Chương 15
eorge, cậu quái vật ngốc nghếch vừa được khử trùng ngày hôm trước, đang thận trọng chống một cây nạng tiến đến cánh cửa ngay trạm của mình. Cậu vẫn còn bị bầm nhẹ vì quá trình khử độc của các đặc vụ CDA.
“George, tớ biết cậu có thể làm được mà,” Charlie, trợ lý của cậu ta lên tiếng khích lệ. “Tớ đã chọn một cánh cửa dẫn đến xứ Nepal xinh đẹp tĩnh lặng, mọi việc sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“Cậu nói đúng,” George đáp rồi đưa cho Charlie cái nạng và bước đến trước cánh cửa.
Chính lúc đó, Sulley từ bên kia cánh cửa lao qua, hất văng anh bạn George đáng thương.
“Cho đi qua nào! Coi chừng!” Sulley hét lên. “Xin lỗi cậu, George,” cậu nói với lại trong lúc chạy biến đi.
Charlie trợn to mắt. Một chiếc tất trẻ con bị dính vào ngực George. Cậu ta liền lên tiếng cảnh báo ô nhiễm. “23…” Nhưng George sẽ không chịu đựng chuyện đó thêm một lần nữa! Trước khi Charlie kịp nói hết câu, George túm lấy tay trợ lý của mình, nhét luôn chiếc tất vào mồm cậu ta và ném vào phòng của đứa trẻ rồi đóng cửa lại.
Trong khi đó, Sulley băng ngang qua nhà máy phóng đến lối đi bí mật. Gầm lên một tiếng dữ dội, cậu giật tung tấm bảng treo dụng cụ ra khỏi bức tường và chui vào bên trong. Cậu chạy qua một mê cung các đường ống và gian phòng, tìm kiếm Boo.
Đột nhiên Sulley nghe thấy tiếng Boo khóc thút thít. Cậu chạy về phía có tiếng khóc. Boo đang trong phòng thí nghiệm bí mật. Randall trói cô bé vào một chiếc ghế đặt trước máy chiết xuất tiếng thét. Waternoose đang đứng đó theo dõi quá trình. “Lẽ ra tôi không nên giao nhiệm vụ này cho anh. Vì anh mà tôi đã phải trục xuất Dọa sư hàng đầu của mình,” ông nói với Randall.
“Chà, Sullivan bị vậy cũng đáng đời thôi mà,” Randall đáp.
Fungus chỉnh các thông số trên bảng điều khiển. Cỗ máy rung lên bắt đầu khởi động.
Đôi mắt nâu của Boo mở lớn với vẻ hãi hùng khi cỗ máy chiết xuất tiếng thét nhích về phía mặt cô bé mỗi lúc một gần. Bé bắt đầu há miệng hét lên.
“GỪ… ẦMMMM!” Sulley gầm lên lao đến.
Cỗ máy chỉ còn cách khuôn mặt Boo chút xíu khi Sulley xông vào phòng thí nghiệm, gầm to như thể một ngàn con mãnh sư. Cậu gạt mạnh cỗ máy khiến nó trượt dài trên sàn rồi văng vào Fungus và Waternoose, ghim bọn họ vào tường. Sulley chạy tới chiếc ghế và thả Boo ra.
“Mèo con!” Cô bé vui sướng kêu lên.
“Ngăn hắn lại!” Waternoose quát. Randall rít lên và đuổi theo sau họ.
Vừa lúc Sulley chạy tới lối ra, cậu bị một thứ gì đó vô hình đấm vào mặt. Thêm hai cú đấm vô hình nữa khiến cậu choáng váng. Đột nhiên Randall hiện ra bên bức tường. “Mi không biết ta đã phải chờ cơ hội này suốt bao lâu đâu, Sullivan,” gã nói. Bằng một cú quất đuôi, gã đánh bay Sulley ra dãy hành lang của Tập đoàn Quái vật.
Sulley loạng choạng đứng lên − và nhận ngay một quả cầu tuyết vào mặt! Đứng đó, ngay trước mặt cậu, không ai khác chính là Mike!
“Nghe này,” Mike bảo cậu ta. “Không phải tớ không quan tâm đến đứa bé!”
Sulley ngoái lại nhìn. Randall có thể đuổi đến bất kỳ lúc nào. “Mike, cậu không hiểu…” cậu ta bắt đầu giải thích, nhưng chưa kịp nói dứt câu thì Randall vô hình đã xô mạnh cậu vào tường.
Không mảy may hay biết cậu bạn của mình đang bị đánh te tua, Mike tiếp tục nói. “Tớ chỉ đang rất giận, vậy thôi! Tớ cần thời gian để suy nghĩ. Lẽ ra cậu không nên quẳng lại tớ ở đó chứ!”
“Tớ đang bị tấn công!” Sulley thở hổn hển.
“Không, tớ đâu có tấn công cậu,” Mike nói. “Tớ chỉ đang cố nói thật lòng mình. Cậu chỉ cần chịu lắng nghe tớ nói.”
Boo lật đật chạy đến sát bên Mike và giật giật cánh tay cậu. Cô bé chỉ vào Sulley, đúng lúc đầu cậu ta đột nhiên bị giật ngược ra sau. Randall đang cố siết cổ Sulley!
Nhưng Mike vẫn chưa hiểu ra. “Ôi, thôi nào, bạn thân mến,” cậu nói, giọng bắt đầu nghẹn ngào. “Nếu cậu khóc thì tớ sẽ khóc theo mất. Tớ xin lỗi vì đã không có mặt khi cậu cần.”
Sulley thở hổn hển, tay chân vung loạn xạ. Mike cảm thấy bực mình. “Sulley, tớ đang giãi bày tâm tư của mình. Ít nhất thì cậu cũng phải lắng nghe chứ!” Cậu ném quả cầu tuyết cuối cùng trên tay vào đầu Sulley. Sulley gắng sức cúi đầu xuống né, và nắm tuyết lao thẳng vào mặt Randall khiến gã ta loạng choạng lùi lại. Sulley liền chộp lấy cơ hội, đấm thật mạnh vào gã.
Khi Randall bay vào tường, người gã biến trở lại màu sắc bình thường. “Ôi, nhìn kìa,” Mike kêu lên. “Đó là Randall!” Đột nhiên cậu hiểu chuyện gì vừa xảy ra. “Ôi trờiiiiii.”
Sulley tóm lấy Mike và Boo rồi chạy thục mạng.
“Đứng dậy đi!” Waternoose vẫn đang kẹt sau cỗ máy, hét về phía Randall. “Không được để bất kỳ nhân chứng nào trốn thoát!”
Trong khi đó, bộ ba chạy dọc theo hành lang. “Tớ rất vui vì cậu đã quay lại,” Sulley nói với Mike khi họ đang chạy trối chết.
“Chà, phải có ai đó chăm sóc cậu chứ, trái banh lông bé bự,” Mike trả lời. Cậu ngoái nhìn lại đằng sau vai mình… và thở dốc.
Celia, cùng bộ tóc rắn giận dữ xòe rộng, đang lao mình nhảy tới. Với một tiếng hét đầy hiếu chiến, cô túm lấy Mike!
“Bé-Cưng!” Mike rên rỉ. “Thực tình anh không thể nói chuyện lúc này!”
Sulley nắm lấy cánh tay Mike và lôi cậu đi. “Mau nào!” Sulley giục.
Nhưng lần này Celia sẽ không để mình bị bỏ rơi nữa. Tóm chặt chân Mike, cô cũng bị kéo lê theo sau cậu. “Michael, nếu anh không nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra ngay bây giờ, chúng ta sẽ chia tay!” Cô hét lên.
Cả Sulley lẫn Celia đều không chịu buông tay. Mike bị kéo giãn như một sợi dây cao su. “Được rồi, chuyện là thế này,” cậu nói. “Em biết đứa trẻ người ta đang săn lùng chứ gì? Sulley đã để nó lọt vào thế giới chúng ta! Bọn anh cố đưa cô bé về chỗ cũ, nhưng Waternoose có một âm mưu bí mật và giờ thì Randall đang đuổi theo sau lưng, và gã đang cố gắng thủ tiêu bọn anh!”
Celia thở hổn hển. “Anh mong em sẽ tin vào những lời bịa đặt trắng trợn này sao, Mike Wazowski?”
Bỗng ngay lúc đó mũ che mặt của Boo bị tốc ra phía sau. “Mike Wazowski!” Cô bé nói. Celia kinh ngạc buông tay Mike ra.
“Anh yêu em, Bé-Cưng!” Mike nói với lại khi Sulley lôi xềnh xệch cậu đi tiếp.
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật