Chương 15
ột phát súng vang lên và trước khi âm thanh của nó hết dội lại trong tai, tôi đã lăn vào và nằm dán xuống sàn xe. Một phát nữa, và Mèo Bự đã dán bụng xuống lòng mương bên đường. Rồi hắn đứng lên, mình đẫm bùn, vung nắm đấm một cách cáu bẳn về phía chân núi và hét "Santiago! Thằng mù đần độn! Con lừa ngu xuẩn núp dưới đít mẹ! Mày không thấy tao, đồng chí của mày đây hả?"
Chíu! Một viên đạn xới tung bụi ngay mũi giày Mèo Bự và hắn tụt lại xuống mương. Lần này hắn không dậy nữa cứ nằm đầm bụng trong nước mà la. "Đồ con lừa! Thằng chó Anh-điêng! Tao đây, Mèo Bự đây!"
"Mèo Bự à?" giọng Santiago Lớn dội xuống sườn núi.
"Phải, Mèo Bự. Mày là con khỉ già mù! Mèo Bự đây!"
Có tiếng sột soạt trong bụi và Santiago Lớn xuất hiện ngay bên bờ mương. Mèo Bự đứng lên, nước rỏ ròng ròng từ vành mũ xuống mặt, và hắn cứ thổi phì phì.
"Mèo Bự, thật cậu đấy à?" Santiago Lớn quẳng súng, ôm chầm lấy người bạn. "Cậu vẫn sống!"
"Tớ đang sống đây, cám ơn cậu!" Mèo Bự cố vùng vẫy khỏi vòng tay người Anh-điêng. "Thôi, để tớ yên!"
"Bọn tớ cứ tưởng cậu đã chết" Anh ta lùi lại như để ngắm Mèo Bự. "Cậu còn sống và an toàn. Chẳng một vết xước nào".
Mèo Bự nhìn xuống mình. Bộ quần áo mới toanh mà ông Moncada cho hắn sũng đầy bùn. "Không một vết xước". Hắn rống lên, phóng ra một cú đấm. Santiago ngã ngửa ra. Anh ta nhìn Mèo Bự với một biểu hiện đầy thương tổn trên bộ mặt vốn vô cảm của mình. "Mèo Bự, tại sao cậu lại cáu tớ? Tớ đã làm gì nào?"
"Cậu đã làm gì à?" Mèo Bự gầm lên. "Nhìn cái sơmi mới của tớ đi. Nhìn cái quần mới của tớ đi. Tiêu rồi! Cậu đã làm đấy!"
Manuelo xuất hiện. Anh ta liếc người Anh-điêng vẫn đang nằm trên đất rồi nhìn xuống Mèo Bự. Một thoáng sau, anh ta nói với giọng bằng phẳng, vô cảm. "Có lẽ sua cái trò trẻ nít này, cậu sẽ cho chúng tớ biết cậu có cái gì ở trong xe chứ?"
Chúng tôi rời núi đi Bandaya mới chỉ có mười hai ngày mà cứ như đã cả năm trời. Về trại, mọi người bâu quanh và xem chúng tôi như những anh hùng. Mọi người như không thể đợi cho đến khi chiếc thùng đầu tiên được mở ra, và đám phụ nữ cuống quýt đem thịt bỏ vào nồi. Bởi vì hầu như suốt thời gian qua mọi người sống bằng rễ cây và chơi trò ú tim. Sau đó thì cũng chẳng hơn gì, vì hạn hán và trò ú tim phổ biến khắp vùng sơn cước.
Cả thảy có tám đàn ông, bốn đàn bà và bốn trẻ con trong căn trại nhỏ ở vùng sơn cước này, mà Diablo Rojo dùng làm đại bản doanh, kiêm nơi ẩn náu của mình. Ba người đàn bà và ba đứa trẻ thuộc về ông ta. Người đàn bà và đứa trẻ còn lại thuộc về Manuelo.
Ba đứa con của vị tướng đều có mẹ riêng của chúng. Roberto, đứa lớn nhất, và là bạn tôi, mang mầu da nâu. Rất có thể nó mang dòng máu Anh-điêng vì mẹ nó có quan hệ xa của dòng họ Santiago. Eduardo, đứa con trai thứ hai, giống vị tướng hơn cả, mặc dù vẫn có thân hình thô kệch vì dòng máu pha của nó. Chỉ Amparo, đứa con gái út là trắng trẻo, tóc vàng với thân hình thon thả và cặp mắt sáng, sống động. Cặp mắt luôn long lanh với một hưng phấn nội tâm nào đó. Rõ ràng con bé nằm trong sự yêu chiều của vị tướng, cũng giống như mẹ nó vậy.
Mẹ Amparo có thân hình thon thả với bộ tóc vàng óng, không giống như hai bà kia, cả hai đều da nâu và vừa lùn vừa mập. Cả hai đều ghen đến tận cổ nhưng đều không dám hở lời khích bác. Bà ở đâu đó dưới miền duyên hải và người ta bảo rằng vị tướng đã tìm thấy bà trong một nhà kho ở dưới đó, nhưng bà thì xưng là co ngái của một người đàn ông đáng kính xứ Castil bị phá sản và người đàn bà Đức di tản. Dù sao thì ba cũng ứng xử như một mệnh phụ phu nhân và hai người đàn bà kia phải nấu nướng và phục dịch bà như những người hầu kẻ hạ.
Khi vị tướng vắng nhà, bà dành hầu hết thời gian để chơi với Amparo, cứ mặc quần áo cho nó rồi lại cởi ra, như thể với búp bê vậy. Điều này, cộng với sự sủng ái của vị tướng và sự ái mộ của tất cả những người đàn ông khác trong trại, đã đủ để làm hư hỏng hoàn toàn con bé. Là đứa trẻ lên bảy, nó vừa hỗn vừa dễ hờn khi không có được thứ nó muốn.
Giờ thì Amparo, trong bộ đồ trắng xinh xắn, đang đứng cạnh chiếc xe khi tôi bước xuống. "Người ta bảo mình là cậu đã chết", nó tuyên bố với một giọng khá buồn rầu.
"Ừ, nhưng mà không".
"Mình đã đọc lời cầu nguyện cho cậu, mẹ cũng hứa là mọi người có thể cầu nguyện khi đến nhà thờ".
Tôi nhìn nó. Chúng tôi cùng là trẻ con với nhau, nhưng giờ đây bỗng tôi cảm thấy như nó dừng lại ở một đứa con nít. "Xin lỗi. Nếu biết thì tôi đã tự để cho mình bị giết rồi".
Một nụ cười bất thần rạng rỡ trên mặt nó. "Thật không, Dax? Cậu có thể làm như vậy với mình chứ?"
"Tất nhiên", tôi nói, giễu nó.
Nó ôm choàng và hôn lên má tôi. "Ôi Dax", nó kêu lên. "Cậu chính là người mình thích nhất! Mình mừng vì cậu không bị giết".
Tôi đẩy ra. Nó nhìn tôi, bừng bừng. "Mình quyết định rồi".
"Làm gì?" tôi hỏi.
"Lớn lên, mình sẽ lấy cậu", nó chạy đi. "Mình sẽ nói với mẹ là mình đã quyết định".
Tôi nhìn cho đến khi nó vào nhà. Trước hôm tôi di chuyển vừa rồi, nó đã từng nổi cơn tam bành vì đã quyết định lấy Manuelo và mẹ nó bảo rằng không thể, vì Manuelo đã có người đàn bà khác rồi. Còn trước đó chỉ vài tuần thì là chuyện tương tự với gã liên lạc trẻ mang những tin tức mới nhất từ chỗ vị tướng về.
Tôi nghe thấy ở phía bên kia, Mèo Bự đang khoác lác về con hắc mã. Rồi tôi thấy Roberto và Eduardo đứng ngay bên. "Chào!"
Eduardo chào lại ngay. Nó chỉ ít hơn tôi vài tháng nhưng bé và gầy hơn tôi nhiều. Còn Roberto chỉ rầu rĩ nhìn tôi. Mặt nó tái mét, mắt nó vàng ệch. "Cậu sao thế?" tôi hỏi.
Eduardo nói trước khi thằng em cất lời. "Nó vừa ăn đòn".
"Một trận đòn? Sao thế?"
Roberto vẫn im lặng. Eduardo nhún vai. "Tớ không biết. Anh em nhà Santiago và cả Manuelo nữa. Vợ Manuelo điên hắn lắm".
"Eduardo!" Mẹ nó gọi từ trong nhà.
"Tớ đi đây".
Tôi lặng lẽ tháo ngựa. Roberto đứng nhìn. Tôi ném cho nó một nắm giây cương. "Giúp tớ đưa chúng vào hàng rào".
Chúng tôi dẫn bọn ngựa đi. Tôi mở cánh cửa và đẩy chúng vào trong. Chúng bắt đầu gặm cỏ, ở góc xa, với những con khác. Những con ngựa nhà trễ nải nhìn những kẻ mới đến bằng nửa con mắt.
"Nhìn kìa", tôi nói. "Chúng vờ như chẳng nhìn thấy nhau. Song mai là thành bạn với nhau ngay. Ngựa cũng như người ấy mà".
"Ngựa không bị nổ ống khói". Roberto rầu rĩ nói.
"Không? Làm sao mà cậu bị?"
Nó nhổ toẹt xuống đất. "Từ bọn phò. Bị tất. Vợ Manuelo đang nổi cơn tam bành với hắn".
"Bị lậu thì tệ lắm hả?" Tôi hỏi.
Nó lắc đầu. "Không tệ lắm. Nhưng đau khi cậu đi tè".
"Nhưng làm sao mà bị chứ?"
"Cậu ngốc lắm! Là do con gõ kiến của cậu gõ phải cái chỗ chứa bệnh. Manuelo bảo cậu không phải là một người đàn ông, cho đến khi cậu bị nổ ống khói!"
"Tớ đã có một đàn bà".
"Thật à?" Roberto nói, giọng nghi ngờ.
Tôi gật đầu. "Marta, con gái ông Moncada. Ở chỗ bọn mình lấy thịt ấy. Tớ đè nó ở trong chuồng ngựa".
"Có vào không?"
Tôi không hoàn toàn hiểu nó nói vậy là nghĩa gì. "Tớ nghĩ thế. Dù sao thì tớ cũng chẳng để ý. Tớ quá bận bịu. Tớ có thể hiếp nó nếu như Mèo Bự không lôi tớ dậy".
Nó nhìn tôi chằm chằm. "Nó bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn. Cậu cho là tớ có bị nổ không?"
Nó lắc đầu. "Không đâu, nó chỉ là đứa con nít. Một mụ đàn bà mới làm nổ ống khói của cậu được. Mèo Bự có bị không?"
"Tớ không biết. Hắn không nói".
"Có thể hắn may mắn. Có thể hắn không dính".
Nó bỏ đi và tôi đi theo, không hiểu. Nếu như anh sẽ không phải là một người đàn ông cho đến khi anh dính điều đó, thì làm sao anh có thể coi là may mắn như như anh không dính nó?
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu