Chín - Thành Lập Nhóm "Sáu Người Bạn Đồng Hành"
áng hôm sau không hiểu ba Tidou làm việc với người gác cổng cư xá ra sao mà khi Tidou xuất hành cùng Kafi, người gác cổng huơ tay thân mật:
- Chào chú mày và con chó.
Tidou sửng sốt:
- Ôi, ông chấp nhận cho gia đình cháu nuôi con chó trong chung cư ư?
- Hì hì, với một con chó săn trộm nổi tiếng như nó ai lại nỡ lắc dầu chứ.
Tidou sung sướng như bay lên mây, hắn và Kafi lập tức nhắm hướng Phố Đường Rầy trực chỉ.
Cánh cửa phòng quen thuộc của Mady mở ra khi hắn chạm tay vào:
- Ô, chào Tidou. Ủa...
Cô bạn "tiên tri" của hắn hết hồn. Trời ạ, trước mặt cô không phải là con chó lớn mà là một chú chó sói thật sự, sói từ bộ nanh nhọn lểu cho đến bốn bàn chân đỏ rực như lửa.
- Chào Mady đi Kafi!
Kafi nhẹ nhàng bước lại. Mady quên biến mọi nỗi sợ hãi, cô bé chìa tay cho con chó liếm thân mật. Bên tai nó là giọng cậu chủ nhỏ nhẹ nhàng:
- Hãy yêu mến Mady, Kafi nhé!
Kafi hiểu hết chứ sao. Nó ngoan ngoãn đón những cái vuốt ve dịu dàng của Mady trong khi cậu chủ nhỏ thuật lại cho cô bạn nghe cuộc phiêu lưu hồi đêm liên quan đến đời nó.
Mady thầm thì:
- Tạ ơn Chúa.
Cô bé bỗng lặng thinh cho những giọt lệ tràn ra:
- Ngày mai mình phải theo ba đi xa chữa bịnh rồi, chỉ còn hôm nay tụi mình được gặp nhau lần cuối. Tidou này, mẹ mình đã làm xong một cái bánh gatô vĩ đại. Chiều nay nhóm Những Tảng Đá Lớn sẽ ăn mừng liên hoan Kafi tại nhà mình nghe.
Mady sắp sửa khóc òa. Tidou biết chắc điều đó. Hắn không thể nào chịu đựng nổi.
- Vậy mình về nghe, Mady!
- Ừ, hãy để mình khóc một mình. Nào Kafi, lại đây cho chị hôn lần cuối.
Hai tiếng "lần cuối" thật đáng ghét. Coi, tại chân dốc Kẻ Cướp, đám nhóc đã đợi Tidou từ bao giờ. Chúng vung trong tay một tờ nhật trình nóng hổi. Giọng hài hước của thằng Gnafron Hề Xiếc vang lên:
- Tin tức nóng giòn đây: "Một con chó và một nhóm các chú bé khu phố Chữ Thập Hung đã làm cho một băng trộm nguy hiểm sa lưới". Mại dô, mại dô...
Kafi được chào đón bằng một lô lạp xưởng, xương xẩu và xí quách. Con quái cẩu tha hồ xực đã đời trước sự khâm phục của bọn nhóc. Bistèque trầm trồ:
- Con sói cháp dữ quá.
Guille khẽ vuốt lưng Kafi:
- Sói thần mà. Bàn chân của nó đỏ như than hồng ấy.
Đoạn Guille chìa ra một lá thư:
- Nhà tao ở sát nách đồn cảnh sát nên hồi sớm một ông cảnh sát qua đưa lá thư này. Mày đọc và cho ý kiến ngay, tụi kia đã biết nội dung rồi.
Tidou bồn chồn mở phong bì. Bên trong vỏn vẹn một mảnh giấy. Hắn hết sức bất ngờ bởi đó là thư triệu tập của ông đồn trưởng với ngày, giờ hôm nay hẳn hoi.
Tidou nhíu mày:
- Tụi mình đến đó thôi. Còn năm phút nữa là tới giờ hẹn.
o O o
Sự việc giản dị hơn lũ trẻ hình dung. Ông đồn trưởng tuyên bố:
- Chú rất mừng là các cháu đến đúng lúc. Hồi khuya, chú đã gọi điện thoại đến căn nhà bị trộm ở phố Hoa Hồng. Vị nữ gia chủ sau khi nhận lại các tang vật bị mất rất muốn gặp các cháu. Đây là địa chỉ của bà ấy.
Ái chà, địa chỉ thì lũ nhóc đã nắm trong túi từ khuya, vấn đề là vị nữ gia chủ muốn gì hở trời?
Chưa đầy mười lăm phút sau, đám trẻ và Kafi hành quân đến phố Hoa Hồng. Chúng bấm chuông mà không ngờ chủ nhân lại là một bà cụ tóc bạc phơ đẹp như bà tiên trong truyện cổ tích của Peron:
- Ôi, chào các ân nhân nhỏ của tôi.
Bà cụ tóc bạc lôi cả đám vào nhà. Con mắt còn tinh anh của bà ngắm Kafi không chớp.
- Nếu các cháu là những thiên thần thì con chó tuyệt đẹp này là thần hộ mệnh. Bà sung sướng quá.
Tidou lễ phép:
- Tụi cháu cũng rất sung sướng đã có dịp giúp đỡ bà.
Bà cụ tóc bạc cười rồi rút lui về phòng. Lát sau bà trở ra với một xấp giấy bạc dày trên tay.
- Các cháu hãy cho phép bà tạ ơn...
- Không ạ!
Tidou la lên. Bốn cái miệng còn lại cũng đồng thanh:
- Không, tụi cháu chỉ làm việc nghĩa chứ không nhận hậu tạ.
Bà cười:
- Bà rất sung sướng vì tìm lại được đồ gia bảo của gia đình. Bà đã hứa sẽ hậu tạ cho những ai tìm thấy nó. Bà tuyệt đối biết giữ lời. Các cháu không nghe lời bà sao? Bà tin rằng bố mẹ các cháu sẽ có dịp dùng đến nó.
Mặc kệ sự phản đối quyết liệt của lũ nhóc, bà cụ tóc bạc không ngừng nhét kẹo vào trong túi áo của chúng và trong lúc Tidou còn chưa biết phải đối phó như thế nào thì bà cụ đã ấn xấp bạc vào tay hắn đột ngột.
- Cháu ạ, cháu mà buông tiền ra là có tội với Chúa đấy.
Tidou dở khóc dở cười. Hắn đưa mắt nhìn các bạn. Thằng nào cũng làm bộ ngó lơ.
Cuối cùng đám nhãi rời căn nhà sang trọng của bà cụ trong tâm trạng rối bời. Bistèque lẩm bẩm:
- Tao nghĩ rằng chúng ta không nên tự làm khổ mình như vậy. Chúng mình vừa nhận được bao nhiêu tiền mà lại ủ rũ như bị mất cắp vậy.
Lũ nhóc nhao nhao:
- Thế mày có biện pháp gì hay nào?
- Trời đất. Tại sao tụi mình không dùng số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống này để chữa bịnh cho Mady chớ?
Quỷ quái thật, cái chìa khóa mở ánh sáng cuối đường hầm dễ ợt vậy mà những cái đầu siêu đẳng không nghĩ ra, phải nhờ đến sự thông thái của thằng... Đầu Bếp.
Trên đường đến nhà Mady, Tidou chợt có một sáng kiến:
- Chúng ta có cách dùng số tiền này hợp lý hơn là chữa bịnh suông cho Mady. Chắc là quý vị còn nhớ câu chuyện về ngôi nhà cũ của tôi ở Reillanette chớ, căn nhà vẫn chưa có ai ở và ánh nắng ngập tràn, trong khi căn bịnh thiếu hồng huyết cầu của Mady rất cần ánh nắng. Tại sao chúng ta không mướn căn nhà đó cho Mady an dưỡng suốt mùa hè, trong khi hàng năm vô số du khách cũng đến Reillanette chữa bịnh tương tư? Các bạn biết không, nếu Mady cần bác sĩ túc trực thì từ nhà tôi đến Avignon cũng đâu có xa...
Toàn thể thành viên Những Tảng Đá Lớn reo hò:
- Tuyệt vời. Mady sẽ đến Reillanette.
o O o
Chiều hôm đó căn nhà yên tĩnh của Mady ồn ào như có lễ hội bởi khách khứa tấp nập. Lũ trẻ đến để ăn bánh ga tô đã đành nhưng chúng còn kéo tất cả phụ huynh theo. Hầu như các bậc cha mẹ của nhóm nhóc tì đều có mặt. Đó là chưa kể vài tay phóng viên nhà báo đánh hơi được sự kiện long trọng cũng vác máy móc lỉnh kỉnh mò lại săn tin tức.
Dĩ nhiên chiếc bánh gatô bự tô chảng được mẹ Mady bưng ra là dành cho lũ nhóc, còn các người lớn thì uống rượu ở chiếc bàn tít phía trong kia.
Một tay nhà báo xồng xộc đến bàn tụi nhỏ chụp ảnh chúng và Kafi lia lịa. Anh ta cười cầu tài.
- Ngày mai tất cả hình ảnh sẽ được đăng lên báo. Hì hì, anh không ngờ các chú mày nhỏ tuổi mà chí lớn như thế.
Mắt thằng Gnafron nheo nheo:
- Anh có quyền chụp tự nhiên dù tụi em đang bận "họp".
- Họp hả?
Tay phóng viên rút liền cuốn sổ ghi chép:
- Các em làm ơn cung cấp nội dung họp, trước khi hai nhà báo ngồi bên trong ra phỏng vấn các em.
Tidou bật cười trước việc cạnh tranh nghề nghiệp của anh ta. Hắn không giấu diếm:
- Tụi em vừa thảo luận xong việc đưa bạn Mady về Reillanette chữa bịnh bằng số tiền bà cụ tóc bạc hậu tạ.
- Ố là, đó là mục "Người tốt việc tốt". Tuyệt, tuyệt...
- Nhưng không phải dễ dàng đâu nhé. Trước đó ba Mady đã quyết định ngày mai bạn ấy phải chữa bịnh phương xa, chính vì thế tụi em mới phải huy động phụ huynh tới đây để làm việc thiện.
- Thế kết cục ra sao?
- Trước áp lực của người lớn, ba Mady phải đổi ý định chứ sao. Những ngày tới Mady sẽ đi Reillanette với bà mẹ tháp tùng. Chắc chắn nắng hè Reillanette sẽ giúp bạn ấy lành bịnh.
- Các em đúng là những người hạn đồng hành.
- Hả? Anh vừa nói gì?
- Những người bạn đồng hành!
Tidou mắt long lanh nhìn các chiến hữu. Hắn xúc động:
- Anh đếm coi tụi em mấy đứa?
- Năm mạng.
- Kể cả Mady là sáu. Tụi em vừa ra nghị quyết thành lập nhóm Sáu người. Anh có thể ghi vô sổ được rồi đó. Này, Tondu Giác Đấu là một, Guille Nghệ Sĩ là hai, Gnafron Hề Xiếc là ba, Bistèque Đầu Bếp là bốn, Mady Nữ Tiên tri là năm, em là sáu. Nhờ có anh gợi ý, nhóm em sẽ có tên là SÁU NGƯỜI BẠN ĐỒNG HÀNH.
Đúng lúc đó Kafi sủa vang. Tidou cười to:
- Em quên, còn nhân vật thứ bảy nữa: chó sói Kafi - Đấu sĩ, vệ sĩ của tụi em. Phương châm của tụi em là..
Cả sáu cái miệng đồng thanh:
- MỌI NGƯỜI VÌ MỘT NGƯỜI, MỘT NGƯỜI VÌ MỌI NGƯỜI!!!
Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi - Paul Jacques Bonzon Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi