Chương 15
hi rẽ sang đường 22, Gus Waldron bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo sợ. Được thôi, từ tối thứ Bảy đến giờ y thường giật mình, nhưng lần này thì khác. Y đã nhận ra nhiều dấu hiệu. Y đã làm rất nhiều việc theo bản năng. Đánh cá ngựa là một trong những việc đó. Kết quả ra sao? Ba láp, chẳng ra làm sao cả. Thế nhưng có những việc hành động theo bản năng thì đôi khi lại đưa đến cho y kết quả rất tuyệt vời, vì vậy y luôn luôn chú ý đến sự mách bảo của bản năng.
Giờ y nhận thấy những bồn chồn lo lắng của y là có lý do. Một chiếc ôtô, đơn giản và bình thường. Quá đơn giản, quá bình thường. Nhưng hai gã đàn ông, nhìn ngó chăm chú chẳng vào một cái gì cụ thể cả. Cớm. Nếu không phải cớm thì chúng là cái quái gì?
Y đếm các bậc cấp và dừng lại nhìn vào một cái cửa sổ. Phản chiếu trong đó, y thấy một chiếc xe khác ló ra ở góc phố. Cũng chẳng có gì đặc biệt, và khi ngoái lại liếc nhanh, y nhận ra ở góc phố này cũng có hai người đàn ông.
Sụp bẫy rồi.
Ngay tức khắc, Gus nghĩ đến Lucien. Y hình dung ra những cách thức khủng khiếp để kết liễu mạng sống thằng Pháp phản bội khốn khiếp này.
Y đến được phòng trưng bày và bất thần nhảy nhào đến cửa, xộc vào phòng và lao tới chỗ Lucien đang sửng sốt nhổm dậy khỏi ghế. Gus đá văng cái bàn qua một bên, gạt chiếc đồng hồ to tướng xấu xí và can chất tẩy rửa đổ nhào xuống nền nhà, và tống một quả đấm thật mạnh vào mang tai Lucien.
“Mày báo cho bọn cớm, đúng không?”
“Đâu có, Gueusse…”
Khi Gus giơ tay lên định tống một cú nữa, y thấy Lucien xoay đầu, đôi mắt gã trố lên khi nhìn ra phía sau phòng trưng bày. Vậy là phía sau cũng có cớm – Gus ngửi thấy mùi gì đó, có lẽ là mùi xăng. Xăng đang chảy tràn ra sàn nhà từ cái can y gạt xuống khỏi bàn.
Nhặt cái can lên, Gus lôi Lucien lên khỏi sàn nhà và đẩy gã ra phía cửa, y đá vào phía sau đầu gối làm tên cáo già xương xẩu đau đớn quỵ xuống lần nữa. Giẫm chân lên người Lucien, đè gã nằm yên trên nền nhà, y nghiêng chiếc can, đổ xăng lên đầu Lucien.
“Mày biết giỡn mặt với tao thì thế nào chứ, thằng chó chết,” y vừa chửi vừa đổ xăng.
“Xin đừng!” Tên người Pháp lắp bắp, mắt cay xè vì xăng; Gus hành động quá nhanh, tên kinh hoàng không kịp chống cự. Gus giật mạnh cho cánh cửa mở ra, tóm lấy gáy và dựng đứng Lucien dậy, rút chiếc bật lửa Zippo ra, y bật quẹt rồi đá tên chủ phòng trưng bày ra đường.
Ngọn lửa màu xanh vàng bùng lên quanh đầu và vai Lucien khi gã ngã xuống lề đường, tiếng gào rú của gã cùng với tiếng la hét của những người qua đường kinh hãi và tiếng còi xe bất ngờ ré lên. Gus xuất hiện ngay phía sau gã, ánh mắt y đảo nhanh qua hai phía, như ánh mắt diều hâu nhìn chằm chằm và bốn người đàn ông, mỗi đầu đường hai người, cả bốn đều đã lao ra khỏi xe, súng trong tay, tất cả đều quan tâm đến người đang bị thiêu cháy hơn là đến y.
Đó chính là điều y cần.
Ngay khi nhìn thấy gã đàn ông kia rời khỏi mặt đường và lao vào phòng trưng bày, Reilly biết là nhóm hành động của mình đã bị lộ. Reilly hét vào chiếc micro gắn ở tay áo, “Hắn phát hiện chúng ta rồi. Tấn công. Tôi nhắc lại, tấn công.” Reilly lên đạn khẩu Browning Hi-Power, nhào ra khỏi xe cùng với Aparo ở ghế bên.
Khi thấy một người đàn ông từ trong phòng trưng bày loạng choạng bước ra, Reilly vẫn còn ở phía sau cánh cửa xe. Anh không chắc điều mình nhìn thấy đúng hay không. Đầu người đàn ông đó dường như bốc cháy.
Lucien lảo đảo trên đường, tóc vào áo gã bốc cháy, Gus vọt ra theo, bám rất sát bên gã để cảnh sát không dám mạo hiểm nổ súng.
Hoặc là y hy vọng như thế.
Để ngăn không cho họ tiến lại quá gần, y nhả đạn về cả hai phía. Khẩu Beretta chó chết của y thật vô dụng trong những lúc như thế này, nhưng nó cũng làm bốn tên cớm kia phải chút đầu nấp xuống.
Tiếng kính xe vỡ loảng xoảng, những tiếng thét sợ hãi vang lên giữa đường phố vắng vẻ.
Reilly nhìn thấy gã đàn ông kia giơ súng lên vừa kịp lúc để hụp xuống sau cánh cửa xe. Những tiếng nổ vang rền trên đường phố, hai phát đạn găm vào bức tường gạch phía sau Reilly, viên thứ ba trúng vào đèn trái chiếc Chrysler của anh, vang lên tiếng crom và kính vỡ tan. Liếc sang bên phải, Reilly nhìn thấy bốn người khác qua đường nép mình phía sau một chiếc Mercedes đang đậu, rõ ràng là họ sợ mất mật. Reilly đoán họ đang tìm cách bỏ chạy, đó không phải là giải pháp hay ho gì trong trường hợp này. Cứ nấp sau chiếc xe, họ sẽ an toàn hơn. Một người trong số họ nhìn sang phía anh, Reilly ra dấu bảo nằm xuống đồng thời thét lên, “Nằm xuống! Đừng di chuyển!” Người gật đầu, vẻ lo lắng, hụp người xuống, không thấy ông ta đâu nữa.
Reilly quay lại, nhoài người ta, cố nã một phát đạn, nhưng gã đàn ông mà Reilly biết là Gus đã bỏ lên ngay phía sau người chủ phòng trưng bày. Y bám quá sát người chủ tiệm. Reilly không thể nào bắn được. Cấp bách hơn nữa, anh không làm được gì để giúp anh chàng chủ phòng trưng bày đang sụm xuống, tiếng kêu la đau đớn của anh ta vọng khắp suốt con đường phố lúc này đã vắng ngắt.
Ngay lúc đó, Gus chạy xa khỏi anh chàng bị đốt, bắn vài phát về phía các nhân viên đặc vụ khác. Thời gian có vẻ như chậm lại khi Reilly nhận ra thời cơ và nắm bắt ngay. Nín thở, nhô đầu lên khỏi cánh cửa xe, Reilly giữ chặt khẩu Hi-Power bằng cả hai tay trong tư thế đứng thẳng, chỉ trong tích tắc, anh đã dóng thẳng mục tiêu với đầu ruồi trước và rãnh ngắm phía sau của khẩu súng, rồi nhẹ nhàng bóp cổ bằng một lực đều đặn tăng dần. Tiếng viên đạn gầm lên khi vọt ra khỏi nòng khẩu Browning. Một tia máu phun ra từ đùi Gus.
Reilly nhổm lên, lao tới người đàn ông bốc cháy, nhưng định mệnh đã ngăn cản bất kỳ kế họach quả cảm nào mà anh dự định, ngay lúc đó, một chiếc xe tải chở hàng lù lù xuất hiện giữa đường.
Lucien lăn lộn, hai cánh tay vùng vẫy, cố gắng một cách tuyệt vòng nhằm dập tắt ngọn lửa. Gus biết đến lúc y phải bỏ chạy, ngay lúc cái gì đó trúng vào đùi trái làm y lảo đảo ngã về một bên. Gus sờ vào vết thương, tay y nhỏ máy ròng ròng.
Đồ chó đẻ. Bọn cớm lại gặp hên nữa rồi.
Y nhìn thấy chiếc xe tải và nhả đạn về cả hai phía tốp cảnh sát, lợi dụng chiếc xe làm lá chắn và chuồn lẹ. Y cà nhắc đến góc phố và giờ đến lượt y gặp may. Một chiếc taxi vừa trở tới, thả xuống một hành khách, vị thương gia người Nhật trong bộ vest xanh xám. Gus hích vai đẩy ông khách Nhật qua một bên, giật cửa xe, tọt vào và đẩy người tài xế xuống đường. Trườn vào sau vôlăng, sang số, chợt y cảm thấy bị cái gì đó đánh vào một bên đầu. Đó là người tài xế, anh ta đang cố giành lại chiếc xe của mình, và gào lên bằng thứ ngôn ngữ gì đó không hiểu được. Thằng chó chết. Gus chĩa mũi khẩu Bretta ra cửa xe, siết cò và ghim một viên đạn vào khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ của người tài xế. Cho xe vọt lên, y biến mất.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa