Chương 15
ọ ở đâu?”Emily bồn chồn bước qua bước lại trên nóc toà nhà cao tầng màu đen. Cô dõi khắp bầu trời Las Vegas để quan sát dấu hiệu của Joel, Paelen và Chrysaor. Mặt trời đã lên nhưng không hề thấy bóng dáng của những người bạn của cô ở đâu.
“Họ sẽ đến thôi,” Alexis gọi nhỏ. Cô và Pegasus đang núp trong một cái lán xây dựng bỏ lại trên nóc nhà. Toà nhà này vẫn chưa được thi công xong, nhưng nhìn tình trạng xung quanh, có vẻ như tiến độ công trình đã bị ngưng lại một thời gian rồi. Trên mái vẫn còn một cái cần cẩu không sử dụng đến, và rất nhiều dụng cụ. Ở các cạnh của toà nhà, nhiều khung cửa sổ đen còn đang bị bỏ trống, và trên mặt đất giàn giáo dựng đầy bên cạnh tường. Khu công trình này được bao quanh bởi một hàng rào gỗ khá cao.
Khi Emily bước vào trong lán, cô cảm thấy kiệt sức hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Ngay cả sau những bài luyện tập mà thần Vesta đã dạy cô, cô vẫn chưa sẵn sàng đối đầu với quân đội.
Việc này làm cô mất sức vô cùng. Ngọn lửa trong cô đã thực hiện mọi yêu cầu cô đưa ra. Nhưng điều đó cũng không làm ngăn cản những sức mạnh khác trỗi dậy. Khi cô phóng lửa vào ba chiếc trực thăng trang bị vũ khí tận răng, thay vì tay cô phát ra ngọn lửa như thường lệ, thì những cỗ máy này lại đột ngột biến mất. Nhưng biến mất đi đâu mới được?
Cô ngồi xuống, dựa vào tường trong lán và hít một hơi thở dài. Mắt cô hướng về phía Nhân sư. Alexis đang khóc.
“Chị không sao chứ?”
Alexis gục đầu, nước mắt trào ra nhiều hơn chảy xuống hai má mềm mại của cô. “Ta đã cảnh báo ông ấy,” cô sụt sịt. “Ta đã bảo ông ấy đó là ý tưởng rất tệ, nhưng ông ấy cứ khăng khăng.”
“Đặc vụ T à?” Emily hỏi. Alexis gật đầu. “Sau khi tất cả mọi người đi ngủ, ông ấy đến tìm ta. Ông ấy nói tiến vào Khu vực 51 là một nhiệm vụ tự sát. Tom rất lo sợ cho mọi người, đặc biệt là cô. Ông ấy biết điều gì sẽ xảy ra nếu CRU bắt được cô, ông ấy nói sẽ không để cho điều đó xảy ra.” Emily cảm thấy tắc nghẹn. Đặc vụ T chưa bao giờ tỏ ra quan tâm. Nhưng có phải ông chỉ che giấu cảm xúc của mình không?
“Nhưng tại sao ông ấy không đợi chúng tôi? Chúng tôi có thể giúp ông ấy mà.”
“Ông ấy không thể,” Alexis giàn giụa nước mắt. “Emily, Tom nhận ra người đàn ông đến kiểm tra chúng ta trong xe rơ-moóc. Ông ấy làm việc cho CRU. Ông chắc chắn là người đàn ông ấy đã nhận ra mình. Tom yêu cầu ta đưa ông ấy đến căn cứ trước khi họ có bất kỳ động thái nào chống lại chúng ta. Ông ấy hy vọng có thể nói lý lẽ với họ. Kể cho họ điều gì sẽ xảy ra nếu họ không ngưng nhân bản cư dân Olympus.”
“Họ có nghe lời ông ấy không?”
Alexis lắc đầu. “Thậm chí trước khi chúng ta đến được nơi, họ đã biết được thông tin. Ngay khi chúng ta vừa hạ cánh, họ đã chiếu đèn sáng rực và bao vây chúng ta kín mít. Ta đã đội mũ tàng hình của thần Pluto nhưng họ vẫn phát hiện ra ta ở đó.” Giọng Nhân sư nấc nghẹn khi cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Emily. “Khi ông ấy nhận thấy chúng ta đã bị bắt giữ, Tom bảo với ta cảnh báo cho mọi người trốn ngay khỏi đây. Nhưng sau đó một tên lính gác Nirad tiến đến chỗ ta…”
“Cái gì cơ?”
Alexis gật đầu. “Họ sử dụng bọn Nirad ở đó. Chúng ta đã lường trước là họ sẽ có, nhưng bọn chúng không phải là tù nhân. Bọn chúng làm việc dưới trướng của họ. Bọn Nirad xám là quân lính của CRU. Chính chúng đã tấn công ta và suýt nữa xé toang đôi cánh của ta.”
Emily đưa tay lên bịt miệng. “Thật là quá tệ.”
“Còn tệ hơn nữa,” Alexis nói. “Khi ta đang đánh nhau với bọn lính Nirad, ta thấy chúng kéo đến đông hơn từ một cánh cửa mở toang, nên ta bay về phía cánh cửa đó và bước vào thế giới kinh hoàng.” Alexis không thể tiếp tục kể tiếp bởi tiếng khóc của cô ngày càng lớn.
Emily choàng tay qua người cô. “Tôi rất tiếc, Alexis,” cô xoa dịu, ôm lấy Nhân sư đang run rẩy. “Nhưng chị phải kể tôi nghe trong đó có những gì?” “Họ nhốt các bản sao của Diana trong các cũi sắt. Ta cũng thấy cả Paelen và Cupid nữa. Ta không nhìn thấy các bản sao của Pegasus, nhưng ta có thể nghe thấy tiếng chúng và cảm nhận được nỗi sợ của chúng.”
“Cupid à?” Emily lặp lại. “Sao có thể được chứ? Anh ta chưa bao giờ là tù nhân của CRU mà?” Nhân sư cố gắng hết sức để nhún vai. “Ta cũng không rõ, nhưng họ ở trong đó. Họ đang phải chịu đau đớn. Nhưng ta không thể giúp đỡ họ. Ta phải vận dụng mọi cách thức có thể để thoát ra và quay về với mọi người.”
Emily lắc đầu và thì thầm. “Điều này tệ quá mức tưởng tượng rồi. Mọi việc đã đi quá xa, chúng ta không thể làm được gì nữa rồi. Chúng ta phải báo cáo lại cho thần Jupiter về những điều đang xảy ra ở đây, và cầu xin ngài không hủy diệt toàn bộ thế giới này.”
Alexis lắc đầu. “Làm ơn, đừng, chúng ta không thể làm như vậy được.”
Emily bối rối. “Nhưng chính chị luôn muốn chúng tôi báo cáo lại tình hình với thần Jupiter mà?” “Phải, ta đã từng nói vậy,” Alexis run rẩy nói.
“Cô còn quá trẻ nên có thể không hiểu được chuyện này. Nhưng ta quan tâm đến Tom rất nhiều. Trong một quãng thời gian ngắn chúng ta ở cạnh nhau, chúng ta nhận thấy có rất nhiều điểm chung và…” Alexis ngừng lại, ngước mắt lên nhìn Emily. “Và cả hai chúng ta đều cô đơn biết bao.”
“Thật không?”
Nhân sư gật đầu. “Tom làm ta bật cười. Ông ấy đối xử với ta như một con người. Không phải Nhân sư, không phải hộ vệ xứ Olympus, mà là một con người.”
Và đột nhiên Emily nhận ra Nhân sư vĩ đại và hùng mạnh đã từng cô đơn đến mức nào, và đặc vụ T đã chấm dứt nỗi cô đơn ấy của chị ta. “Tôi rất tiếc, Alexis.”
Alexis cúi gục đầu. “Trước khi đến căn cứ của CRU, Tom nài nỉ ta giúp ông ấy cứu thế giới này. Đó là thứ duy nhất ông ấy có để bảo vệ.” Cô ngừng lại và nhìn Emily với đôi mắt xanh đẫm nước. “Làm sao ta có thể từ chối ông ấy chứ?”
Emily quay đi. “Nghe không giống như đặc vụ T tôi vẫn từng biết.”
“Tom là một người đàn ông đầy bi kịch,” Alexis nói tiếp. “Ông ấy vô cùng hối tiếc về nhiều việc mình đã từng làm. Ông ấy gia nhập CRU để phục vụ và bảo vệ đất nước. Đổi lại, ông đánh mất chính mình. Cuối cùng, ông ấy cũng nhận ra lỗi lầm của mình và muốn bù đắp. Ông ấy bảo tôi nói với cô và Pegasus là ông ấy vô cùng xin lỗi.”
Nước mắt tràn trên mi Emily. Cô với tay lấy chiếc khăn tay màu xanh dương của mình và cẩn thận thu hết những giọt nước mắt trước khi nó rơi xuống đất nổ tung. “Ước gì ông ấy đã nói với tôi điều này.” Cô thì thầm.
Tiếng động cơ trực thăng đang tiến lại gần kéo Emily về với thực tại. Cô đứng dậy và nhòm ra ngoài cửa lán. “Chỉ là trực thăng du lịch thôi,” cô giải thích. “Tạm thời thì chúng ta vẫn được an toàn.”
Để Alexis tiếp tục khóc, Emily bước ra ngoài cái nóng của ban trưa. Cái nóng dường như không thể nào chịu đựng nổi. Nhựa đường dưới chân cô mềm ra và bắt đầu chảy. Bước lại gần gờ tường, cô nhìn quanh Las Vegas. Những sòng bạc chăng đèn sáng rực nằm dọc trên những con phố nổi tiếng và hàng nghìn người đi lại phía bên dưới. Không ai trong số họ ý thức được mối nguy hiểm mà họ sắp phải đối mặt. Có vẻ như CRU đang tạo ra một đội quân Nirad. Với những chiến binh như vậy, họ có thể dễ dàng chiếm đóng cả thế giới. Còn có lý do gì khác để họ nhân bản bọn Nirad nữa chứ? Emily nhận ra rằng CRU đe dọa sinh tồn của thế giới này không kém gì thần Jupiter.
Họ đã sử dụng kỹ thuật gen gì để tạo ra bọn chúng chứ? Những tên Nirad thực thụ có kết nối tâm linh với nhau. Liệu Nữ hoàng Segan và Hoàng tử Tobin có khả năng kết nối với những Nirad mới được tạo ra này, như cách họ kết nối với thần dân của họ hay không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Emily. Cô bước trở lại vào trong lán.
“Alexis, bọn lính Nirad xám có giống bọn mà chúng ta vẫn biết không? Hay là chúng có điểm khác biệt như Tornado khác với Pegasus?”
“Trông chúng giống hệt nhau,” Alexis trả lời. “Chúng đều có bốn tay, tóc đen xõa xượi và ba mắt lớn đen sì. Da của chúng màu cẩm thạch như tất cả những Nirad khác. Nhưng có một chút khác biệt ở chúng. Ta chắc chắn rằng bọn chúng không hoàn toàn là Nirad mà đã được lai với một cái gì đó khác nữa.”
“Nhưng liệu chúng có đủ tính chất Nirad như những tên mà chúng ta biết không?” Emily trầm ngâm nói. Cô bước tới con tuấn mã. “Pegs, em có nghĩ Nữ hoàng Segan và Hoàng tử Tobin có thể giúp được chúng ta không? Nếu họ có thể kết nối với những tên lính Nirad đó, có thể chúng ta sẽ khiến chúng quay lại đối đầu với CRU.”
Alexis nhỏm dậy và bước về phía Emily. “Ý cô không phải là đưa Nữ hoàng Nirad đến thế giới này đấy chứ?”
“Không phải Nữ hoàng,” Emily trả lời. “Segan cần phải ở lại thế giới của bà ấy, nhưng còn Hoàng tử Tobin thì sao? Ngài ấy có thể kết nối với người của mình thông qua suy nghĩ, đúng không?”
Pegasus hí lên khe khẽ và giậm chân xuống sàn lán.
“Cậu ấy nói đưa Hoàng tử đến thế giới này là vô cùng nguy hiểm. Ta đồng ý với cậu ấy. Nếu Hoàng tử bị bắt…”
Emily lắc đầu. “CRU có thể làm gì ngài ấy chứ? Nirad là loài không thể bị phá hủy. Chỉ có vàng Olympus, móng vàng của Pegasus, và sức mạnh của tôi mới có thể tiêu diệt chúng. Không một thứ gì trên trái đất này có thể cản bước được chúng lần cuối cùng chúng xuất hiện ở đây. CRU không có vàng Olympus, và tôi nghi ngờ chưa chắc họ đã biết điểm yếu của chúng nằm ở đâu. Hoàng tử Tobin sẽ được an toàn tuyệt đối.
“Tôi vẫn không nghĩ đây là ý hay,” Alexis nói. “Tôi cũng không thích ý tưởng đó. Nhưng họ cũng cần được thông báo về tình hình đang xảy ra ở đây. Bọn chúng là các bản sao vô tính của Nirad - một phần tách ra từ thần dân của họ. Họ cần phải được biết bọn CRU đã làm gì. Điều đó là công bằng mà.”
Alexis nhìn về phía Pegasus. Con tuấn mã lắc đầu và khụt khịt. Nó áp đầu sát hơn vào người Emily khi Nhân sư nhìn cô. “Pegasus tin rằng kế hoạch này có thể thành công. Ta cũng không nghĩ ra giải pháp nào hợp lý hơn. Có vẻ như đây là lối thoát duy nhất. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn vấn đề là Joel, Paelen và Chrysaor chưa xuất hiện nữa.” Nỗi lo cho các bạn của mình đè nặng lên vai Emily. “Tôi sẽ ở đây đợi họ trong khi chị và Pegasus đi đến thể giới Nirad để nói chuyện với Hoàng tử Tobin.”
Pegasus phản đối ầm ĩ, và Alexis lắc đầu. “Cô không thể ở lại đây mà không được bảo vệ.”
“Vậy chị sẽ ở lại và đợi mọi người trong khi tôi và Pegs đi vậy.”
Alexis lắc đầu. “Như vậy cũng không được. Tất cả chúng ta đều cùng đi.”
“Nhưng còn Joel và Paelen thì sao? Phải có một ai ở lại đây chờ họ chứ. Chị là người phù hợp nhất.” “Ta đã thề bảo vệ cô rồi, Emily. Ta sẽ đi theo cô đến bất kỳ nơi nào.” “Nhưng... “
Alexis nhíu mắt. “Ta sẽ đố cô một câu. Nếu cô trả lời đúng, ta sẽ ở lại đợi. Nếu không, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.”
Emily càu nhàu. Họ không có đủ thời gian để giải câu đố của Alexis. Nhưng đồng thơi, cô cũng hiểu Nhân sư cần phải làm điều này để cân bằng lại. “Chị đố đi.”
“Giải cho ta câu này…
Ta là biên giới không thể chạm tới
Nhưng là nơi ngươi ao ước được chạm vào
Ta trốn đi khi ngươi lại gần
Nhưng ta vẫn luôn ở đó. Ta là gì?”
Emily nhắc lại câu đố. Một đường biên giới không thể chạm tới, mà sẽ chạy đi khi người ta lại gần? Cô cố nghĩ về điều gì đó cô có thể muốn, nhưng không bao giờ có thể với tới được. Cô nhìn ra ngoài lán, hy vọng tìm được câu trả lời. Với ánh mặt trời cao tít giữa bầu trời, chẳng có mấy bóng râm hay chỗ trú ẩn trong thời tiết nóng bức không thể chịu đựng được này. Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô. Cái bóng. Giống như Peter Pan, bạn không thể nào bắt được cái bóng của mình!
“Đó là một cái bóng,” cô trả lời đắc thắng. Như mọi lần, Emily lại trả lời sai và chẳng nhận được bất kỳ lời giải đáp nào từ Alexis. Thay vào đó Nhân sư gật đầu tự mãn và bước về góc của mình. “Tất cả chúng ta sẽ rời đi khi hoàng hôn xuống. Vì chúng ta không có đồ ăn, đồ uống hay việc gì làm, ta đề nghị chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi đi. Đêm qua là một đêm tồi tệ và ta mệt mỏi rã rời rồi.”
Emily vuốt ve Pegasus và nhìn Alexis cuộn tròn trong góc. Trông cô ấy càng giống một con mèo lai ngựa khổng lồ với đôi cánh áp hai bên sườn và cái đuôi cuốn xung quanh người. “Em có nghĩ mời Hoàng tử Tobin xuống đây là việc làm đúng đắn không Pegs?”
Con tuấn mã dụi vào người Emily mời gọi cô tiếp tục vuốt ve. Đó là câu trả lời tốt nhất nó có thể đưa ra.
Emily thở dài. “Chị chỉ hy vọng điều này sẽ không làm mọi việc tồi tệ hơn nữa.”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới