Chương 15
uổi sơ thẩm được đông đảo công chúng tham dự. Rùng mình kinh sợ vì một án mạng ngay giữa lòng thành phố, người dân Crowdean đâm ra nhiệt thành hy vọng vụ án sẽ được vạch trần với những tình tiết giật gân. Tuy nhiên các bước tiến hành vẫn khô khan như thường lệ. Sheila Webb chẳng cần phải sợ thẩm vấn, nó qua đi trong vòng hai phút.
Đã có một lời nhắn qua điện thoại gọi tới Phòng Cavendish hướng dẫn cô đến nhà số 19, Wilbraham Crescent. Cô đã đi, rồi vào phòng khách theo lời chỉ dẫn. Cô đã phát hiện người chết ở đó, thét lên rồi chạy nhanh ra khỏi căn nhà để tìm người trợ giúp. Chẳng có vấn đề gì, cũng không cần điều tra chi tiết.
Bà Martindale, cũng cung cấp lời khai, bị thẩm vấn với thời gian thậm chí còn ngắn hơn. Bà đã nhận một lời nhắn có nội dung cô Pebmarsh yêu cầu bà gửi một thư ký đánh máy kiêm tốc ký, ưu tiên cho cô Sheila Webb, tới 19, Wilbraham Crescent, và cho vài chỉ dẫn. Bà đã ghi lại giờ chính xác của cuộc gọi điện là 1 giờ 49 phút. Vậy là bà Martindale đã được hỏi xong.
Được gọi tiếp sau đó, bà Pebmarsh khăng khăng phủ nhận việc yêu cầu bất cứ thư ký đánh máy nào tới nhà mình ngày hôm đó từ Văn phòng Cavendish.
Thanh tra Hardcastle phát biểu ngắn gọn không cảm xúc. Nhận được cuộc điện thoại ông đã đến số 19, Wilbraham Crescent, ở đó ông tìm thấy cái xác của người chết.
Sau đó viên cán bộ sơ thẩm của tòa án chuyên điều tra về những cái chết bất thường hỏi ông: “Ông đã nhận dạng người chết được chưa?”
“Vẫn chưa, thưa ông. Vì lý do ấy, tôi đã yêu cầu lùi buổi sơ thẩm này.”
“Phải thế thôi.”
Rồi đến chứng cứ pháp y. Bác sĩ Rigg, bác sĩ pháp y, sau khi tự giới thiệu bản thân và trình độ chuyên môn, kể lại chuyện đã tới nhà số 19, Wilbraham Crescent và việc khám nghiệm tử thi.
“Bác sĩ có thể cho chúng tôi ý kiến gần đúng về thời gian tử vong không?”
“Tôi khám cái xác lúc ba giờ rưỡi. Có thể xác định thời gian tử vong trong vòng từ một giờ rưỡi đến hai giờ rưỡi.”
“Ông không thể xác định khoảng thời gian ngắn hơn thế hay sao?”
“Tôi chọn không làm thế. Theo ước đoán thì thời gian có khả năng nhất là hai giờ hay sớm hơn nữa. Nhưng có nhiều yếu tố cần phải tính đến. Tuổi tác, tình trạng sức khỏe, vân vân.”
“Ông có tiến hành giải phẫu tử thi không?”
“Tôi đã làm.”
“Nguyên nhân gây ra cái chết?”
“Nạn nhân đã bị đâm bằng một con dao mỏng, sắc bén. Một con dao bình thường, có lẽ là dao làm bếp của Pháp có lưỡi thon nhọn. Mũi dao đã đâm vào…” Nói tới đây bác sĩ dùng từ chuyên môn kỹ thuật nhiều hơn để giải thích vị trí chính xác chỗ dao đâm vào tim.
“Có phải chết ngay tức thì không?”
“Chắc đã xảy ra chỉ trong vòng vài phút.”
“Người ấy đã không la hét hay kháng cự sao?”
“Không hề, trong hoàn cảnh lúc ông ta bị đâm.”
“Bác sĩ có thể giải thích cho chúng tôi biết ông nói câu ấy có nghĩa gì?”
“Tôi đã khám một số cơ quan nội tạng và làm một số xét nghiệm. Có thể nói khi bị giết ông ta đang trong tình trạng hôn mê do sự phát tác của thuốc.”
“Bác sĩ có thể cho biết đó là thuốc gì hay không?”
“Vâng, đó là chloral hydrate.”
“Ông có thể cho biết nó phát tác thế nào?”
“Có thể nói là được pha vào một thứ rượu gì đó. Tác dụng của chloral hydrate rất nhanh chóng.”
“Nghe nói chỉ trong vài khắc, như uống Mickey Finn,” viên cán bộ sơ thẩm lẩm bẩm.
“Hoàn toàn đúng như vậy,” bác sĩ Rigg nói. “Ông ta đã uống chất lỏng đó mà không hề nghi ngờ. Vài phút sau ông ta bị choáng và ngã lăn ra bất tỉnh.”
“Theo ý kiến của ông thì ông ấy bị đâm trong khi bất tỉnh sao?”
“Tôi tin thế. Căn cứ vào việc không có dấu hiệu kháng cự và ông ta có vẻ thanh thản.”
“Ông ta bị giết bao lâu sau khi trở nên bất tỉnh?”
“Tôi không thể nói điều đó với bất kỳ độ xác thực nào. Ở đây lại tùy thuộc vào khí chất của nạn nhân. Ông ta sẽ không hồi tỉnh trong nửa giờ và có thể còn lâu hơn thế rất nhiều.”
“Cảm ơn bác sĩ Rigg. Ông có chứng cứ nào về việc người này đã dùng bữa lần cuối lúc nào hay không?”
“Ông ta chưa ăn trưa, nếu đó là điều ông muốn hỏi. Ông ta đã không ăn thức ăn rắn trong vòng ít nhất bốn giờ.”
“Cảm ơn bác sĩ Rigg. Tôi nghĩ tất cả chỉ có thế thôi.” Sau đó viên cán bộ sơ thẩm nhìn quanh rồi nói: “Buổi thẩm tra sẽ dời lại nửa tháng, cho đến ngày 28 tháng 9.”
Buổi sơ thẩm kết thúc. Người ta bắt đầu ra khỏi tòa án. Edna Brent cùng với hầu hết các cô gái ở Phòng Cavendish đều có mặt. Khi đã ra ngoài Edna có vẻ tần ngần. Phòng Thư ký Cavendish đã đóng cửa cả buổi sáng. Maureen West, một cô gái khác, nói với cô: “Sao đây, hả Edna? Tụi mình tới quán Bluebird ăn trưa há? Còn cả đống thời gian. Dù sao cậu cũng có thời gian mà.”
“Tớ không còn thời gian như các cậu,” Edna nói với vẻ phật ý. “Mèo Hung bảo tớ nên ăn trưa khi nghỉ giải lao lần đầu tiên. Keo kiệt thiệt. Tớ tưởng mình sẽ có thêm một giờ để đi mua sắm và làm việc này việc nọ chớ.”
“Đúng là Mèo Hung,” Maureen nói. “Bả keo kiệt như quỷ, phải không? Chỗ mình mở cửa lại lúc hai giờ, mà tụi mình phải có mặt đầy đủ ở đó. Cậu đang tìm ai hả?”
“Tìm Sheila. Tớ không thấy cậu ấy đi ra.”
“Sheila đã bỏ về sớm rồi,” Maureen nói, “sau khi cung cấp lời khai xong. Cô ấy bỏ đi với một anh chàng nhưng tớ không biết hắn là ai. Cậu có đi không hả?”
Edna vẫn còn phân vân. Cô bảo: “Thôi cậu cứ đi đi — Dù sao tớ còn phải đi mua sắm.”
Maureen và một cô khác cùng bỏ đi. Edna chần chừ nán lại. Cuối cùng cô thu hết can đảm để nói với anh cảnh sát trẻ tóc vàng hoe đứng ở lối vào.
“Tôi trở vô bên trong được không?” cô rụt rè thì thầm, “để nói truyện với cái ông đã tới văn phòng — thanh tra gì đó.”
“Thanh tra Hardcastle hả?”
“Vâng, đúng rồi. Cái ông đã cho lời khai sáng nay đó.”
“À…” anh cảnh sát trẻ ngó vào bên trong tòa án và quan sát ông thanh tra đang mải mê trò chuyện với nhân viên điều tra và cảnh sát trưởng hạt này. “Trông ông ấy có vẻ đang bận, cô à. Lát nữa cô ghé vào đồn cảnh sát đi, hay cứ nhắn lại với tôi… Có phải chuyện gì quan trọng không hả?”
“À, thật ra không thành vấn đề,” Edna đáp. “Đó là… à… chỉ là tôi không hiểu làm sao mà điều cô ấy nói lại có thể là sự thật bởi vì tôi muốn nói…” Cô xoay người bỏ đi, vẫn đang nhíu mày rất khó hiểu.
Rời khỏi chợ ngũ cốc, cô gái lang thang trên phố chính. Cô vẫn cau mặt nhăn mày bối rối, cố suy nghĩ. Suy nghĩ chưa bao giờ là thế mạnh của Edna. Cô càng cố làm sáng tỏ mọi sự trong đầu mình, đầu óc cô càng trở nên rối beng.
Có một lần cô nói lớn tiếng: “Nhưng không thể nào như vậy… Không thể nào như cô ấy nói…”
Đột nhiên với dáng vẻ của một kẻ đang làm một cuộc cách mạng, cô xoay người rời khỏi con phố chính, rồi theo đường Albany đi về hướng Wilbraham Crescent.
Từ ngày báo chí loan tin một án mạng đã xảy ra ở số 19, Wilbraham Crescent, rất đông người tụ tập trước ngôi nhà đó hằng ngày để ngắm nghía thỏa thích. Gạch vữa đơn sơ lại có thể làm cho đông đảo công chúng mê mẩn trong một số hoàn cảnh thật sự là một điều huyền bí. Trong hai mươi bốn giờ đầu tiên, một viên cảnh sát đã phải gác tại đó để xua người ta đi một cách hách dịch. Từ lúc đó sự quan tâm chú ý đã giảm bớt nhưng vẫn không ngừng hẳn. Xe tải giao hàng của các thương gia giảm bớt tốc độ một chút khi chạy ngang qua. Những phụ nữ đẩy xe nôi thường dừng lại trên lề đường đối diện chừng bốn, năm phút và đăm đăm nhìn muốn lòi tròng con mắt ra khi chiêm ngưởng cơ ngơi sạch sẽ, ngăn nắp của cô Pebmarsh. Các bà, các cô xách túi đi mua sắm thường tạm dừng với ánh mắt tò mò và tám chuyện với bạn bè một cách thích thú.
“Đó là căn nhà — người đó ở trỏng…”
“Cái xác ở trong phòng khách… Không, tôi nghĩ phòng khách là căn phòng đằng trước, căn ở bên trái đó.”
“Chú bán tạp hóa nói với tui là căn bên phải mà.”
“À, tất nhiên có thể như vậy. Có lần tôi vô nhà số 10 và ở đó tôi nhớ rất rành rẽ phòng ăn ở bên phải, còn phòng khách ở bên trái…”
“Trông không có vẻ gì là đã có một vụ giết người trong ấy, phải không…?”
“Tôi tin cô gái đã ra khỏi cổng, la hét như loạn trí…”
“Người ta bảo từ hôm ấy đầu óc cô ta không ổn. Cú sốc khủng khiếp, tất nhiên rồi…”
“Hắn đột nhập vào qua cửa sổ đằng sau, vì thế người ta nói hắn đang bỏ bạc vào bao thì cô gái đi vào và phát hiện hắn ở đó…”
“Người đàn bà đáng thương chủ ngôi nhà, bà ta bị mù, tội nghiệp quá! Bởi vậy dĩ nhiên bà không thể nào biết chuyên gì đang xảy ra.”
“Ôi, nhưng khi ấy bả đâu có ở đó…”
“Tôi tưởng bả có ở đó chớ. Bả có ở trên lầu và đã nghe tiếng hắn. Ôi trời ôi, tôi phải tiếp tục đi mua hàng thôi.”
Hầu như lúc nào vẫn tiếp tục có những cuộc tám chuyện tương tự. Bị cuốn hút như nam châm, những người hầu như không thể đến cũng đến Wilbraham Crescent. Họ tạm dừng, nhìn chằm chặp rồi tiếp tục đi ngang qua, nhu cầu trong lòng phần nào được thỏa mãn.
Đến đây rồi vẫn còn rối trí, Edna Brent thấy mình đang chen chúc trong một nhóm nhỏ độ năm hay sáu người đang mải mê với thú tiêu khiển ưa thích nhất là ngắm nghía ngôi nhà có án mạng.
Edna vốn dễ bị người khác gợi ý cũng nhìn chằm chặp.
Vậy ra đó là căn nhà nơi vụ án xảy ra. Những tấm màn che cửa sổ sạch sẽ gọn gàng. Trông vẫn đẹp đẽ quá. Vậy mà một người đàn ông lại bị giết trong đó. Giết bằng một con dao làm bếp. Một con dao làm bếp bình thường. Hầu như mọi người đều có một con dao làm bếp…
Bị mê hoặc bởi hành vi của những người xung quanh, Edna cũng nhìn chằm chặp và thôi không suy nghĩ nữa…
Cô hầu như quên bẵng điều gì đã đưa cô tới đây…
Cô giật mình khi nghe một giọng nói bên tai.
Cô quay đầu lại, kinh ngạc vì nhận ra.
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ