Chương 16 -
ang ngơ ngác tìm chỗ ngồi, Đông Nghi bỗng giật mình khi thấy Triệu. Anh đứng bật dậy lúc đã nhận ra cô. Mắt hai người chạm nhau trong câm lặng.
Nghi khẽ gật đầu chào rồi bước tới góc riêng yêu thích của mình. Đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh sau khi Triệu cưới vợ.Sau phút bàng hoàng vì bất ngờ. Nghi đã bình tĩnh lại, cô thấy lòng lạnh tanh không chút cảm xúc.
Vậy mà trước đây Nghi rất sợ khi tưởng tượng lúc vô tình chạm mặt ngoài phố. Thực tế cho thấy anh đã chết trong lòng cô rồi. Giữa hai người là cả một khoảng cách xa lạ. Nghi dửng dưng nhìn Triệu ngồi lẻ loi bên tách cafe. Nét lịch lảm phong nhã một thời cô mê mệt vẫn còn đầy đủ trong cách ăn mặc, cách ngồi hút thuốc và phớt đời nhình quanh của Triệu, nhưng với Nghi hôm nay anh có vẻ gì quá kịch.
Cô sốt ruột ngó đồng hồ. Chiều nay anh Kiên và Vũ hẹn Nghi ra quán này với mục đích Vũ sẽ giới thiệu người yêu cho anh em cô biết mặt...
Tan học, Nghi vội vã đến đây, nhưng sao chẳng thấy ai hết, đã vậy còn gặp lại... cố nhân. Thật lòng cô không hề mong có cuộc... tái ngộ này, nên cứ vái trời cho Triệu rời khỏi đây. Cô không muốn anh thấy mình lẽ loi cạnh Vũ và người yêu, can`g không muốn Vũ thương hại khi thấy Triệu ngồi bên kia nhìn cô bằng đôi mắt dửng dưng xa lạ.
Tại sao Nghi vô duyên bạc phận, toàn yêu thầm những người không hề yêu mình? Lẽ ra sau khi đau khổ vì Triệu, cô phải dè dặt thận trọng hơn khi Vũ tìm đến chứ! Đằng này, thừa biết anh xem mình như em gái, cô vẫn không cưỡng được trái tim.
Tối hôm qua, nghe Vũ nói sẽ giới thiệu người yêu, Đông Nghi muốn rã rời tay chân. Vậy là chút hy vọng mong manh của cô cũng tan tan`h sương khói. Nghi gắng gượng cười đùa nhiều hơn thường ngày, để mẹ, anh Kiên và cả Vũ không thấy nỗi hụt hẫng tột cùng của cô. Đến khi anh về rồi, Nghi vội chui vào phòng rồi mắt ráo hoảnh vì đau khổ. Suốt đêm không yên, Nghi vật vã cố hình dung ra gương mặt cô gái diễm phúc được Vũ yêu thương bằng tất cả chân tình, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được cô gái ấy như thế nào.
Bây giờ sắp biết mặt... người ta rồi, sao Nghi tủi thân dữ vậy kìa.
Chớp măt, nhìn lên,cô ngỡ ngàng khi thấy Triệu đứng trước mặt mình.
Giọng anh vẫn ngọt như xưa:
- Anh ngồi xuống được chứ?
Nghi lạnh lùng:
- Chỉ sợ vợ anh lại làm rùm lên như lần trước thôi.
Triệu thản nhiên kéo ghế:
- Cô ta vẫn còn ở Đà Lạt.
Nghi hơi khiêu khích:
- Vì thế, anh mới rảnh rỗi tới đây nghe nhạc
- Anh vẫn thường đến đây tìm, nhưng không thấy em. Vũ giữ người yêu kỹ quá!
Mặt Nghi nóng lên:
- Anh nói gì kỳ vậy?
Triệu nhún vai:
- Anh nói rất rõ. Vũ giữ em kỹ quá! Hai người tính chừng nào đám cưới đậy? Chà! Thủ tục sang Mỹ của em ít nhất cũng một hai năm. Ráng sang tới bển th`i chẳng còn ai biết em có một ông bố từng ngồi ghế giám đốc.
Đông Nghi chua chát:
- Miệng mồm anh cay độc không thua gì miệng của Nhân. Xin lỗi! Tôi muốn ngồi một mình.
- Anh không làm phiền em đâu. Nhưng anh muốn biết tại sao?
Nghi dè dặt:
- Về chuyện gì?
Tiếng Triệu vang lên thật rõ:
- Anh muốn biết em vội vã quên anh để yêu Vũ vì thật lòng, hay vì hắn là Việt Kiều có nhiều điều kiện thuận lợi hơn anh về mọi mặt?
- Tới giờ này anh không có tư cách để hỏi tôi chuyện ấy nữa. Anh lấy vợ, tôi đâu hề thắc mắc vì anh yêu Nhật Lan hay yêu gia tài của cô ấy?
Triệu mím môi:
- Đúng là anh không yêu Nhật Lan, mà duy nhất chỉ yêu em. Nhưng hôm đó, tai. đây, em và Vũ đã nói những gì, anh còn nhớ rõ lắm mà!
Nghi uất ức:
- Anh... anh đừng giả vờ nữa. Nếu hôm ấy không có Vũ, Nhật Lan đã nhục mạ tôi. Anh thừa biết Vũ... giải vây giùm, vậy mà còn nói ngược.
Triệu nghiêm giọng:
- Anh không nói ngược. Vì sau đó vài hôm đích thân Vũ tới nhà yêu cầu anh đừng làm phiền em nữa. Hắn còn cho biêt sẽ cưới em một ngày rất gần. Sau đó hai người sang Mỹ.
- Anh bịa chuyện!
- Để làm gì khi anh đã yên bề rồi?
Nghi ấp úng:
- Vũ không hề yêu tôi...
Triệu xua tay:
- Anh không tin.
Mắt Đông Nghi cay cay:
- Ảnh có người yêu rồi.
Hơi chồm về phía Nghi, Triệu thì thầm:
- Vậy tại sao lại nói thế để chia cách chúng ta? Vũ chưa quên mối hiềm khích giữa anh và nó hồi còn học chung phổ thông nên tìm cách trả thù à?
- Vũ không phải hạng người đó.
- Hừ! Vậy nó hạng tồi tệ nào mà đi tranh người yêu của bạn, rồi sau đó bỏ mặc cô ta? Trời ơi! Sao hồi đó anh nông nổi, anh ghen tuông đến mức ngu ngốc không thèm gặp em để hỏi cho ra lẽ vậy kìa.
Đông Nghi hoang mang nhìn gương mặt nhăn nhó khổ sở của Triệu.
Lẽ nào Vũ từng nói thế với anh. Nhưng để làm gì khi Vũ không hề yêu cô. Nếu vì muốn trả thù Triệu, anh sử dụng Nghi như một con bài thì còn nói chi nữa.
Giọng sũng nước, Nghi hỏi:
- Hồi đó anh và Vũ hiềm khích à?
Triệu khe khẽ gật đầu:
- Chuyện tình cảm vu vơ thời học trò thôi. Cô gái Vũ từn g ký họa hằng tá tranh chân dung lại để ý anh làm nó ôm hận. Không ngờ nó lợi dụng em trả lại anh hận đó mới khổ.
Đông Nghi choáng váng vì những lời Triệu nói. Cố gắng đừng khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn dài trên má.
Cô có tội gì, sao hết bị xúc phạm vì chuyện này tới bị tổn thương bởi chuyện khác.
Rốt cuộc người đàn ông cô cho rằng tốt nhất trên đời còn đáng bị nguyền rủa hơn ai hết.
Nghĩ rằng Đông Nghi khóc vì mình, Triệu ân cần đưa tay chùi nước mắt cho cô. giọng anh ta ngọt ngào:
- Em khóc làm anh khổ quá. Nín đi Nghi!
Cúi gầm mặt xuống, cô gượng gao.:
- Tôi không sao. Chỉ tủi thân một chút khi nghĩ tới phận mình.
Triệu thở dài:
- Cuộc đời một người thăng trầm khó lường trước được lắm. Đọc báo, biết bác Trực chỉ bị xử tù hai năm, anh mừng.
Rồi anh chép miệng:
- Thời buổi này làm ăn đâu phải dễ. Em biết ông Dương giám đốc ngân hàng cổ phần Thái Dương không?
Mặt Đông Nghi tái xanh, cô ấp úng:
- Không biết! Anh hỏi chi vậy?
Giọng hết sức vô tư, Triệu nói:
- À! Nghe nói ổng vừa bị bắt vì tội biển lận với thủ đoạn rút tiền bằng nhiều đợt trên những tài khoản khác nhau.
Đông Nghi lắc đầu:
- Tôi không hiểu vấn đề này.
Triệu giải thích:
- Nghĩa là ông ta chuyển tiền vào tài khoản của đơn vị hoặc doanh nghiệp mở tại ngân hàng của mình, sau đó thông đồng với chủ tài khoản phát hành séc ra kho bạc lãnh tiền. Với cái mánh này ông ta đã... ẵm của các cổ đông chừng sáu bảy tỉ gì đó mới bị phát hiện.
- Ai phát hiện?
- Anh không biết.
Đông Nghi chợt nhớ tới Vũ. Lẽ nào anh đã trả thù ông Dương?
Cô thấy ngao ng an đến tận cùng. Người đàn ông ngồi trước mặt Nghi không còn cho cô cảm xúc nào hết. Người cô chờ đến không còn xứng để chờ nữa...
Anh ta sẽ đến với người yêu hay đến với ai cũng không liên quan tới Nghị Cô mệt mỏi đứng dậy
- Xin lỗi anh, tôi phải về.
Triệu đứng lên theo:
- Mình còn nhiều chuyện chưa nói hết với nhau mà.
Nghi lắc đầu:
- Chúng ta không còn chuyện gì nữa hết. Ngày xưa dễ thương ấy qua rồi, đừng bao giờ gợi lại nữa. Chúc anh tìm được hạnh phúc.
Dứt lời, cô vội vã bước đi. Ra gần tới cửa, cô gặp Tùng.
Anh ta nói:
- Lúc nãy anh Vũ có đến, nhưng thấy Nghi ngồi với... bạn nên ảnh về rồi.
Đông Nghi nhếch môi:
- Vậy sao? Ảnh đi với ai?
Tùng trợn mắt:
- Đi một mình chớ với ai nữa. Giờ này chắc ảnh về tới nhà rồi, Nghi ghé thử xem, kẻo không kịp đó!
Cô lẩm bẩm:
- Ghé để làm gì? Lúc nãy anh tránh mặt là phải rồi.Thật không ngờ...
Mặc cho Tùng ngơ ngác nhìn theo, Nghi bước ra cửa lấy xe và phóng về một mạch đến nhà Thảo Uyên.
Thấy cô, Uyên ngạc nhiên:
- Ủa! Sao về sớm vậy? Vũ không tới à?
Ủ rũ buông mình xuống xa- lông, cô nói:
- Có! Nhưng về rồi khi thấy tao ngồi với Triệu.
Thảo Uyên nhảy nhỏm:
- Cái gì? Ngồi với Triệu. Mày điên rồi mới... dính lại với lão đểu ấy. Trời ơi! Ông Vũ cũng dở, sao lại bỏ về chứ?
Đông Nghi bật cười chua chát:
- Mặt mũi nào gặp lại Triệu với ta mà không bỏ về.
Uyên hất hàm:
- Chuyện gì vậy?
Đông Nghi ấm ức kể lại cho Uyên nghe. Con bé kêu lên:
- Mày tin lão ta hơn tin Vũ à?
Nghi chán nản ôm đầu:
- Bây giờ tao chẳng dám tin ai hết. Tao có làm gì đâu sao toàn bị lừa bởi những người tao thật tình.
Thảo Uyên trầm giọng:
- Chỉ có Triệu nói láo thôi, chớ Vũ đâu có gì. May nghe lời Triệu trách ảnh là bậy lắm. Vũ rất yêu mày.
Đông Nghi cười khan:
- Yêu à! Mày biết hôm nay Vũ hẹn tao ra quán để làm gì không?
Thảo Uyên lơ lửng cười:
- Sao lại không! Giới thiệu với mày người ảnh yêu, đúng chưa?
Nước mắt rơi xuống, Nghi vụt khóc ngon lành:
- Thật ra ảnh coi tao là con cờ thí, như một trò đùa. Bây giờ tao mới hiểu tại sao đã có bồ rồi nhưng ảnh lại rất tốt, tốt đến mức săn đón chăm sóc tao. Thì ra tất cả là để trả thù Triệu. Ảnh làm Triệu hiểu lầm đến mức bỏ tao đi lấy vợ...
- Mày tiếc Triệu à?
Đông Nghi lắc đầu:
- Tình cảm dành cho Triệu đã chết rồi. Tao không tiếc gì hết, nhưng càng nghĩ càng đau đớn. Tại sao Vũ lại tành nhẫn với tao như vậy. Dầu không yêu, ảnh vẫn có thể xem tao như em gái hay bạn bè mà. Rốt cuộc, tao chỉ là một phương tiện không hơn không kém.
Thảo Uyên kêu lên:
- Sao lại nghĩ như vậy? Hãy nhớ tới những việc Vũ đã làm cho mày, cho gia đình. Nếu không yêu, chẳng ai hết lòng hết sức như thế đâu.
Đông Nghi quẹt nước mắt:
- Trái tim ảnh đâu còn chỗ nào dành cho tao nữa. Vũ rất rạch ròi, ảnh bảo chỉ duy nhất yêu một người, điều này làm tao càng kính phục ảnh. Nhưng bây giờ hết rồi, tao không bao giờ tha thứ người đã xem mình như con cờ.
Thảo Uyên nhẹ nhàng:
- Vũ xem mày ra sao, tao biết. Tại sao mày không nghĩ người duy nhất ảnh yêu là mình.
Mặt Đông Nghi ngớ ra:
- Vậy... vậy cô nàng...
- Cô nàng nào? Sao mày ngốc thế.
Co hai chân, ngồi thu người lại trên góc xa- lông, Đông Nghi lắc đầu lẩm bẩm:
- Không thể nào là tao. Mày không phải an ủi. Nếu yêu, sao Vũ còn bày đặt giới thiệu bồ cho tao xem mắt.
- Rõ ràng chiều nay ảnh đến có một mình...
- Điều đó chẳng nói lên được gì. Tao không tin Vũ nữa.
- Nhưng mày lại tin Triệu. Thật điên rồ khi nghĩ anh ta lấy... con vợ giàu xụ đó vì thất tình mày.
Nghi ôm đầu:
- Tao không nghĩ gì hết. Đàn ông nào cũng giả dối như nhau. Tao muốn được yên môt. chút.
Thảo Uyên nhún vai:
- Mày sẽ không bao giờ yên nếu vẫn nghi ngờ người mình yêu.
Đông Nghi bướng bỉnh:
- Tao chả yêu ai hết.
Thảo Uyên thản nhiên:
- Tao cũng mong vậy, để mày đỡ khổ. À quên, Ngh đâu tối nay Vũ về Mỹ luôn đó.
Đông Nghi nhỏm người dậy:
- Cái gì?
Giọng Thảo Uyên vẫn chậm rãi:
- Tao nghe Tùng nói Vũ đã hết hợp đồng với công ty đang làm. Chiều nay ảnh định gặp mày để quyết định sẽ về Mỹ luôn hay còn trở lại.
Đông Nghi vuốt mặt, giọng lạc hẳn:
- Sao tao không biết.
- Bây giờ biết rồi, tới tiễn an?h đi, nếu không sẽ ân hận đấy.
- Tao có là gì của anh đâu...
Thảo Uyên cười cười:
- Sao tự nhiên lại dè dặt kỳ vậy. Bạn bè đưa tiễn nhau là chuyện thường mà. Để tao chở mày đi. Tao cũng là bạn ảnh vậy.
Guc. đầu xuống, Nghi yếu ớt:
- Mày đi một mình và cho tao gởi lời...
Uyên xua tay:
- Không đời nào...
Vừa lúc đó có tiếng Dream dừng trước cổng Nghi bật dậy nhìn...
Người bước vào là Tùng.
Anh hơi ngạc nhiên;
- Ủa! Nghi ở đây à! Hèn chi anh Vũ tới nhà tìm nhưng không gặp.
Thảo Uyên hỏi:
- Lúc này Vũ ở đâu?
- Vẫn còn ở nhà, chưa tới giờ đi mà. Ảnh nhờ Uyên chuyển cho Nghi lá thơ. Tôi đưa luôn nghen!
Nghi nhìn phong thư trắng tinh nằm trên bàn với hàng chữ rắn rỏi ghi: "Râu xanh gởi cô bé Đi Ngông" rồi ngập ngừng không dám cầm lên.
Thảo Uyên giục:
- Đọc đi, coi ảnh nói gì.
Thấy Nghi lặng thinh, Uyên kéo Tùng ra sân.
Còn lại một mình, Đông Nghi bâng khuâng vuốt nhẹ phong thư và có cảm giác như trên từng thớ giấy vẫn còn hơi ấm bàn tay Vũ.
Cuối cùng không dằn được lòng, cô xé thơ ra đọc...
Ngày... tháng...
Nghi yêu dấu!
Khi anh trở lại quán thì em đã đi rồi. Anh gặp Triệu, nghe hắn kể nhiều điều và biết Nghi rất giận anh, nếu em tin hắn.
Viết những giòng này, anh không biện minh gì cho mình hết. Đúng là anh từng nói với Triệu: " Anh yêu em", nhưng không nhằm mục đích như hắn nghĩ. Mà đơn giản chỉ vì anh yêu em.
Đông Nghi! Chiều này anh tưởng được gặp để nói với em câu nói "yêu" đó. Nhưng khi nhìn thấy Triệu âu yếm lau nước mắt cho em, anh biết nỗi bất hạnh đã xảy ra đến với mình.
Có lẽ em tin Triệu hơn anh, vì từ trước tới giờ anh luôn... khoe với em người anh yêu chỉ duy nhất có một... Anh đã cố tình để em nghĩ rằng cô g ai đó không phải là em, và bây giờ anh sẽ chết vì trò chơi của mình cộng thêm mồm mép của Triệu.
Nghi yêu dấu
Anh yêu em, mãi mãi và duy nhất mình em, thời gian sẽ trả lời điều đó. Chỉ tiếc rằng anh không còn nhiều thời gian nữa. Bây giờ anh phải di, nhưng nếu chưa viết những dòng này, anh không chịu nổi. Em có hiểu không và...
Em có yêu anh không?
Mới sáng nay thôi, anh còn rất tự tin nghĩ là có. Đến khi thấy em ngồi với Triệu, rồi sau đó bỏ về không chờ anh nữa, anh đành nghĩ khác. Anh muốn nói rằng dù em như thế nào anh vẫn mãi yêu em...
Trước khi dán phong thơ lại để ra đi, anh vẫn ao ước được trông thấy em... Nghi à...
Đông Nghi muốn ngạt thở vì những từ "yêu em, yêu em" được Vũ nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong thư.
Cô vụt chạy ra sân hỏi Tùng:
- Mấy giờ máy bay bay?
Nhìn đồng hồ Tùng kêu lên:
- Khỏang nữa tiếng nữa.
Đông Nghi kêu lên:
- Tôi muốn gặp Vũ.
Tùng ái ngại:
- Chắc không kịp quá! Từ đây ra sân bay đâu có gần.
Nghi bước tới chiếc Chaly:
- Xa cách mấy tôi cũng đi.
Tùng đứng dậy:
- Để tôi chở Nghị Xe này anh Vũ nhờ tôi đưa lại cho Nghi đó.
- Chi vậy?
- Ảnh bảo để kỷ niệm...
Đông Nghi sụt sùi:
- Tôi đâu cần nó...
Thảo Uyên gắt:
- Có đi thì nhanh lên. Để trể rồi ân hận...
Ngồi sau lưng Tùng, Nghi luôn miệng hối anh chạy nhanh, khiến anh chàng phát cáu:
- Tôi không có bằng lái, Nghi muốn cảnh sát thổi rồi giam luôn xe hay sao? Hồi chiều, tôi đã bảo ghé nhà Vũ ngay, ai bảo không chịu nghe.
Đông Nghi làm thinh, cô nhấp nhỏm không yên cho đến khi vào tới sân bay...
Tùng hối hả đi gởi xe, còn Nghi chạy một mạch vào phòng đợi lúc này đã vắng người.
Điếng hồn, cô chụp tay một nhân viên hỏi thăm và được biêt chuyến bay có... "Râu xanh" của cô đang chuẩn bị cất cánh...
Đứng tựa vào tường, Nghi mếu máo... Thảo Uyên mắng cô ngốc quả là không sai. Chính cô làm lỡ dở mọi thứ rồi, có khoc cũng đã muộn.
Giọng Tùng vang lên:
- Mình về thôi Nghi!
Nghẹn ngào, cô hỏi:
- Tôi đáng trách lắm phải không?
Tùng lắc đầu:
- Rồi Nghi sẽ gặp lại anh ấy mà!
- Sao anh biết?
- Vì hai người yêu nhau, làm sao xa mãi cho được.
Nghi lầm lũi bước theo Tùng, giọng thẫn thờ:
- Đdến bao giờ đây?
Tùng bí mật:
- Vũ có món quà đặc biệt cho Nghị Nhờ nó biết đâu hai người mau gặp lại.
Cô thở dài:
- Tôi không... thèm cái xe ấy.
Tùng nói:
- Không phải cái xe. Món này đang để ở nhà, trên bàn làm việc của Vũ kià.
Đông Nghi buôt. miệng:
- Đôi thiên ng bằng sứ phải không?
- Ờ, chắc vậy! Tôi chở Nghi tới đó.
- Anh thường tới nhà Vũ lắm à.
- Vũ coi tôi như em nên hay tâm sự.
Nghi cười buồn. Cô gần như câm lặng suốt qũang đường tới nhà Vũ... Anh từng mong đôi thiên nga của mình không chết yểu, không xa nhau giữa chừng. Vậy sao mới bắt đầu, anh đã bỏ đi để em lẽ loi thế này. Những con thiên nga của chúng mình làm sao đủ sức chở nỗi nhớ nhung của em tới anh, ở tận vùng đất xa đó... Rồi biết đâu chừng anh sẽ quên và sẽ không quay về với em.
Đông Nghi ngạc nhiên khi thấy nhà Vũ vẫn sáng đèn.
Cô nghe tim đập mạnh;
- Ai ở trỏng vậy?
Tùng lững lờ:
- Chắc anh Vũ chớ ai.
Nghi ấp úng:
- Đdừng có đùa với tôi nghe...
Tùng cười toe:
- Ai mà đùa. Không tin cứ gọi thử coi.
Rồi không đợi Nghi, Tùng rống lên:
- Anh Vũ ơi!...
Cánh cửa bật ra nhanh đến bất ngờ, Nghi sững sờ nhìn dáng Vũ sừng sững.
Vừa mừng, vừa giận, Đông Nghi kêu lên:
- Anh không có đi đâu hết, nhưng sao lại gạt em?
Cô ngồi xuống bên thềm bật khóc làm Vũ cuống quýt:
- Anh vừa ra sân bay tiễn bạn thật mà. Sao em lại khóc?
Tùng cười hề hề:
- Tại nhỏ Uyên xúi em nói anh về Mỹ luôn... làm hồi nãy ngoài sân bay Tân Sơn Nhất suýt lụt vì... mưa nước mắt của Đông Nghi...
Cô đỏ mặt:
- Anh chỉ giỏi hùa với nhỏ Uyên nói láo...
Tùng nhìn Vũ:
- Thư anh nhờ gởi, em đã trao tận taỵ Giờ em phải chạy ca đêm.
Nghi nói:
- Anh bỏ tôi ở đây à?
Tùng nhướng mắt tủm tỉm:
- Chớ sao! Tôi đã hết phận sự rồi.
Dứt lời, anh chàng rồ ga vọt thẳng ra đường.
Đông Nghi bồi hồi khi Vũ nắm tay mình bóp nhe:
- Vào nhà với anh. Đi Ngông...
Cô phụng phịu:
- Em thích ở đây hơn.
- Sắp mưa rồi!...
Nghi cười:
- Lần nào có anh kế bên lại không mưa thật thật lớn.
- Dù trời sắp nổi bão, anh vẫn muốn biết: Em có yêu anh không?
Nghi chớp mắt:
- Có hay không, anh biết mà.
Vũ âu yếm nâng cằm cô lên:
- Nhưng anh muốn nghe em nói...
Đông Nghi nũng nịu:
- Nói ra sợ gió cuốn đi. Em chỉ mấp máy môi thôi. Anh nghe không được thì... ráng chịu.
Vũ xúc động nhìn cô:
- Vậy thì chỉ có môi mới nghe được lời môi mấp máy. Anh phải nghe cho được mới thôi.
Dứt lời, anh cúi xuống hôn lên môi. Cô vòng tay ôm ngang lưng anh khi mưa bắt đầu rơi, và khi bên nhà hàng xóm vang lên bản nhạc cũ...
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt.
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa...
Tháng Sáu Trời Mưa Tháng Sáu Trời Mưa - Trần Thị Bảo Châu