Chương 15
êm đó, như đã hứa, Wicasa Tankala và Chatawinna đã tổ chức một bữa tiệc cưới cho J.T và Brandy. Đồ ăn rất phong phú, bao gồm sườn trâu và thịt nướng, thịt nai và nhiều thứ khác Brandy không biết là gì nên quyết định bỏ qua. Có khoai tây dại, củ cải và hành tây, súp quả mọng. Và khi mọi người cuối cùng cũng ăn xong, là âm nhạc và những câu chuyện kể cùng những điệu múa.
J.T không thôi ngạc nhiên trước cách những người Lakota chấp nhận mình và Brandy. Những người không biết gì về gã ngoại trừ việc gã là cháu ngoại Tasian Luta, nhưng điều đó dường như là đủ rồi. Sau bữa tối, gã ngồi giữa Brandy và bà ngoại, lắng nghe nhịp đập trống, cảm thấy sự rung động của âm nhạc mặt đất bên dưới chân mình, nghe tiếng vọng của nó trong tim và trong tâm hồn mình. Không khí ngập tràn hương cây xô thơm, mùi khói và mùi thịt nướng.
Gã quan sát mọi người xung quanh. Bằng cách nào đó gương mặt họ thật quen thuộc dù cho hầu hết trong số họ đều là người lạ. Nghe tiếng Lakota khiến gã buồn vui lẫn lộn trước những kỷ niệm về mẹ mình. Gã quan sát những cặp đang nhảy, sự tán tỉnh tinh tế giữa hai người khác phái, lắng nghe âm thanh của tiếng cười đùa vui vẻ, hạnh phúc của trẻ em khi chúng lao vào và lao ra khỏi những căn lều. Ngồi đó, ngay giữa quên hương của mẹ mình, gã cảm thấy như toàn bộ cuộc đời mình, cho đến bây giờ, đã lãng phí ở một vùng đất khác.
Tasina Luta giục gã nhảy với Brandy, và rồi với chút do dự, J.T đứng lên. Nắm lấy tay Brandy, gã dẫn cô về phía vòng tròn người đang nhảy múa. Cả hai đều không biết bước nhảy, nhưng họ nhanh chóng bắt được nhịp. không chạm vào nhau, họ nhảy qua lại từ bên này sang bên kia, bàn chân theo nhịp nhẹ nhàng khi họ bắt chước chuyển động của những người khác.
J.T nhìn người phụ nữ giờ đã là vợ mình và không thấy chút tì vết nào trong cô. Gã thấy cô cao vừa đủ. Làn da cô rám nắng tỏa sáng như mật ong, mái tóc cô lấp lánh màu xanh-đen trong ánh lửa, và đôi mắt to màu xám của cô lấp lánh hạnh phúc. Cơ thể cô ẩn đi bên dưới bộ váy, gã biết rõ từng đường cong, từng inch da thịt ánh vàng. Cô di chuyển nhẹ nhàng và duyên dáng, giống như một cây liễu đang lắc lư trong gió. Ánh mắt gã lướt xuống môi cô, và gã cảm thấy sự ham muốn tăng lên khi nhớ lại khi môi gã quấn lấy môi cô, hương vị của cô, hương thơm làn tóc và da cô. Cô là của gã, của mình gã. Sự nhận thức đó đốt cháy gã, xuyên thẳng vào tim gã, kích động cho đến khi gã không thể nghĩ ra thứ gì khác ngoài cảm nhận về cô bên dưới mình sáng hôm đó, hai bàn tay cô vuốt ve lưng và vai gã, cơ thể cô cuốn lấy gã, bao bọc gã trong sự nóng bỏng mượt mà.
Ngay khi điêu nhảy kết thúc, J.T nắm lấy tay Brandy và dẫn cô bước qua người này đến người khác. Lờ đi ánh nhìn hiểu biết của các cặp vợ chồng và những lời trêu chọc nhẹ nhàng của các chiến binh, gã dẫn cô về sự riêng tư trong lều của họ. Tim Brandy đập nhanh hơn cả điệu trống khi J.T đóng cửa. Cô trông thấy sự ham muốn khiến mắt gã tối lại khi họ đang nhảy và cảm thấy máu mình cũng sôi lên trong sự đói khát khi cô nhìn lại gã.
Cô bước vào trong vòng tay gã, mong mỏi nụ hôn của gã, muốn những cái vuốt ve của gã đến tuyệt vọng. Đã hàng giờ trôi qua kể từ khi họ làm tình bên bờ sông. Đã hàng giờ trôi qua khi cô nghĩ về gã và ham muốn gã. Và cần gã. Với bàn tay háo hức, họ cởi đồ cho nhau, sau đó chìm xuống đống lông trâu được trải làm giường.
Thật như thể thiên đường khi trong vòng tay gã, Brandy nghĩ khi J.T vuốt ve cô. Bàn tay thô ráp của gã áp lên sự mượt mà của làn da cô, không điều gì gợi cảm hơn cảm giác bản tay chai sạn của gã trên da thịt cô. Chiếc giường lông thú mềm mại bên dưới lưng cô; cơ thể J.T cứng rắn và ấm áp khi gã sẵn sàng phía trên cô. Cô mê mải trong cảm giác làn da gã áp vào cô. Mái tóc gã chải trên má cô, lưỡi gã vuốt ve môi cô, và cô bay bổng, cao hơn và cao hơn nữa, đánh mất mình trong sự kỳ diệu khi gã chạm vào cô, trước nhận thức rung động tâm hồn rằng gã yêu cô.
Và thậm chí sau đó, gã đã thì thầm tên cô, giọng gã thô ráp khi gã nói với cô lần nữa và lần nữa rằng gã yêu cô, sẽ luôn luôn yêu cô. “Em cũng yêu anh,” Brandy trả lời tha thiết. “Yêu anh, yêu anh, yêu anh!”
“Brandy.” Gã thì thầm tên cô, giọng gã ram ráp đầy cảm xúc. “Hứa với anh em sẽ nói điều đó mỗi ngày khi chúng ta còn bên nhau.” “Em hứa.”
Chống người trên khuỷu tay, J.T nhìn xuống gương mặt cô, cơ thể gã được bao bọc vững chắc trong cô. “Anh yêu em,” gã nói lại lần nữa. “Anh sẽ yêu em mỗi ngày trong cuộc đời anh.”
“Em biết.” Cô cảm thấy sự ấp áp khi ánh mắt gã vuốt ve cô khi cô vuốt ve má gã. “Em biết.” Gã vùi mặt vào hõm vai mềm mại của cô khi gã đâm vào cô lần nữa và lần nữa, như thể cố gắng hợp nhất tâm hồn họ làm một để không gì có thể tách rời họ được nữa.
Mỗi ngày trong cuộc đời anh, Brandy nghĩ, nhận thức được rằng họ có chưa đến một năm bên nhau. Cô chớp mắt nuốt lại những giọt nước mắt vui buồn lẫn lộn, biết rằng vài tháng sẽ không bao giờ là đủ. Cả triệu năm cũng là không đủ.
*** Nhận thức của J.T tăng dần theo mỗi ngày trôi qua. Gã đã dành mỗi buổi chiều cho bà ngoại mình và nhanh chóng yêu mến bà. Tasina Luta là một người phụ nữ ấm áp, biết quan tâm, luôn háo hức để kể cho gã nghe những câu chuyện về thời thơ ấu của mẹ gã, của người ông gã chưa từng biết đến. Lần đầu tiên trong đời, J.T hiểu được gã là ai và gã thuộc về đâu.
Một buổi chiều, Tasina Luta đã đưa cho J.T một chiếc mõ bằng da dưới hình dạng một con cóc có sừng. Họa tiết hai con đại bàng đen và trắng được khắc trên tay cầm bằng gỗ. J.T xoay xoay chiếc mõ trong tay, ngưỡng mộ vẻ đẹp đơn giản tinh tế của nó.
“Nó từng thuộc về ông nội cháu,” Tasina Luta lên tiếng, hài lòng bởi sự ngưỡng mộ trong mắt cháu mình. “Nó là thứ duy nhất của ông ấy mà bà giữ lại. Nó là dành cho cháu.” “Không,” J.T nói nhanh. “Cháu không thể nhận được.”
Tasina Luta vỗ nhẹ lên cánh tay J.T “Nó là của cháu, cinks. Ông ấy từng nói với bà một lần rằng bà không bao giờ được cho nó đi, rằng bà phải giữ nó cho mẹ cháu khi mẹ cháu về nhà. Giờ thì nó là của cháu.” Tay J.T vuốt ve miếng gõ. “Kể cho cháu nghe về ông ngoại đi. Ông bà gặp nhau thế nào?”
Tasina Luta mỉm cười buồn bã. “Bà gặp ông vào một mùa hè, trong suốt Vũ hội Mặt trời. Ông ấy đến buôn bán với bộ tộc của chúng ta. Ông ấy là một người đàn ông cao to, đẹp trai, ngay thẳng, mạnh mẽ với đôi mắt xanh tươi sáng và mái tóc đen. Một đôi vai rộng. Đôi chân dài.” Tasina Luta thở dài, nhớ lại những ngày đầu tiên khi bà trông thấy người đàn ông wasichu mà người Lakota gọi là Walks the Rainbow. Bà đã trông thấy vài người đàn ông da trắng trong đời, nhưng bà biết, bằng một cái liếc nhanh chóng, rằng đây chính là người đàn ông bà sẽ kết hôn.
“Ông ấy đã ở lại buổi Vũ hội Mặt trời,” bà nói tiếp. “bà gặp ông ấy mỗi ngày, nhưng luôn từ một khoảng cách xa. Khi những ngày lễ kết thúc, ông ấy đã hỏi cha bà rằng liệu ông ấy có thể ở lại với người của chúng ta trong suốt mùa hè còn lại hay không. Cha bà đã đồng ý.” “Walks the Rainbow thường theo bà khi bà xuống sông lấy nước, hy vọng được ở một mình với bà. Ông bà nói chuyện rất nhiều. Ông ấy không thích những người da trắng khác đến xâm chiếm. Ông ấy tôn trọng người của chúng ta và cách chúng ta sống. Ông ấy nói ngôn ngữ của chúng ta. Ông ấy đi săn trâu với cha bà và các anh em của ông.”
Tasina Luta mỉm cười buồn. “Ông ấy vẫn không rời khỏi làng khi mùa đông đến, và đến mùa xuân năm sau, ông ấy đã đột kích đàn ngựa của người Crow và mang rất nhiều ngựa của người Crow về cho cha bà.” “Ban đầu, cha bà đã giận dữ vì bà muốn kết hôn với một wasichu thay vì một trong những người đàn ông trẻ tuổi ở đây, nhưng Walks the Rainbow đã rất kiên trì. Cuối cùng, cha bà đã cho ông bà lời chúc phúc của mình và ông bà kết hôn mùa hè năm đó.”
Tasina Luta thở dài. “Chồng bà là một người đàn ông dũng cảm và đáng kính, bà rất hãnh diện vì trở thành vợ ông. Sau một thời gian, không còn ai nhớ ông là một wasichu nữa. Bà nghĩ có lẽ ông ấy cũng quên điều đó rồi. Ông bà có ba người con trước khi mẹ cháu được sinh ra. Ba cậu con trai. Tất cả đều qua đời. Nhưng mẹ cháu là người mạnh mẽ, và ông bà rất yêu con bé.” “Ông cháu đã qua đời thế nào ạ?”
Bà không trả lời ngay lập tức; khi bà trả lời, có những giọt nước mắt trong mắt bà. “Làng của chúng ta bị tấn công lúc nửa đêm và lều của ông bà chìm trong lửa.” Sự thù hận thay thế những giọt nước mắt. “Những người đàn ông trẻ tuổi đã chạy đi chiến đấu chống lại kẻ thù muốn mang phụ nữ và trẻ em đi. Ông ngoại cháu đã ở lại đằng sau để giúp đỡ. Ông ấy kéo một trong những người già ra khỏi căn lều đang cháu khi một tên áo xanh bắn vào lưng ông. Nape Luta đã giết tên áo xanh và giữ an toàn cho ông ngoại cháu, nhưng vết thương khiến ông ấy không thể hồi phục được nữa. Ông ấy đã qua đời trong một giấc ngủ vào mùa hè năn ngoái.” Nước mắt thiêu đốt mắt J.T khi gã nắm lấy tay bà ngoại mình.
“Cháu xin lỗi, bà ạ,” gã nói. “Cháu xin lỗi vì đã không ở đây khi ông bà cần cháu.” “Quá khứ là con đường không thể đi lại được nữa, cinks. Giờ thì cháu ở đây rồi. Đó mới là điều quan trọng.”
*** Brandy nhanh chóng thích nghi với cuộc sống của người Lakota, sau cùng thì, nó cũng không khác mấy khi sống chung với người Crow. Lạ lùng thay, cô cảm thấy như thể đang ở nhà với người của J.T hơn rất nhiều, nhiều sự chào đón hơn, thoải mái hơn. Có lẽ đó là vì J.T có người thân ở đây, có lẽ chỉ đơn giản là Tasina Luta khiến Brandy cảm thấy như thể cô thuộc về nơi này. Mỗi ngày, cô lại hiểu thêm về lối sống của người Lakota. Cô nhanh chóng yêu mến bà ngoại J.T, và bà cũng rất yêu thương những đứa cháu mình.
Cô nhận thấy rằng những cô bé con cũng nhanh chóng tìm được chỗ đứng của mình trong quần thể người Lakota. Phụ nữ Lakota là người chăm sóc cho những người đàn ông và những người phụ nữ lớn tuổi hơn. Một cô gái Lakota điển hình sẽ rất hào phóng, cần cù, hiền lành và dành tình yêu thương cho tất cả mọi người. Cô sớm học được rằng phụ nữ và đàn ông ăn riêng, họ ngồi phía bên trái của tipi[25], rằng họ sử dụng ngôn ngữ của phụ nữ khi nói chuyện, và rằng họ ngồi ở một vị trí khiêm tốn. Từ mẹ cô, cô đã học cách nấu ăn và thu lượm gỗ và hoa quả, cùng với việc sắp xếp căn lều của họ sao cho gọn gàng. Xâu những chuỗi hạt là việc cô làm giỏi nhất. Người Lakota rất nguyên tắc, điều đó có nghĩa rằng một người phụ nữ không bao giờ nhìn thẳng vào cha chồng và không bao giờ nói chuyện với ông ấy. Tương tự như vậy, một người đàn ông không bao giờ nhìn hoặc nói chuyện trực tiếp với mẹ vợ của mình.
Các cậu bé, bất kể tuổi tác ra sau, luôn nhận thức được chúng sẽ trở thành những chiến binh. Ngay từ khi còn nhỏ chúng đã chơi những trò chơi mạo hiểm, chọn phe và chơi trò đánh trận giả. Chúng lắng nghe người già kể những câu chuyện ly kỳ về chiến tranh, chúng theo dõi bà, mẹ và chị em mình nhảy múa trong suốt những buổi lễ hội và quan sát những người đàn ông trẻ tuổi hãnh diện đeo những chiếc phù hiệu danh dự. Chúng cưỡi những con ngựa đánh cắp từ người Crow và người Pawnee. Và chúng học được rằng, một chiến binh sẽ ra trận khi anh trai hoặc anh họ của họ không trở về từ cuộc chiến và những người ở lại thương tiếc sẽ cắt tóc ngắn trong sự thương tiếc. Quan sát những cậu bé, Brandy cố gắng hình dung ra J.T nếu gã được lớn lên cùng những người Lakota. Cuộc đời khác mà gã sẽ có được, cô nghĩ, nhưng một cách ích kỷ, cô không thể không cảm thấy biết ơn rằng mẹ gã đã bỏ đi, rằng J.T trở thành một kẻ ngoài vòng pháp luật nổi tiếng, và qua một sức mạnh siêu nhiên nào đó mà cô không hy vọng có thể hiểu, đã mang họ lại bên nhau.
Cũng giống như ở khu trại của người Crow, cũng có những người đàn ông ăn mặc như phụ nữ và làm những việc như phụ nữ. Những người như thế được người Crow tôn kính; nhưng lại là mối lo sợ của người Lakota. Bởi họ ăn mặc như những người phụ nữ, những winktes, như họ được gọi, là những người bị khinh bỉ và được cho là có trái tim của đàn bà, điều mà đối với những chiến binh Lakota, là sự xúc phạm nặng nề nhất mà một người đàn ông phải nhận. Winktes sống trong lều của họ ở rìa khu trại, khu vực dành riêng cho góa phụ và trẻ mồ côi. Brandy tình cờ nghe được một người cha nói với con trai mình rằng anh ta phải để winktes yên. Họ có rất nhiều lý do tại sao một người đàn ông lại trở thành winktes. Đôi khi một người đàn ông mơ ước được sống như một phụ nữ, anh ta sẽ có một cuộc sống dài lâu. Những người như thế thích hợp trở thành pháp sư. Người ta tin rằng nếu một winkte đặt tên cho một đứa trẻ, đứa trẻ đó sẽ lớn lên mà không bị bệnh tật gì.
Brandy không thể không cảm thông cho những winktes, những người bị chính người của mình xa lánh. Tháng ngày trôi qua trong yên bình. Cuối tuần thứ hai, J.T đã cảm thấy tiếng Lakota như thể tiếng mẹ đẻ của mình.
Gã rất hài lòng khi những người Lakota đã chấp nhận Brandy trong cuộc sống của họ. Cô dành nhiều thời gian với Tasina Luta, bà đã dạy cô tiếng Lakota. Cô đã kết bạn với vài người phụ nữ. Đến cuối tuần thứ ba, như thể họ luôn là một phần của người Lakota. Những đứa trẻ yên mến Brandy, và cô cũng thật sự thích chúng, thật dễ hiểu khi cô trở thành giáo viên trong thời đại của mình. “Em có nhớ khi là một giáo viên không?” J.T hỏi trong một buổi chiều khi họ đang quan sát một nhóm nhỏ các cậu bé chơi đùa.
“Có, em nhớ,” cô trả lời thành thật, tự hỏi Nancy Leigh sẽ ra sao nếu bị bỏ lại một mình và Bobby liệu có tốt hơn khi ở cùng cha mẹ nuôi không. Những suy nghĩ về lớp học nhắc cô nhớ về gia đình mình, và cô nhận ra, với sự bứt rút tội lỗi, rằng cô không hề nghĩ đến cha mẹ và bạn bè mình trong vài ngày qua.
“Anh xin lỗi, Brandy,” J.T nói nặng nề. “Anh nghĩ điều này không hề dễ dàng đối với em.” “Dừng lại đi,” cô la lên, đặt tay lên miệng anh, “Em chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này, ở đây, với anh.”
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)