.
"Đây là vợ hiện tại của chú sao?"
"Sao cháu biết tôi tái hôn?" Lục Ninh Hải nhớ mình chưa bao giờ nói với cô chuyện đi bước nữa.
Phương Đăng rất tự nhiên trả lời: "Chú nói với tôi có người vợ trước kia. Đã có "trước" thì ắt phải có "bây giờ". Tôi và cô này dáng dấp không có gì giống nhau, cô ấy lại trẻ tuổi như vậy, tôi đoán cô ta chính là vợ hiện tại của chú"
"Cháu đoán đúng". Lục Ninh Hải gật đầu.
"Đây là con trai chú? Con trai chú nhìn đẹp trai hơn chú đấy" Phương Đăng tiếp tục nói chuyện nhà. "Sao ở đây không có hình vợ trước của chú?"
Lục Ninh Hải không nghĩ sẽ nói đến vấn đề này, có chút thiếu tự nhiên "Người đã không còn, giữ lại hình ảnh có nghĩa gì chứ?"
"Tôi nghe nói, càng nhớ một người, lại càng sợ thấy cái bóng của người đó. Là thế này phải không?"
Trước đây Lục Ninh Hải cảm thấy Phương Đăng và Phó Kính Thù còn nhỏ tuổi nhưng giống như đã trải qua mấy đời người. Từng trải trong cuộc sống sẽ khiến cho một số trẻ em sớm trưởng thành, như con của ông, tuổi thì ngang nhau nhưng lại có vẻ đơn thuần hơn nhiều. Trong truyền thuyết có kể về những hồn ma không chịu uống canh Mạnh bà lúc đầu thai, nên ở kiếp sau họ vẫn còn giữ lại trí nhớ từ kiếp trước, tuy còn nhỏ nhưng trong cơ thể lại mang một linh hồn già cỗi. Bây giờ nhìn lại, cô quả thật giống y như vậy, nhưng ma quỷ thường thì bề ngoài cực kỳ quyến rũ, Phương Đăng có một đôi môi rất đẹp, từ đôi môi đẹp như hoa đó bất kể là nói ra cái gì, cũng trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều.
Phương Đăng dường như không phát hiện phút thất thần ngắn ngủi của ông, cẩn thận đem khung hình đặt về chỗ cũ, thuận miệng hỏi: "Hôm nay chú đến bệnh viện là vì chuyện của Phó Thất sao?"
"Không sai." Lục Ninh Hải không ngạc nhiên tại sao cô lại biết. Cô và anh họ của mình quan hệ thân thiết như vậy, quan tâm cũng là việc tất nhiên.
"Kết quả ra sao?" Phương Đăng lại hỏi.
Lục Ninh Hải dù sao cũng lớn hơn cô gần ba mươi tuổi, hành nghề luật sư cũng mười mấy năm nay, nhìn thấy thế sự đã nhiều, ngày thường cũng nổi tiếng là khôn khéo, ông đối với cô gái nhỏ này có cảm tình đặc biệt, dễ dàng nhận ra mục đích hôm nay cô đến. Ông dựa vào thành ghế một chút, cách trả lời cũng tỏ ra cẩn thận hơn nhiều.
"Việc này cần có chút thời gian. Khi nào có kết quả, tôi sẽ mau chóng cho cậu ấy và bà chủ Trịnh bên kia biết".
"Nếu như kết quả giám định sai thì sao?"
"Đây là giám định khoa học, khả năng sai sót rất nhỏ"
"Tôi chỉ nói nếu như, nếu như kết quả giám định cho thấy Phó Thất không phải là con ruột của ba anh ta… Tôi chỉ nói nếu như.. thì thế nào?"
Lục Ninh Hải hơi cụp mắt lại, hai tay đặt trước ngực: "Sao cháu lại nghĩ vậy?"
"Chuyện gì cũng có thể mà, không phải sao?" Phương Đăng chậm rãi nói. Lục Ninh Hải xem ra, Phương Đăng lúc này cực kỳ giống đứa bé nhà họ Phó kia.
"Tôi chỉ có thể nói, nếu thật sự có chuyện như vậy, đối với tất cả mọi người đều là việc vô cùng đáng tiếc".
Phương Đăng gật đầu, như muốn tỏ ra đồng ý với những gì ông nói, đang lúc Lục Ninh Hải chờ đợi câu hỏi khác từ cô để có thêm manh mối, cô bỗng nhiên đổi đề tài.
"Chú Lục, chú nói muốn nhận tôi làm con gái, là thật sao?"
Cô kêu một tiếng "Chú Lục" hết sức dịu dàng, trước đó một phút Lục Ninh Hải còn có lòng phòng bị, lúc này trái tim mềm đi không ít.
Ông nghiêm túc hứa hẹn: "Dĩ nhiên là thật, tôi không đem chuyện này ra đùa".
"Lúc trước tôi từng hỏi tại sao trong nhiều cô nhi như vậy chú lại chọn tôi, chú còn nhớ không?"
Lục Ninh Hải dĩ nhiên nhớ, lần đó câu trả lời của cô khiến ông vô cùng khó xử.
"Tôi.."
"Chú cho tôi thêm một câu trả lời, được không?" Cô xoắn bàn tay lại, tỏ ra mâu thuẫn và lo lắng.
Cô đã lớn đến tuổi này, được nhận làm con nuôi thì có thái độ cẩn thận cũng hoàn toàn dễ hiểu, Lục Ninh Hải biết cô đã dao động, chẳng qua chỉ cần ông đưa ra một lý do kiên định hơn để có thể tin tưởng hoàn toàn, cho cô biết đó là lựa chọn đúng đắn. Nhưng ông phải trả lời thế nào đây, cảm giác giữa người và người có khi chỉ có thể hiểu chứ không mở miệng nói ra được.
"Cháu là một cô gái xinh đẹp" Lục Ninh Hải khó khăn lắm mới tìm được câu này. Từ khi bắt đầu ông đã cảm giác được, dù có điềm tĩnh cách mấy trước mặt cô gái nhỏ này cũng vô dụng, luôn không thể tự chủ để cô xỏ mũi kéo đi, điều này làm cho ông thấy vô cùng khổ sở, điều chết người là, ông không những không ghét cảm giác khốn khổ này mà cũng không nóng lòng muốn thoát ra.
"Đẹp giống vợ trước của chú sao?"
"Không, không, thật ra thì cũng không phải giống lắm" - Lục Ninh Hải theo bản năng tránh đề tài nhạy cảm này.
Phương Đăng nở nụ cười ngây thơ: "Vậy tôi giống ai…. Không được…. chú nhất định phải nói ra…"
"À… Cháu làm khó tôi sao… Có từng nghe qua một bức tranh sơn dầu nổi tiếng của họa sĩ Ingres, tên là "Mùa xuân" chưa.. Tôi muốn nói… dáng dấp của cháu…"
Phó Kính Thù tìm hiểu tranh sơn dầu Tây dương nhiều năm, Phương Đăng ở cạnh anh cũng tiêm nhiễm không ít.
"Nhưng đó là một bức họa khỏa thân".
Lục Ninh Hải bối rối, cũng không biết mình đang làm gì, tại sao ở trước mặt cô lại nói như vậy, ông rõ ràng không có ý đó. Vì sợ Phương Đăng hiểu lầm, nghĩ mình là người xấu, ông đỏ mặt tía tai giải thích: "Tôi không có ý đó…"
"Chú thấy tôi có giống không?" Nói xong những lời này, Phương Đăng đứng thẳng dậy, làm một hành động mà có đánh chết Lục Ninh Hải cũng không nghĩ tới. Cô từ từ tháo nút áo đằng trước của mình, một nút, rồi lại một nút… "Như vậy có phải là càng giống không?"
Lục Ninh Hải sợ đến ngây người, sửng sốt mấy giây rồi giận dữ mắng: "Làm gì vậy?"
Cô bất chấp lời ông nói, mấy hột nút nhỏ đều bị ngón tay nhanh nhẹn của cô tháo ra hết, ông mơ hồ thấy được nét xuân sau lớp áo từ từ bị dở bỏ.
Lục Ninh Hải đột ngột đứng lên, chiếc ghế sau lưng bị động tác mạnh của ông văng vào vách tường, trong đầu chỉ có một ý niệm, phải mau chóng ngăn cản cơn điên của cô lại. Nhưng khoảng cách giữa hai người chỉ là một chiếc bàn dài không rộng lắm, khi ông đứng dậy trước mặt cô, nút áo trước ngực đều đã mở hết ra.
Phương Đăng quyết định đưa tay cầm lớp áo trước ngực, nhẹ nhàng kéo ra sau một chút, lần này nửa thân trên của cô trừ áo lót thì tất cả đều lộ ra ngoài. Thân người Lục Ninh Hải chạm vào da thịt trên cánh tay trần của cô, giống như bị chạm điện vội rụt về, không còn dám nhúc nhích.
Ông quay đầu sang chỗ khác, cố gắng xóa đi hình ảnh đó, nhưng cơ thể thiếu nữ nửa thân trần cùng mùi thơm da thịt phảng phất cứ đua nhau kéo đến trong đầu.
"Cháu xem tôi là gì hả?" Lục Ninh Hải giận dữ đanh thép nói.
"Chú nghĩ xem là gì thì chính là cái đó": Phương Đăng nhẹ giọng nói "Chỉ cần chú giúp tôi một chuyện"
"Tôi không hiểu cháu nói gì, mặc quần áo vào rồi nói!"
"Sao chú không dám nhìn tôi?" Phương Đăng tiến lên một bước, nhìn Lục Ninh Hải đang khổ sở lùi một bước ra sau. "Chú muốn nhận tôi làm con gái, không phải trong lòng chẳng có chút tà niệm gì sao, vậy chú còn sợ gì?"
"Rốt cuộc cháu muốn thế nào?’ Lục Ninh Hải lùi đến ranh giới bàn làm việc.
Phương Đăng "phì" cười lớn: "Những lời này không phải để cho phụ nữ bị làm nhục nói sao? Chú không nhìn tôi, làm sao biết tôi muốn gì?" Cô thấy Lục Ninh Hải mặt nhăn nhó, vẫn nghiêng đầu không dám nhìn mình, liền đi vòng qua bên kia đứng cạnh ông, gằn từng chữ: "Chú sợ, mới là trong lòng có quỷ"
Lục Ninh Hải cuối cùng cũng quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Tôi cho cháu ba giây, mặc áo vào ngay, tuổi còn nhỏ sao không tự trọng?"
Phương Đăng cúi đầu cười cười, đưa tay thản nhiên đặt lên vai, cô chẳng những không kéo chiếc áo đã rơi tới cùi chỏ lên, ngược lại còn đem vai áo ngực từ từ kéo xuống.
"Phương Đăng, mặc quần áo lại đi"
"Chú Lục, tôi cầu xin chú hãy giúp anh ấy, hãy giúp anh ấy…" Trên môi cô liên tục nói những này, cơ thể chỉ còn một chút đồ che đậy, cô lặp đi lặp lại một câu, như đang đọc một lời nguyền ma quái.
Làn hơi lạnh xông vào mũi Lục Ninh Hải, tim đập liên hồi, những lời giáo huấn nằm yên trên cổ họng, giống như chất mật ngọt thơm nồng, ho không ra được, cảm thấy tức ngực, trong lòng ngứa ngáy. Cái cảnh gần trong gang tấc này, vẻ kiều diễm nóng bỏng, tội ác cũng không so bì với cám dỗ. Ông bắt đầu hiểu ra, không phải là lời nói của mình gây họa, bất luận ông nói gì, cô cũng sẽ đẩy ông đến nước này, ông nên sớm cảnh tỉnh, nhưng lại chậm chạp thả mình, đây chính là tâm gây họa. Họa thì đã gieo rồi, so với cô ông đúng là hậu tri hậu giác.
Phương Đăng nhìn Lục Ninh Hải đỏ mặt cố gắng che giấu vẻ bối rối, giống như đang xem một vở kịch hoang đường, dù cô cũng đang diễn vở kịch đó, dù sao diễn đến mức này, lòng của cô cũng nhẹ đi nhiều. Chỉ cần cô không nhìn lầm, chuyện gì cũng có khả năng xoay chuyển.
Người khác đều nhạo báng cô là "con gái của ma men", ngược lại quên rằng cô có một thân phận thú vị hơn nhiều - "cháu gái của kỹ nữ". Cô lớn lên cạnh cô cô Chu Nhan, thấy được nhiều nhất chính là bọn đàn ông luôn đòi hỏi dục vọng, dù là người xiêm áo chỉnh tề hay kẻ ăn chơi phóng khoáng, chỉ cần trong lòng hắn ta nảy sinh dục vọng, ánh mắt đó đều giống nhau như đúc. Từ điểm nào đó mà nói, đại luật sư họ Lục này cùng với lão Đỗ trong tiệm tạp hóa kia cũng chẳng khác gì nhau.
"Con gái"…. Phương Đăng cười thầm, dù cô có nhịn được cười, cũng không kềm nén được lúc cúi đầu xuống trong khóe mắt rơi ra vài giọt lệ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thực Tâm Giả
Tần Di Ổ
Thực Tâm Giả - Tần Di Ổ
https://isach.info/story.php?story=thuc_tam_gia__tan_di_o