Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thái Tử Phi Tối Cao
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Gặp Lại Bằng Hữu
C
ó những chuyện mà đôi khi bản thân không muốn làm nhưng vì tình thế bắt buộc vẫn phải làm, đó gọi là thân bất do kỷ.
Ta từ lúc còn nhỏ đã là một kẻ dốt văn đến mức thê thảm, vốn dĩ chẳng hiểu câu đó có nghĩa là gì, mà cho dù có hiểu thì cũng là hiểu sơ sơ, mờ mịt. Bây giờ thì khác rồi, nhờ chuyện lần này mà ta đã có thể hiểu ý nghĩa của câu nói đó một cách sâu sắc nhất!
Trở về Đông Cung, ta lấy viên thuốc giải ra hòa vào nước, khuấy đều rồi cho Thế Hiên uống. Dược của Tử Thuần rất thần kỳ, cư nhiên lại có thể hòa tan vào nước như vitamin C, rất dễ uống! Nhưng khó một cái là, tên đáng chết nằm trên giường kia không hiểu sao vừa đổ một ít thuốc vào đã ngậm chặt miệng.
Hừ, là không muốn uống sao? Ngươi không uống, mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn đó!
Ta đưa bát thuốc cho Tiểu Đào, ra sức cạy miệng hắn ra, nhưng là làm cách gì vẫn không được, đành dùng đến hạ sách vậy! ( Hu hu, cảnh báo trẻ con, hu hu ~ )
Cách này ta chẳng biết có hiệu nghiệm hay không, nhưng là thấy trong ngôn tình lẫn trên television đều ‘chỉ’ như vậy, nên mới thử một lần xem sao. Ta cầm bát thuốc uống một ngụm to nhưng không nuốt, lấy tay vuốt vuốt ngực chấn an rồi mới đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Hiên, quả nhiên miệng hắn đã thả lỏng ra, ta lập tức tiến công, đổ toàn bộ thuốc vào miệng hắn! ( Làm ơn đi, các bạn có trách Ngọc tả cảnh mờ mịt k rõ thì mình cũng chịu, thật sự ngượng chín mặt >///< )
Sau khi sự việc xong xuôi, ta quay sang định sai Tiểu Đào đi sắp xếp đồ đạc thì xung quanh người đâu chẳng thấy nữa rồi…. Ta lúc này mới hiểu rõ được sự tình, mặt đỏ ửng lên…
Vừa rồi dùng cách đó… môi chạm môi…. Hức,… có thể hay không cũng xem là hôn đi? “ AAAAA!!!” Ta xấu hổ che mặt, hét lớn một tiếng. Trời ơi trời ơi, nụ hôn đầu đời ta gìn giữ bấy lâu sao có thể nói mất là mất được chứ!!! Ta đúng là bị điên rồi, sao chưa nghĩ kỹ càng đã làm cái … đó? Oh my god…!!
Ta đang đập đầu lên bàn thì nghe thấy giọng của Thế Hiên vang lên bên tai:
“ Nàng đang làm gì vậy? Lẽ nào ăn đậu hũ của bổn thái tử xong thì tự vẫn sao? Phải sống để bổn thái tử khỏi bệnh sẽ đích thân giết nàng”
Ta ngẩng phắt đầu lên, quên luôn cái sự việc đáng xấu hổ vừa rồi, chạy lại bên giường khẩn trương hỏi hắn:
“ Ngươi thấy trong người thế nào rồi??”
“ Đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn thấy đau nữa… Nàng đã lấy thuốc giải từ ai?” Thế Hiên chống tay ngồi dậy, nghiêm giọng hỏi ta.
Ta bĩu bĩu môi, chống nạnh nói:
“ Còn từ ai nữa! Vì ngươi mà ta phải đến ở với hắn cả một tuần đó biết chưa! Hứ!”
“ Nàng nói cái gì?” Thế Hiên dường như rất kích động, cơ hồ muốn nhào tới chỗ ta nhưng vì vết thương, nên chưa thể cử động nhiều được.
Ta hết hồn lùi ra sau vài bước, khó chịu khuyên hắn:
“ Ngươi bình tĩnh đi! Chỉ là ở 1 tuần thôi mà! Ta cũng đã lỡ nhận lời rồi, ngươi đừng lo, đây cũng là một cơ hội tốt. Ừm… còn nụ hôn lúc nãy… là bất đắc dĩ thôi, ngươi.. ngươi đừng để tâm!” Nói xong, ta ôm mặt chạy thẳng.
Âu Dương Thế Hiên lặng yên nhìn theo bóng dáng nào, trong lòng không khỏi một phen lo lắng. Vì cái gì Tử Thuần lại cố tình, liều lĩnh hạ kịch độc rồi lại giao ra thuốc giải? Lẽ nào hắn ta đã đoán trước nàng sẽ tìm hắn đòi thuốc giải nên mới tự tin hạ kịch động như Đông Huyết Tán? Bởi vì nếu không tự tin như vậy, Tử Thuần sẽ không ngu ngốc hạ kịch độc lên người thái tử, đó là tội chết. Vậy còn lý do bắt nàng đến Tử Vương phủ là gì?
Đúng là thủ đoạn đầy người, một mũi tên trúng hai đích, vừa làm cho Thế Hiên hắn bị thương nặng, vừa có thể đưa được nàng đến Tử Vương phủ. Xem ra, hắn phải nhanh nhanh một chút chuẩn bị vài thứ, bảo hộ tiểu a đầu an toàn trong thời gian ở vương phủ mới được!
Sau khi tính toán xong, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, ngón tay ngập ngừng đưa lên, chạm nhẹ vào khóe môi vẫn còn mùi thuốc lẫn với ‘mùi vị’ của nàng, im lặng không nói gì một lúc lâu.
Đến tối, Tử Thuần thưa với hoàng đế là muốn mời ta đến vương phủ để đánh đàn cũng như trò chuyện chút việc, sau 1 tuần sẽ đưa ta hồi cung. Ban đầu Hoàng đế không đồng ý, nhưng thấy ta mở miệng yêu cầu thì đành phải đồng ý, đồng thời cũng nhắc nhở Tử Thuần là phải nói hạ nhân giữ kín chuyện này. Nếu không truyền ra sẽ vô cùng rắc rối.
Ngay đêm đó, ta cùng Tử Thuần về Tử Vương phủ. Trên đường đi cả hai chẳng nói câu nào, chỉ có tiếng mèo kêu meo meo của Tiểu Tuyết đang nằm trên tay ta. Tiểu Tuyết là tên mà ta đặt cho con mèo Ba Tư này, sở dĩ đặt như vậy là vì lông của nó trắng như tuyết, thế nên ta nghĩ có lẽ, đặt là Tiểu Tuyết thì hợp nhất. Lần đi này ta để lại Tiểu Đào ở Đông Cung, thay ta lo việc thuốc thang cho Thế Hiên, đồng thời thông báo cho ta biết tình hình của hắn.
Đến vương phủ, hắn cho người chuẩn bị phòng cho ta rồi đích thân đưa ta đi xem phòng, lại còn phái tới tận mười a hoàn hầu hạ khiến ta một phen bối rối. Hắn đối xử như vậy với ta làm ta không khỏi thất kinh nhưng cũng chẳng dám nói ra.
Theo như lời của a hoàn nói thì căn phòng ta đang ở chính là tẩm thất dành cho vương phi, mười a hoàn được cử tới cũng là đám người được luyện tập kĩ càng để hầu hạ cho vương phi. Ta nghe xong liền không khỏi phẫn nộ, định chuyển sang phòng khác thì bị a hoàn cản lại, nói bây giờ trời đã tối, chi bằng cứ để mai nói nên ta cũng thôi, tắm rửa sơ qua rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, lại nghe hắn mời ta đến cùng dùng bữa. Ta cũng không có từ chối, tiện thể nói hắn chuẩn bị căn phòng khác luôn.
Ta ăn xong bữa sáng, ngẩng đầu lên định nói với hắn chuyện đó thì đột nhiên bên ngoài có một thân ảnh rớt xuống, kêu la oai oái. Đó là một nữ nhân!
Nàng ta xoa xoa cái mông, rồi quát to với ai đó đang ở trên nóc nhà:
“ Chàng là cái đồ đáng chết! Ta là vương phi của chàng mà chàng lại có thể đối xử như vậy hay sao chứ! Cư nhiên dám ném ta xuống đất như vậy! Nhìn mà bắt chước đệ đệ của chàng kia!”
Bên trên lại vang lên thanh âm của nam nhân nào đó:
“ Nàng mới là nên nhìn lại mình đi! Ta bế nàng thì nàng cứ cấu nhéo ta đau chết đi được! Hỏi sao ta không trượt tay mới làm nàng ngã như vậy!”
“ Thôi đi! Là võ công chàng không tốt!”
“ Là bế theo một con heo như nàng!”
“ Chàng…!!” Nữ tử nghẹn họng, ức quá khóc nấc lên, thế là nam tử nào đó từ trên nhà nhảy xuống vội vàng ôm lấy, nhẹ giọng dỗ dành.
Ôi trời, sao mà mới sáng sớm đã được xem hẳn cả một bộ phim tình cảm 10D luôn thế này? Ta quay sang ngơ ngác hỏi Tử Thuần cũng đang kinh ngạc không kém:
“ Ngươi mời hai người họ đến diễn kịch cho ta xem hả?”
“ Không có” Tử Thuần dứt khoát trả lời, hắng giọng nói lớn với hai người kia “ Hai vị ở bên ngoài là người phương nào?”
Nghe thấy tiếng của Tử Thuần, nữ tử ngừng khóc, cũng tiện chân đá luôn nam tử sang bên cạnh, chạy về phía ta, sau đó là ôm chầm lấy ta khóc nức nở:
“ Ôi trời ơi đất hỡi, Thiên Di à, cuối cùng cũng thấy bà rồi!!! Hu hu hu, tui đã nhớ bà biết bao!! I miss you so much!!!!”
Ta trố mắt, lắp bắp không dám tin:
“ Này này… đừng nói ngươi là…”
Nữ nhân hung hăng đánh một cái bốp lên đầu ta: “ Lão nhân gia ta vì bà mà chạy không ngừng nghỉ suốt đêm từ quốc đến đây chỉ để tìm bà, vậy mà bà nỡ làm ra vẻ không biết hả!! Đồ vô lương tâm!!”
“ Gì? Đừng nói ngươi là…”
“ Còn chưa tỉnh à? Tôi là Hân Hân này!”
Ta mỉm cười nhìn nhỏ bạn, ‘nhẹ nhàng’ nói:
“ Ai yo, cuối cùng cũng tìm thấy bà rồi, thế nào? Tới đây nạp mạng phải không?”
Hân Hân giờ mới nhớ ra được vấn đế, vội cười gượng gạo, rồi chạy như bay về phía nam tử kia, hét lớn:
“ Phong Phong, chúng ta đi nhầm nơi rồi! Đó không phải bằng hữu của ta, là Thiên Dạ Xoa đó! Ghê quá, ghê quá, mau đi thôi!”
Ta tức đến đầu bốc khói, con bạn đáng ghét, đã hại chết ta, bây giờ lại còn nói câu đó à! Bên cạnh đó, ta cũng cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng gặp được người quen rồi!
Nhưng không biết từ lúc nào, nam tử tên Phong Phong kia lại đang nói chuyện rất vui vẻ với Tử Thuần, hoàn toàn bơ nhỏ bạn ta sang một bên.
Ta đắc ý nhìn nhỏ bạn đang co rúm lại, cười cười lấy lòng:
“ Thiên Di à, Thiên Di ơi ~~ tớ thật sự rất nhớ cậu đó nha! Í.. chết rồi! Thiên Di à, sau lưng cậu có con gián kìa!”
“ Đâu? Đâu? Hu hu!!” Ta hoảng sợ nhảy lên nhảy xuống như một đứa thần kinh, trên người quần áo lại xộc xệch, tóc tai rối tinh rối mù, miệng không ngừng la oai oái, tay chân múa loạn cả lên… Nhìn chẳng khắc gì bị chập mạch!
Ài, nếu không phải đang ở trong vương phủ thì ta đã sớm bị hốt vào hospital rồi!
Phong Phong làm vẻ mặt thông cảm nhìn Tử Thuần:
“ Không nghĩ tới ngươi có thể chứa một nữ nhân thần kinh như thể ở trong vương phủ, chắc phải khổ sở lắm nhỉ?”
“ Chịu nhiều nên quen rồi, thường thôi thường thôi! Thế này đã là gì!” Tử Thuần thong thả đáp lại.
Ta ủy khuất không thôi. Cái lũ người này rõ ràng là đang hợp lực ứng hiếp ta, cứ đợi đó, bản cô nương sẽ không tha cho ai trong số các người!!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thái Tử Phi Tối Cao
Đường Ngọc Hoa
Thái Tử Phi Tối Cao - Đường Ngọc Hoa
https://isach.info/story.php?story=thai_tu_phi_toi_cao__duong_ngoc_hoa