Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tender Triumph (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
Đ
ầu Katie ngẩng phắt lên khi Linh mục Gregorio xướng tên cô từ bệ thờ, tiếp sau là tên của Ramon. Ông đang đọc lời thông báo hôn nhân, cô thấy vậy. Đám đông trong giáo đường đang nhìn lên dàn hợp xướng dường như đều quay hết lại chỗ gần khu vực phía sau nơi Katie và Ramon đang yên vị, xung quanh là vợ chồng Gabriella và gia đình nhà Rafael.
Những người dân trong làng đều biết rõ Ramon Galverra Vicente, Katie nghĩ chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì anh đã sinh ra nơi đây. Nhưng điều đáng sửng sốt là thái độ khác thường mà họ dành cho anh. Từ thời khắc anh bước vào nhà thờ bên cạnh cô, họ đã quan sát anh qua những ánh mắt tò mò công khai. Một vài người gật đầu cười chào anh, nhưng nét mặt họ đều tỏ ra hết sức hiếu kỳ, thêm với cả sự thiếu chắc chắn và thậm chí là kính sợ.
Dĩ nhiên rồi, cách xử sự của Ramon trước khi buổi lễ bắt đầu đã hoàn toàn làm nản lòng bất cứ ai có ý định tỏ ra thân thiện. Với một nụ cười lịch thiệp lạnh lùng, xa cách, anh chỉ liếc qua một thoáng đám người hiếu kỳ trong nhà thờ, ngồi xuống bên cạnh Katie và không hề đếm xỉa đến họ.
Katie loay hoay một cách thiếu thoải mái trên chiếc ghế tựa cứng nhắc, nét mặt cô tỏ ra chăm chú khi lắng nghe bài giảng của Linh mục Gregorio, Cô đang bắt đầu tự hỏi liệu có phải các vị thần mệnh đều đang âm mưu âm thầm phản đối Ramon và cô có được chút thời gian ở riêng bên cạnh nhau không. Bảy ngày đằng đẵng vừa rồi không có lấy một dịp nào để “chia sẻ cùng nhau” như Ramon đã cam đoan trước đó.
Vào hôm thứ Sáu, trong lúc Katie vẫn còn đang cuộn mình trong vòng tay Ramon, sung sướng đón nhận những nụ hôn mê mệt mà anh đáp trả cho “bó hoa” mà cô vừa tặng, một đám mây đen cuồn cuộn che lấp cả bầu trời. Đáng ra chỉ là một cơn mưa rào nhẹ thì lại nhanh chóng biến thành một trận mưa như trút nước. Cả buổi tối họ đánh bài với Gabriella và chồng, vui vẻ nhưng cực kỳ không thỏa mãn.
Thứ Bảy bầu trời quang đãng, mọi người làm việc cả ngày ở ngôi nhà đang sửa. Hiện giờ thì điện đã được nối, Ramon đang giữ họ lại cho đến tận khi trời tối, thế là chẳng còn nơi mà hò hẹn. Buổi tối thứ Bảy, chồng Gabriella, Eduardo gợi ý với Ramon rằng Katie chắc sẽ thích một cuộc du ngoạn ở Vịnh Phosphorescent.
Katie đã ngạc nhiên đến sửng sốt rằng Eduardo, of all people, lại đề nghị một cuộc đi chơi lãng mạn cho hai người bọn họ, lại còn đưa ô tô của anh ta để tiện tới bờ biển phía tây bắc của hòn đảo nữa. Cô không thể nào hình dung được Ecuardo lại đóng vai thần Ái tình kết duyên cho bọn họ, khi cô thừa biết anh cực lực phản đối cô. Điều bí mật này được giải quyết vào lúc Ramon hỏi ý Katie và cô hăm hở nhận lời. “Thế là thu xếp xong nhé,” Eduardo thốt lên. “Gabriella và tôi sẽ rất vui có cô đi cùng.”. Ramon và cô bị ngăn chặn ở một mình bên nhau tại nhà một cách cực kỳ hiệu quả trong lúc Eduardo đưa Gabriella đến vịnh. Nét mặt Ramon tỏ ra sửng sốt, Katie cũng hiểu được rằng anh cũng cảm thấy rất phiền hà với người bạn thân của mình.
Mặc cho chuyện ấy, thời gian buổi tối lại thành công không mong đợi. Năm mươi dặm đầu tiên trên đường tới hòn đảo, Ramon im lặng suy tính khi ngồi bên cạnh Katie ở băng ghế phía sau. Nhận thấy Eduardo là nguyên do, Katie nở nụ cười tươi sáng nhất của mình và Ramon liền cười toe toét với cô trong lúc anh cố gắng trả lời những câu hỏi bất tận của cô về khung cảnh vừa mới đi qua.
Vịnh Phosphorescent là một nơi kỳ diệu với Katie. Những đám mây nặng nề mang theo cơn mưa dày nặng hạt khiến cho hầu hết các du khách không tiếp cận được Vịnh, mặt trăng cũng bị che khuất. Trên chiếc xuồng máy đi thuê, Gabriella và Eduardo ngồi phía trước còn Katie và Ramon ngồi phía sau, Katie lén lút ngước mặt lên trao cho Ramon một nụ hôn phớt nhẹ, rồi nhăn nhó ngồi yên vị ngắm những ánh đèn màu xanh tỏa ánh sáng lấp lánh mờ ảo bên cạnh xuồng. Làm theo gợi ý của Ramon, cô nghiêng người chạm tay vào dòng nước phía dưới. Khi cô nhấc tay lên, những vệt nước lấp lánh cũng tràn trên tay cô. Ngay cả chú cá bơi phía dưới dường như cũng dát lên thân mình những đốm xanh.
Về phần mình, Ramon thư giãn trên thuyền, trông giống một hướng dẫn viên hài hước đang chọc cười cho ba vị khách du lịch còn lại. Nếu như có thứ gì đó anh thích thú hơn việc ngồi ngắm Katie đang tỏ ra thoải mái, thì chính là việc ngăn trở mong ước được bảy tỏ chút riêng tư lãng mạn của Eduardo với cô vợ ở đằng sau con thuyền. Mỗi lần Eduardo gợi ý Ramon và Katie nên ngồi ra ghế trước, Ramon lại từ chối một cách cực kỳ tự nhiên, “Chúng tôi hoàn toàn thoải mái ở dưới này, Eduardo,”
Cuối buổi tối, lại chính Eduardo mới là người bực tức còn Ramon là người cười toe toét đầy hả hê.
Tiếng sấm vang vọng từ phía ngôi nhà thờ hiện ra mờ mờ phía xa, kèm theo một anh chớp lóe lên soi rọi những ô cửa kính màu lộng lẫy. Katie nhăn nhó mỉm cười, đành chấp nhận rằng sẽ có một ngày khác khi thời tiết bắt họ phải ở trong nhà, một ngày vào buổi tối, thì Ramon và cô thậm chí còn không được nói chuyện riêng với nhau nữa.
***
“Chúng ta có một ngày tuyệt hảo để mua sắm.” Gabriella thốt lên vào lúc 8 giờ rưỡi buổi sáng ngày hôm sau khi cô mang đến giường Katie một tách cà phê. “Nắng tắt rồi,” cô hoan hỉ thêm vào và ngồi xuống bên cạnh giường. Cô hớp từng ngụm cà phê, quan sát Kate đang chuẩn bị sẵn sang cho cuộc hẹn với Linh mục Gregorio.
“Tôi mặc đủ kín rồi, cô nghĩ sao?’ Katie hỏi, chỉnh lại sợi dây màu vàng thắt trên eo của chiếc váy trắng
“Đẹp lắm.” Gabriella mỉm cười. “Trông cô lúc nào cũng xinh đẹp vậy.”
Katie đảo tròn mắt, cười phá lên vui vẻ khi cô rời nhà, và hứa sẽ trở về ngay khi cô kết thúc cuộc hẹn với Linh mục Gregorio.
Năm mươi phút sau, Katie không còn cười được nữa. Cô bị ghim chặt trên ghế, mặt mũi đỏ tưng bừng dưới cái nhìn săm soi sắc nhọn của Linh mục Greogorio.
“Ta hỏi,” ông lặp lại một cách đáng ngại. “liệu Ramon có biết rằng cô đang tiêu tiền của mình, thẻ tín dụng của mình, để trả cho những món đồ bày trong ngôi nhà đó hay không?”
“Không,” Katie lo lắng thú nhận. “Sao cha biết được?”
“Chúng ta sẽ nói tới chuyện đó sau,” giọng ông thấp và giận dữ. “Đầu tiên ta muốn biết liệu cô có ý thức được rằng Ramon đang quay trở về ngôi làng này sau bao nhiêu năm vắng mặt hay không? Rằng cậu ta đã bỏ đi từ rất lâu vì một điều tốt đẹp hơn không?”
“Có – để làm việc cho một doanh nghiệp đã thất bại.”
Sự thừa nhận của cô thậm chí càng làm cho Linh mục Gregorio giận dữ hơn. “Cô cũng đã hiểu Ramon trở về đây để bắt đầu lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng?”
Katie gật đầu, cảm giác như thể cái rìu sắp sửa giáng xuống, dù cô không chắc hướng đi của nó.
“Cô có chút hiểu biết nào không, senorita, mất bao nhiêu sức lực và lòng can đảm của một người đàn ông mới quay trở lại nơi chôn rau cắt rốn, sau khi không phải là thành công, mà là thất bại không? Cô có biết chuyện gì với lòng tự trọng của anh ta khi phải đối mặt với những người đều tin tưởng rằng anh ta đã rời bỏ họ và thành đạt – còn ai giờ sẽ biết rằng anh ta phải quay về vì thất bại hay không?
“Tôi không nghĩ Ramon cảm thấy thất bại hay hổ thẹn.”Katie phản đối
Linh mục Grogorio đập tay xuống bàn. “Không, cậu ta không hổ thẹn– nhưng sẽ sớm thôi, nhờ ơn cô. Nhờ ơn cô mà mọi người trong cái làng này sẽ kể cho nhau nghe rằng novia giàu có của cậu ta từ nước Mỹ đã phải trả tiền những cái khăn mặt mà cậu ấy dùng để lau tay.”
“Không ai biết tôi đã trả một nửa tiền cho mọi thứ.” Katie phẫn nộ. “Trừ cha ra, còn…. Không ai hết,” cô nhanh chóng sửa lại để bảo vệ cho Gabriella.
“Không một ai, trừ ta và cô ra.” Ông nghiêm giọng coi thường. “Và dĩ nhiên là cả Gabriella Alverez nữa. Và cả một nửa ngôi làng này đang từng giờ từng phút bàn tán xôn xao cho một nửa còn lại. Ý ta có rõ không?”
Katie đau đớn gật đầu thừa nhận.
“Gabriella rõ ràng là đã giấu Eduardo, nếu không anh ta đã đi kể với Ramon. Cô đã buộc cô ấy lừa dối chồng vì cô,”
Katie bứt rứt quan sát ông đang cố kiềm chế bản thân. “Senorita Connelly, có một khả năng nhỏ nhất, xa vời nhất rằng cô đã nghĩ Ramon sẽ không phản đối việc mà cô đang làm đúng không?”
Hơn bao giờ hết, Katie nóng lòng mong muốn vịn vào cái cớ này, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô co rúm người. “Không, tôi có nói với Ramon rằng tôi muốn tự trả một phần tiền, anh ấy… anh ấy đã không hài lòng với điều đó.” Cô thấy đôi mắt vị linh mục đang nheo lại. “Thôi được, là anh ấy cực lực phản đối.”
“Thế mà,” ông cất lên một giọng khủng khiếp. “Ramon lại không hề nói với ta, nhưng dù gì thì cô cũng đã kín đáo làm thế, phải không? Cô cãi lời cậu ấy.”
Katie nổi cáu. “Đừng có mà dùng từ cãi với tôi, thưa Cha. TÔi không phải là một con chó được huấn luyện phải vâng lời. Thêm nữa, tôi muốn nhắc cha rằng tôi đã kín đáo tiêu một khoản tiền lớn của riêng tôi cho Ramon, khoản tiền mà tôi nghĩ vì lòng nhân hậu, chứ không phải là một cái tội.”
“Lòng nhân hậu,” ông nổ bùng lên giận dữ. “Có phải Ramon với cô là một khoản từ thiện không, hay là một mục tiêu của lòng thương hại?”
“Không! Hoàn toàn không phải thế.” Katie mở to mắt kinh hoàng.
“Nếu cô trả một nửa tiền cho những thứ đồ đó, thì là cô đang tiêu gấp đôi số tiền cậu ấy kiếm được.Cô được nuông chiều đến nỗi phải có được những gì mà cô muốn ngay bây giờ, ngay lúc này phải không?”
So với chuyện này thì Katie nghĩ Tòa dị giáo Tây Ban Nha hẳn chỉ là một cơn gió thoảng. Cô không thể nào tránh được câu hỏi của vị linh mục, và cô chắc chắn cũng không thể kể với ông rằng cô đã trả một nửa số tiền mua đồ để không cảm thấy ràng buộc phải cưới Ramon.
“Ta đang chờ cô trả lời đây.”
“Tôi muốn cho cha một câu trả lời. Nhưng tôi không thể. Tôi làm việc đó không vì những lý do như cha nghĩ đâu. Khó mà giải thích được.”
“Thế thì hiểu được còn khó hơn. Thật ra, senorita, ta không thể nào hiểu nổi cô. Gabriella là bạn của cô mà cô không chút do dự lôi cô ấy dính vào hành động dối Gabriella trá của mình. Cô đang sống dưới mái nhà Eduardo, mà cô lại không hề cảm thấy ăn năn vì đã đáp lại lòng hiếu khách của cậu ấy bằng cách buộc vợ cậu ta lừa dối chồng. Cô muốn kết hôn với Ramon mà cô lại thiếu vâng lời cậu ấy, dối gạt cậu ấy và làm nhục cậu ấy. Sao cô làm thế với người mà cô yêu?’’
Mặt Katie tái nhợt còn Linh mục Gregorio, nhận thấy nét mặt đau đớn của cô thì lắc đầu phẫn nộ. Khi ông cất tiếng, giọng nói của ông nghiêm nghị nhưng đã dịu đi. “Senorita, bất chấp tất cả, ta không thể tin rằng cô vừa ích kỷ vừa nhẫn tâm. Cô hẳn phải có một lý do chính đáng nào đó cho những việc mà cô đã làm; hãy nói để tôi hiểu được.”
Đau đớn câm lặng, Katie chỉ đứng lặng nhìn thẳng vào ông.
“Hãy nói cho ta nghe!” ông lên tiếng, khuôn mặt ông giận dữ và hoang mang. “Hãy nói rằng cô yêu Ramon; và rằng cô đã không biết chuyện dân làng sẽ bàn tán xôn xao. Ta muốn tin điều đó, ta thậm chí còn sẽ giúp cô giải thích với Ramon. Chỉ cần nói ra, chúng ta sẽ kết thúc các cuộc trò chuyện trước hôn lễ của cô ngay lập tức.”
Dạ dày Katie cuộn lên đau đớn, nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô kiềm lại. “Tôi không nợ cha bất kỳ lời giải thích nào, thưa Cha. Và tôi sẽ không nói cho cha biết cảm xúc của tôi dành cho Ramon.”
Đôi lông mày dài trắng xóa của ông cau lại thành cái quắc mắt sấm sét. Tựa người vào thành ghế, ông chiếu sang Kaite một cái nhìn bén như dao. “Cô sẽ không thảo luận cảm xúc dành cho Ramon, vì cô không có tình cảm gì với cậu ấy. Phải không?”
“Tôi không nói thế!” Katie phản đối, nhưng hai bàn tay co chặt cứng đặt trong lòng đã phản lại cô.
“Cô có nói được mình yêu cậu ấy không?”
Katie cảm giác như thể đang bị xé toang ra thành từng mảnh vì những cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong lòng mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào hiểu hay thậm chí kiềm chế được. Cô gắng nói ra những lời mà ông đang muốn nghe, khiến ông tin rằng ông có quyền mong đợi, nhưng cô không thể. Cô chỉ đứng đó nhìn ông với sự câm lặng băng giá.
Đôi vai Linh mục Gregorio rũ xuống. Khi ông lên tiếng, nỗi thất vọng khủng khiếp trong giọng nói khiến cô muốn òa khóc. “Ta hiểu, “ông lặng lẽ,. “Qua những việc cô làm, cô sẽ là kiểu người vợ gì đối với Ramon đây?”
“Một người vợ tốt!” Cô thì thầm dữ dội.
Xúc cảm mãnh liệt của cô dường như làm ông sửng sốt. Ông nhìn cô chăm chú, như thể ông đang cố gắng hiểu được con người cô. Cái nhìn chuyển sang khuôn mặt tái nhợt, quan sát để khám phá điều gì đó trong đôi mắt xanh sâu thẳm đau đớn ấy của cô, giọng ông trở nên dịu dàng đáng kinh ngạc. “Rất tốt,” ông nhẹ nói. “Ta sẽ chấp nhận điều đó.”
Lời thông báo lạ lùng ấy cũng giáng vào Katie một sự tác động, cô đột nhiên run rẩy khắp người vì cảm giác vừa hoảng hốt vừa khuây khỏa một cách không thể nào hiểu nổi.
“Nếu cô nói mình sẵn sàng hoàn thành bổn phận là vợ của Ramon, ta sẽ tin. Cô có mong muốn đặt những lợi ích của cậu ấy trước những lợi ích của riêng cô, tôn trọng và tin tưởng vào…?”
“Uy thế?” Katie cộc lốc cắt ngang. “Đừng quên “vâng lời” anh ấy,” cô nổi loạn thêm vào ngay lúc đứng lên. “Đó không phải là từ mà ông đã định nói hay sao?”
Linh mục Gregorio cũng cáu. “Cô cho thế ư?” ông hỏi lại bằng một giọng hiếu kì lạnh băng. “Cô sẽ nói gì?”
“Chính xác những gì mà bất kỳ một người phụ nữ nào có đầu óc, có miệng, có xương sống nên nói về một lời gợi ý mang đầy tính lăng mạ quá đáng như thế. Tôi sẽ không, không hứa phải vâng lời bất kỳ gã đàn ông nào hết. Chỉ có động vật với trẻ con mới phải vâng lời, còn phụ nữ thì không đâu. “
“Cô đã xong chưa, senorita?” Katie nuốt ực xuống và gật mạnh đầu.
“Vậy cho phép ta được nói với cô rằng ta không định đề cập đến từ “vâng lời” Ta chỉ định hỏi cô có tôn trọng những mong ước của Ramon, chứ không phải là quyền hành. Và ta cũng sẽ hỏi Ramon những câu hỏi tương tự như đã hỏi cô.”
Hàng lông mi dài của Katie cụp xuống trên hài gò mà nhợt nhạt, che giấu đi nỗi bối rối mạnh mẽ của cô. “Tôi xin lỗi,” giọng cô hạ thấp xuống. “Tôi đã nghĩ…”
“Không cần phải xin lỗi,” Linh mục Gregorio thở nhẹ. Ông quay người bước về phía cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhỏ và ngôi nhà thờ. “Và cô cũng không phải quay lại đây nữa.” ông gật đầu mà không hề nhìn sang cô. “Ta sẽ cho Ramon biết quyết định của mình.”
“Là gì?”” Katie nài nỉ. Quai hàm ông siết lại khi lắc đầu.
“Ta muốn suy sét một chút trước khi đưa ra bất kỳ quyết định gì.”
Katie cào tay vào mái tóc. “Linh mục Gregorio, cha không thể ngăn cản chúng tôi kết hôn. Nếu cha không đứng ra tổ chức hôn lễ, người khác sẽ làm.”
Ông cứng người. Từ từ quay lại, ông nhìn cô bằng ánh mắt vừa giận dữ vừa thích thú. “Cám ơn đã nhắc tôi về những quyền hạn của mình, senorita. Rất tiếc sẽ phải làm cô thất vọng nếu cô không tìm được thêm cách nào mới mẻ để gây thù địch với ta trước khi cô rời khỏi đây, để tạo mối ác cảm xấu xa nhất.”
Katie phẫn nộ nhìn trừng trừng ông. “Cha là một người tự cao tự đại nhất mà …” cô thở phì ra một hơi dài thận trọng, cố kiềm chế lại. “Thật ra tôi không hề quan tâm đến nhận xét của cha về bản thân tôi.”
Vị Linh mục nghiêng người thành một cái cúi chào cường điệu. “Cám ơn cô lần nữa.”
Katie giật mạnh một nắm cỏ và cáu kỉnh tung nó ra xa. Cô đang ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, lưng dựa vào một thân cây, đôi mắt nhìn vô định ra phía những ngọn đồi nhấp nhô xa xa. Ánh Mặt trời đang chuyển sang những tia vàng đỏ rực rỡ, nhưng cảnh đẹp trước mắt không hề làm cô thư thái sau buổi gặp sáng nay với Linh mục Gregorio. Cả sáu tiếng đồng hồ mua sắm với Gabriella cũng vậy. Cách bên phải cô 100 yards, đám thợ làm việc ở căn nhà nhỏ đang thu dọn đồ nghề và quay trở về nhà ăn tối, sau đó họ sẽ quay lại đây làm nốt những công việc của mình.
Lơ đãng, Katie tự hỏi cả ngày hôm nay Ramon đã đi đâu, nhưng cô còn quá bực bội và cáu kình với chính mình và với ông lão linh mục tò mò đến nỗi không bận tâm nhiều lắm. Sao ông lão đó cho mình có cái quyền hỏi đến động cơ và những cảm xúc của cô, cô vừa nghĩ vừa nhìn chăm chăm vào những ngọn đồi mờ mờ trước mặt.
“Anh mong rằng em không nghĩ về anh với vẻ mặt đó của em lúc này.”một giọng nói trầm ấm và thích thú chầm chậm cất lên.
Katie quay phắt lại, song tóc của cô đổ tràn xuống bờ vai. Ramon đang đứng ngay đằng sau cô, đôi vai rộng của anh chắn ánh dương vàng rực. Anh trông như thể vừa ở chỗ làm cả ngày nay, áo khoác ngoài được cởi ra, cổ áo sơ mi hồ cứng nới cúc và hai ống tay áo xắn tới tận khuỷu. Đôi lông mày đen của anh nhướng lên dò hỏi, cái nhìn chăm chú dõi theo khuôn mặt cô.
Katie gượng cười. “Thực ra là em đang…”
“Âm mưu giết người?” anh khô khan gợi ý.
“Đại loại thế,”Katie lẩm bẩm.
“Nạn nhân là người anh quen hả?”
“Linh mục Gregorio,” cô thú nhận khi đứng dậy.
Cúi đầu nhìn cô chăm chú, Ramon thọc tay vào hai túi quần, hành động đó đã làm cho khuôn ngực và bờ vai rộng của anh hằn rõ trên lớp áo sơ mi trắng, Katie cảm thấy mạch đập của cô tăng lên trước vẻ nam tính mạnh mẽ trên người anh tỏa ra. Tuy thế, lời nói của anh lại ngay lập tức khiến cô bừng tỉnh.
“Anh vừa mới gặp ông ấy trong làng, Katie. Ông ấy không muốn cử hành hôn lễ cho chúng ta.”
“Ông ấy có nói cho anh biết lý do tại sao không?”
Đột nhiên Ramon mỉm cười, một trong những nụ cười tàn phá, bất ngờ của anh lúc nào cũng khiến cô nghẹn thở. “Linh mục Greogorio hình như nghĩ rằng em thiếu những đức tính nào đó mà ông ấy thấy cần thiết để làm một người vợ tốt.”
“Ví dụ như?” Katie nôn nóng hỏi.
“Tính dễ bảo, ngoan ngoãn, và sự phục tùng.”
Katie chìm ngỉm trong mặc cảm tội lỗi và phản đối, “Anh nói sao?”
“Anh nói với ông ấy rằng anh cần một người vợ, chứ không phải là một kẻ chỉ biết khép nép vâng lời.”
“Và?”
Đôi mắt Ramon sáng lấp lánh những tia vui vẻ. “Linh mục Gregorio lại nghĩ anh sẽ hợp hơn với một cô vợ chỉ biết vâng lời.”
“Ôi, không phải chứ!” Katie hăm hở vặn lại. “Thế nếu anh hỏi em, kẻ bạo ngược phiền phức đó bày tỏ mối quan tâm gkhông bình thường đến hạnh phúc của anh.”
“Thật ra thì ông ấy lo cho hạnh phúc của em,” Ramon chế giễu. “Ông ấy khá ngại rằng sau khi một thời gian ngắn kết hôn với nhau, anh có thể bị khích động đến mức giết chết em.”
Katie quay lưng về phía anh để che giấy đi nỗi bối rối và tổn thương của cô. “Ông ấy nghĩ đó là những tính cách quan trong với anh phải không?”
Ramon đặt hai tay lên vai cô, dịu dàng nhưng kiên quyết kéo cô lại gần anh. “Em biết là không phải mà. Nhưng bất kỳ lí do nào trì hoãn hôn nhân của chúng ta đều quan trọng với anh. Nếu Linh mục Gregorio không thay đổi quyết định, anh sẽ phải tìm một linh mục khác ở San Juan để làm lễ cho chúng ta và thông cáo hôn nhân chắc sẽ phải đọc lại. Anh muốn cưới em Chủ nhật này, Katie, còn Linh mục Gregorio là người duy nhất có khả năng thực hiện được chuyện ấy. Em cũng biết. Mọi thứ khác đều đã sẵn sàng cả rồi. Ngôi nhà sẽ xong vào tối nay, bố mẹ em đã đặt vé máy bay thứ bảy, và an cũng đã đặt phòng cho họ ở Khách sạn Caribe Hilton.”
Katie nhận thức mạnh mẽ hơi thở ấm áp của anh vương vấn trên mái tóc cô; cả sự gần gũi thân thiết của thân thể mạnh mẽ, rắn rỏi đang áp sát vào lưng cô khi anh nói tiếp. “Linh mục Gregorio vừa mới đến Vieques Island. Khi ông ấy quay lại đây vào thứ Năm, anh muốn em nói chuyện với ông ấy và cam kết một lần nữa bất kể điều gì mà ông ấy thấy cần thiết.”
Sự kháng cự của Katie bắt đầu vỡ vụn khi anh xoay cô vào trong vòng tay và phủ lên môi cô một nụ hôn. “Em sẽ làm điều đó vì anh chứ?” anh khàn giọng thì thầm.
Katie chăm chú ngắm bờ môi mạnh mẽ, gợi cảm ấy. Cô ngước lên nhìn sâu vào trong đôi mắt đen đầy thuyết phục của anh, và chút ương ngạnh còn lại trong cô tan ra. Anh khao khát cô quá nhiều, hông anh áp chặt vào cô. Và cô cũng khao khát anh nhiều như thế. “Vâng,” cô thì thầm.
Anh siết cô thật chặt khi trao cho cô một nụ hôn đói khát sục sạo. Khi đôi môi cô mở ra đón lấy lưỡi anh, anh rên lên sung sướng và âm thanh đó ập vào cô một sự hồi đáp nguyên sơ sâu thẳm bên trong người. Không chút ngượng ngùng cô đáp lại nỗi đam mê của Ramon bằng chính bản thân cô, muốn trao cho anh khoái cảm mà anh đang mang lại. Cô hôn anh mê mải, đôi tay run rẩy trượt từ lưng lên vai anh, áp sát vào anh hơn nữa.
Cô thở hổn hển, tâm trí mờ đi khi anh kết thúc nụ hôn và ngẩng đầu lên. Vẫn còn choáng váng vì những rung động ham muốn, Katie mở bừng đôi mắt mơ màng.
Trong ánh chiều chạng vạng, đôi mắt chăm chú của anh nhìn cô. “Anh yêu em.” Anh nói.
Katie định nói mà không thể thốt lên lời, Dạ dày cô vặn xoắn lại đau đớn. Cô cố thốt lên câu “Em yêu anh” nhưng cô đã nói câu ấy biết bao nhiêu lần với David trong cái đêm khủng khiếp từ lâu lắm ấy, giờ nghẹn tắc trên cổ họng, không thốt được lên thành lời. Bằng một tiếng than nhỏ đau đớn, cô quàng tay lên cổ anh và hôn anh đến tuyệt vọng điên cuồng.
Nỗi đau đớn xuyên qua người Ramon như một lưỡi dao nóng đỏ. Cô không yêu anh. Khốn khiếp cô! Cô không hề yêu anh.
“Em… em không nói được.” cô khóc dấm dứt, ôm chặt lấy anh hơn, và thân thể cô như muốn hòa vào cùng anh. “Em không thể nói ra câu anh muốn nghe. Em chỉ không thể nào.”
Ramon nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy căm ghét cô và căm ghét cả chính bản thân mình vì đã yêu cô. Anh kéo hai cánh tay của cô đang bám quanh cổ mình, nhưng Katie điên cuồng lắc đầu, siết chặt vòng ôm hơn vào anh. Nước mắt ràn rụa trên đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, lấp lánh trên hàng mi, chảy dài trên gò má mịn màng, “Đừng bỏ em.” Cô nài xin, “chỉ vì em không thể nói ra câu nói ấy. Làm ơn đừng.”
“Katie!” anh cay nghiệt gọi tên cô. Đôi môi mềm mại của cô run rẩy trước giọng nói cự tuyệt lạnh băng, anh nắm chặt lấy vai cô định giật ra khỏi vòng ôm, và đẩy cô ra xa.
Katie hiểu. “Làm ơn đừng!” cô thì thầm, tiếng nói thốt ra vỡ vụn.
Thế nên Ramon kiềm lại. Rên lên, anh kéo cô vào vòng tay mình và che phủ môi cô bằng môi anh. Cô tan chảy tựa vào người anh, ngọn lửa âm ỉ cháy trong cô bừng lên lan sang anh. “Katie,” anh đau đớn gọi thầm tên cô, siết cô chặt hơn nữa khi cô hôn anh với một sự đam mê mãnh liệt hơn bất cứ lần nào cô trao cho anh trước đó. “Katie… Katie… Katie…”
Cô yêu anh! Anh cảm nhận được điều đó. Chỉ là cô không thể nói ra, nhưng thân thể cô đang cho anh biết được rằng cô yêu anh. Không một người phụ nữ nào có thể dâng tặng cơ thể của cô ta cho một người đàn ông như cách mà Katie dâng tặng, trừ khi cô ta thực sự đã trao cả trái tim mình.
Anh đỡ cô nằm xuống lớp cỏ xanh mượt, ngay cả khi làm điều đó, môi Katie vẫn áp chặt lấy anh, đôi tay cô luống cuống vuốt ve anh. Cô đang ném anh vào lửa, và Ramon cởi tung áo sơ mi, quăng nó ra sa, sẵn sàng để cho mình bị đốt thành tro bụi, miễn là Katie cùng lao vào ngọn lửa đam mê cùng anh.
Bàn tay anh cởi bỏ áo ngoài và áo lót của cô ra, rồi đắm mình vào cảm giác khuôn ngực trần trụi của cô nở tung ra trong lòng bàn tay mình. Cúi người xuống bên cô, anh đoạt lấy môi cô, lưỡi anh nhịp nhàng điên cuồng chìm sâu vào để cho cô biết ý định của mình. Và Katie đam mê chào đón sự xâm nhập chiếm hữu ấy.
Cơ thể anh giống như một lò lửa cháy bừng bừng khi anh kéo cô nằm trên anh, đôi mắt ngấu nghiến hình anh khuôn ngực đầy đặn của cô đang áp sát trên vầng ngực rộng có đám lông đen của anh. Anh thì thầm mãnh liệt, “Anh khao khát em nhiều như anh đang nhức nhối vì em vậy,” Anh áp bàn tay mình vào gáy cô, kéo cô lại gần anh hơn và nặng nề lên tiếng. “Hãy khiến anh phải nhức nhối hơn nữa, Katie.”
Cô làm vậy. Cô hôn anh bằng tất cả tâm hồn và thân thể mình, một tiếng rên trầm, thấp hoang dã vì thích thú của anh vang lên khi cô cong người áp sát vật khuấy động cứng ngắc của anh hơn nữa. Ramon siết chặt cô hơn, mong muốn hòa lẫn thân thể cô vào anh, làm cho cô điên cuồng vì ham muốn anh trước khi anh lăn người đè lấy cô.
Hàng mi Katie động đậy. Ramon thở gấp, khuôn mặt anh đanh lại và tối đi vì đam mê. Cô áp môi mình vào anh, và anh bắt đầu áp chặt vào cô hơn. “Trước khi chuyện này qua đi,” anh thở dài, “em sẽ khiến anh phát điên lên mất.”
Katie mong đợi anh kết thúc việc mà họ mới bắt đầu. Thay vì thế anh lại lăn người quay đi và nằm dài bên cạnh cô, gối đầu cô lên hõm vai mình, giữ cô ngay bên cạnh anh trong lúc anh nhìn trân trân lên bầu trời đêm. Katie nằm đó, hoang mang. Cô không thể nào hình dung nổi tại sao Ramon lại đột nhiên ngừng lại, trừ khi anh bằng cách nào đó nghĩ rằng đó chính là điều cô muốn. Nhưng hoàn toàn đâu phải ý cô! Sao anh lại có suy nghĩ ấy khi mà toàn bộ cơ thề cô đang khao khát anh, khi cô mong muốn không gì hơn ngoài việc mang lại cho anh niềm vui sướng? Cô cuộn tròn người, tâm trí để hết vào hai bàn tay. “Nếu anh phát điên lên thì đó là lỗi của mình anh,” Katie thốt lên, và trước khi anh trả lời cô bắt đầu một cách nhàn nhã và cám dỗ bằng lưỡi của mình qua viền tai anh.
Bàn tay kia của anh vòng qua nắm nhẹ lấy eo cô vuốt ve. Anh siết cô chặt hơn và rùng mình thích thú khi cô đưa lưỡi và hõm tai khám phá. “Katie, ngừng đi,” anh cảnh cáo bằng một tiếng gầm gừ phát ra sâu trong cổ. “Hoặc anh sẽ làm điều đó với em đấy.”
Không nản lòng, Katie tiếp tục việc thăm dò đầy kích động của cô. “Anh đã làm thế rồi,” cô thở vào tai anh. “Em rất thích.”
“Anh cũng vậy, đó là lý do tại sao anh muốn em ngừng lại.”
Katie gom hết cam đảm của cô và chống tay ngồi lên. Trong một thoáng giây cô nhìn như thôi miên vào sợi dây chuyền bạc và chiếc mề đay đang sáng lấp lánh trên ngực anh, sau đó cô ngước đôi mắt mở to dò hỏi lên nhìn Ramon. “Ramon,” cô thốt lên, những ngón tay rà trên sợi dây chuyền, không hề biết đến cử động này đang khuấy động anh. “Anh chợt nghĩ chúng ta không phải dừng lại đúng không?”
Ramon bắt lấy bàn tay bướng bỉnh của cô, giữ nó lại để ngăn hành động chòng ghẹo của cô đi xa hơn. “Anh chợt nghĩ…” anh thì thầm, ‘” đến hai trăm lần trong mười phút cuối vừa rồi.”
“Rồi tại sao chúng ta lại thế? Ý em là ngừng lại ấy?”
Anh quay đầu đi và nhìn lên những ngôi sao lấp lánh nhỏ bé trên bầu trời đen thẫm. “Vì những người khác sẽ quay lại đây sau khi ăn tối xong.” Đó là sự thật, dĩ nhiên rồi, nhưng không phải là lý do mà anh đang giữ trong lòng. Nếu anh có thể hoàn toàn chắc chắn rằng Katie yêu anh, anh chỉ việc đưa cô tới một nơi nào khác, họ sẽ có một khoảng riêng dành cho nhau. Nếu anh đã chắc rằng cô yêu anh, anh đã làm tình với cô mỗi ngày cho đến khi họ tới Puerto Rico. Nếu như Katie yêu anh, thì sự kết nối giữa hai cơ thể của cô và anh sẽ khiến tình yêu đó mạnh mẽ và sâu đậm hơn.
Nhưng nếu như cô đối với anh chỉ là những đam mê về mặt thân xác, nếu như đó là lý do duy nhất cô muốn kết hôn với anh, thì việc thỏa mãn nỗi khao khát đó trước khi họ thực sự cưới nhau, sẽ làm giảm đi áp lực điên cuồng muốn kéo cô đến bàn thờ. Và anh không muốn liều. Đặc biệt không, anh nghĩ với nỗi lòng cay đắng, khi chin ngày qua anh đã cố tình khơi dậy niềm đam mê trong cô đến phát sốt lên và không chịu làm thỏa mãn cô, không hề có ý định để cô giải thoát khỏi nỗi khao khát đó. Anh đang cố tình cho mơn trớn cô mà không định thỏa mãn sự đói khát trong cô. Chính vì điều đó, cô sẽ phải kết hôn với anh trước đã.
Từ lúc anh ôm cô ở St. Louis, một phản ứng hóa học rất lớn đã nổ ra giữa hai người bọn họ. Anh đã nhận ra, và rồi từ đó anh lợi dụng việc ấy cho mình. Anh xấu hổ với việc anh đang làm với cô. Katie tin tưởng vào anh, còn anh lại đang sử dụng nỗi khao khát của cô như một thứ vũ khí để buộc cô phải kết hôn với anh. Nhưng thứ vũ khí đó là con dao hai lưỡi, vì anh đang tự tra tấn mình qua việc chỉ hôn và vuốt ve cô cho đến khi cả hai đều trở nên điên dại. Mỗi lần anh ôm lấy cô một nỗi dằn vặt đau đớn dày vò khi biết rằng cô vô cùng ngọt ngào và ấm áp, cô sẳn sàng hiến dâng cho anh và rồi anh lại không nhận lấy từ cô.
Loại đàn ông nào như anh mà lại hạ thấm phẩm giá đến mức làm một việc tồng tình này, Ramon tự coi khinh. Câu trả lời cũng bẽ mặt như câu vừa được hỏi: Anh là loại đàn ông quá mê mệt một người đàn bà dường như không hề yêu anh ta. Tâm trí anh quyết liệt cự tuyệt điều đó. Katie yêu anh! Anh có thể nếm được cảm giác đó trên đầu môi cô. Lạy chúa, trước khi họ lấy được nhau, cô sẽ phải thừa nhận điều đó với anh! Anh sẽ bắt buộc cô phải nói ra, thể hiện ra rằng cô yêu anh rất nhiều.
Nhắm mắt lại, Ramon thở dài. Hoặc anh sẽ phải để cô đi. Lòng tự trọng và tư cách của anh sẽ không để anh biết rằng cô không hề yêu anh mà lại sống bên cạnh cô, yêu cô đến thế này. Anh không chịu nổi sự hổ thẹn, hay nỗi đau ấy của một tình yêu không được đáp lại.
Nằm bên cạnh anh, Katie rúc vào sát hơn, kích động anh thức tỉnh khỏi mộng tưởng của mình. “Đến lúc phải đi rồi,” anh nói với cô và miễn cưỡng ngồi dậy. “Gabriella và Eduardo đang đợi chúng ta về ăn tối. Họ sẽ thắc mắc chúng ta ở đâu mất.”
Katie cười ủ rũ khi cô mặc lại áo và chải lại tóc bằng những đầu ngón tay. “Gabriell biết chúng ta ở đâu. Eduardo sẽ mặc nhiên cho là em đã kéo anh đi để cố dụ dỗ anh. Ở đâu có dính tới em thì Eduardo sẽ nghĩ em là nghi phạm hàng đầu.”
Ramon liếc sang cô cười thích thú. “Eduardo không lo em đánh cắp sự trong trắng của anh đâu, Katie. Anh mất nó từ lâu rồi – như anh nhớ được thì cũng là đêm mà anh ta mất nó.”
Chiếc cằm xinh xắn của Katie hếch lên với thái độ hoàn toàn không muốn can thiệp, nhưng giọng nói của cô lại nhốm đầy ghen tuông, khiến cho Ramon thấy hài lòng, vì anh chỉ mong cô phản ứng như thế. “Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Đâu phải việc của em,” anh cười toe toét.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tender Triumph (Tiếng Việt)
Judith Mcnaught
Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tender_triumph_tieng_viet__judith_mcnaught