Chương 15 - Nửa Đêm Trên Bãi
ụ Alther!" Jenna reo lên mừng rỡ. Cô bé trườn xuống bờ nuớc, ra ngòai gặp ngài Alther. Ngài đang đứng trên bãi, trông rất khó hiểu, nhìn chằm chằm vào chiếc cần câu cá mình đang cầm.
"Công chúa!" Ngài Alther vui sướng và ôm chầm lấy cô bé theo kiểu ma, kiểu luôn khiến Jenna cảm thấy như có một làn gió mát mùa hè thỏang qua mình..
"Chà, chà" ngài Alther súyt xoa. " Ta đã từng tới đây câu cá hồi còn nhỏ, và hình như ta cũng mang theo cái cần câu này. Ta cứ hy vọng có thể gặp mấy người ở đây".
Jenna bật cười lên. Cô bé không thể tin nổi là cụ Alther lại có thời từng là một cậu bé.
"Cụ đi với chúng con chứ ạ, cụ Alther?" Cô bé hỏi.
"Xin lỗi, Công chúa. Ta không đi được. Cô biết những luật lệ Kiếp Ma chứ:
Ma chỉ có thể đặt chân đến nơi
Khi sống từng đuợc đặt chân đến.
Mà rủi quá, hồi bé ta không bao giờ đi xa hơn cái bãi cát này. Quá nhiều cá ngon để câu, cô thấy đấy. Nào," ngài Alther đổi đề tài, "có phải ta trông thấy cái giỏ đi trại ở dưới đáy thuyền không vậy?
Nằm dưới một cuộn dây thừng ướt sũng là cái giỏ đi trại bà Sally Mullin đã chuẩn bị cho họ. Silas lôi mạnh cái giỏ ra.
"Ối, cái lưng tôi," ông rên rỉ. "Bà ấy nhét cái gì trong này không biết nữa?"
Silas mở nắp giỏ ra.
"À, thảo nào" Ông thở dài "Đầy ứ bánh lúa mạch nướng. Chao, đem làm đá ném tốt đấy chứ, hả?"
"Ba" Jenna phản đối. "Đừng xấy vậy chứ. Mà tụi mình cũng thích bánh lúa mạch nướng nữa, đúng không, Nicko?"
Nicko nhăn mặt, nhưng Con Trai 412 trông thấy hy vọng. Đồ ăn. Nó đói ngấu nghiến rồi - nó không thể nhớ lần cuối cùng nó đã ăn thứ gì. À phải, nhớ rồi, một tô cháo nhồn, lạnh ngắt trước lúc điểm danh 6 giờ sáng hôm đó. Lâu như đã hết một đời người vậy.
Silas nhấc ra những món khác được nén chặt bên dưới đống bánh lúa mạch nướng. Một hộp mồi lửa và bùi nhùi khô, một can thiếc đựng nước, một ít sô-cô-la, đường, sữa. Ông nhóm một đống lửa nhỏ và treo một cái can thiếc nước lên trên để đun sôi trong khi tất cả mọi người ngồi quây lại quanh ánh lửa bập bùng, vừa sưởi ấm đôi bàn tay tê cóng, vừa cắn miếng bánh lúa mạch nướng dày cui.
Ngay cả bà Marcia cũng bỏ qua cái thói hay dính răng của bánh lúa mạch nướng mà ăn gần hết một thanh.
Con trai thứ 412 nuối chửng nuối trạo phần bánh của mình và xơi sạch luôn tất cả những miếng thừa thẹo của ai đó bỏ lại. Xong, nó nằm ngửa ra bãi cát ướt và tự hỏi không biết mình có bao giờ nhúc nhích được nữa hay không. Nó cảm thấy như ai đó đã đổ bê-tông vào bụng mình.
Jenna đút tay vào túi áo và lấy ra con Petroc Trelawney. Chú chàng ngồi im lìm trong bàn tay cô bé, Jenna dịu dàng xoa lên nó, Petroc Trelawney thò ra bốn các cẳng tí xíu, lều nghều và quơ quào bất lực trong không khí.Nó nằm ngửa như một con bọ cánh cứng bị mắc kẹt.
"Úi, ngược rồi", Jenna cười khúc khích. Cô bé lật chú lại đúng chiều, và Petroc Trelawney mở mắt ra, chớp chớp.
Jenna đặt một miếng vụn bánh lúa mạch nướng lên ngón tay cái của mình và chìa ra cho hòn đá con.
Petroc Trelawney chớp mắt lần nữa, suy nghĩ một chút về bánh lúa mạch nướng, rồi lần nhần mẩu vụn bánh. Jenna thích thú vô cùng.
"Nó ăn bành kìa!" Cô bé la ầm ĩ.
"Ăn chứ sao không," Nicko bảo. "Đá ăn bánh đá. Tuyệt!"
Nhưng ngay cả Petroc Trelawney cũng không chén được hơn một mẩu lớn. Nó dòm dòm xung quanh thêm vài phút nữa sau đó nhắm mắt lại và trở về giấc ngủ trong lòng bàn tay ấm áp của Jenna.
Không lâu sau nước can treo trên ngọn lửa đã sôi.Silas thả những vuông sô-cô-la vào đó và thêm sữa. Ông trộn chúng như cái cách ông vẫn thích, rồi khi cái can bắt đầu sủi tăm trở lại, ông cho đường vào và khuấy tiếp.
"Sô-cô-la nóng tuyệt nhất trần đời,"Nicko tuyên bố.
Không ai phản đối khi cái can được chuyền quanh và chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Trong lúc mọi người ăn, ngài Alther bận trí dợt lại mấy chiêu quăng cần câu, và khi thấy họ đã ăn xong, ngài liền bay vọt về phía ngọn lửa. Trông ngài có vẻ nghiêm trọng.
"Có chuyện xảy ra sau khi các bạn đi khỏi," ngài lẳng lặng nói.
Silas thấy dạ dày mình thót mạnh và đó không phải là do bánh lúa mạch nướng. Đó là nỗi khiếp sợ.
"Chuyện gì vậy, thưa ngài Alther?" Silas hỏi dồn, kinh hãi chắc mẩm mình sắp phải nghe tin Sarah và các con trai mình bị bắt.
Ngài Alther biết Silas đang nghĩ gì.
"Không phải chuyện đó, Silas," ngài bảo "Sarah và bọn trẻ vẫn ổn. Nhưng tình hình rất tệ. DomDaniel đã trở lại lâu đài."
"Cái gì?" Bà Marcia sững người. "Hắn không thể trở lại. Tôi là Pháp sư Tối thượng - tôi có bùa hộ mạng. Và khi tôi đi, tháp đặc kín những pháp sư là pháp sư - Pháp thuật trong tháp đủ để giữ cho tên già đó bị chôn vùi ở Vùng Đất Hoang, chỗ của hắn. Ngài có chắc là hắn đã quay lại không, thưa ngài Alther, và đó không phải là trò đùa mà gã Bảo hộ Toàn quyền - cái con chuột kinh tởm đó - tung ra trong lúc tôi đi vắng chớ?"
"Không đùa đâu, Marcia à," ngài Alther nói. "Chính mắt ta trông thấy hắn mà. Ngay khi thuyền Muriel quẹo khuất sau vách đá Quạ đen, thì hắn Hiện hình trong sân Tháp Pháp sư. Lúc ấy tất cả nứt nẻ ra vì Hắc thuật. Bốc mùi kinh khủng. Các pháp sư đến phát điên phát dại, chạy cuống quít chổ này chổ kia, tứ tan, như một đàn kiến bị đạp lên ổ vậy."
"Thật ô nhục. Họ nghĩ gì vậy? Tôi không hiểu nổi đấy, giá trị của Pháp sư Thượng đẳng ngày nay chỉ biết hoảng sợ sao," bà Marcia nói, quẳng ánh nhìn về phía Silas "Thế còn Endor đâu rồi. Bà ấy là người thay quyền tôi - ngài không nói là bà ấy cũng sợ chết khiếp đấy chứ"
"Không. Không hề. Bà ấy xông ra và đối mặt với hắn. Bà ấy giăng một Tấm Chắn khắp các cửa sổ dẫn lên tháp"
"Hờ, lạy trời. Tháp vẫn an toàn," Bà Marcia thở phào nhẹ nhõm.
"Không đâu, Marcia. DomDaniel quật ngã Endor bằng một đòn Sét đánh. Bà ấy chết rồi." Ngài Alther thắt một mối gút phức tạp lên sợi dây câu của mình.
"Ta xin lỗi," ngài nói.
"Chết," bà Marcia lẩm bẩm.
"Sau đó hắn ếm bùa Dời các pháp sư đi"
"Tất cả?" Đi đâu?"
"Tất cả họ bị bắn về phía Vùng Đất Hoang - họ không thể làm gì được. Ta nghĩ hắn đã nhốt họ vào một trong những Hang Chuột của hắn ở đó"
"Ôi, ngài Alther"
"Tiếp theo gã Bảo hộ Toàn quyền - cái tên quắt queo kinh khủng đó - cùng đám lâu la của hắn kéo tới, quỳ lạy thì thụp và đúng là cái rỏ mũi dãi cùng khắp thân mình Chủ Nhân gã. Kể tới ta biết là hắn đã hộ tống DomDaniel vào Tháp pháp sư và lên... è.. lên... à, các phòng của cô, Marcia à."
"Phòng tôi? DomDaniel vào các phòng của tôi?"
"Ừ, cô sẽ hài lòng nếu biết là lên tới nơi thì hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà chiêm ngưỡng mấy cái phòng, vì cả đám bọn chúng đã phải leo bộ lên. Pháp thuật còn lại không đủ để giữ cho thang máy, hay bất kỳ thứ gì khác trong tháp hoạt động."
Bà Marcia lắc đầu vẻ không tin nổi.
"Tôi không bao giờ nghĩ DomDaniel có thể làm như vậy. Không bao giờ."
"Ta cũng không bao giờ nghĩ thế," ngài Alther đồng tình.
"Tôi vẫn nghĩ rằng," bà Marcia nói, "chỉ cần đám pháp sư chúng ta có thể cầm cự tới khi Công chúa đủ lớn để đội vương miện, thì tất cả chúng ta sẽ ổn. Rồi chúng ta sẽ đuổi tất cả lũ Bảo hộ, lũ Thiếu sinh quân, lũ Hắc ám gớm guốc đang tàn phá Lâu đài và làm cho cuộc sống dân chúng khốn khổ kia đi."
"Ta cũng nghĩ thế," ngài Alther nói. "Nhưng rồi ta đi theo DomDaniel lên cầu thang.Lúc đó hắn đang lảm nhảm lên Bảo hộ Toàn quyền về việc hắn không thể tin nổi hắn lại hên đến thế - không chỉ là việc cô rời khỏi Lâu đài, mà cô còn mang theo mình một chướng ngại vật cho sự trở về của hắn."
"Chướng ngại vật?"
"Jenna"
Jenna trố mắt nhìn ngài Alther, vẻ hoang mang.
"Cháu? Cháu là chướng ngại vật? Tại sao?"
Ngài Alther ngó chăm chăm vào đống lửa, đắm chìm trong suy tư.
"Hình như, thưa Công chúa, bằng cách nào đó mà cô đang ngăn cản tên thầy đồng gọi hồn ghê tởm đó trở lại Lâu đài. Chỉ cần cô ở đó. Và rất giống như mẹ của cô cũng đã như thế. Ta đã luôn luôn tự hỏi tại sao hắn lại sai Ám Sát binh tới giết Nữ hoàng chứ không phải giết ta"
Jenna rùng mình. Bất thình lình cô bé cảm thấy sợ hãi. Silas vòng tay ôm lấy cô.
"Thôi đủ rồi, ngài Alther ạ. Không cần phải làm cho tất cả chúng tôi sợ đến mất bình tĩnh thế đâu. Thành thật mà nói, tôi nghi ngài vừa mới ngủ gật và gặp ác mộng. Ngài biết là thỉnh thoảng ngài vẫn hay mớ mà. Bọn bảo hộ chẳng qua chỉ là một lũ du côn mà bất kỳ Pháp sư Tối thượng tử tế nào cũng có thể tống tiền từ cách đây vài năm"
"Tôi sẽ không ngồi đây chỉ để bị sỉ nhục như thế đâu đấy." bà Marcia khục khặc. "Mấy người không biết là chúng tôi đã cố tống khứ chúng đi. Chẳng biết gì hết. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là giữ cho Tháp Pháp sư hoạt động một thời gian. Và không cần đến sự giúp đỡ của anh, Silas Heap ạ."
"Hừm, tôi không biết tất cả mớ bòng bong này là gì nữa, Marcia. DomDaniel chết rồi mà," Silas đáp lại.
"Hắn không chết," bà Marcia nói khẽ.
"Đừng có ngớ ngẩn, Marcia." Silas quặc lại. "Ngài Alther đã quẳng hắn khỏi dinh tháp cách đây bốn mươi năm rồi mà."
Jenna và Nicko há hốc miệng:
"Phải không vậy cụ Alther," Jenna hỏi
"Không!" Ngài Alther bực bội kêu lên "Ta không quẳng hắn xuống. Hắn tự gieo mình xuống đấy chứ"
"Cũng vậy thôi," Silas nói một cách bướng bỉnh. "Kiểu gì hắn cũng đã chết"
"Không hắn..." ngài Alther hạ thấp giọng, nhìn xoáy vào ngọn lửa. Ánh sáng từ đám tro than hắn những mảnh tối lung linh lên tất cả mọi người, ngoại trừ ngài Alther, ngài trọi ủ rũ xuyên qua họ, lơ đãng cố tháo cái nút mà chính ngài vừa cột lại trên sợi dây câu. Ngọn lửa bùng lên một thoáng và soi tỏ vòng người ngồi quây xung quanh. Đột nhiên Jenna nói:
"Chuyện gì hồi đó trên Tháp Pháp sư với DomDaniel vậy, cụ Alther?" Cô bé thì thào.
"Một câu chuyện hãi hùng, thưa Công chúa. Tôi không muốn làm cô kinh sợ"
"Ôi, kể đi mà, kể đi," Nicko nài nỉ "Jenna khoái chuyện rùng rợn lắm."
Jenna gật đầu hơi miễn cưỡng.
"Ừm," ngài Alther nói. "Thật khó cho ta để kể lại chuyện này theo ngôn ngữ của ta. Nhưng ta sẽ kể cho cô nghe câu chuyện ta đã có lần nghe lỏm từ một đống lửa trại ở sâu trong cánh rừng. Đó là một đêm như đêm nay, có trăng tròn treo trên trời cao, và câu chuyện được Mẹ Phù thủy Wendron thông thái già nua kể lại cho đàn phù thủy của mình nghe."
Và thế là, bên đống lửa, ngài Alther Mella biến hình thành một bà lão cao lớn, thong dong trong bộ trang phục màu xanh lá cây. Bằng giọng âm âm trầm trầm của cánh rừng, ngài bắt đầu:
"Đây là nơi câu chuyện bắt đầu trên đỉnh của một Kim Tự tháp bằng vàng đựng trên một tòa tháp bạc, cao sừng sững. Tháp Pháp sư lấp lánh trong ánh nắng mặt trời buổi sớm và cao đến độ đám người tụ tập ở chân tháp trông tựa như đàn kiến đối với một thanh niên đang leo lên những bậc thang xoáy tròn ốc quanh Kim Tự tháp. Có lúc, anh nhìn xuống đàn kiến và cảm thấy xây xẩm, choảng vảng vì độ cao. Anh dán chặt mắt vào cái hình bóng ngay phía trước mắt mình - một người đàn ông già hơn nhưng gầy khẳng khiu - nhờ thế mà người này không hề sợ độ cao. Tấm áo chùng đỏ tía của người đàn ông già hơn bay xòa ra theo làn gió mạnh lúc nào cũng lởn vởn quanh đỉnh tháp. Và so với đám đông bên dưới, trông con người này thật không hơn một con dơi chập chờn màu đỏ tía đang chấp chới di chuyển về đỉnh chóp Kim Tự tháp.
"Pháp sư Tối thượng đang làm gì vậy? Những kẻ đứng dưới nhìn lên thắc mắc. Chẳng phải học trò của ngài đang chạy theo ngài, cố đuổi theo cho kịp đấy sao?"
"Học trò, Alther Mella, giờ sắp bắt kịp được thày mình là DomDaniel trong gang tấc. DomDaniel đã tới được chóp của Kim Tự tháp, một khoảng vuông nhỏ bằng vàng là khảm những biểu tượng bằng bạc để yểm bùa cho Tháp Pháp sư. DomDaniel đứng thẳng dậy, áo chùng dày đỏ tía của hắn bay dạt ra sau lưng, dải thắt lưng Pháp sư Tối thượng bằng vàng và bạch kim lóa lên dưới nắng mặt trời. Hắn thách đứa học trò của mình dám đến gần hơn
"Alther Mella biết rằng mình không còn cách nào khác. Bằng một cú quăng người dũng cảm và đáng sợ, anh lao về phía thầy mình, và thật ngạc nhiên, anh tóm được hắn. DomDaniel bị hất ngã nhào, người học trò chồm lên trên người hắn, chộp được mặt chiếc bùa hộ mạng Akhu bằng đá màu xanh biếc mà DomDaniel đeo quanh cổ trên một sợi dây bạc dày.
"Xa tuốt bên dưới, trong sân Tháp Pháp sư, mọi người há hốc miệng không tin nổi khi họ nheo mắt nhìn chăm chú vào quầng sáng của Kim Tự tháp vàng và ngó học trò vật lộn với thầy. Hai người cùng cố giữ thăng bằng trên các bệ nhỏ xíu, lăn tới lộn lui trong lúc Pháp sư Tối thượng cố thoát khỏi cú nắm của bùa hộ mạng Akhu của Alther Mella.
"DomDaniel xoáy vào Alther Mella một tia nhìn ác nghiệt, đôi mắt màu xanh lá cây đậm của hắn quắc lên cuồng nộ. Đôi mắt xanh lá cây rựa của Alther thản nhiên đón nhận luồng khí chết chóc, đầy dã tâm ấy, và anh cảm thấy bùa hộ mạng Akhu lỏng ra. Anh giật mạnh, sợi dây đứt tung thành hàng trăm mảnh, và bùa hộ mạng vung vẩy trong nắm tay anh.
"Lấy đi," DomDaniel gầm vang " Nhưng tao sẽ quay lại lấy nó. Tao sẽ quay lại cùng với đứa con thứ bảy của đứa con thứ bảy."
"Một tiếng thét xé trời vọng lên từ bên dưới khi đám đông thấy Pháp sư Tối thượng của mình phóng khỏi đỉnh Kim Tự tháp và bổ nhào khỏi tháp. Áo chùng của hắn xòe rộng ra như một đôi cánh hoành tráng, nhưng cũng không làm chậm lại được cú rôi dài xuống đất.
"Và thế là hắn tiêu đời.
"Ở trên đỉnh Kim Tự tháp, anh học trò nắm chặt bùa hộ mạng Akhu và sững sờ trước những gì mình trông thấy - Thầy của anh đã chìm vào lòng đất.
"Đám đông bu quanh vạt đất cháy xém, đánh dấu điểm DomDaniel tiếp đất. Mỗi người thấy một thứ khác nhau. Người thì bảo hắn đã biến thành một con dơi và bay mất. Người khác lại trông thấy một con ngựa đen xuất hiện và phi nước đại vào cánh rừng. Và cũng có người quả quyết là đã tận mắt trông thấy DomDaniel biến thành một con rắn và trườn xuống một tảng đá. Nhưng không ai trông thấy sự thật điều mà Alther đã thấy.
"Alther Mella vội trở xuống Kim Tự tháp, nhắm chặt mắt để khỏi phải trông thấy cái khoảng cách chóng mặt dưới chân. Anh chỉ mở mắt khi đã chui qua một cửa sập nhỏ vào nơi an toàn của thư viện, nằm lọt thỏm bên trong Kim Tự tháp vàng. Và rồi, với nỗi kinh hoàng, anh thấy cái điều xảy ra. Chiếc áo thụng pháp sư tập sự màu xanh lá cây bằng len của anh đã thay đổi thành một chiếc áo lụa màu đỏ sậm. Sợi dây thắt lưng màu da đơn sơ anh đang thắt ngang áo chèn bỗng trở nên nặng trông thấy, giờ đây nó đã bằng vàng, có khảm nhưng cổ tự Runes bằng bạch kim, với những lá bùa bảo vệ và mang lại quyền lực cho vị Pháp sư Tối thượng - giờ đây đã chính là Alther đang sững sờ hết cả người.
"Alther nhìn chăm chăm vào cái bùa hộ mạng mà anh nắm trong bàn tay run rẩy của mình. Đó là một viên đá tròn nhò, màu da trời xanh biếc với những đường vân bằng àng nằng nặng trong lòng bàn tay anh, gắn với một dải băng bằng vàng kẹp ở đầu viên đá, tạo thành một cái móc. Từ cái móc này lủng lẳng một sợi dây bằng bạc đã đứt, đó là lúc nãy Alther giật cái bùa hộ mạng Akhu ra khỏi sợi dây.
"Sau một hồi suy nghĩ, Alther cúi xuống và tháo một sợi dây da từ ủng của mình ra. Anh cột bùa hộ mạng Akhu vào đó, và như tất cả mọi Pháp sư Tối thượng khác đã làm trước đó, anh đeo nó vào cổ. Rồi, với mái tóc nâu mảnh còn rối bù sau cuộc vật lộn, mặt mày anh tái xanh và lo lắng, đôi mắt xanh lá cây mở lớn đầy kinh sợ, Alther làm một cuộc hành trình dài xuống tháp để đối mặt với đám đông đang ồn ào chờ đợi bên ngoài.
"Khi Alther loạng choạng bước ra khỏi cánh cửa đôi bảo vệ tháp bằng bạc đồ sộ và chắc chắn, một tiếng ồ lên sửng sốt chào đón anh. Nhưng rồi không ai nói thêm tiếng nào, bởi vì chẳng ai lại đi tranh cãi trước sự hiện diện của một Pháp sư Tối thượng mới. Dẫu thế, giữa đám đông đang lẳng lặng giải tán, một giọng nói vang lên:
"Vì mi chiếm nó, nên mi sẽ mất nó"
"Alther thở dài. Anh biết đấy là sự thật.
"Lúc anh lầm lũi một mình trở vào Tháp để bắt đầu công việc tẩy uế âm khí của DomDaniel, thì trong một căn phòng nhỏ cách đó không xa lắm, một cậu bé chào đời trong một gia đình pháp sư nghèo.
"Nó là đứa con thứ bảy, và tên nó là Silas Heap"
o O o
Một bầu im lặng bao trùm lên ngọn lửa trong khi ngài Alther chậm rãi lấy lại hình dạng cũ của mình. Silas rùng mình. Trước đây ông chưa bao giờ nghe kể câu chuyện đó như thế cả.
"Thật kinh khủng, ngài Alther." Silas thì thào, giọng khản đặc. Tôi không biết. Làm.. làm sao Mẹ Phù thủy biết nhiều thế?"
"Bà đã có trong đám đông ấy và chứng kiến." ngài Alther đáp " Sau ngày hôm đó bà đã tới chúc mừng ta trở thành Pháp sư Tối thượng, và ta kể cho bà nghe phần câu chuyện mà ta được chứng kiến. Ai có sự thật nào muốn cho mọi người cùng biết thì cứ việc đến mà kể cho Mẹ Phù thủy. Bà sẽ kể cho tất cả mọi người cùng nghe. Dĩ nhiên, họ có tin hay không lại là chuyện khác"
Jenna nghĩ thật lung"
"Nhưng mà, cụ Alther, sao cụ lại đuổi theo DomDaniel?"
"À, hỏi hay đấy. Ta không nói cho Mẹ Phù thủy biết điều đó. Có những vấn đề Hắc ám không nên nói ra. Nhưng Công chúa phải biết, vì vậy ta sẽ kể cho cô nghe. Cô biết đấy, sáng hôm ấy, giống như mọi buổi sáng, ta đang dọn dẹp thư viện Kim Tự táp. Một trong những bổn phận của học trò là giữ cho thư viện được gọn ghẽ, và ta làm bổn phận của mình một cách nghiêm túc, cho dù là để phục vụ một ông thầy khó chịu như vậy. Vào buổi sáng hôm ấy, ta tìm thấy một câu thần chú lạ, được viết bằng chữ viết tay của DomDaniel, kẹp trong một quyển sách. Trước kia, ta đã từng trông thấy một cái nằm loanh quanh đâu đó và không sao đọc được chữ viết, nhưng khi nghiên cứu đến cái này, thì một ý tưởng nảy ra trong ta. Ta cầm câu thần chú giơ lên tấm gương soi và phát hiện ra mình đúng: nó được viết theo kiểu phản chiếu. Rồi ta bỗng có linh cảm xấu về điều đó, bởi vì ta biết chắc chắn đây là một câu Thần chú Ngược, sử dụng pháp thuật của phái Hắc ám - hay của Phía kia, như ta thích gọi thế - bởi vì Phía kia không phải lúc nào cũng sử dụng Pháp thuật Hắc ám. Vả lại, ta cần phải biết sự thật về DomDaniel và phải biết hắn đang làm gì, vì thế ta quyết định liều mạng đọc câu thần chú đó. Ta vừa mới bắt đầu thì một chuyện khủng khiếp xảy ra."
"Chuyện gì vậy?" Jenna thì thầm.
"Một Bóng ma xuất hiện sau lưng ta. Ừm, ít nhất là ta đã trông thấy nó trong gương, nhưng khi ta quay lại thì nó không còn ở đó nữa. Nhưng ta vẫn cảm thấy nó. Ta cảm thấy nó đặt tay lên vai ta, và rồi... ta nghe nó nói. Ta nghe được cái giọng trống rỗng đó nói với ta. Nó bảo ta rằng thời đại của ta đã đến. Rằng nó đã chọn lựa ta đúng như đã sắp đặt"
Ngài Alther rùng mình vì hồi ức đó và bất giác giơ bàn tay lên vai trái như Bóng ma từng làm. Cái vai vẫn còn đau và lạnh buốt kể từ sáng hôm đó.
Tất cả mọi người cũng rùng mình và ngồi xích lại, gần đống lửa hơn.
"Ta bảo với Bóng ma là ta chưa sẵn sàng. Chưa đâu. Các vị biết đấy, ta hiểu Phía kia đủ rõ để biết rằng ta tuyệt đối không bao giờ được từ chối chúng. Nhưng chúng thì sẵn sàng đợi. Thời gian không là gì đối với chúng cả. Chúng không làm gì khác ngoài việc đợi. Bóng ma bảo với ta là nó sẽ trở lại tìm ta vào ngày hôm sau, và rằng lúc đó ta nên sẵn sàng thì hơn. Rồi nó tan biến đi. Sau khi nó đi rồi, ta cố đọc những từ Ngược đó, và thấy rằng DomDaniel đã dâng nộp ta như một phần của cuộc mặc cả với Phía Kia, để ta bị bắt đi vào thời điểm đọc Câu Thần chú. Và thế là ta biết chắc hắn đang sử dụng Pháp thuật Ngược - là một thứ hình ảnh phản chiếu của Pháp thuật; là cái thứ vắt kiệt người ta ra - và ta biết mình đã sập bẫy hắn."
Ngọn lửa trên bãi cát bắt đầu tắt dần, và mọi người ngồi cụm lại xung quanh, sát vào nhau trong ánh sáng đang lụi tàn trong lúc ngài Alther kể tiếp câu chuyện của mình.
"Thình lình DomDaniel bước vào và trông thấy ta đang đọc Câu Thần chú; thấy ta vẫn còn ở đó - không Bị Bắt Đi. Hắn biết kế hoạch của mình đã bại lộ và thế là Hắn bỏ chạy. Hắn hấp tấp chạy lên cầu thang thư viện như một con nhện, hắn chạy dọc theo nóc những kệ sách và ép mình chui qua một ô cửa sập trên trần nhà dẫn ra ngoài Kim Tự tháp. Hắn cười nhạo ta và thách thức ta đuổi theo hắn, nếu ta dám. Các vị biết đấy, hắn biết là ta sợ độ cao. Nhưng ta không còn cách nào khác ngoài việc đuổi theo hắn. Và ta đã đuổi theo.
Mọi người im lặng. Từ trước đến giờ không ai, kể cả bà Marcia, từng nghe đầy đủ câu chuyện về Bóng ma.
Jenna phá vỡ sự im lặng đó:
"Khủng khiếp thật." cô bé run rẩy. "Bóng ma có trở lại tìm cụ không, cụ Alther?"
"Không, thưa Công chúa. Có người trợ giúp, ta đã phát minh ra Thuốc Kháng bùa. Sau đó nó mất công dụng."
Ngài Alther ngồi trầm tư mất một lúc, rồi nói:
"Ta chỉ muốn tất cả các vị biết rằng ta không hề tự hào về những gì ta đã làm trên đỉnh Kim Tự tháp - mặc dù ta không hề đẩy DomDaniel khỏi tháp. Các vị biết đấy, điều kinh khủng đối với một học trò là hất cẳng thầy mình."
"Nhưng cụ buộc phải làm thế, phải không cụ Alther? Phải không ạ?" Jenna nói.
"Phải," ngài Alther nói lặng lẽ. "Và chúng ta sẽ phải làm điều đó lần nữa."
"Chúng ta sẽ làm điều đó lần nữa vào đêm nay." Bà Marcia tuyên bố. "Tôi sẽ quay trở về và quăng tên quỷ đó ra khỏi tháp. Rồi hắn sẽ phải học được bài học là đừng có dây với Pháp sư Tối thượng."
Rồi bà cương quyết đứng lên, quấn mạnh cái áo chùng đỏ tía quanh người, sẵn sàng ra đi.
Ngài Alther phóng vọt lên không và đặt bàn tay ma lên cánh tay bà Marcia"
"Không, không, Marcia."
"Nhưng, thưa ngài Alther..." Bà Marcia phản đối.
"Marcia, không còn pháp sư nào ở lại tháp để bảo vệ cô đâu, và ta nghe nói cô đã trao bùa Hộ vệ của cô cho Sally Mullin rồi. Ta van cô đừng trở lại. Như vậy quá nguy hiểm. Cô phải đưa Công chúa tới chốn an toàn. Và giữ cho Công chúa được an toàn. Ta sẽ trở lại Lâu đài và làm những gì ta có thể."
Bà Marcia ngồi phịch trở lại bãi cát. Bà biết ngài Alther nói đúng. Những đốm lửa cuối cùng cũng kêu xèo xèo khi những bông tuyết lớn, ướt át bắt đầu rơi và màn đêm sập xuống. Ngài Alther chống cây cần câu ma của mình xuống cát và trôi lờ phờ bên trên Rạch Nước Sâu. Ngài đảo mắt khắp đầm lầy trải dài ra phía tít xa. Phong cảnh thật thanh bình dưới ánh trăng, với những bãi lầy mênh mông phủ đầy tuyết và điểm xuyết những cù lao nhỏ đó đây xa đến ngút ngát tầm mắt ngài.
"Xuồng," ngài Alther vừa nói vừa trôi trở lại. "Khi ta còn nhỏ thì đó là phương tiện đi lại của cư dân đầm lầy. Và đó là thứ mà các vị cũng sẽ phải cần đến.'
"Anh có thể làm được việc đó đấy, Silas." Bà Marcia nói rầu rĩ. "Tôi mệt bã cả người rồi, không thể loay hoay với thuyền bè được nữa."
Silas đứng lên.
"Đi nào, Nicko." Ông nói. "Chúng ta sẽ đi và hô biến thuyền Muriel thành vài chiếc xuồng."
Thuyền Muriel vẫn kiên nhận nổi dập dìu trên Rạch Nước Sâu, ngay khúc quanh, từ sông nhìn vào không thấy được. Nicko não cả lòng khi thấy con thuyền trung thành của họ ra đi, nhưng nó biết Luật pháp luật, và vì vậy nó cũng biết rõ rằng trong chuyện bùa chú, vấn đề không phải là tạo ra hay là phá hủy đi. Thuyền Muriel không thật sự mất đi, mà Nicko hy vọng nó sẽ sắp xếp lại thành những chiếc xuồng nhỏ xinh xắn.
"Con sẽ có một chiếc xuồng nhanh chứ ba?" Nicko hỏi khi Silas nhìn trừng trừng vào thuyền Muriel, cố nghĩ đến một câu niệm chú thích hợp.
"Ba không biết làm cho "nhanh" đâu, Nicko. Chỉ cần nó nổi được là ba đã sung sướng lắm rồi. Nào, yên cho ba suy nghĩ. Ba tính là mỗi người là một chiếc xuồng là tốt. Được rồi. Biến thành Năm! Ồ, khỉ thật!"
Năm chiếc thuyền Muriel nhỏ xíu nhấp nhô bập bềnh trước mặt họ.
"Ba". Nicko phàn nàn. "Ba làm không đúng rồi."
"Chờ chút, Nicko. Ba đang nghĩ. Đó là.. Xuồng Mới!"
"Ba!"
Một chiếc xuồng bự thù lù đậu chen vô giữa hai bờ rạch.
"Hừm, phải tính toán cho hợp lý," Silas lẩm bẩm một mình.
"Sao ba không nói chỉ cần năm chiếc xuồng hả ba?' Nicko đề nghị.
"Ý hay đó, Nicko. Chúng ta sẽ tận dụng tài pháp của con Tôi chọn vài chiếc chiếc xuồng cho năm người sử dụng"
Câu niệm kêu xèo xèo trước khi có hiệu nghiệm, và cuối cùng Silas đành bằng lòng với mỗi chiếc xuống và một đống tạp nham những sức gỗ màu căn đầy thông của thuyền Muriel
"Chỉ có hai chiếc thôi sao, ba?" Nicko cằn nhằn, thất vọng vì không có được riêng một chiếc xuồng.
"Đành thế thôi," Silas nói "Niệm tới hơn ba lần thì phải yếu đi là cái chắc."
Thật ra, Silas rất hài lòng, vì rất có khả năng ông đã chẳng biến được chiếc xuồng nào cả.
o O o
Chẳng bao lau sau Jenna, Nicko và con trai 412 đã yên vị trong cái mà Nicko đặt tên là xuồng Muriel Một, và Silas cùng bà Marcia chen chúc nhau trong chiếc Muriel Hai. Silas nhất quyết đòi ngồi đằng trước, bởi vì "Tôi biết đường, cô Marcia. Vậy mới đúng."
Bà Marcia khịt mũi hồ nghe, nhưng bà quá mệt để mà cãi cọ.
"Nào, Maxie," Silas bảo con chó săn nói "Đi ra ngồi với Nicko"
Nhưng Maxie có ý kiến khác. Mục đích trọn đời của Maxie là ở bên chủ nhân của mình, và nó sẽ phải ở bên chủ nhận. Nó phóng lên đùi Silas, và chiếc xuồng chòng chành một cách nguy hiểm.
"Anh không điều khiển được con vật đó sao?" Bà Marcia gắt gỏng, bà hoảng sợ khit hấy một lần nữa mình lại cực kỳ sát mí nước.
"Đương nhiên là được. Nó làm chính xác những gì tôi bảo nó, phải không Maxie?"
Nicko phì ra một tiếng.
"Ngồi đằng sau, Maxie," Silas bảo con chó săn sói một cách nghiêm khắc. Với bộ dạng tiu nghỉu, Maxie phóng vọt qua bà Marcia, ra phía sau xuồng, ngồi xuống ngay sau lưng bà.
"Nó không được ngồi sau tôi' bà Marcia kêu lên.
"Ồ, nó không thể ngồi kế bên tôi. Tôi cần phải tập trung vào xem chúng ta đi đâu." Silas bảo bà.
"Đến lúc quý vị phải đi mau cho," ngài Alther giục giả, lộ vẻ lo lắng."Trước khi tuyết rơi thực sự. Ước gì ta cùng đi được với mọi người."
Ngài Alther bay vọt lên và thấy họ khởi hành, mái chèo khua dọc theo Rạch Nước sâu, giờ thủy triều đang lên chầm chậm và đưa họ vô sâu trong Đầm Cỏ Thỏ, Chiếc xuồng của Jenna, Nicko và Con trai 412 dẫn đầu, với Silas, bà Marcia và Maxie theo sau.
Maxie ngồi chóc ngóc đằng sau bà Marcia và phì phò phấn khích phà hơi thở chó vào gáy bà. Nó hít hà những mùi vị mới lạ của vùng đầm lầy và lắng nghe những âm thanh lạo xạo của hằng hà sa số loài vật nhỏ khi chúng cuống quít chạy trốn khỏi đoàn xuồng. Thỉnh thoảng nỗi phấn khích bao trùm lên nó và nó hạnh phúc nhiễu nước dãi lên tóc bà Marcia.
Không lâu sau, Jenna đã tiến tới một con kênh hẹp rẽ khỏi Rạch. Cô bé dừng lại.
"Mình đi tiếp ở đây hả ba?" Cô bé quay lại gọi Silas.
Silas coi bộ lúng túng. Ông không nhớ một chút xíu nào cả. Ngay khi ông đang phân vân không biết trả lời "ừ" hay "không" thì luồng suy nghĩ của ông bị cắt đứt bởi tiếng thét thất thanh của Jenna.
Một bàn tay nhớt nhảy, rám bùn nâu với những ngón tay có màng và những móng vuốt nhọn hoắc từ dưới nước thò lên túm lấy đuôi chiếc xuồng của cô bé.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật