Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sống Sót
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Trí Nhớ
D
ạ dày tôi càng ngày càng đau, tôi cảm giác miệng đang không ngừng tiết ra dịch vị, một tay ôm bụng, tôi biết tôi muốn nôn.
Tôi trầm mặc khiến Mạnh Khung tay chân luống cuống, anh kéo ống tay áo của tôi, vừa muốn nói gì tôi liền bỏ tay của anh, cúi người chạy đến nhà vệ sinh, Mạnh Khung không kịp phản ứng cũng theo kịp rồi, anh hỏi:
“Đại ca, sao vậy?”
Tôi cũng muốn nói chuyện với Mạnh Khung, nhưng vừa lên tiếng tôi liền bắt đầu nôn mửa. Giống như muốn nôn hết những thứ đã ăn ra vậy, tôi ói đến bắt đầu run rẩy, thời gian dài hít thở không thông khiến hốc mắt tôi chua xót, sau đó có nước mắt sinh lý chảy ra. Tôi trợn to hai mắt, nghiêng đầu, dường như không thấy rõ Mạnh Khung rót nước cho tôi.
Tôi cảm giác đột nhiên tôi giống như là con muỗi hút máu của anh, tôi ăn, uống, tất cả đều là máu của Mạnh Khung. Tôi đường hoàng hưởng thụ những gì Mạnh Khung bỏ ra hơn ai khác, kiếp trước là vậy, kiếp này thế nhưng cũng như vậy.
Cho tới bây giờ tôi luôn biết Mạnh Khung rất nghèo, nhưng tôi lại không biết, anh nghèo nàn đến bữa cơm cũng ăn không nổi, phải dựa vào bán máu để nuôi tôi.
Ý tưởng này khiến tôi càng khó chịu. Tôi nôn hết những thứ buổi trưa ăn được, có một hạt cơm mắc nơi khí quản, khí quản đau rát, nôn mửa lại không ngừng được, cuối cùng nước chua cũng nôn ra, tôi chỉ có thể ọe, thân thể cong lại, giống như con mèo hoang xù lông.
Mạnh Khung bị dọa sợ, anh nhìn mạch máu nổi trên trán tôi; nghe tôi tê tâm liệt phế hít không khí, anh bị dọa sợ, anh sợ tôi thật xảy ra chuyện.
Tôi cảm thấy không thở nổi, tôi co lại, tay phải thoát lực nâng lên, eo của tôi rất đau, cho nên tôi chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, mắt cũng rất ướt át. Tôi không dám nhắm mắt lại, bởi vì cho dù mở ra như vậy cũng có không ít nước mắt trào ra từ trong mắt tôi.
Đây không phải là khổ sở, đây là hối hận.
Tôi nôn không đứng nổi, Mạnh Khung cũng khóc, anh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của tôi, anh bị dọa sợ không dám dùng sức ôm tôi. Tay tôi run rẩy mở tay anh ra, nhưng như vậy anh vẫn lại tới lần nữa.
Dạ dày tôi cùng ruột vẫn co rút, mặc dù đã không còn gì để ói nữa, nhưng cái cảm giác đau nhói vẫn không biến mất. Tôi quỳ gối trên sàn nhà không đứng lên nổi.
Sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối của tôi lại lạnh lại đau, mấy lần Mạnh Khung muốn kéo tôi dậy, tôi đều té xuống.
Mạnh Khung run rẩy nói:
“Đại ca, đại ca cháu làm sao vậy?”
Tôi cứ quỳ trên mặt đất, một lát sau, tôi giơ tay lên kéo ống quần Mạnh Khung.
Tôi mở to miệng muốn nói chuyện. Nhưng là chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ê a ’. Mạnh Khung vội vàng ngồi xuống, đến gần tôi, muốn nghe rốt cuộc tôi nói cái gì.
Tôi nuốt một cái, âm thanh nhỏ nhưng ít ra có thể nghe được.
Tôi nói:
“Mạnh Khung, tôi ghê tởm.”
Mặt Mạnh Khung cương cứng một chút, sắc mặt trắng bệch.
Cổ họng của tôi khàn khàn. Tôi nói:
“...... chú không cần làm đến nước này.”
Trong lòng tôi khó chịu a, chỉ có thể ngồi trên đất, tôi đã nôn ra không còn gì, nhưng dạ dày cùng ruột vẫn còn liều mạng co rút, tôi run rẩy, trong bụng giống như có một con dao.
Mạnh Khung ôm lấy tôi, lấy tay chụp sau lưng, nước mắt cũng chảy xuống trong cần cổ tôi.
Anh nói:
“Không có việc gì, đại ca, chú tự nguyện. Chú tự nguyện.”
Tôi dùng một cái tay che miệng, xác định là một đống nước. Tôi không phân rõ rốt cuộc là cái gì.
Trong lòng tôi nói, tôi không muốn. Tôi không bỏ được.
Mạnh Khung lau sạch sẽ thân thể cho tôi, lại đem ôm tôi lên giường. Hai chúng tôi nằm song song ở trên giường. Anh để tôi nằm ở trên tay phải của anh.
Thỉnh thoảng tôi nôn ọe một tiếng, sau đó hốc mắt sẽ hồng một lúc, xuyên qua cái bụng đều có thể nhìn thấy dạ dày tôi đang xoắn lại.
Mạnh Khung sẽ dùng tay trái xoa cho tôi, anh nói:
“Đại ca, chúng ta đi bệnh viện đi.”
Tôi nói:
“Không đi.”
Mạnh Khung không đi làm, tôi cũng không đi học, chúng tôi cứ nằm song song ở trên giường như vậy. Nhìn giống như đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng tôi lui người, che miệng lại dựa vào ngực Mạnh Khung, giống như một con cún con no sữa muốn nôn. Mạnh Khung vốn nhắm mắt lại, chỉ có lúc tôi tới gần anh mới ôm tôi.
Tôi biết anh không ngủ được.
Chúng tôi nằm rất lâu, tôi liền mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ. Tôi thấy được bầu trời vốn màu xanh dương từ từ bị nhuộm thành màu hồng cam, mặt trời rơi xuống, cuối cùng trời đã tối.
Dạ dày không ngừng co rút rốt cuộc mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi. Tôi nhắm mắt lại, làm sao cũng ngủ không được.
Đêm hôm đó thật là đau khổ. Dạ dày tôi rất đau, trống rỗng tất cả đều là vị chua, tôi nghĩ rất nhiều chuyện, mạch máu trên trán căng đau. Lúc sau khi chuông báo giờ vang lên, cứ gõ một tiếng tôi đều kinh hãi, cuối cùng rạng sáng hai giờ tôi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã mười một giờ. Rốt cuộc là tuổi trẻ, trừ dạ dày có chút đau tôi thậm chí còn không có cảm giác uể oải. Mạnh Khung vốn ngồi ở bên cạnh tôi, vừa nhìn tôi tỉnh lập tức đứng lên, mở miệng nói:
“...... Đã tỉnh rồi hả?”
Tôi ừ một tiếng, xuống giường đánh răng.
Mạnh Khung theo thật sát phía sau tôi, một mực theo đến phòng rửa mặt, muốn nói lại thôi.
Tôi cứ khiến anh đi theo như vậy, cũng không nói chuyện, qua mười phút sau bắt đầu dọn dẹp balo.
Mạnh Khung rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng.
“Hôm nay đừng đi học. Một lát ăn chút gì đi.”
Tôi nói: “Muốn lên lớp.”
Mạnh Khung giống như nín thật lâu, anh đột nhiên nói: “Đại ca, chú không bán máu, đó tiền thưởng đơn vị phát cho chú, thật, không phải nói hiến máu có lợi cho thân thể sao? Cháu xem, đơn vị để chú nghỉ hai ngày.”
“Ừ.” Tôi gật đầu một cái, không để ý lắm nói, “Ăn cơm đi.”
Mạnh Khung rất kinh ngạc nhìn tôi, anh không biết tôi vì sao có thể điều chỉnh cảm xúc nhanh như vậy. Tôi thở dài, ngồi ở trên bàn ăn.
Mạnh Khung thử gắp món ăn cho tôi, tôi dùng đũa chặn lại.
Mạnh Khung lo lắng đi theo tôi, trước khi đi, anh vỗ phía sau lưng của tôi, thề son sắt bảo đảm.
“Lần sau chú sẽ nói với cháu.” Giọng Mạnh Khung rất nhẹ, “Đừng nóng giận, đại ca.”
Tôi nhìn anh, nói: “Cháu không có giận.”
“......” Mạnh Khung đạp xe chở tôi, gặp tôi khoác tay ôm anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đưa mắt nhìn tôi đi vào sân trường, vẫn không yên lòng để xe xuống đi theo tôi một đoạn, nhìn tôi thật sự đi vào trong phòng học mới xoay người đi.
Vừa đi vào phòng học, tôi liền đi tới bên cạnh Triệu Nhĩ Đóa, khi đó vừa khéo là giờ nghỉ trưa, Triệu Nhĩ Đóa nằm ở trên bàn cùng bàn trên nói chuyện phiếm, gặp tôi đi tới, cậu ta nâng người lên lười biếng hỏi: “Sao vậy?”
Tôi nói: “Giúp tôi một chuyện.”
Triệu Nhĩ Đóa trợn to hai mắt, cậu ta nói: “Ai u mẹ kiếp, cậu thật sự nói chuyện với tôi á, tôi còn tưởng cậu là người câm.”
“......”
Triệu Nhĩ Đóa đứng lên, cùng tôi đi ra ngoài: “Nói đi, chuyện gì? Cậu muốn mượn máy cd loại nào?”
Tôi nói: “Không phải. Tôi muốn cậu giúp tôi gọi điện thoại.”
“Cho ai?”
“Chủ nhiệm lớp.”
“......”
Kỹ năng Triệu Nhĩ Đóa tự hào nhất không phải là lỗ tai có thể động, mà là cổ họng của cậu ta. Lúc còn rất nhỏ Triệu Nhĩ Đóa có thể bắt chước giọng người lớn, bây giờ càng giống như đúc, một người có thể phát ra bảy tám loại âm thanh bất đồng.
Triệu Nhĩ Đóa không hiểu nhìn tôi, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tôi nói: “Tôi muốn xin nghỉ, thời gian nghỉ càng lâu càng tốt.”
“Cậu muốn tôi giả làm ba cậu?”
“Đúng.”
Triệu Nhĩ Đóa cười đến cong người, cậu nói: “Tôi còn tưởng cậu thật sự ngoan giống ba cậu nói, không phải là muốn trốn học sao?”
Tôi nhìn cậu ta khoa trương cười, không nói gì.
“Mọi người đều giống nhau.” Triệu Nhĩ Đóa vỗ vỗ bả vai của tôi, “Cậu giả bộ làm cái gì? Mệt mỏi không?”
Tôi giả bộ cái gì sao?
Những lời này tôi cũng muốn hỏi.
Cuối cùng Triệu Nhĩ Đóa vẫn giúp tôi. Hai chúng tôi chạy đến buồng điện thoại công cộng chỗ phố hàng rong, bỏ năm xu tiền. Triệu Nhĩ Đóa có vẻ có chút khẩn trương, dọc theo đường đi không ngừng thử biến âm, không có một giọng nào giống Mạnh Khung.
Giọng Mạnh Khung thiên về dịu dàng, mà Triệu Nhĩ Đóa cứ hung hăng, cậu ta học không ra cảm giác kiểu Mạnh Khung.
Tôi nói với cậu ta: “Mạnh Khung không phải là cha ruột của tôi. Cậu có thể nói cậu là cha tôi, chủ nhiệm lớp sẽ không biết.”
Triệu Nhĩ Đóa trợn to hai mắt, cậu ta nói: “Cái gì? Có thật không?”
Tôi ừ một tiếng.
“Không phải ruột thịt, tại sao chú ấy đối tốt với cậu như vậy?” vẻ mặt Triệu Nhĩ Đóa đưa đám, “Tôi đã nghĩ chú Mạnh trẻ tuổi như thế, không thể có con lớn tuổi như cậu được.”
“Đừng nói nhảm.” Tôi nói, “Mau gọi.”
Triệu Nhĩ Đóa hắng giọng một cái, tôi thấy tay cậu ta cầm điện thoại có chút run.
“A lô, là chủ nhiệm lớp của Trần Khải Minh sao?...... Tôi là cha của nó, à đúng, vâng...... Tôi muốn xin phép cho nó nghỉ. Nó bị bệnh, tôi muốn dẫn nó đi bệnh viện … xin nghỉ một tuần thôi.”
Nói xong, Triệu Nhĩ Đóa khôi phục giọng nói vốn có, tôi vội vàng chọc cậu ta một cái.
Triệu Nhĩ Đóa dừng một chút, nói: “Đứa bé bị bệnh thật nghiêm trọng, vâng, không cần lo lắng.”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên gầm thét: “Mẹ kiếp làm tôi sợ muốn chết! Mẹ kiếp Trần Khải Minh cậu nợ tôi một nhân tình lớn. Nói đi, cậu muốn làm cái gì?”
Tôi khoát khoát tay với cậu ta, không lên tiếng, đeo balo đi ra ngoài.
Triệu Nhĩ Đóa nhìn tôi một lát, cho đến khi chuông vào học reo lên cậu ta mới ai nha một tiếng, xoay người chạy như điên trở về.
Tôi từ từ mà đi, trời có chút lạnh, gió có thể xuyên thấu qua quần áo chui vào trong thân thể của tôi, lá cây bên đường cũng rớt xuống, tôi ngước đầu nhìn bầu trời, có một phiến lá cây khô rơi vào trong cần cổ tôi, tôi đưa tay lấy nó ra ngoài, xúc cảm này khiến tôi nhớ lại tay Mạnh Khung.
Tôi cúi đầu, chân mày nhíu chặt buông lỏng ra một chút.
Tôi đau lòng anh.
Tôi theo trí nhớ mơ hồ đi thẳng, trong lúc đó có mấy lần không xác định, gặp phải chỗ rẽ sẽ do dự thời gian thật lâu.
Ba giờ chiều, rốt cuộc tôi đã đi đến nơi này.
Đó là một bảng hiệu khổng lồ đã gỉ sắt, phía trên mơ hồ có thể phân biệt ra bốn chữ lớn ‘Chợ chế biến phẩm’. Có thật nhiều người nối đuôi mà vào, trên đất rất dơ, có không ít đồ bỏ đi, tản ra tư vị khiến người ta ghê tởm.
Đây là khu chợ rất bình thường, nhưng tôi lại biết đây chính là nơi tôi muốn tìm.
Mặc dù chính sách nhà nước cấm dùng lao động trẻ em, nhưng cấm không hết được, ngày sau có nhiều vụ bóc lột sức lao động trẻ em xuất hiện, nơi đầu tiên bị phá hủy đúng là chợ chế biến phẩm này. Những thứ này không liên quan đến việc của tôi, tôi chỉ biết, bây giờ, nơi này thu lao động trẻ em.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sống Sót
Quỷ Sửu
Sống Sót - Quỷ Sửu
https://isach.info/story.php?story=song_sot__quy_suu