Chương 16
mily giơ tay lên và châm một Ngọn lửa. Bên cạnh cô, con chó lao vào tên gần nhất cạnh cửa và đớp đúng vào tay hắn. Tên đặc vụ dùng báng súng đập nó và quẳng nó xuống sàn nhà bất tỉnh.
“Dừng lại!” Tên phóng viên giả mạo quát tháo. Hắn bắn một viên đạn cảnh cáo lên trần nhà trước khi chĩa súng về phía Joel. “Ta biết bọn ta không thể làm mày bị thương, Emily ạ. Nhưng Joel vẫn chỉ là một con người. Và cả Stella, người bạn mới của mày cũng vậy. Ta có thể bắn chúng trong nháy mắt đấy. Giờ thì hạ tay xuống.”
“Các ngươi là ai?” Joel hỏi.
Gã đàn ông thản nhiên tựa lưng vào một trong những chiếc bàn làm việc. “Ồ, ta nghĩ chúng mày phải biết bọn ta là ai rồi chứ.” Đôi mắt của hắn nhìn vào cánh tay bằng bạc của Joel. “Lũ Olympus không mất nhiều thời gian để thay cánh tay đó cho mày nhỉ. Ta chưa từng nhìn thấy cái tay kia nhưng nghe nói nó là một tuyệt tác đấy.”
Joel nhin xuống cánh tay mới của mình.
“Người của CRU.”
“Đoán giỏi đấy, mày đã giải ra ngay rồi,” tên đặc vụ mỉa mai. “Ta là đặc vụ B.”
“Anh không phải người Hy Lạp,” Stella nói. “Không,” tên đặc vụ đáp. “Ta là người Anh.
Nhưng ta đã biến mày thành đứa ngốc, phải vậy không?”
“Người Anh ư?” Emily nhắc lại. “Ta đã nghĩ CRU là tổ chức của Mỹ đấy.”
“Mày đúng là một con nhóc ngu ngốc,” đặc vụ B nói bằng giọng điệu trầm nhất của người Anh. “Chúng ta là một tổ chức toàn cầu. Lớn hơn bất cứ chính phủ nào. Giờ thì chúng mày nên biết như thế.”
Bên cạnh họ, con chó bắt đầu động đậy. Khi đứng được dậy, nó lại tiếp tục gầm gừ.
“Bắn nó đi,”đặc vụ B thản nhiên ra lệnh.
Tên đặc vụ gần nhất chĩa súng vào con chó. Nhưng trước khi hắn có cơ hội bóp cò, Emily đã đánh vào phía sau hắn bằng một lực vô hình. Hắn đập người vào một mảng tưởng đầy những mảnh gốm của một món đồ đã đươc phục chế. Toàn bộ những mảnh vỡ đó rơi xuống đất chất thành một đống.
Emily quỳ xuống bên con chó và ngước nhìn đặc vụ B đầy căm giận. “Ngươi cố tình làm gì đó thì ngươi sẽ phải hối hận đấy.”
“Đó là một con chó hoang thôi, Emily ạ,” đặc vụ B khinh khỉnh nói. “Có hàng trăm con như thế ở Athens này. Mày đang có những rắc rối cần phải lo lắng hơn là con vật bẩn thỉu đó đấy.”
Emily giơ bàn tay lên và lửa từ lòng bàn tay cô vụt cháy. “Ta cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi làm đau nó hay bất cứ ai ở đây một lần nữa, ta sẽ không kiềm chế nữa đâu. Hãy nhớ những gì ta đã làm ở Khu 51.”
Ngay lập tức, nỗi sợ hãi lóe lên trong đôi mắt xanh trong của tên đặc vụ. “Bình tĩnh nào, Emily. Sẽ không có ai làm đau ai ở đây hết. Hãy dập Ngọn lửa của mày đi, chúng ta sẽ chỉ nói chuyện thôi.”
Hắn bước tới chỗ một người của hắn, tháo chiếc cà vạt trên cổ tên đó và ném về phía cô. “Hãy trói người bạn của mày lại và trông chừng nó đấy.” “Bình tĩnh nào, Mike,” Emily vừa nói với con chó vừa buộc chiếc cà vạt vào cổ nó. “Bọn chúng sẽ không làm đau mày nữa đâu.”
Khi Mike đã bị xích lại, Emily quay về phía bên cạnh Joel. “Các ngươi đang làm gì ở đây?”
Emily hỏi.
Tên đặc vụ nhún vai. “Mày nghĩ rằng chỉ có chúng mày mới biết tầm quan trọng của chiếc hộp bằng vàng đó thôi sao? Khi bọn ta phát hiện ra khả năng của nó, bọn ta đã biết chúng mày sẽ phải đến tìm nó. Ngay từ lúc chúng mày xuất hiện ở Đền thờ, bọn ta đã theo dõi chúng mày rồi.” Hắn khẽ cười khoái trá. “Việc di chuyển cái xe lên vỉa hè thông minh thật đấy. Nhưng ta e rằng bọn ta đã phải đưa nó ra khỏi đó rồi. Bọn ta không thể để cảnh sát đặt ra quá nhiều câu hỏi được.”
“Ta không hiểu.” Emily nói. “Làm cách nào mà các ngươi biết về chiếc hộp?”
“Bọn ta là Trung tâm Nghiên cứu Trung ương. Chỉ cần ai đó hắt hơi thôi là bọn ta đã biết rồi.”
Tim của Emily đang đập loạn lên trong lồng ngực. Họ đang mất đi thời gian quý giá. Mạng sống của Pegasus phụ thuộc vào cô mà cô thì không có thời gian để cùng bọn CRU tham gia vào trò chơi được. Cô triệu hồi Ngọn lửa lần nữa và giơ tay lên đầy đe dọa. “Bọn ta không có thời gian cho việc này. Hãy đưa chiếc hộp ra đây và bọn ta sẽ đi.”
Đặc vụ B lắc đầu. “Mày có thể giết bọn ta, Emily ạ, nhưng chẳng thay đổi được gì đâu. Chiếc hộp không có ở đây.”
“Nó ở đâu?”
“Biến mất rồi.”
“Biến đi đâu chứ?”
Tên đặc vụ không hề vội vã khi bắt đầu kể lại. “Ngay khi chiếc hộp đó bị mở ra ở Đền thờ Posei- don, nó đã giết chết tất cả những nhân bản vô tính mà bọn ta lưu giữ trên khắp thế giới. Dù bọn ta có làm gì và cố gắng đến thế nào thì chúng cũng đều đã chết hết rồi.”
“Vẫn còn những nhân bản vô tính sao?” Joel hỏi trong sự kinh ngạc.
“Dĩ nhiên rồi,” tên đặc vụ đáp. “Thôi nào, Joel, đừng ngây thơ như thế chứ. Mày thực sự nghĩ rằng CRU sẽ đặt tất cả trứng của mình vào cùng một chiếc giỏ sao? Chúng được tạo ra ở Khu 51, nhưng rồi chúng được nhân rộng ra. Chỉ riêng cơ sở tại Anh bọn ta cũng đã có hơn hai tá rồi. Thật không may, do tất cả các nhân bản đã chết, toàn bộ chương trình đã bị loại bỏ.”
“Tuy nhiên,” đặc vụ B nói tiếp, “đó không hoàn toàn là sự mất mát. Sau một hồi nghiên cứu, bọn ta đã biết rằng chiếc hộp vàng được phát hiện ở Hy Lạp. Lúc đầu, bọn ta nghĩ chỉ có chiếc hộp thôi. Nó thực sự là một tác phẩm nghệ thuật đấy - để lúc nào đó ta sẽ phải cho chúng mày xem. Bọn ta đã đưa nó về một trong các cơ sở ở Liên bang, và các nhà khảo cổ đã tìm ra nó.”
Đặc vụ B nhìn chằm chằm vào Stella. “Thực ra, Stella ạ, ngay lúc này cha mẹ của mày và George Tsoukatou cũng đang trên đường đến đây.” Hắn ngừng lại và xem đồng hồ. “Họ sẽ hạ cánh trong vài giờ nữa.”
“Không!” Stella kêu lên. “Các người là ai vậy?” Đặc vụ B làm điệu bộ như đang bị tổn thương. “Emily, mày không nói cho Stella biết bọn ta là ai và tất cả những trò vui mà chúng ta đã làm cùng nhau sao?”
Tinh thần của Emily bắt đầu bị kích động. “Chiếc-hộp-đang-ở-đâu?” Cô hỏi. “Hãy nói cho ta biết trước khi ta nổi nóng!”
“Hãy bình tĩnh nào, Emily, ta sắp nói ra đây,” đặc vụ B đáp. “Sau khi kiểm tra, bọn ta phát hiện ra rằng chiếc hộp không phải là phần thưởng. Kho báu thực sự chính là tảng đá nằm bên trong. Khi bọn ta chứng kiến những gì nó đã làm với các nhân bản của mình, bọn ta tự hỏi không biết nó có thể làm gì với lũ Olympus thực thụ. Vì thế bọn ta đã đem chỗ máu cuối cùng của Diana và Paelen vẩy vào hòn đá đó. Mày có biết chuyện gì đã xảy ra không? Nó bị phá hủy - bị biến thành tro bụi. Phù - và nó biến mất!”
Emily cảm thấy một tảng đá đang đè nặng tận sâu trong lòng. Bọn CRU đã biết về khả năng của tảng đá đó. Giờ chúng đang sở hữu vũ khí của Titan. “Giờ nó ở đâu?” Cô hỏi. “Các ngươi đã làm gì với nó?”
“Bọn ta ư?” Đặc vụ B nói một cách vô tội. “Bọn ta chẳng làm gì với nó cả. Khi nhận ra khả năng và mức độ nguy hiểm của nó, bọn ta đã quyết định rằng mình không muốn có một thứ như thế trên hành tinh này. Vì thế bọn ta đã đưa chúng ta đi rồi.”
“Đi đâu?” Emily hét lên.
Tên đặc vụ khoanh tay trước ngực và cười tự mãn ra mặt.
Emily đột nhiên nhận ra rằng hắn đang chơi trò giết thời gian. Bọn CRU đang lên kế hoạch gì đó. Có thể hắn đang đợi hỗ trợ. “Hãy trả lời ta ngay lập tức, nếu không, ta thề rằng ngươi sẽ phải hối hận đấy!”
“Ta đã bảo mày phải bình tĩnh trước khi mày nổi giận rồi mà,” tên đặc vụ vẫn tiếp tục nói. “Mày thực sự rất dễ mất bình tĩnh đấy. Để ta kể cho mày nghe chuyện này rất buồn cười. Khi Pegasus lần đầu tiên đến New York, các đặc vụ của bọn ta tìm thấy một viên đá xanh nhỏ bé rất lạ trong chuồng ngựa nơi mà chúng mày đánh cắp chiếc xe kéo ấy.
Không ai nghĩ nhiều đến nó trong suốt một thời gian. Cuối cùng, bọn họ đã gặp rắc rối lớn khi lũ Nirad chạy khắp thành phố với chứng hoang tưởng tàn sát. Nhưng rồi, khá là tình cờ, các nhà khoa học của bọn ta đã phát hiện ra bí mật của nó.” Emily nhìn về phía Joel một cách đầy tuyệt vọng và có thể thấy rằng cậu ấy cũng đang nghĩ điều tương tự. Tên đặc vụ đã quá bình tĩnh. Quá kiềm chế và đầy sự quan trọng hóa bản thân mình. “Các ngươi đã làm gì với tảng đá đó?” Joel hỏi.
“Bọn ta chỉ có thể làm được một việc duy nhất. Bọn ta đã sử dụng viên đá xanh đó để đưa nó quay trở lại nơi nó vốn thuộc về,” đặc vụ B ngừng lại và mỉm cười độc ác.
“Bọn ta đã gửi nó về Olympus.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus