Chương 15
o-ror-i-cide (Danh từ): Hành động giết chị gái của một người.
Tôi đã lo sợ sẽ xảy ra việc này. Thực sự lo sợ.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Penelope cười hớn hở nhìn anh và bước vào đại sảnh. “Thật đáng yêu làm sao khi được gặp lại cậu, Blake. Tôi đảm bảo là cậu đang ngạc nhiên lắm!”
“Đúng, đúng thế, chị có thể nói thế.”
“Lẽ ra tôi đã tới sớm hơn…”
Sớm hơn?
“Nhưng xe ngựa của tôi gặp một tai nạn nhỏ, và nếu không có quý cô Dent đáng mến ở đây…”
Blake nhìn ra ngoài cửa và thấy Caroline.
Caroline ư?
“...Lẽ ra tôi đã bị mắc kẹt rồi. À, dĩ nhiên là tôi không biết rằng mình đã đến rất gần trang viên Seacrest, và như tôi đang nói đây, nếu không phải là nhờ Quý cô Dent…”
Anh lại nhìn về phía Caroline - người đang lắc đầu một cách điên cuồng với anh.
Quý cô Dent sao?
“...Người biết rằng tôi hẳn phải ngồi trên đống hành lý của mình ở vệ đường mất bao lâu, dù chỉ cách điểm đến có vài phút.” Penelope ngừng lại để thở và tươi cười với anh. “Sự trớ trêu này có lấy nổi mạng cậu không?”
“Đấy chẳng phải điều duy nhất,” Blake lẩm bẩm.
Penelope kiễng chân và hôn vào má anh. “Cậu vẫn chẳng thay đổi tí gì, em trai thân mến. Chẳng hài hước chút nào cả.”
“Em chắc chắn là có khiếu hài hước một cách hoàn hảo,” anh đáp, đầy tự vệ. “Chỉ đơn giản là em không quen bị bất ngờ... có thể nói là hoàn toàn bất ngờ... bởi một vị khách bất ngờ. Và nếu chị đã kéo theo Quý cô...” À, khỉ thật! Penelope đã gọi nàng là gì nhỉ?
“Dent,” Caroline giúp đỡ đầy thiện chí. “Quý cô Dent.”
“À. Và chúng ta đã được giới thiệu sao?”
Chị gái anh gửi cho anh một ánh mắt giận dữ - hành động chẳng khiến anh ngạc nhiên dù chỉ một chút. Một quý ngài sẽ không được quên béng mất một quý cô, và Penelope đã cư xử rất khéo léo. “Cậu không nhớ sao?” cô ấy nói lớn. “Mùa thu năm ngoái ở vũ hội kết duyên. Quý cô Dent đã kể cho chị nghe mọi chuyện rồi.”
Vũ hội kết duyên quái quỷ gì thế? Caroline đã bịa ra chuyện cổ tích gì về anh vậy? “Dĩ nhiên,” anh nói trơn tru. “Nhưng dù sao thì em cũng chẳng nhớ ai đã giới thiệu bọn em. Đó có phải là anh họ của cô không nhỉ?”
“Không,” Caroline dùng giọng điệu ngọt ngào như mật để trả lời, “Đó là người dì vĩ đại của tôi. Dì Mumblethorpe. Chắc là ngài vẫn nhớ dì ấy?”
“À, đúng vậy!” anh đáp cởi mở, ra hiệu cho nàng bước vào đại sảnh. “Bà Mumblethorpe thật quyến rũ. Làm sao tôi lại quên được nhỉ? Một quý bà độc thân. Lần trước khi ăn tối cùng nhau, bà ấy đã chứng tỏ khả năng ca hát tuyệt vời của mình.”
Caroline bước hụt một bước. “Vâng,” nàng rít qua kẽ răng, bám vội vào khung cửa để không bị ngã, “Dì ấy đang có một chuyến đi tuyệt vời tới Thụy Sĩ.”
“Ừm, đúng thế. Bà ấy cũng nói với tôi chuyện đó rồi. Thực tế thì trước khi bà ấy kết thúc chuyến đi, tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã biết bà ấy thích chúng đến thế nào.”
Penelope lắng nghe cuộc trao đổi của họ với vẻ thích thú. “Em nên giới thiệu ta với dì của em, Quý cô Dent. Bà ấy có vẻ khá thú vị. Ta muốn được gặp bà ấy trong thời gian ở Bournemouth.”
“Chính xác thì chị định ở đây tới bao giờ?” Blake cắt ngang.
“Tôi e rằng mình không thể giới thiệu chị với dì Hortense được,” Caroline nói với Penelope. “Dì ấy thích tới Thuỵ Sĩ đến mức đã lên kế hoạch cho một hành trình khác.”
“Tới đâu?” Penelope hỏi.
“Đúng thế, tới đâu?” Blake lặp lại, thích thú với vẻ hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt Caroline khi nàng dò dẫm tìm một quốc gia phù hợp.
“Iceland,” nàng thốt lên.
“Iceland ư?” Penelope nói. “Thật kỳ lạ, ta chưa từng biết có ai đó từng đến Iceland.”
Caroline mỉm cười nhăn nhó và giải thích, “Dì ấy luôn có niềm đam mê bất tận với những hòn đảo.”
“Điều đó có thể giải thích cho,” giọng Blake khô khốc, “chuyến đi chơi gần đây nhất của bà ấy tới Thụy Sĩ.”
Caroline quay lưng về phía anh và nói với Penelope, “Chúng ta nên cân nhắc đến việc cử ai đó tới lấy đồ đạc của chị, thưa phu nhân!”
“Đúng thế, đúng thế,” Penelope lẩm bẩm, “Một chút nữa. Còn trước tiên, Blake, trước khi quên mất việc trả lời câu hỏi khá là thô lỗ của cậu, nói cho cậu biết là tôi tính ở lại đây khoảng một tuần, cũng có thể lâu hơn. Dĩ nhiên là nếu điều đó không làm phiền cậu.”
Blake liếc nhìn chị mình với vẻ hoài nghi thích thú, “Và từ khi nào mà sự đồng ý của em lại quyết định được hành động của chị thế?”
“Chưa bao giờ,” Penelope đáp với một cái nhún vai vô tư, “Nhưng tôi phải vờ lịch sự chút chứ, phải không?''
Chứng kiến cảnh chị em Blake tranh cãi, một cục ghen tị đầy tiếc nuối dâng lên trong cổ họng nàng. Rõ ràng là Blake đã bị chuyến viếng thăm không báo trước của chị gái làm bực bội, nhưng hiển nhiên là tình yêu anh dành cho cô ấy cũng không thể đong đếm được. Caroline chưa từng có được tình cảm trìu mến ruột thịt đó; trên thực tế, nàng cũng chưa bao giờ được chứng kiến tình cảm này trước hôm nay.
Trái tim nàng đau nhói vì khao khát khi nàng lắng nghe cuộc trao đổi của họ. Caroline muốn có ai đó trêu chọc nàng, có ai đó nắm tay nàng khi nàng sợ hãi hoặc bất an.
Trên hết, nàng muốn ai đó có thể yêu thương mình.
Caroline hít một hơi thật sâu khi nhận ra mình đã suýt khóc. “Thực sự thì tôi không nên ở đây,” nàng cất lời rồi tiến thẳng ra cửa. Thoát khỏi đây là điều trước nhất trong tâm trí nàng. Điều cuối cùng mà nàng muốn là thấy chính mình đang thổn thức ngay trước mặt Blake và Penelope trong sảnh trước của trang viên Seacrest.
“Nhưng em vẫn chưa dùng trà!” Penelope phản đối.
“Tôi thực sự không khát. Tôi... tôi… tôi phải về nhà. Mọi người đang chờ tôi.”
“Đúng thế, tôi chắc chắn rằng họ đang đợi cô đấy,” Blake dài giọng.
Caroline khựng lại ở bậc cầu thang trước nhà, tự hỏi mình sẽ đi đến nơi nào trên trái đất. “Tôi không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho mình.”
“Đúng thế, tôi đảm bảo là cô không muốn,” Blake lầm bầm.
“Blake yêu quý,” Penelope nói, “Tôi muốn cậu đưa Quý cô Dent về tận nhà.”
“Ý kiến không tồi,” anh đồng ý.
Caroline gật đầu đầy biết ơn. Nàng không thích phải đối mặt với những câu hỏi của anh lúc này cho lắm, nhưng đổi lại, nàng sẽ phải lang thang mà chẳng có nơi nào để đi. “Vâng, tôi đánh giá cao việc này.”
“Tốt lắm. Cô vừa nói rằng nhà cô cách đây không xa, đúng không?” Môi anh khẽ cong lên, Caroline ước gì nàng có thể biết được nụ cười của anh là mỉa mai hay giận dữ điên cuồng.
“Đúng thế,” nàng đáp lời. “Không xa chút nào!”
“Vậy tôi cho là chúng ta có thể đi bộ.”
“Vâng, như thế có lẽ là thuận tiện nhất.”
“Vậy ta sẽ chờ ở đây,” Penelope xen vào. “Ta xin lỗi vì không thể tiễn em về nhà, nhưng ta quá mệt mỏi sau chuyến đi vừa rồi. Gặp em thật sự rất thú vị, Quý cô Dent. Ôi! Nhưng ta thậm chí còn chẳng biết tên em nữa.”
“Chị có thể gọi em là Caroline.”
Blake bắn cho nàng một cái nhìn kỳ lạ, có chút kinh ngạc và tò mò khi nàng không sử dụng thêm bí danh nào khác.
“Nếu như em là Caroline,” Penelope trả lời, “Vậy thì ta là Penelope.” Cô ấy siết chặt tay Caroline một cách trìu mến. “Ta có cảm giác rằng chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt.”
Caroline không chắc lắm, nhưng nghĩ mình đã nghe thấy Blake lẩm bẩm, “Chúa phù hộ cho tôi.” Sau đó họ mỉm cười với Penelope và rời khỏi căn nhà.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Caroline thì thầm.
“Xuống địa ngục,” anh rít lên trả lời, liếc qua vai để chắc chắn rằng họ đã ra khỏi tầm nghe của ngôi nhà, kể cả khi biết mình đã đóng cánh cửa lại phía sau. “Em có phiền nếu kể cho anh nghe chuyện quái quỷ gì đang diễn ra không?”
“Đó không phải lỗi của em,” nàng đáp nhanh, bước theo anh.
“Sao anh lại thấy có chút khó khăn khi chấp nhận lời tuyên bố này nhỉ?”
“Blake!” nàng buột miệng, kéo mạnh cánh tay để bắt anh dừng lại. “Anh đang nghĩ gì thế, rằng em đã gửi cho chị gái anh một vài lời nhắn và mời chị ấy đến thăm anh ư? Em còn không biết chị ấy là ai. Em thậm chí còn không biết anh có một người chị gái, và chị ấy lẽ ra sẽ không thấy em nếu em không giẫm vào cái cành cây chết tiệt đó.”
Blake thở dài, bắt đầu nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Đó là một tai nạn cực kỳ lớn, vĩ đại, khổng lồ đến bực bội và phiền phức. Chúng dường như dã rải rác khắp cuộc đời anh trong suốt mấy ngày nay. “Giờ anh nên làm cái chết tiệt gì với em đây?”
“Em không biết. Em chắc chắn là không thể ở lại khi chị gái anh ở đó. Chính anh đã nói với em rằng gia đình anh không biết gì về công việc của anh ở Bộ Chiến tranh. Em đảm bảo Penelope cũng nằm trong số đó?” Trước cái gật đầu cộc lốc của Blake, nàng thêm vào, “Nếu phát hiện ra em vẫn đang ở trang viên Seacrest, chị ấy chắc chắn sẽ tìm hiểu về những hoạt động bí mật của anh.”
Blake thấp giọng chửi thề.
“Em không chấp nhận việc anh giữ bí mật với gia đình,” Caroline nói, “Nhưng em tôn trọng những mong muốn của anh. Penelope là một phu nhân đáng mến. Em không muốn chị ấy phải lo lắng về anh. Điều đó sẽ khiến cả anh và chị ấy đều buồn.”
Blake nhìn nàng chăm chú mà chẳng thể nói được gì. Trong tất cả những lý do mà Caroline không nên để chị gái anh biết rằng nàng đang sống tại trang viên Seacrest, nàng đã chọn ra lý do không ích kỷ duy nhất. Nàng có thể nói là nàng lo lắng cho danh tiếng của mình hay sợ Penelope có thể sẽ trả nàng về cho Oliver. Nhưng không, nàng chẳng hề lo lắng đến chúng; nàng chỉ sợ rằng những hành động của mình có thể khiến anh bị tổn thương.
Anh nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy lúng túng trước sự hiện diện của nàng. Caroline quan sát vẻ mặt anh, rõ ràng là chờ đợi một lời đáp, còn anh thì chẳng biết phải nói gì. Cuối cùng, sau khi nàng giục anh bằng cách hỏi, “Blake?” anh mới trả lời, “Em thật chu đáo, Caroline.”
Nàng chớp mắt ngạc nhiên. “Ồ!”
“Ồ?” anh lặp lại, hơi hếch cằm về phía nàng vẻ nghi ngờ.
“Ồ... Ờ... Ờ...” nàng mỉm cười yếu ớt. ''Em cứ nghĩ anh lại muốn quát em cơ.”
“Anh cũng đã nghĩ thế,” anh nói, giọng cũng đầy ngạc nhiên như nàng.
“Ôi!” Sau đó nàng kiềm chế được chính mình và nói “Xin lỗi!”
“Gạt 'Ồ' sang một bên đi, giờ phải nghĩ xem chúng ta nên làm gì với em đây.”
“Em không cho là anh có một chòi săn ở đâu đó quanh đây?”
Anh lắc đầu. “Anh không có chỗ nào như thế trong địa bàn mà em có thể trốn. Anh cho là mình có thể đặt em vào một cỗ xe đến London.”
''Không!” Caroline đáp. Nàng nhăn mặt, có chút xấu hổ với vẻ gay gắt trong câu trả lời. “Em thực sự không thể đến London.”
“Tại sao không?”
Nàng cau mày. Đó là một câu hỏi hợp lý, nhưng nàng sẽ không nói cho anh biết rằng nàng sẽ nhớ anh. Cuối cùng nàng đành nói, “Chị gái anh sẽ muốn gặp lại em. Em chắc chắn là chị ấy sẽ yêu cầu sự có mặt của em.”
“Thực là một lý lẽ xảo quyệt, xét đến việc em chẳng có lấy một căn nhà để chị ấy gửi lời mời tới.”
“Vâng, nhưng chị ấy không biết điều đó. Chị ấy chắc chắn sẽ hỏi anh về nơi em ở. Và rồi anh sẽ nói gì?”
“Anh luôn có thể nói rằng em đã đi London. Nói chung, sự thật luôn là lựa chọn tốt nhất.”
“Điều đó không đáng yêu lắm nhỉ?” nàng nói với vẻ mỉa mai thấy rõ. “Với sự may mắn của em thì chị ấy sẽ quay lại và tiến thẳng tới London để tìm em cho xem.”
Blake buông một tiếng thở dài giận dữ. “Đúng thế, chị gái anh đủ bướng bỉnh để làm thế.”
“Em nghĩ cái tính này đã ăn sâu vào máu của cả gia đình anh rồi.”
Anh chỉ bật cười. “Đúng thế đó, em yêu, nhưng nhà Ravenscroft bọn anh không thể sánh với nhà Trent khi nói về những cái đầu thích lừa phỉnh đâu.”
Caroline càu nhàu, nhưng không cãi cọ với anh vì nàng biết anh đúng. Cuối cùng thì hoàn toàn cáu kỉnh với nụ cười tự mãn của anh, nàng liền nói, “Chúng ta có thể tranh luận về những điểm xấu của riêng từng người nếu muốn, nhưng nó không giải quyết được vấn đề trước mắt. Em nên đi đâu bây giờ?”
“Anh nghĩ em sẽ phải quay lại trang viên Seacrest. Anh biết mình không thể nghĩ ra nổi một giải pháp thay thế hợp lý. Em có thể không?”
“Nhưng Penelope vẫn ở đấy!”
“Em sẽ phải trốn đâu đó. Chẳng còn cách nào khác.”
“Ôi, Chúa lòng lành,” nàng lẩm bẩm. “Thật là một thảm họa. Một thảm họa khủng khiếp!”
“Caroline, về điểm này thì chúng ta có sự ăn ý hoàn hảo.”
“Người hầu trong nhà sẽ giữ bí mật chứ?”
“Anh nghĩ rằng họ sẽ phải như thế thôi. Họ đều biết em. Thật tốt khi chỉ có ba người hầu... Ôi Chúa ơi!”
“Sao?”
“Những người hầu. Họ vẫn chưa biết rằng mình được phép đề cập đến em với Penelope.”
Caroline tái mặt.
“Đứng yên đấy. Đừng có nhúc nhích dù chỉ một phân. Anh sẽ quay lại ngay.”
Blake chạy thục mạng, nhưng anh chỉ chạy được khoảng mười mét thì một thảm họa tiềm tàng khác đã nảy ra trong tâm trí Caroline.
“Blake!” nàng hét lên. “Chờ đã!”
Anh giảm tốc độ và quay lại.
“Anh không thể đi về từ hướng cửa trước. Nếu thấy anh, Penelope sẽ thắc mắc tại sao anh có thể đưa em về nhà nhanh đến thế.”
Anh chửi thề. “Anh phải dùng cửa hông sao? Anh đảm bảo là em rất quen thuộc với chuyện này.”
Caroline bắn cho anh cái nhìn khó chịu. Anh thừa biết là nàng đã dùng lối phụ để trốn thoát.
“Em cũng có thể đi cùng anh luôn,” Blake nói. “Chúng ta sẽ để em đi qua lối cửa phụ và nghĩ xem nên gì tiếp theo.”
“Nói cách khác thì anh hẳn là muốn em phải tiếp tục chờ trong phòng tắm của anh chứ gì?”
Anh cười toe toét. “Anh không lên kế hoạch xa đến vậy đâu, nhưng vì em đã đề cập đến chuyện này nên đúng thế, đó quả là một ý kiến xuất sắc.”
Về điểm này, Caroline quyết định rằng miệng nàng thực sự là thảm họa. Thật may mắn là trước khi nàng có thể đề nghị thêm nhiều ý kiến tồi tệ hơn, Blake đã nắm lấy tay nàng và bắt đầu chạy, kéo theo nàng phía sau. Họ men theo vòng ngoài dinh thự của anh cho đến khi nấp vào giữa những tán cây đối diện với lối vào cửa phụ.
“Chúng ta sẽ phải chạy để tránh bị bắt gặp,” Blake nói.
“Anh nghĩ gì đến khả năng chị ấy đứng bên hông nhà?”
“Rất nhỏ. Chúng ta đã để chị ấy ở lại phòng khách phía trước, và nếu có di chuyển, thì rất có thể là chị ấy sẽ lên lầu và kiếm một cái phòng ngủ.”
Caroline thở hổn hển. “Nếu chị thấy phát hiện ra em thì sao? Quần áo của em đều ở đây hết. Em chỉ có ba bộ váy, nhưng chúng hiển nhiên không phải của anh.”
Blake lại chửi thề.
Nàng nhướng mày. “Anh biết không, em bắt đầu thấy anh chửi thề khá thoải mái rồi đó. Nếu anh không làm thế thì có vẻ như cuộc sống mới bất thường đấy.”
“Em là một phụ nữ kỳ lạ,” Blake kéo mạnh tay nàng, và trước khi nhận ra chuyện gì đang diễn ra, Caroline đã thấy mình ngã sõng soài trên bãi cỏ, tâm trí nàng bắt đầu vang lên một loạt những lời cầu nguyện rằng Penelope sẽ không trông thấy họ. Nàng chưa bao giờ là tín đồ của bất kỳ tôn giáo đặc biệt nào, nhưng dường như đây chính là thời điểm khá tốt để phát huy bản tính sùng đạo.
Họ luồn qua cửa phụ vào trong với tâm trạng nề khi đổ bộ lên cầu thang.
“Em,” Blake nói. “Lên phòng tắm trước. Anh sẽ đi tìm người hầu.”
Caroline gật đầu rồi chạy ù lên cầu thang và lặng lẽ chui vào phòng tắm của anh. Nàng nhìn quanh với vẻ thất vọng rõ rệt. Có Chúa mới biết nàng sẽ phải mắc kẹt ở chỗ này bao lâu. “Chà,” nàng nói to, “còn có thể tồi tệ hơn cơ đấy.”
~*~
Ba tiếng sau, Caroline phát hiện ra rằng cách duy nhất để giảm bớt nỗi nhàm chán trong phòng tắm chính là tiêu khiển bản thân bằng cách liệt kê tất cả những tình huống còn tồi tệ hơn tình trạng của nàng hiện tại.
Điều này không dễ dàng cho lắm.
Nàng lập tức bác bỏ toàn bộ những giả định kỳ quặc như việc mình sẽ bị chà đạp bởi một con bò có hai đầu, thay vào đó, nàng tập trung cho những tình huống thực tế hơn.
“Anh ấy có thể có một cái phòng tắm nhỏ tí xíu,” nàng noi với bóng mình trong gương. “Hoặc có thể bẩn kinh lên được. Hoặc… hoặc... hoặc... anh ấy cũng có thể quên mất việc mang thức ăn cho mình.”
Môi nàng vặn xoắn thành một đường cáu kỉnh. Gã đàn ông chết tiệt đó đã từng quên không cho nàng ăn!
“Căn phòng có thể còn chẳng có cửa sổ,” nàng lại thử tiếp rồi liếc lên nhìn ô cửa kính. Sau đó nhăn mặt. Ai đó cần phải có tính cách cực kỳ lạc quan mới có thể gọi cái miếng kính nhỏ xíu kia là cửa sổ.
“Anh ấy có thể sẽ nuôi vật cưng là một chú nhím chẳng hạn,” nàng nói, “và nhốt nó trong này.”
“Trường hợp đó hơi khó xảy ra,” một giọng đàn ông vang lên, “nhưng không phải là không thể.”
Caroline nhìn thấy Blake ở ngưỡng cửa. “Anh đã ở đâu vậy?” nàng rít lên. “Em chết đói rồi đây này.”
Anh ném cho nàng một chiếc bánh nướng.
“Ngài thật quá tốt bụng,” nàng lẩm bẩm. “Đây là món chính hay chỉ là khai vị thế?”
“Đừng lo, em sẽ được ăn uống đầy đủ. Anh nghĩ Perriwick sẽ hồi hộp lắm khi được thông báo về nơi em đang trốn. Anh cho là ông ta và bà Mickle đang chuẩn bị cả một bữa tiệc trong khi chúng ta đang nói chuyện ở đây đấy.”
“Rõ ràng là Perriwick tốt bụng hơn anh nhiều!”
Anh nhún vai. “Chẳng có gì phải nghi ngờ cả!”
“Anh có ngăn được tất cả người hầu trước khi họ kịp nhắc đến em với Penelope không?”
“Có. Chúng ta an toàn rồi, không phải lo sợ gì nữa. Anh cũng đã lấy được đồ đạc của em và mang chúng vào phòng anh rồi.”
“Em sẽ không ở trong phòng anh!” nàng nói, hơi cáu kỉnh.
“Anh chưa từng nói là em sẽ ở lại phòng anh. Em chắn là sẽ được thoải mái ở lại trong phòng tắm. Anh sẽ tìm cho em một ít chăn gối. Với chút khéo léo, chúng ta có thể biến chỗ này trở thành nơi ở khá thoải mái.”
Đôi mắt nàng nheo lại một cách nguy hiểm. “Anh đang thích thú với chuyện này, đúng không?”
“Anh đảm bảo với em là chỉ một chút thôi.”
“Penelope có hỏi gì sau khi em rời đi không?”
“Thật ra là có. Chị ấy viết cho em một bức thư và mời em ghé thăm vào chiều mai.” Anh cho tay vào túi để lôi ra một chiếc phong bì nhỏ và đưa nó cho nàng.
“Đây hẳn là một khoản hời,” Caroline càu nhàu.
“Anh sẽ không phàn nàn nếu anh là em. Ít nhất thì nó cũng có nghĩa là em có thể thoát khỏi phòng tắm.”
Caroline nhìn anh chằm chằm, thực sự cảm thấy khó chịu với nụ cười của anh. Nàng đứng dậy và chống hai tay lên hông.
“Chà, chà, chúng ta đang tìm kiếm các trận chiến cho buổi chiều nay, phải không?”
“Đừng có hạ cố em.”
“Nhưng nó rất thú vị!”
Nàng ném một cái chậu về phía anh. “Anh có thể dùng cái này trong phòng riêng của mình!”
Blake cúi xuống thật nhanh rồi bật cười khi chiếc chậu vỡ thành từng mảnh vì va vào tường. “Chà, anh cho rằng một người có thể thấy thoải mái với thực tế không được trọn vẹn.”
“Nếu trọn vẹn,” nàng rít lên, “thì lẽ ra em đã nhắm thẳng vào đầu anh.”
“Caroline, tình cảnh này không phải lỗi của anh.”
“Em biết, nhưng anh không cần phải vui vẻ đến chết tiệt như thế.”
“Bây giờ em đang hơi vô lý rồi đấy.”
“Em không quan tâm.” Nàng lại ném một bánh xà phòng về phía anh khiến nó dính chặt vào tường. “Em có mọi quyền để có thể vô lý.”
“Ồ?” Anh lại cúi xuống khi bộ đồ cạo râu lướt qua không trung.
Nàng trừng mắt lên nhìn anh. “Đối với những thông tin của anh trong tuần vừa qua, em đã... ồ, để xem nào, suýt bị hiếp, bị bắt, bị trói vào thành giường, bị ép phải ho đến mức lạc giọng...”
“Đó là lỗi của em.”
“Chưa kể đến sự thật là em đã phải dấn thân vào cuộc sống của một tên tội phạm khi đột nhập vào ngôi nhà cũ của mình rồi suýt bị gã bảo hộ ghê tởm làm mắc kẹt…”
“Đừng có quên mắt cá chấn bị trật của em nữa nhé.” anh nhắc.
“Ôi...! Em sẽ giết anh!” Một bánh xà phòng khác bay qua đầu Blake và sượt qua tai anh.
“Thưa cô, chắc chắn là cô đang rất nỗ lực nhỉ!”
“Và bây giờ!” nàng gần như hét lên. “Còn bây giờ, nếu tất cả những chuyện đó vẫn chưa đáng, thì em đang bị buộc phải sống cả tuần trời trong một phòng tắm chết tiệt!”
Chết tiệt là Blake lại nghĩ điều đó mới buồn cười làm sao. Anh cắn môi, cố nhịn cười.
Nhưng không thành công.
“Thôi ngay việc cười cợt em đi!” nàng rền rĩ.
“Blake?”
Chỉ trong một giây, anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại. “Là Penelope!” anh thì thầm.
“Blake? Cậu đang la hét cái gì đấy?”
“Nhanh lên!” Anh rít lên, đẩy nàng về phía cầu thang phụ. “Trốn đi!”
Caroline bỏ chạy, và cùng lúc đó, Penelop đẩy cánh cửa dẫn vào phòng tắm ngay khi Caroline đóng cánh cửa dẫn đến cầu thang lại.
“Blake?” Penelope truy vấn lần thứ ba. “Những tiếng la hét dó là sao?”
“Không có gì, Penny. Em...”
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây thế?” cô ấy rít lên.
Blake nhìn quanh phòng và nuốt xuống. Anh đã quên khuấy mất tình trạng lộn xộn trên sàn nhà. Những mảnh chậu vỡ, bộ cạo râu, một hoặc hai chiếc khăn...
“Em... à...” Có vẻ như với anh, nói dối vì lợi ích và toàn quốc gia sẽ dễ dàng hơn với chị gái mình.
“Cái thứ đang dính trên tường kia có phải là xà bông không?” Penelope lại hỏi.
“À… vâng, có vẻ thế.”
Cô ấy lại chỉ tay xuống. “Và một bánh xà phòng khác nằm trên sàn nhà?”
“Ờ... vâng, chắc chắn là sáng nay em đã khá vụng về.”
“Blake, cậu đang giấu tôi điều gì?”
“Hiển nhiên là em sẽ muốn giấu chị vài thứ,” anh chân thành trả lời, cố không nghĩ đến chuyện Caroline đang ngồi ngoài cầu thang, cùng một nỗ lực kinh người để không bật cười trước tình cảnh khổ sở của anh lúc này.
“Còn cái gì trên sàn thế này?” Penelope cúi xuống và nhặt lên thứ gì đó màu trắng. “Cái gì đây, đây là bức thư tôi viết cho Quý cô Dent! Sao nó lại ở đây thế này?”
“Em vẫn chưa có cơ hội để gửi thư cho Quý cô Dent.” Ơn Chúa vì Caroline đã quên không mở nó ra.
“Chà, vì Chúa, đừng có bỏ quên nó trên sàn nhà của cậu đấy.” Cô ấy nheo mắt nhìn anh. “Tôi hỏi này, Blake, cậu thấy trong người không khỏe à?”
“Thực sự thì có một chút,” anh đáp lời, tận dụng cơ hội mà chị mình vừa mang đến. “Em thấy hơi chóng mặt suốt mấy tiếng rồi. Đó là lý do tại sao em làm vỡ mấy cái chậu.”
Cô ấy áp tay vào trán anh. “Cậu không sốt.”
“Em đảm bảo với chị là chỉ cần ngủ một giấc thì tình trạng này sẽ chấm dứt thôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Penelope bĩu môi. “Nhưng nếu ngày mai cậu vẫn không cảm thấy khá hơn, tôi sẽ mời bác sĩ đến.”
“Được.”
“Có lẽ cậu phải nằm nghỉ luôn đi.”
“Vâng,” anh vừa nói vừa và đẩy cô ấy ra khỏi phòng tắm. “Đó hẳn là một ý kiến hay ho.”
“Thế thì tốt. Đây, tôi sẽ giúp cậu giải quyết mớ lộn xộn này.”
Blake thở phào nhẹ nhõm khi đóng cửa phòng tắm lại sau lưng mình. Chắc chắn là anh chẳng vui vẻ gì với diễn biến mới nhất của chuyện này, điều cuối cùng mà anh muốn là chị gái sẽ phải lo lắng cho mình. Nhưng như vậy chắc chắn tốt hơn việc Caroline bị phát hiện giữa đống hỗn độn của những mảnh chậu vỡ và xà phòng.
“Ngài Ravenscroft?”
Anh nhìn lên. Perriwick đang đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm chiếc khay bạc đựng một bữa tiệc thực sự. Blake lắc đầu điên cuồng, nhưng đã quá muộn. Penelope đã xoay người lại.
“Ồ, Perriwick,” cô ấy nói, “Đây là cái gì?”
“Đồ ăn ạ,” ông ta buột miệng, hoàn toàn bối rối trước sự xuất hiện của cô ấy. Rồi ông ta bắt đầu liếc mắt nhìn xung quanh.
Blake cau mày. Gã quản gia chết giẫm này rõ ràng là đang tìm Caroline. Lẽ ra Perriwick đã có thể kín đáo hơn, nhưng ông ta lại vụng về một cách khốn khổ khi cố không thể hiện điều đó ra ngoài.
Penelope nhìn em trai bằng ánh mắt ngờ vực, “Cậu đói ư?”
“À... vâng, em cho là mình nên ăn một bữa nhẹ cho buổi chiều.”
Penelope nhấc nắp một trong những chiếc đĩa lên, để lộ ra một cái bánh nướng rất lớn. “Đây hẳn là một bữa án nhẹ đấy.”
Môi Perriwick kéo dài thành một nụ cười yếu ớt ngọt ngào. “Chúng tôi nghĩ đến việc mang cho ngài thứ gì đó bổ dưỡng một chút, vì ngài cũng đã yêu cầu một bữa tối nhẹ nhàng.”
“Thật chu đáo làm sao!” Blake gầm gừ. Anh muốn đặt cược cả hàm trước của mình rằng chiếc bánh này thực sự được chuẩn bị cho bữa tối. Perriwick và bà Mickle có lẽ đã lên kế hoạch gửi những món ăn tốt nhất cho Caroline, và để những người “thực sự” cư ngụ trong trang viên Seacrest ăn cháo. Hiển nhiên là họ chẳng thèm che đậy vẻ bất mãn của mình khi Blake thông báo cho họ về nơi cư trú mới của Caroline.
Perriwick quay sang Penelope khi ông ta đặt chiếc khay lên bàn. “Nếu như tôi có thể bạo gan một chút, thưa quý phu nhân…”
“Perriwick!” Blake gầm lên. “Nếu còn nghe thấy cái cụm 'Nếu như tôi có thể bạo gan' thêm một lần nữa, thề có Chúa là tôi sẽ ném ông xuống mương đấy!”
“Trời ơi,” Penelope nói. “Có lẽ thằng bé bị sốt mất rồi. Perriwick, ông nghĩ thế nào?”
Người quản gia giơ tay lên trán Blake, tuy nhiên chỉ gần như chạm vào đó. “Thử chạm vào tôi đi, rồi ông sẽ chết ngay,” Blake gầm gừ.
“Chiều nay ngài có chút cáu kỉnh, phải không?” Perriwick nói và cười toe toét.
“Tôi hoàn toàn bình thường cho đến khi ông xuất hiện.”
Penelope nói với người quản gia, “Chiều nay thằng bé cư xử khá kỳ lạ.”
Perriwick gật đầu một cách trịnh trọng. “Có lẽ chúng ta phải để ngài ấy yên tĩnh. Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt cho ngài ấy hơn.”
“Được thôi.” Penelope theo người quản gia ra cửa. “Chúng tôi sẽ để cậu yên. Nhưng nếu phát hiện ra cậu không ngủ, sẽ nổi cáu với cậu đấy.”
“Vâng, vâng,” Blake vội vàng trả lời, cố đẩy họ ra khỏi phòng. “Em hứa sẽ ngủ luôn đây. Chỉ cần chị đừng làm phiền em. Em rất thính ngủ.”
Perriwick buông một tiếng khịt mũi to đến nỗi chắc chắn là chẳng phù hợp chút nào với vẻ mặt trang nghiêm của ông ta.
Blake đóng cửa lại phía sau họ và dựa vào tuờng với tiếng thở dài nhẹ nhõm. “Lạy Chúa,” anh nói với chính mình, “với cường độ này thì mình sẽ thành một thằng ngốc trước sinh nhật thứ ba mươi mất.”
“Hừm...” một giọng nói phát ra từ phòng tắm. “Em sẽ nói rằng anh đang suy nghĩ đúng hướng rồi đấy.”
Anh nhìn lên và thấy Caroline ở ngưỡng cửa, khuôn mặt tươi cười của nàng khiến anh cực kỳ khó chịu.
“Em muốn gì?” anh nói thẳng.
“Ồ, chẳng gì cả,” nàng đáp với vẻ vô tội. “Em chỉ muốn nói với anh rằng anh đã đúng.”
Mắt anh nheo lại ngờ vực. “Em có ý gì?”
“Hãy chỉ nói rằng em phát hiện ra điều hài hước về hoàn cảnh của chúng ta.”
Anh gầm lên với nàng rồi tiến một bước đầy đe dọa về phía trước.
Nhưng nàng lại chẳng có vẻ gì là sợ sệt. “Em không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình đã cười điên dại như thế này là bao giờ,” nàng nói, nhấc khay thức ăn lên.
“Caroline, coi chừng cái cổ của em!”
“Vâng, em khá là coi chừng nó. Nhưng tại sao lại phải thế nhỉ?”
“Vì nếu em không ngậm miệng lại, tôi sẽ vặn sái nó cho xem.”
Nàng lao ngược trở lại phòng tắm. “Sẽ là như thế.” Rồi nàng đóng sầm cửa, bỏ lại anh tức đến bốc khói trong phòng mình.
Và nếu như thế vẫn chưa đủ thì sau đó, anh lại nghe thấy một tiếng cạch lớn vọng ra.
Người phụ nữ chết tiệt đó đã nhốt anh ở ngoài. Nàng đã chiếm toàn bộ thức ăn và nhốt anh ở ngoài.
“Em sẽ phải trả giá cho chuyện này!” anh hét vào cánh cửa.
“Trật tự nào,” tiếng trả lời bị nghẹt lại. “Em đang ăn.”
Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Julia Quinn Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế