Chương 16: Núi Vắng Mây Ngưng Cùng Trơ Trọi
hái tử sửng sốt kêu lên.
Hắn đã dốc biết bao tâm sức sắp xếp bọn quỷ binh trên bầu trời bắc cực, vậy mà chẳng hiểu vòng mai phục che kín không gian đó đã tan biến tự bao giờ. Chẳng hiểu chúng di chuyển đến đâu, hay sức mạnh nào khiến chúng mất tăm mất dạng.
Bầu trời đã lấy lại vẻ tươi sáng, tươi sáng trong sắc xanh lam. Nền trời vô cùng tinh khiết, trong trẻo, có thể ví với một mảnh ngọc nguyên bàn còn lại từ thời thượng cổ, không hề nhiễm chút tạp chất hay tạp sắc nào. Bầu trời ấy sạch sẽ đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Thái tử định thét lên, nhưng chợt nhận ra mình không thể nào phát ra âm thanh được. Hắn run rẩy đưa hai tay bóp chặt lấy cổ mình. Chỉ làm thế này hắn mới có thể thở được. Rồi hắn kinh ngạc phát hiện ra, tự nhiên tuyết rơi. Từng mảng tuyết lớn màu lam hắt ánh lung linh lờ mờ lìa màn trời rơi xuống, phủ một lớp móng màu lam lên đất đai bắc cực. Sắc lam chất mỗi lúc một dày, gói cả mặt đất và bầu trời vào lòng nó.
Thái tử lấy sức gào lên, nhưng không ra tiếng. Trái tim hắn trĩu nặng, lạnh toát đi.
Uy thế của Long hoàng, lại một lần nữa bao phủ thế giới.
“Ta sẽ không để nàng phải chịu đựng bất cứ một thương tổn nào nữa. Thế giới đẹp nhất là thế giới chỉ có ta và nàng. Vì nàng, ta sẽ giết sạch những kẻ khác…” Ma vương quỳ trước mặt công chúa, nói ra những lời thề bằng máu.
Lại một lần nữa, Long hoàng ra đứng ở rìa đỉnh Cấm Thiên, đôi mắt xanh lam chăm chú hướng lên trời. Tuyết xào xạc rơi, phủ lên minh y. Long hoàng đã trở nên hoàn mỹ. Không còn bất cứ một thương tích nào lưu dấu trên mình y, sức mạnh của y trở về trợn vẹn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước khi bị thương. Mái tóc dài màu lam bay ngược chiều gió, quấn lấy tuyết lam, tung tẩy thành một điệu vũ quanh mình Thạch Tinh Ngự. Y lẳng lặng đứng đó, trời đất đều rạp mình nghe lệnh.
Đấng vương chủ màu xanh lam ấy đưa đôi mắt yên ả nhìn khắp lãnh thố của mình. Vạn vật đều là thần tử của y, sẵn sàng tan thành cát bụi vì mệnh lệnh của y. Tuyết lam buông dày, lạnh thêm, cuối cùng tụ thành một đốm nhọn trong đôi mắt vương chù.
Nỗi sửng sốt của thái tử vọt tới cực điểm. Hắn không thể nào tin nổi, Long hoàng vừa rồi còn giãy chết, vì sao không dưng lại bình phục hoàn toàn như vậy? Thật bất công! Chuyện này là thế nào đây? Thấy ánh mắt Long hoàng dừng lại ở mình, cảm giác lạnh giá tức thì thấm vào tận xương tuỳ thái tử. Không kìm được, hắn thét lên kinh hãi.
- Đừng giết ta! Đừng giết ta! Thiên Địa đại trận, Thanh Lương nguyệt cung, bảo vệ ta! Mười món quà của ta, giúp ta giết Long hoàng đi, giết hắn đi!
Hắn gào lên không biết bao nhiêu lần, gắng sức rút sâu vào Thanh Lương nguyệt cung. Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không làm cách nào nguôi ngoai được, bởi vì đến cả bản thân thái tử cũng không đoan chắc là nguyệt cung có thể ngăn cản được Thạch Tinh Ngự. Thạch Tinh Ngự thì cứ chằm chằm nhìn hắn, ánh nhìn rất lạnh lùng. Tiếng kêu thảm thiết của thái tử tắc nghẹn, bởi hắn đã hiểu ra rằng không thể nào chạy thoái được.
Thạch Tinh Ngự sầm mặt, đột ngột xuất thủ. Thiên Địa đại trận xoay vù vù, mười vạn tên quý binh và gió lốc màu vàng kim, cùng tám loại trận pháp, tám loại sức mạnh đan kết với nhau đồng loạt tràn về phía Long hoàng.
Thái tử biết, lực lượng này không thể gây tổn hại cho Long hoàng được, vì thế hắn chạy thục mạng đến bên Lý Huyền, bóp hai tay vảo cổ gã. Hắn phải lấy lại Thanh Lương dược để khởi động Thanh Lương nguyệt cung cho đúng cách. Hắn không thể ngần ngừ được nữa, trù trừ một tích tắc thôi cũng có thể mất mạng.
Bỗng nhiên, một giọng già nua điềm đạm vang lên:
- Dừng!
Tám loại trận pháp đột nhiên chựng lại, trông giống hệt một dòng sông vàng sáng cố định trên trời cao. Ánh tuyết lành lạnh soi lên nó, không hề nhiễm chút sát khí nào.
Trận pháp dừng lại vào đúng khoảnh khắc sắp chạm đến đỉnh Cấm Thiên.
Long hoàng bất động, như thế không nhìn thấy trận pháp mấp mé chỗ mình, cũng như quá thừa ngạo nghễ để tin rằng có thể đánh cho nó trúc chẻ tro bay chỉ trong nháy mắt.
Dược sư thở dài, bước ra khỏi nguyệt cung.
- Lão mới ẩn cư vài năm mà Thiên Địa đại trận đã sa sút đến mức này ư? - Dược sư giơ tay vuốt ve Thiên Địa đại trận như vuốt ve báu vật, khuôn mặt già nua lộ vẻ trìu mến - Đây chính là trận pháp bình Ngô, phá Đột Quyết, chinh phục Thố Cốc Hồn. Sự sắc bén của ngươi sao lại cùn nhụt thế?
Đại trận phát ra một tràng rên rỉ, phụ hoạ cho mối thương cảm của Dược sư. Thiên Địa đại trận vốn dĩ là trận pháp của các vong linh. Bốn vạn vong linh. Họ đều là những tướng sĩ đã tùng cùng Lý Tĩnh chinh chiến bốn phương, bình định thiên hạ mấy chục năm về trước. Máu họ nhuộm biên cương, chết vì đất nước mà nhiệt huyết vẫn còn sục sôi. Họ không muốn đầu thai, vì vậy tình nguyện làm quỷ binh để tiếp tục theo hầu chiến thần của họ. Đó chính là thực chất của Thiên Địa đại ưận.
Lúc đầu, thái tử vi muốn gây khó dễ cho Giản Bích Trân nên đến gặp Lý Tĩnh để mưựn Thiên Địa đại trận. Sau đó lại lén lút mời Diệp Pháp Thiện thi triển tà pháp, cưỡng ép cô hồn bốn phương đến tập trung, tảns số vong trong trận lên đến mười vạn để đõỉ phó với Long hoàng. Tuy thế, những vong linh bị bắt buộc phải gia nhập trận pháp này làm sao có thể so sánh với những tướng sĩ tình nguyện từ bỏ luân hồi để chinh chiến sa trường được chứ? Vì lẽ đó, Thiên Địa đại trận giờ đây ngùn ngụt oán hận và phẫn nộ. Số lượng quỷ binh tuy tăng lên, nhưng sức mạnh thực sự của Thiên Địa đại trận lại bị hạn chế.
Dược sư thở dài, duỗi một ngón tay ra, diêm hờ vào trong trận:
- Đi đi! Đây vốn không phải là chiến trường của các ngươi.
Câu nói vừa thốt ra, tiếng quý gào liền rộ lên, phần đông quỷ binh khôi giáp sáng choang trong trận cùng phát ra tiếng rên xiết thống khổ, thân hình từ từ vặn vẹo rồi tan chảy. Từng luồng khói đen bốc lên khỏi trận, riết róng xoay tròn, va đập lung tung, hệt như muốn bộc lộ sự oán giận vì bị cầm tù, bị sai khiến.
Số ít quý binh còn lại thi bất động, khôi giáp họ mặc có vẻ hơi cũ, trên đó chi chít những vết máu vết đao, nhưng thần sắc họ thì hết sức kiên nghị, dù những bóng đen kia xông xáo loạn xạ trước mặt, họ vẫn không buồn nhìn đến.
Cứ như thế một lúc lâu, cuối cùng các bóng đen cũng nguôi giận, vừa gào rú vừa tan đi.
Đại trận bắt đầu thay đổi. Bùa bát quái lại hiện ra, nhưng không còn vẻ hung bạo, tàn sát như trước nữa. Nguyên khí của trời đất lưu chuyên trong trận như gió lướt trên cỏ, nước chảy từ đông lại, rất thông thoáng tự nhiên. Bốn vạn quý binh, từ lúc Dược sư xuất hiện, bỗng như được thổi hồn, ai nấy trở nên sinh động hoạt bát hơn.
Long hoàng ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Dược sư. Lần đầu tiên có một nơi mà uy lực của y không thể chạm tới. Dược sư thì mục nát, già nua nhường kia, nhưng ánh mắt Long hoàng lại không thể xuyên qua hắn.
Trời, đất, gió, sấm, nước, lửa, núi, đầm đã được lột bỏ thứ hào quang màu vàng kim, trở lại với thực chất. Tất cả trùm trong khí trắng, bồng bềnh bén cạnh Dược sư, cắt chia hắn khỏi tất cả các lực lượng khác, khiến Dược sư như đang ở trong một thế giới xa lìa mọi đổi thay biến hoá.
Thế giới ấy không có Long hoàng. Và chúa tể của vạn vật chính là Dược sư.
Màu xanh lam cuồn cuộn chảy, Long hoàng ngước mắt, ngắm cái trận pháp mà y không phân biệt nổi hư thực ấy.
- Tốt lắm!
Dược sư trầm ngâm trong hồi ức tươi đẹp của những ngày tháng cũ, lời khen của Long hoàng cũng không tác động được đến hắn.
Nguyên khí của bát quái liên tục biến áo, sương trắng dày đặc hoàn toàn che lấp trận pháp, chỉ còn hình dáng Dược sư hiện rõ trên nền sương trắng đó. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên:
- Trận pháp có tốt hơn nữa cũng chưa chắc cầm chân nổi Long hoàng - Mắt hắn loé ra một tia sắc nhọn - Nhưng ta có chính khí của trời đất, hễ còn ta thì Long hoàng đừng nghĩ đến giết chóc!
Thạch Tinh Ngự cười nhạt. Y giang rộng hai tay như muốn ôm cả thế giới:
- Thế gian có quá nhiều người. Ta mang tiếng là Long hoàng, nhưng lại không bảo vệ được tình yêu của ta. Ta không thể để mất nàng lần nữa, cách tốt nhất chính là giết sạch bọn người các ngươi đi. Vậy là, ta sẽ giữ được nàng mãi mãi.
Ánh xanh lam bùng ra khỏi mắt Thạch Tinh Ngự, hất bay mái tóc dài, trông y như vị thần ma thời thượng cố đang đứng lên chống lại đất trời. Y vừa thốt ra một lời thề bằng máu.
Những nếp nhãn trên mặt Dược sư hằn sâu xuống. Lời thề đó thật điên loạn. Nhưng hắn có thể hiểu được tên ma vương này, bởi vì hắn cũng có người yêu thương. Để nàng được sông hạnh phúc, hắn cũng sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Nhưng mà, trên đời có biết bao nhiêu người yêu nhau. Chỉ vì tình yêu của mình mà đi huỷ hoại tình yêu của người khác thì quá hèn hạ. Dược sư thở dài, hắn rất không muốn giao đấu với con người này.
Sát khí của Long hoàng xuyên đi khắp vòm không, lao tới hắn.
- Ngươi bắt đầu đi!
Dược sư trầm ngâm chốc lát rồi mỉm cười:
- Thật vinh hạnh cho lão!
Hào quang màu lam bùng rộng lên trời, tuôn chảy thành một dòng sông chất ngất.
- Ta uy vũ như trời!
Tiếng rồng gầm lồng lộng vang thấu trời đất, uy thế của Long hoàng lại phủ xuống, kéo theo màn tuyết long lanh ngập trời, hai lạnh thấu cốt. Mỗi bông hoa tuyết đều hiện rõ hình sáu cánh, mỗi mảng tuyết đều ngưng đọng uy nghiêm vời vợi của Long hoàng.
Tuyết xanh lam lá tá rơi.
Trời khóc.
Dược sư ngẩng đầu lên.
- Thiên Địa đại trận có sức mạnh kinh thiên động địa, nhưng chiến tranh phải dựa vào bàn tay của con người - Hẳn phất tay -Lửa!
Một dải đỏ thình lình phụt ra giữa sương trắng mịt mù, mang hình quẻ li, quấy trộn thành một ngọn lửa chảy ồ ạt vào người Dược sư. Thân thể hắn bắn ra những tia đỏ rực, dần dần trương lớn lên.
Một trượng, hai trượng, ba trượng…
Mãi cho đến độ cao hơn ba mươi trượng, thân thể Dược sư mới dừng biến đổi. Hắn giẫm trên mây trắng, tuy chưa cao bằng đỉnh Cấm Thiên, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu cả. Trước phép thần thông ấy, tất cả mọi người đều choáng váng đến nỗi ngạt thở. Ngay cả Lý Huyền vốn hôn mê trên đất cũng bị tiếng gió tiếng sấm đánh thức, nhìn người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất ấy mà bàng hoàng. Tuy đoán biết từ lâu rằng lão quỷ không phải người thường, nhưng dẫu thế nào Lý Huyền cũng không thể ngờ rằng cái sự “phi thường” của hắn lại đến mức độ này.
Sau khi biến thành người khổng lồ, hai mắt Dược sư rực tinh quang, ánh đó cuồn cuộn trong người tựa hồ có thể bắn ra ngoài bất cứ lúc nào. Hắn thét lên, xòe bàn tay quạt mạnh xuống. Một dòng thác bật ra, cuôrt theo sóng cả dài tới hơn trăm trượng dồn dập lao đi. Lửa cháy rừng rực, bốc lên muôn vàn ngọn nhỏ, chẳng khác nào ngọn hoả diệm sơn bùng nổ. Khắp không trung tràn ngập những đốm sáng loạn xạ, đan thành một biển lửa mênh mông. Những bông tuyết lam đang rơi đều bị nung chảy thành hơi nước.
Dược sư điềm tĩnh hô: “Gió!” Sương trắng lại toả ra, gió lốc hình quẻ tốn xông thắng lên trời, bay múa biến hoá ra một dải sương xanh trong trèo, rót vào trong thân thể Dược sư. Thân hình cao to như núi linh hoạt hẳn lên, không gian trở nên mơ hồ, thân thể to lớn ấy đột ngột tan biến, rồi hiện trở lại sau lưng Long hoàng, vung nắm đâm to tướng chứa sức gió, sức lửa, giáng mạnh vào Thạch Tinh Ngự.
Đây là đòn tấn công tập trung những sức mạnh ghê gớm nhất của Thiên Địa đại trận. Trận pháp này tích tụ nguyên lực của đất trời, có thể thông qua ba vật báu Binh Thiên để chuyến sang cơ thể người, chẳng hạn ở đây là đem tu vi của tất cả các vong linh trong trận tập hợp cả vào vệ công Lý Tĩnh, tạo ra một chiến thần sức địch muốn người. Những công trạng bình Ngô, diệt Đột Quyết, chinh phục Thố Cốc Hõn của hắn đều được sự trợ giúp của trận pháp này.
Long hoàng ngước mắt lên.
- Ta uy vũ như trời!
Bầu trời xanh lam đột ngột trĩu xuống.
- Ta uy vũ như trời!
Vạn vật trên thê” gian bỗng chìm lỉm đi, chỉ còn lại dáng vóc ngạo mạn của Thạch Tinh Ngự. Nếu như thế đứng của Dược sư là đầu đội trời chân đạp đất, thì Thạch Tinh Ngự đã cao hơn cả trời rồi.
Dược sư chợt có ảo giác rằng minh là đại bàng bay giữa vũ trụ. Đại bàng tuy lớn, nhưng vũ trụ lại mênh mang vô hạn, không đại bàng nào bay hết biên giới của nó được.
Nắm đâm sấn sét mà Dược sư tung ra chỉ có tác dụng như đốm lửa lờ đờ của một con đom đóm, đủ để soi lên gương mặt đẹp như tạc của Thạch Tinh Ngự mà thôi.
- Ta uy vũ như trời!
Dược sư ngã phịch xuống, nắm đấm sấm sét đã nát nhừ. Mắt hắn lóe lên thảng thốt.
- Ngươi… đã lĩnh hội được sức mạnh ghê gớm đó… Ngươi đúng là ma…
Tấm thân to lớn đồ vật xuống đất, cái vô sấm sét vỡ tan, để lộ tấm thân già nua kiệt quệ.
Long hoàng cười nhạt:
- Nếu lầm lỡ làm ma mà có thể giúp tình yêu của ta trọn vẹn, thì tội gì ta không làm ma ca chứ?
Y chậm rãi duỗi tay, trong tay loáng lên một dài sáng, hoá thành một hình bóng bé xíu. Đó là hình một quẻ li, do lửa ngưng tụ. Nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện ra mỗi vạch trong quẻ đều là do một bóng người hợp thành. Đốm lửa nối trên tay Long hoàng, giống một món đồ chơi tính xảo.
- Muốn trông thấy ma không? - Long hoàng nhếch môi thành điệu cười quý quái - Đế ta giúp các ngươi.
Y bóp khẽ, quẻ li vô tan, nát nhừ. Từ màn sương dày đặc của Thiên Địa đại trận đột ngột phụt lên một quầng máu, kèm theo tiếng rú gào thảm thiết, nhưng chỉ tích tắc là im bặt.
Cảnh tượng thê lương như dừng lại đúng lúc xảy ra.
Năm nghìn quý binh kết thành mây đen li hoá, lương đương một phần tám của Thiên Địa đại trận, đã biến ra xương trắng. Họ là những vong linh từng trái trăm trận chiến, tuy chết đã lâu, nhưng hồn phách vẫn tiếp tục phục vụ đất nuúc. Lúc này thì hồn phách hoàn toàn bị đánh nát. hoá thành cát bụi. Máu địa ngục từ không trung tưới xuống, dâm đám xương trắng vào máu đỏ.
Năm nghìn vong linh, năm nghìn anh linh từng trải trăm trận, bị xoá sổ khỏi thế giới này, chỉ trong tích tắc.
Bị xoá sổ trong bàn tay Thạch Tinh Ngự.
Thạch Tinh Ngự lại xòe tay ra.
Quẻ tôn.
Năm nghìn linh hồn, rơi vào bàn tay ma vương.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết