Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16: Như Hoa Biết Nói, Như Ngọc Sinh Hương
vừa nói dứt thì bỗng có tiếng nói ở dưới đài vọng lên:
- Thực không biết xấu hổ!
Đồng thời ở hai mặt bỗng có hai cái bóng người cùng nhảy lên trên đài một lúc.
Khán giả ở bên dưới đã lên tiếng khen ngợi:
- Chà con bé này thật tuyệt đẹp!
Thì ra hai người đó một là Thích Thích Ông người đi cùng với Thiên Tứ, còn một người nữa là một mỹ nữ mặc áo màu tía, hai má lúm đồng tiền da hồng hào, đôi mắt long lanh. Vừa lên tới trên đài, nàng ta cứ ngắm nhìn Thiên Tứ hoài, hình như người của Thiên Tứ có đá nam châm hút chặt lấy nàng ta vậy.
Các người đứng ở dưới đài thấy một mỹ nữ đẹp như thiên tiên giáng phàm nhảy lên trên đài như vậy, nhất thời ai nấy đều im lặng như tờ, mấy chục đôi mắt đều nhìn cả vào nàng ta.
Thiên Tứ trông thấy nàng nọ đẹp như vậy, hai mắt cũng nhìn thẳng vào mặt nàng ta. Hai người đều như ngây như ngất, cùng nhìn thẳng vào mặt nhau.
Vẻ mặt của Thích Thích Ông hình như đã bớt u sầu, hai mắt cứ để ý vào các tay cao thủ của Mật Tôn Tam Hổ cũng đều nhìn cả vào mặt nàng nọ, nhất thời quên cả việc tấn công kẻ địch để trả thù cho anh em của mình nữa.
Đột nhiên ở góc sảnh có tiếng người kêu rên nổi lên và tiếng chửi rủa của Đại Lập:
- Quân khốn nạn! Đại sư huynh có mau ra tay trả thù đi không, nhị sư huynh sắp nguy hiểm đến tính mạng rồi!…
Lúc ấy các người mới như nằm mơ vừa thức tỉnh, tiếng ồn ào và tiếng bàn tán đánh cuộc lại nổi lên liên tiếp. Thiên Tứ cũng giật mình đến thót một cái và mặt chàng đỏ bừng lên ngay.
Tam Hổ đứng quanh chàng cũng không nhìn thiếu nữ nọ nữa mà vội đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi cùng rút khí giới ra luôn. Thiếu nữ nọ cũng sầm nét mặt lại, đôi mắt sắc bén liếc nhìn Tam Hổ mỗi cái và cất tiếng oanh thỏ thẻ nói:
- Các người đã bị đánh bại hai trận rồi, không biết xấu hổ chút nào, lại còn muốn đánh nữa? Chả lẽ sư phụ các người không dạy bảo các ngươi hay sao? Thị người nhiều đánh người ít như thế này là rất vô sỉ, các ngươi có biết không?
Những khán giả ở dưới nghe thấy nàng ta nói như thế đều vỗ tay khen ngợi. Mật Tôn Tam Hổ xưa nay vẫn thị oai lực của phái Mật Tôn, anh em chúng ở Tiền Tạng và Hậu Tạng rất hoành hành không ai dám gây hấn với chúng bao giờ. Nay vừa ra tay đấu với một thanh niên trẻ tuổi, lão ngũ Vương Đại đã bị bại trước, lại đến lão nhị Lưu Hoàn bị thương nặng chưa biết sống chết ra sao.
Đây là một việc kỳ sỉ đại nhục, chúng ba người chịu nhịn sao nổi nhưng trước mặt nhiều người như thế, chúng cũng biết không nên quá trớn. Bằng không dù thắng hay bại cũng sẽ mang tiếng với đời và sẽ làm mất hết sĩ diện của phái Mật Tôn ở Tây Tạng nữa. Như vậy sau này còn mặt mũi nào mà vào Trung nguyên gặp các nhân vật võ lâm? Vì vậy, Tam Hổ nghe thấy thiếu nữ nọ nói như thế đều ngẩn người ra, ngẫm nghĩ giây lát rồi cả ba mặt đều đỏ bừng.
Còn Thích Thích Ông nhảy lên đài là vì ông ta bực mình bọn kia lại thị người nhiều định hà hiếp Thiên Tứ, nên ông ta muốn cho chúng một bài học để chúng biết thân. Lúc này ông ta thấy ba tên cao thủ của Mật Tôn cứ đứng đờ người ra không nói được nửa lời, ông ta liền xen lời nói:
- Cô nương này nói rất phải. Với phái Mật Tôn của các người có tên tuổi ở Tây Tạng như thế mà ở chỗ công chúng đông đảo như thế này, lại giở những trò vô sỉ ra, không những các ngươi mất hết sĩ diện mà già này cũng chẳng để yên họ đâu…
Ba Tề Ca tuy tiếng Hán không sành lắm nhưng y nghe hiểu hết, y thấy ai nấy cũng đều chê trách hành động của anh em y nên y liền nổi sát khí và mắng chửi luôn:
- Khốn nạn thực! Lão già họ Thích này đừng tưởng ngươi giỏi lắm đâu. Ngươi giỏi với ai chứ còn với anh em lão tử đây thì ngươi không là cái thá gì hết.
Thích Thích Ông nổi danh ở Tứ Xuyên mấy chục năm nay, có bao giờ bị ai nhục mạ mình như thế này đâu. Nên không đợi Ba Tề Ca nói xong, ông ta đã tức giận đến run lẩy bẩy râu tóc đều dựng ngược.
Tuy gần gũi có nửa ngày, Thiên Tứ rất biết rõ tính nết của Thích Thích Ông, thấy vậy chàng biết ông ta sắp ra tay tấn công bọn người kia rồi nên chàng rất lo âu. Vì vậy chàng vội lên tiếng:
- Xin lão tiền bối đừng…
Chàng chưa nói dứt thì Đại Lập ở dưới đài xoa bóp cho Lưu Hoàn đã lớn tiếng nói tiếp:
- Đại sư huynh mau lên, nhị sư huynh lại chết giấc nữa rồi đấy!
Ba Tề Ca thấy Thích Thích Ông râu tóc đều dựng ngược, oai mãnh như vậy cũng phải kinh hãi thầm và nghĩ bụng:
“Lão già này không phải là người chỉ có hư danh suông thôi đâu, không ngờ y cũng có hai miếng võ thực!”
Nghĩ tới đó y lại hối hận, vừa rồi tại mình chửi người như thế nên ông ta mới nổi giận như vậy. Y cũng biết với một mình Thiên Tứ chưa chắc bọn y đã thắng nổi, huống hồ bây giờ lại có thêm Thích Thích Ông nữa, nên y vừa nghe thấy Đại Lập nói như vậy liền nghĩ ra được một kế để rút lui. Y vội giơ tay ra hiệu cho Thanh Hổ và Tiểu Hổ nhảy xuống đài trước, rồi y liếc nhìn Thiên Tứ với Thích Thích Ông nói tiếp:
- Câu chuyện ngày hôm nay đến đây là thôi, lão tử còn phải xuống xem vết thương của lão nhị trước đã, nhưng món nợ này lão tử sẽ nhớ kỹ trong lòng, thế nào cũng trả được món nợ này mới thôi.
Thiên Tứ chỉ mong chuyện này chóng kết thúc nên chàng nghe thấy Ba Tề Ca nói như thế, không để cho Thích Thích Ông lên tiếng, đã vội trả lời luôn:
- Như vậy càng hay, tại hạ…
Chàng định nói thêm vài câu để hòa giải mối thù oán này nhưng sau chàng biết có giải thích cũng vô ích thôi, nên chỉ nói tới đó chàng không sao nói tiếp được nữa.
Ba Tề Ca thấy nhân vật chính đã nhận lời liền chắp tay chào và nói tiếp:
- Được lắm, chúng ta thế nào cũng có ngày gặp lại nhau.
Nói xong, y với hai tên kia đều nhảy xuống dưới đài luôn, rồi y cõng Lưu Hoàn, cả năm nhảy qua cửa sổ đi mất.
Thích Thích Ông vẫn chưa nguôi, còn định đuổi theo thì Thiên Tứ đã vội kéo ông ta lại mà khuyên rằng:
- Xin lão tiền bối nể mặt tại hạ, tạm tha thứ cho chúng một phen.
Nói xong chàng quay lại nhìn mỹ nữ nọ tủm tỉm cười và khẽ hỏi:
- Thiến Thiến, đã lâu không gặp nhau, cô nương vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Mỹ nữ đẹp như tiên kia thấy Thiên Tứ hỏi mình như vậy, liền ứa nước mắt ra, nắm chặt lấy tay chàng và kêu gọi:
- Đại ca…
Nàng mới nói được một câu thì nước mắt đã giỏ ròng xuống như mưa.
Thích Thích Ông thấy tình hình của hai người như vậy ngạc nhiên vô cùng, đồng thời lại thấy những khán giả đều trố mắt lên nhìn hai người, ông ta bèn lên tiếng nhắc nhở rằng:
- Lão đệ với cô nương muốn chuyện trò với nhau, thì hãy đi nơi khác chuyện trò, có hơn là ở đây không?
Thiên Tứ với nàng nọ nghe nói quả nhiên đều hổ thẹn vô cùng, nàng nọ buông tay chàng lao vượt qua đầu mọi người, xuyên qua cửa sổ đi luôn. Thiên Tứ cũng hổ thẹn, bỏ mặc Thích Thích Ông ở đó mà vội đuổi theo nàng nọ tức thì.
Thích Thích Ông sắc mặt thay đổi luôn luôn, hết sầu đến oán, hết bi đến lại hỷ, rồi đưa mắt nhìn các người ở dưới đất một lượt, mồm cười ha hả, cũng đuổi theo Thiên Tứ tức thì.
Những người đứng ở dưới đài cứ ngẩn người ra xem mỹ nữ nọ như ngây ngất như đã mất hết hồn vía, tới khi nghe thấy tiếng cười của Thích Thích Ông, chúng mới giật mình đến thót một cái như người nằm mơ mới thức tỉnh và ai nấy đều thở hắt ra một tiếng rồi mới xôn xao bàn tán hoài.
oOo
Trên một ngọn đồi cát ở cách thành Cam Châu không xa có căng một cái bạt bằng da, gió đêm thổi cát bắn vào bạt da kêu “bồm bộp”. Trong bạt có thắp đèn sáng, dưới giải một cái chiếu, một bên có một con hươu mai hoa thực lớn đang nằm yên ở bên cạnh cái chiếu ấy. Còn trên chiếu thì có một đôi nam nữ đang ngồi xếp bằng tròn và ngồi đối diện nhau. Phía sau hai người lại có một ông già đang ngủ say.
Thì ra thiếu niên ngồi ở đó chính là Thiên Tứ, vừa rồi ở trong tửu quán chàng ngẫu nhiên gặp Hàn Thiến Thiến đã cách biệt nhau lâu lắm. Hai người lâu ngày mới tái ngộ, nên nhất thời quên cả những người đứng quanh đó mà cứ nhìn nhau như ngây như ngất. Sau nhờ được Thích Thích Ông nhắc nhở, hai người mới như nằm mơ thức tỉnh hổ thẹn vô cùng.
Thiến Thiến bèn nhảy qua đầu mọi người xuyên qua cửa sổ đi trước, Thiên Tứ đuổi theo sau rồi lại đến Thích Thích Ông.
Đáng lẽ Thích Thích Ông không nên xen chân vào đôi nam nữ này mới phải, nhưng ông ta không hiểu tại sao sau khi trông thấy đôi nam nữ này rồi là không nỡ rời khỏi họ nửa bước. Cho nên Thiến Thiến rủ Thiên Tứ tới chốn này gặp gỡ, ông ta cũng theo sau tới luôn và vừa đến nơi đã nằm xuống ngủ khì ngay để mặc cho hai người tình tự với nhau.
Lúc này Hàn Thiến Thiến đã như một trái cây vừa mới chín tới nên trông đẹp hơn trước nhiều. Vì có Thích Thích Ông nằm ở cạnh đó nên hai người không tiện quá phóng đãng. Thiến Thiến bèn bảo Thiên Tử kể chuyện cho mình hay từ khi hai người chia tay đến giờ, mấy năm nay chàng sinh sống như thế nào?
Thiên Tứ bèn kể qua loa cho nàng hay, khi kể tới chuyện đã thành hôn với Trương Thiến Thiến ở Kim Toàn Viện thì chàng bỗng giật mình và tự trách mình ăn nói quá sỗ sàng.
Thiến Thiến nghe thấy chàng nói tới đó cũng rùng mình đến thót một cái, người như bị cứng đờ vậy. Nàng cũng không hiểu sao xưa nay mình vẫn khấn thầm Trời Phật mong vị đại ca này được hạnh phúc thì mình mới yên dạ, nhưng bây giờ nghe thấy đại ca nói đã lấy được người vợ đẹp lại là con nhà giàu nhất vùng, đáng lẽ mình nên vui vẻ mới phải trái lại mình cảm thấy không vui mà nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được vì lẽ gì hết?
Thiên Tứ kể xong câu chuyện ấy có vẻ hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, hình như sợ trông thấy nàng rầu rĩ khóc lóc.
Hàn Thiến Thiến rất cảm động, tuy nàng vẫn cố giữ trầm tĩnh nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy Trương Thiến Thiến là người rất đáng thương, vì nàng bị bệnh quái dị từ hồi còn nhỏ, không được một chút hạnh phúc nào cả.
Thiên Tứ không biết nàng đã nghĩ ngợi gì, chỉ kể tiếp chuyện của mình thôi. Khi chàng kể tới chuyện gặp Mai Hoa Tiên Cô, Thiến Thiến liền kêu “ủa” một tiếng. Chàng giật mình kinh hãi vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt nàng ta rất thản nhiên. Chàng ngạc nhiên vô cùng không ngờ nàng lại có thái độ như thế.
Thiến Thiến thấy chàng ngơ ngác như vậy liền thúc giục:
- Sau rồi thế nào nữa? Sư phụ của em có làm khó dễ đại ca không?
Thiên Tứ lại kể tiếp nhưng chàng thấy thái độ của Thiến Thiến như vậy lại tưởng lầm nàng đã có người yêu khác. Khi nghĩ tới nàng có người yêu, chàng lại cảm thấy đau lòng khôn tả.
Thiến Thiến nghe thấy chàng nói sư bá của mình bị con ngân ngưu đả thương, sư phụ mình đã dẫn đàn hươu đào tẩu, nàng rất lấy làm kỳ lạ và rất quan tâm, nên nàng khẽ thở nhẹ một tiếng giơ tay lên vỗ ngực và đỡ lời:
- Cám ơn đại ca. Như vậy nhất thời sư phụ không đi kiếm em nữa đâu. Từ nay em chả cần phải lén lén lút lút như trước nữa…
Thấy Thiến Thiến đối xử với mình vẫn ân cần như trước, Thiên Tứ liền hỏi:
- Thiến Thiến, trong mấy năm qua em đi đâu thế? Tại sao em lại bỏ sư phụ ra đi như vậy?…
Thiến Thiến ngắm nhìn mặt Thiên Tứ một hồi, lại tỏ vẻ yêu đương ngay nên Thiên Tứ không sao nhịn được, vội giơ tay ra nắm lấy tay của nàng và khẽ gọi:
- Thiến Thiến…
Thiến Thiến bỗng giật mình đánh thót một cái nhưng lại cười khúc khích luôn và đáp:
- Anh xem, em mừng rỡ đến hồ đồ như vậy. À, em đã nói đến đâu rồi nhỉ… À, mà em đã kể cho anh nghe bao giờ đâu?…
Tiếp theo đó nàng lại thở dài mấy tiếng, nửa mừng nửa sầu. Thiên Tứ thấy thái độ của nàng như thế càng ngây ngất thêm. Chàng cố hết sức giữ thăng bằng để khỏi đi quá trớn.
Thiến Thiến thấy chàng không nói gì hết lại nói tiếp:
- Lần đó, từ khi đại ca đi rồi, sư phụ nổi giận, ngày hôm sau liền đem em với đàn hươu rời khỏi Lộc cốc đi đến tận Quỷ Vương ph ở một nơi thật xa để lánh mặt đại ca. Ở đó năm sáu năm liền. Có một lần sư phụ đi vắng, khi trở về có sư bá với một người đồ đệ đi theo tới.
Nói tới đó mặt nàng lộ vẻ bực mình và nói tiếp:
- Đồ đệ của sư bá là con trai, trông rất xấu xí đáng ghét lắm nhưng y lại được lòng sư phụ và sư bá, hai người coi y như bảo bối vậy. Tên y là Nghiêm Niệm Bá. Y suốt ngày quây quần bên em, thật chán ghét đến chết đi được. Em bèn đem chuyện ấy thưa với sư phụ. Ngờ đâu, sư phụ không trách mắng y chớ lại còn mắng chửi em một trận, bảo em thiếu lịch sự không tiếp đãi khách. Dù em tức giận đến muốn tự tử nhưng biết làm sao được? Sau em nghĩ được một cách là bảo tên họ Nghiêm ấy dạy em võ công. Tất nhiên y nhận lời ngay. Y bèn giấu sư phụ truyền thụ cho em những thế võ bí truyền của sư bá với sư phụ. Em học hiểu rồi ngày đêm chăm chỉ luyện tập, khiến y không còn cơ hội chuyện trò với em…
Thiên Tử nghe tới đó cũng phải bật cười nghĩ bụng: “Không ngờ cô bé này lại nghĩ ra được một phương pháp tuyệt diệu như thế!”
Thiến Thiến thấy chàng tủm tỉm cười, mừng rỡ khôn tả lại kể tiếp:
- Như vậy lại trải qua một tháng nữa. Sư bá liền đem tên đồ đệ quý báu ấy đi. Lúc ấy em rất mừng, nhận thấy bây giờ chỉ còn lại một mình mình tuy hơi buồn một chút nhưng chả hơn là có tên họ Nghiêm ấy quấy rầy suốt ngày hay sao? Vì em một mình ở với đàn hươu nên ngoài giờ luyện tập võ công ra chỉ có chuyện trò với những con hươu thôi.
Thiên Tứ nghe nói ngạc nhiên vô cùng, liền chỉ vào con hươu nằm cạnh đó mà hỏi:
- Có phải em nói chuyện với con hươu này không? Nó biết nói đâu mà em nói chuyện với nó?
- Tuy nó không biết nói thực nhưng nó biết nghe, nên có tâm sự gì em cũng kể hết cho nó nghe.
Thấy một cô gái đẹp như tiên nữ mà lẻ loi buồn tình như thế, Thiên Tứ cũng phải động lòng thương. Chàng bỗng sực nghĩ tới lời nói của Mai Hoa Tiên Cô, lại giật mình kinh hãi vội hỏi:
- Có phải con hươu này tên là Câu Nhi không? Và em đã nói gì với nó thế?
Thiến Thiến mặt đỏ bừng nhưng vẫn nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ mà đáp:
- Vâng tên nó là Câu Nhi, em nói với nó toàn chuyện của đại ca!
Lúc này Thiên Tứ mới biết, tuy nàng đã đến tuổi cập kê mà không hiểu một tí gì về nhân tình và cũng không biết nam nữ khác biệt nhau ra sao? Nên chàng nhận thấy mình phải có trách nhiệm dạy dỗ cô em gái thơ ngây này, phải có trách nhiệm bảo vệ nàng, đừng để nàng sa vào cạm bẫy của kẻ gian ác. Vì vậy chàng nắm chặt hai tay nàng và khẽ đáp:
- Phải. Anh là bạn thân của em và cũng là đại ca của em!
- Nếu vậy thì hay lắm. Bây giờ em đã tìm thấy anh rồi, không bao giờ em rời khỏi anh nữa. Anh đi tới đâu em đi tới đó, chứ em không trở về với sư phụ nữa đâu.
- Thôi được, từ giờ phút này trở đi anh nhận em là em gái.
- Từ trước tới nay em vẫn coi anh như là đại ca nên em vẫn thường nói Câu Nhi rằng: ‘Nhi có còn nhớ đại ca của ta không? Cái người ngu dốt ấy mà? Thôi được, lúc nào ta đem mi đi trông thấy đại ca ta mi sẽ nhận ra được liền.
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến nói như vậy vừa buồn cười vừa cảm động và thấy nàng rất đáng yêu nữa. Thiến Thiến thấy chàng cứ nhìn mình như vậy cười khì một tiếng nói tiếp:
- Có một lần, sư phụ của em nghe lỏm liền hỏi em: “Đại ca đó là ai?”. Em sợ sư phụ tức giận mới nói dối: “Đại ca ấy là con khỉ ở trên núi”. Sư phụ chỉ mắng em là kẻ hồ đồ thôi chứ không nghi ngờ gì nữa.
- Em không đi lại với một người nào cả, tất nhiên sư phụ em phải tin…
- Không lâu sau sư phụ không tin nữa, nhất là tên họ Nghiêm đi rồi, sư phụ mắng chửi và đánh em một trận rồi phạt em ba ngày liền không cho ăn. Nhưng em vẫn không chịu cho sư phụ biết rõ chuyện. Sau, sư phụ lại đi vắng, lần ấy về cho em hay là sẽ gả em cho tên họ Nghiêm. Em không chịu, khóc lóc van lơn hoài nhưng sư phụ nói: “Đó là số trời, đến sư phụ cũng không làm gì được.”
- Sư phụ của em thật vô lý quá. Chắc sư phụ em có việc gì muốn cầu sư bá của em, nên mới gả em cho đồ đệ của sư bá.
- Điều đó em không rõ, nhưng em nhất định không nhận lời. Sư phụ cả giận đánh em một trận nên thân và trói em vào phòng cấm không được đi ra ngoài nửa bước.
Thiên Tứ nghe tới đó tức giận khôn tả, liền nghĩ bụng:
“Sư phụ đối xử với đồ đệ như thế thì còn ân nghĩa gì nữa? Không ngờ Mai Hoa Tiên Cô lại độc ác đến thế?”
Thiến Thiến rầu rĩ thở dài một tiếng nói tiếp:
- Ngay hôm sau sư phụ đi vắng. Tối hôm ấy tên họ Nghiêm bỗng lẻn vào trong phòng em. Em tức quá không thèm nói với y nửa lời nhưng sau em lại nghĩ, tại sao không nhờ tay y mà giúp mình thoát thân. Cho nên em mới nhờ y cởi trói hộ đưa em rời khỏi nơi đó. Y mừng rỡ khôn tả liền…
Thiên Tứ vội hỏi:
- Liền cái gì cơ chứ?
Thiến Thiến mặt đỏ bừng, chần chừ giây lát rồi cúi đầu xuống khẽ kể tiếp:
- Em tưởng y cởi trói cho em thật, ngờ đâu y lại khốn nạn đến thế! Rờ mó em một hồi… còn muốn cởi áo em ra nữa. Em… tức giận quá đang định mắng chửi ngờ đâu y bỗng đứng dậy chạy luôn… Thoạt tiên em không hiểu, một lát sau nghe thấy tiếng sư phụ em mới biết y thính tai thật đã biết sư phụ về tới…
Thiên Tứ nghe tới đây cả giận xen lời nói:
- Tên họ Nghiêm ấy không phải là người. Nhân lúc người ta bị trói mà lại giở trò đê hèn ấy ra. Lần sau anh bắt gặp thế nào cũng cho y một bài học.
- Khỏi cần đại ca dạy bảo nữa. Hai ngày trước đây em đã cắt tai của y rồi.
Thiên Tứ có vẻ nghi ngờ liền hỏi “Tại sao?”, thì Thiến Thiến đắc chí cười và đáp:
- Khinh công của tên họ Nghiêm cao siêu lắm. Đêm hôm đó, y lại lần mò vào trong phòng em. Y sợ sư phụ biết liền lẳng lặng cởi trói cho em và cõng em ra khỏi Quỷ Vương pha. Em thấy đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm liền nghĩ bụng: “Tên này hư hỏng lắm. Sao không nhân dịp này trừng trị y một phen?”
- Thế rồi em điểm luôn vào yếu huyệt của y. Y liền té ngã không cử động được nữa. Em liền cắt một tai trái của y để cảnh cáo, rồi lén trốn đến một hang động để ẩn núp.
- Sao em dại dột thế? Không đào tẩu ngay, nhỡ sư phụ em phát giác đuổi theo tìm kiếm có phải em lại bị bắt trở lại không?
- Vì lúc ấy vết thương ở trên người của em chưa khỏi hẳn, không thể chạy nhanh và chạy đi xa được. Nhỡ sư phụ đuổi theo thì nguy hiểm lắm cho nên em mới kiếm một cái hang động bí mật ở dưới đèo để ẩn núp, chờ sư phụ đuổi theo đi qua cái hang ấy. Rồi em mới ra ngoài gọi Câu Nhi thồ em chạy về phía trái ngược.
- Em thông minh thật!
- Sau em lại trao đổi với người ta lấy cái bạt này và chỉ tìm kiếm những chỗ vắng người để ở. Thoạt tiên em định quay trở về Lộc cốc để kiếm anh nhưng sợ sư phụ cũng quay trở về đó. Hơn nữa, em còn nhớ anh nói thế nào anh cũng vào Trung nguyên một phen. Em nghĩ đã cách biệt sáu bảy năm rồi chắc lúc này anh đã hạ sơn đi vào Trung nguyên rồi cũng nên, cho nên em mới không vào Lộc cốc kiếm anh nữa, rồi hỏi thăm người ta đường lối đi vào Trung nguyên để vào đó kiếm anh. Ngờ đâu ông trời lại thương em được gặp anh ở nơi đây.
Nói xong nàng lại nắm chặt hai tay của Thiên Tứ hình như sợ chàng đào tẩu vậy và nàng nói tiếp:
- Bây giờ em không cần phải trở về nữa. Đại ca có cho em đi theo không? Đại ca có ghét em không!
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến tin tưởng mình như vậy liền thành thật đáp:
- Anh không ghét em đâu. Anh coi em như một cô em bé, lúc nào anh cũng ở cạnh em.
Từ thuở nhỏ tới giờ Thiến Thiến chưa thấy ai đối xử với mình như Thiên Tứ nên nàng rất mừng rỡ. Nàng cảm thấy được làm em gái của Thiên Tứ như vậy đã hài lòng rồi, chứ không nghĩ ngợi đến vấn đề khác nữa, nên nàng cười khanh khách tỏ vẻ mừng rỡ khôn tả. Thiên Tứ cũng mừng rỡ theo và cười ha hả luôn.
Thích Thích Ông đang ngủ say bị tiếng cười của hai người làm cho thức tỉnh, liền ngồi dậy thấy hai người nhìn nhau cười, một người như Tiên Đồng một người như Ngọc Nữ. Ông ta khoan khoái vô cùng, suốt đời u uất đến giờ mới biết cái gì là sung sướng. Vừa rồi ông ta giả bộ ngủ nên lời nói của Thiên Tứ với Thiến Thiến đều nghe thấy hết.
Ông ta thấy Thiến Thiến có tấm lòng chân thành như vậy cũng phải cảm động và lần đầu tiên ông ta mới biết trên đời này không phải ai ai cũng hư hỏng và gian ác. Lần đầu tiên ông cảm thấy sống ở trên đời nay không phải là không có lý thú với hy vọng.
Thiên Tứ thấy ông ta ngồi dậy liền hỏi:
- Lão tiền bối đã thức tỉnh rồi đấy à?…
Thích Thích Ông vội xua tay:
- Từ giờ trở đi lão đệ đừng có gọi mỗ là lão tiền bối như thế nữa. Lão chịu đựng không nổi đâu…
- Lão tiền bối đức cao vọng trọng, tại hạ mới ra đời đáng…
- Lão đệ không nên nói như vậy. Tuy lão già hơn lão đệ mấy chục tuổi thật nhưng mấy chục năm đó cuộc đời của lão là sống thừa, cho nên nếu nói hai chữ ‘tài đức’ thì có lẽ lão còn thua lão đệ. Nếu lão đệ nể mặt, từ giờ nên gọi lão là lão ca hay cứ gọi thẳng là lão già cũng được. Nếu lão đệ còn gọi hai chữ ‘tiền bối’ như thế nữa lão sẽ bỏ chạy ngay.
Thiên Tứ đã sớm biết tâm sự của Thích Thích Ông, đã định tâm khuyên giải ông ta, bây giờ thấy ông nói như vậy, biết ông ta đã giác ngộ rồi nên chàng cũng không cương quyết nữa mà vội đáp:
- Vâng, từ nay tại hạ xin tôn lão là lão ca vậy.
Thích Thích Ông hớn hở gật đầu, mồm mấp máy định nói thì bên ngoài bỗng có tiếng kêu “hò” vọng vào.
Con hươu đang ngủ say ở trong cái bạt, nghe thấy tiếng bò kêu kinh hoảng vội đứng dậy nhưng vì nó quá cao nên cả cái bạt cũng bị nó đưa khỏi mặt đất.
Thiến Thiến thấy liền mắng chửi:
- Mi muốn chết phải không? Câu Nhi sợ cái gì? Nó là con bò của đại ca cưỡi đấy.
Nàng vừa nói vừa trông thấy những đồ đạc bị đổ lỏng chỏng, liền lắc đầu thở dài. Thiên Tứ thấy trời tang tảng sáng, liền nói:
- Bây giờ trời đã sẵn sáng rồi. Theo ý anh thì chúng ta nên thu xếp cái bạt, lên đường ngay thì hơn.
Thích Thích Ông tán thành ngay. Thiến Thiến vâng lời, vội quấn và cột cái bạt lại. Một lát sau đã thu xếp xong, thế là một hươu một bò thồ ba người với cái bọc tiến thẳng về phía Đông.
Khi trời sáng tỏ trên mặt đất tuy vẫn còn cát vàng nhưng không còn nóng bỏng như trước nữa.
Lan Châu là một trọng trấn và cũng là chỗ trung tâm điểm giao thông của miền Tây và miền Bắc, một mặt đi Tân Cương, một mặt có thể đi được Thiểm Tây và Cam Túc, xuống miền Nam hay miền Bắc có thể đi Tứ Xuyên, Thanh Hải, Tuy Viễn, vân vân… Từ xưa tới nay triều đình nào cũng có một đội binh lớn đóng ở đó để trấn thủ.
Thành Lan Châu còn chia ra làm nội ngoại thành. Phía Bắc thành là sông Hoàng Hà. Bên ngoài thành có Tháp Sơn với Cao Lan Sơn đứng đối diện nhau trông rất hùng vĩ.
Bọn Thiên Tứ ba người đi mấy ngày đường đã vượt qua Vạn Lý Trường Thành, qua Võ Oai Ô Sa Lãnh và đã tới Lan Châu rồi.
Suốt dọc đường ba người gặp rất nhiều việc lạ nhưng may thay không gặp những nhân vật Hắc đạo đón đường cướp của, nên không có chuyện lớn gì đáng kể hết.
Hôm đó, ba người thấy có rất nhiều người Hồ đem theo khí giới vội vàng đi qua nhưng không thấy họ gây sự và cướp bóc khách qua đường gì cả.
Thích Thích Ông là lão giang hồ kiến thức rất rộng, thấy thế ông ta đoán chắc phía đằng trước thế nào cũng có chuyện gì xảy ra.
Thiên Tứ nghe thấy ông ta nói như vậy không lo âu chút nào, chỉ có Thiến Thiến là phấn khởi đến nỗi ăn ngủ không yên, vội thúc giục đi mau để tới đó xem cuộc vui.
Khi ba người tới Lan Châu, chưa vào trong thành đã nhận xét thấy có nhiều việc lạ rồi.
Lan Châu vốn dĩ là trọng trấn người đi lại đông đúc là chuyện rất thường nhưng có một điều lạ là ngựa nào của hành khách cũng đều là ngựa quí và xe cộ của hành khách đều là xe lịch sự hết và trên mui xe nào cũng có dấu hiệu khác nhau. Những người cưỡi ngựa hay ngồi xe toàn là tăng ni đạo sĩ và người thường tục, đàn bà con gái cũng có, quần áo của họ và tiếng nói tuy khác nhau nhưng người nào người ấy đều có đem theo khí giới.
Vì vậy, không riêng gì Thích Thích Ông mà cả Thiên Tứ với Thiến Thiến cũng đoán biết nếu trong thành không có chuyện gì thì ngoài thành Lan Châu này thể nào cũng có chuyện ẩu đả xảy ra.
Vì mình với Thiến Thiến người cưỡi bò người cưỡi hươu như vậy rất dễ bị người ta nghi ngờ và để ý, nên Thiên Tứ đề nghị kiếm một nơi hẻo lánh vắng người để cắm trại, như vậy mới khỏi bị người ngoài chú ý.
Thấy Thích Thích Ông tán thành, Thiến Thiến không tiện phản đối. Thế rồi ba người không vào trong thành nữa mà lại phi thẳng về phía núi Cao Lan. Khi tới chân núi, ba người mới hay đã có mười mấy cái bạt của người Mông Cổ cắm trại ở đó trước rồi.
Chưa biết nếp tẻ ra sao, Thích Thích Ông không muốn để cho những người đó hiểu lầm bọn mình nên ông ta bảo Thiên Tứ đi nơi khác. Sau ba người cắm trại ở trên khe núi, nơi đây vắng vẻ.
Căng bạt và xếp dọn xong thì trời đã hoàng hôn, Thiến Thiến với Thiên Tứ dặn bảo con bò với con hươu ngoan ngoãn ở quanh đó ăn cỏ và trông coi cái bạt, rồi ba người đi vào trong thành ngay.
Khi vào đến trong thành, các nhà đã thắp sáng đèn lửa rồi. Lần đầu tiên vào trong một thành phố đông đúc, Thiến Thiến thấy cái gì cũng mới lạ cả. Nên vừa đi vừa nhìn ngang nhìn dọc nhìn ngược, hai mắt cứ trợn tròn xoe, trông rất ngộ ngĩnh.
Thích Thích Ông đã tới thành phố này nhiều lần, ông ta rất quen thuộc nên đi trước dẫn đường. Xuyên qua một vài đường phố đã tới trước một tửu điếm luôn.
Thiên Tứ không hơn gì Thiến Thiến mấy, lần này cũng là lần đầu tới một thành phố náo nhiệt như vậy. Chàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo ở trên cửa thấy đề: Lan Châu Đệ Nhất Gia.
Năm chữ này vừa to vừa sơn son thiếp vàng. Thiến Thiến thấy tửu lâu cao lớn và lịch sự như vậy kêu “ối chà” một tiếng và hỏi:
- Đại ca, căn lầu này kiến trúc cao lớn và lịch sự lắm. Những người ngồi ở trên đông như thế có phải là tới ăn nhậu không!
Thiên Tứ tủm tỉm cười gật đầu. Tên phổ cây vừa trông thấy ba người đã vội chạy ra nghênh đón luôn:
- Mời đại gia và cô nương lên lầu!
Thích Thích Ông đi trước tiến vào trong tiệm luôn. Thiên Tứ với Thiến Thiến theo sau đi vào ngay. Ba người vừa vào tới bên trong đã có tên phổ cây khác reo lớn:
- Trên lầu thu xếp ghế để ba vị ngồi.
Thiến Thiến thấy tên phổ cây ấy reo như vậy không biết giáp ất gì, giật mình đến thót một cái suýt tí nữa thì nàng la lớn.
Thấy thái độ và cử chỉ của Thiến Thiến quê mùa cục mịch như vậy Thiên Tứ không sao nhịn được, suýt tí nữa thì cười lớn tiếng. Chàng phải vội lấy tay bịt mồm mới không cười ra tiếng.
Phải đi qua đại sảnh ở bên dưới mới lên trên lầu. Khi đi qua đại sảnh, tuy Thích Thích Ông là người rất có tên tuổi nhưng vì ông ta ăn mặc quá mộc mạc nên không ai để ý tới.
Trái lại Thiên Tứ với Thiến Thiến như kim đồng, ngọc nữ thì ai ai trông thấy cũng phải để ý nhìn. Thoạt tiên Thiến Thiến thấy đông người ngồi như vậy còn nhìn ngang nhìn dọc được nhưng sau thấy những người đó cứ trố mắt nhìn nàng lại kinh hoảng, vội tiến lên hai bước đi ngang với Thiên Tứ và nắm chặt tay chàng. Tuy biết nàng nắm tay mình như thế rất khó coi nhưng chàng không muốn nghịch ý nàng nên chàng đành để yên cho nàng nắm như vậy.
Vừa đi chàng vừa hổ thẹn, hai má đỏ bừng mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo trong lẫn áo ngoài. Tám mươi phần trăm khách ngồi ở trên lầu đều là những người lịch sự cả chứ không giống như khách ngồi ở dưới lầu, tiếng nói om sòm như cãi nhau vậy.
Ba người lên tới trên lầu ngồi ngay vào cái bàn ở cạnh cửa sổ, Thích Thích Ông thạo hơn nên ông ta liền dặn phổ cây làm thức ăn luôn.
Ông ta bỗng thấy đầu và trán của Thiên Tứ ướt đẫm mồ hôi, trong lòng rất ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy có người chào hỏi:
- Hà hà! Thích huynh cũng tới đây đấy à? Thực là hiếm có, hiếm có lắm!
Thích Thích Ông ngẩng đầu lên nhìn mới hay người đó là bạn thân của mình tên là Kim Ưng Thiết Dực Ngụy Kỳ Bội, Cục chủ kiêm Tổng tiêu đầu của Kim Ưng tiêu cục tại thành phố này.
Ngụy tổng tiêu đầu là một ông già mặt mũi hồng hào, đang ngồi ở bên cạnh đó trông thấy Thích Thích Ông đứng dậy chào hỏi như trên.
Thích Thích Ông cũng vội đứng dậy, chắp tay chào đáp lễ:
- Từ khi cách biệt đến giờ đã được hơn năm, không ngờ lần này già mới quay trở lại thành Lan Châu đã gặp ngay cố nhân liền, thật là hay quá…
Ông ta vừa nói vừa mời Ngụy Kỳ Bội ngồi xuống cái ghế cạnh đó và vừa chỉ Thiên Tứ với Thiến Thiến mà giới thiệu rằng:
- Để lão giới thiệu cho Ngụy huynh hay, đây là chú em của lão họ La, tên là Thiên Tứ, còn cô nương này họ Hàn, tên là Thiến Thiến.
Kỳ Bội mỉm cười lắng tai nghe, khi nghe thấy Thích Thích Ông giới thiệu đến cái tên La Thiên Tứ thì y ngẩn người ra giây lát mới lên tiếng nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu nay mới được gặp gỡ, tại hạ rất lấy làm hân hạnh!
Thích Thích Ông lại vỗ vai Ngụy lão tổng tiêu đầu mà giới thiệu cho Thiên Tứ với Thiến Thiến rằng:
- Ngụy huynh đây biệt hiệu là Kim Ưng Thiết Dực (chim ưng vàng cánh sắt) tên là Kỳ Bội là chủ nhân duy nhất của Kim Ưng tiêu cục, một tiêu cục lớn nhất của thành phố Lan Châu này và cũng là người rất trượng nghĩa sở tài, bạn tri kỷ của lão rất lâu năm. Nếu chú em có việc gì cứ nhờ Ngụy tổng tiêu đầu giúp cho là xong hết, cam đoan với chú em Ngụy tổng tiêu đầu đã vui lòng trợ giúp thì việc gì cũng xong ngay.
Kỳ Bội đã cười ha hả át giọng Thích Thích Ông, đỡ lời luôn:
- Thích huynh đừng có bêu xấu lão Ngụy này nữa. Sở dĩ lão có thế gây được một chút cơ sở cũng là nhờ ở các bạn hữu giúp đỡ cho, còn lão thì chỉ biết vài miếng võ thô thiển. Thích huynh đã biết rõ lắm, hà tất Thích huynh còn đưa lão Nguỵ này ra bêu xấu ở trước mặt hai vị nhà nghề.
Tuy y nói như vậy nhưng trong bụng ngạc nhiên, thầm nghĩ rằng:
- Sao tính nết của Thích Thích Ông lại thay đổi hẳn như thế, không còn rầu rĩ ủ rũ nữa mà lại ăn nói hoạt bát như vậy?
Thiên Tứ ngắm nhìn vị cục chủ này, thấy ông ta tuổi ngoài năm mươi thân hình béo lùn, không những râu tóc đen nhánh mặt mũi hồng hào, hai bên thái dương huyệt lại gồ lên rất cao, trán rộng mồm to tai lớn mũi sư tử hai mắt lóng lánh có thần. Chỉ thoáng trông cũng biết ông ta là người có võ công khá cao siêu và tính nết rất hào phóng.
Vì vậy chàng vội chắp tay vái chào và nói:
- Xin Ngụy cục chủ chớ có khiêm tốn như vậy! Tính nết của Thích lão ca như thế nào, tại hạ biết rõ lắm. Nếu các hạ không phải là người có thực tài thì không bao giờ Thích lão ca lại ca tụng đến như vậy.
Kỳ Bội thấy đối phương là một thư sinh văn vẻ đẹp như Kim Đồng, nói như vậy liền cười ha hả. Đang định khen lại mấy câu thì Thiến Thiến đẹp như tiên nữ tươi như hoa nở, đã cất tiếng oanh thỏ thẻ xen lời nói:
- Các người không nên khách sáo với nhau như thế nữa. Ngụy lão cục chủ đã là người ở thành phố Lan Châu này thì chắc thế nào cũng biết gần đây có chuyện gì xảy ra. Chẳng hay lão cục chủ có thể đưa chúng tôi đi xem trò chơi vui đó không?
Ngụy tổng tiêu đầu nghe thấy Thiến Thiến nói như vậy rất ngạc nhiên, ngẩn người ra nhưng thấy ba người đều tỏ vẻ không biết thực nên nín cười và khẽ thở dài đáp:
- Cô nương không biết chuyện ấy thôi, chứ có chuyện vui gì đâu mà xem? Sự thực đó là một việc tranh cắp rất chí mạng thì đúng hơn.
Nói xong y đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh một lượt mới khẽ nói tiếp:
- Thích huynh chắc biết Tôn Kha Ba, thủy tổ của Hoàng giáo đấy.
Chuyện đó xảy ra được hai trăm năm nay nên Thiên Tứ với Thiến Thiến không hay biết gì hết, nay nghe thấy Kỳ Bội nói như vậy cứ ngây người ra nghe thôi nhưng hai người không hiểu chuyện đó có liên quan gì đến việc quần hào tụ họp ở Lan Châu này?
Thích Thích Ông nghe tới đó mặt biến sắc ngay vội xen lời hỏi:
- Sao? Hoàng giáo lại muốn gây gió bão lần nữa ư?
Kỳ Bội lắc đầu đáp:
- Tuy không phải như thế nhưng cũng không khác là bao! Năm xưa, hồi tiểu đệ còn nhỏ, nghe các vị tiền bối nói Tôn Kha Ba luyện thành công một môn võ công kỳ lạ, rồi liền đơn thương độc mã tới biên khu đánh bại hết các võ lâm cao thủ của bốn tỉnh Cam Túc, Ninh Hạ, Tứ Xuyên và Thiểm Tây. Phái Nga Mi đường đường như vậy, cao thủ đông như kiến cỏ như thế mà cũng không làm gì nổi một mình y. Vì vậy, giới võ lâm ở Trung Nguyên mới chấn động, ai nấy đều bàng hoàng và hoảng sợ không ai dám đi ra ngoài nữa.
Thích Thích Ông nghe tới đây, gật đầu nhìn nhận quả có chuyện đó. Lúc ấy, phổ cây đã đem rượu và thức ăn ra, Thích Thích Ông vội rót rượu mời Kỳ Bội uống một hụm rồi mới nói tiếp:
- Lúc ấy, Lam Sam Thần Long Lý Ngọc Kỳ quy ẩn đã lâu, bỗng xuất hiện trên giang hồ và rủ Tôn Kha Ba thủy tổ của Hoàng giáo đấu với nhau ở trên đỉnh núi Tây Khuynh Sơn, tại nơi giáp giới của hai tỉnh Cam Túc với Thanh Hải.
Thiên Tứ với Thiến Thiến không biết uống rượu, chỉ vừa ăn vừa lắng tai nghe, thấy Thích Thích Ông uống cạn chén rượu liền nói tiếp:
- Tiếc thay, trận đấu ấy ai thắng ai bại, không ai được mục kích cả nên không hay biết gì hết nhưng từ đó trở đi, hai vị kỳ nhân ấy một người không bước chân ra khỏi Thanh Hải và Tây Tạng nữa và một người thì không thấy tái xuất giang hồ.
Không tán thành lời nói ấy của Thích Thích Ông, Kỳ Bội vội đỡ lời:
- Tuy Lý đại hiệp không tái xuất giang hồ nhưng cứ căn cứ vào việc Tôn Kha Ba không bước chân vào trong Trung Nguyên nữa, ắt là y phải thua trận mới chịu như vậy. Bằng không y là người có dã tâm như thế, khi nào lại chịu nằm yên một chỗ suốt đời như vậy.
Bọn Thích Thích Ông ba người đều gật đầu, nhìn nhận lời nói này của Kỳ Bội rất có lý. Kỳ Bội lại nói tiếp:
- Không biết bạn nào ở Trung Nguyên lại bỗng nhiên tung ra một cái tin là năm xưa Lý Tôn hai người đấu ở Tây Khuynh Sơn, Lý đại hiệp có để lại một pho nội gia kỳ thư, trong đó có một môn võ công có thể phá giải được Thiền công của Hoàng giáo và hai trái Thiên phù kỳ quả, nếu ai ăn được hai trái kỳ quả công lực sẽ mạnh thêm và đả thông được kỳ kinh bát mạch nữa. Nếu ai chiếm được hai vật báu ấy sẽ được làm bá chủ của thiên hạ liền.
Nói tới đó, lão tiêu đầu đưa mắt nhìn ba người, thấy cả ba đều tỏ vẻ nghi ngờ, y liền thở dài và nói tiếp:
- Tất nhiên tin này không lấy gì làm đích xác cho lắm nhưng những người tham lam trên thiên hạ với những kẻ hiếu võ hay tin ấy đều mừng rỡ như điên như khùng tưởng là thực, cùng rủ nhau đi Tây Khuynh Sơn. Cái đó cũng không sao, ngờ đâu tin này lại lọt vào tai của Hoàng giáo nên giáo chúng của Hoàng giáo ở Thanh Hải và Tây Tạng hai nơi đều muốn cướp được vật báu ấy mới cam tâm.
Thiển Tứ thở dài xen lời nói:
- Nếu chuyện ấy là thực, thì từ nay trở đi thiên hạ không còn được yên ổn ngày nào…
Kỳ Bội lại nói tiếp:
- Lão đệ nói rất đúng. Ban Thiền Hoạt Phật của Hoàng giáo là đệ tử tái truyền của Tôn Kha Ba, tất nhiên đã học hỏi được Thiền công của Kha Ba rồi. Tuy y chưa vào Trung Nguyên nhưng hiện giờ các nhân vật võ lâm Trung Nguyên chưa chắc đã có ai địch nổi y. Nếu tin đồn này là thực thì vật báu của Lý đại hiệp để lại lưu truyền vào võ lâm Trung Nguyên mà lọt vào tay người chân chính thì không sao, nếu lọt vào tay người dã tâm thì cả Hoàng giáo ở khu Tây Tạng đều bị thần phục hết. Cho nên Ban Thiền Hoạt Phật của Hoàng giáo được tin này liền liên hiệp Hồng Bạch lưỡng giáo và Mật Tôn môn hạ của biên giới Tây Tạng xuất động, mấy chục vị cao thủ lên núi Tây Khuynh để tìm kiếm bảo tàng. Còn các bạn của võ lâm Trung Nguyên theo sau tới nơi, người nào người ấy thế nào cũng bị Lạt Ma đánh bại không chết cũng bị thương nặng.
Thiến Thiến không sao nhịn được liền kêu “ủa” một tiếng khẽ nói:
- Thế họ đã tìm thấy chưa?
Kỳ Bội lắc đầu đáp:
- Nếu đã tìm thấy thì không có chuyện rồi nhưng tiếc thay Lạt Ma của Hoàng giáo tốn công mấy tháng đến nay vẫn chưa lấy được.
Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Chả lẽ tin tức đó là tin giả dối chăng?
Kỳ Bội đáp:
- Theo một bạn bị thương chạy về nói thì giao đồ của Hoàng giáo đã tìm kiếm khắp cả núi Tây Khuynh, tuy không tìm thấy vật báu đâu hết nhưng đã phát giác một nơi tuyệt cốc rất đáng nghi. Nghe bạn đó nói thì tuyệt cốc ở ngay chỗ vực thẳm sâu không thấy đáy. Dưới sơn cốc lạnh vô cùng, có lẽ sinh vật nào cũng không thể sống sót nổi.
Thiến Thiến lại hỏi:
- Như vậy, không ai có thể xuống được hay sao?
Kỳ Bội lắc đầu đáp:
- Nếu không xuống được thì lại không có chuyện. Nghe nói trên nơi đỉnh cốc có một cái bia đá, không biết của ai dựng lên trên đề ba chữ “Âm Phong Cốc” thực lớn, dưới có đề những chữ nhỏ nói rõ dưới cốc có một cái hồ Âm Phong, quanh năm có gió thổi lạnh lùng vô cùng. Nhưng hễ gặp ngày Thuần Dương thì Âm Phong bị cản trở nên chỉ có ngày hôm đó là không có gió lạnh thôi, chứ còn gặp ngày thường Âm Phong nghênh tụ ở trong sơn cốc, ai xuống dưới cũng bị nguy hiểm liền.
Theo tấm bia ấy nói như vậy thì trong một năm chỉ có hai ngày Kỷ Tỵ vào tháng năm và Kỷ Hợi tháng mười là có thể xuống được dưới cốc thôi. Bây giờ đã sắp hết tháng tám, cách ngày Kỷ Hợi của tháng mười không xa nên các nhân vật của võ lâm Trung Nguyên đã tề tập ở cả Lan Châu. Nhất là mấy đại tôn phái của giang hồ là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Ngũ Đài đã liên hiệp với nhau, định tới lúc đó sẽ quyết chiến với Hoàng giáo một phen…
Thiến Thiến nghe nói cả mừng, khẽ nói với Thiên Tứ rằng:
- Đại ca, như vậy là có trò vui được xem rồi nhưng… nhưng…
Nàng đột nhiên nghĩ tới một việc và đột nhiên hỏi tiếp:
- Nhưng chúng ta nên giúp bên nào?
Kỳ Bội không biết lai lịch của hai người nhưng thấy Thiến Thiến ngây thơ như vậy cũng phải tức cười.
Mắt của Thiên Tứ sáng như điện, chàng đã để ý thấy các nhân vật giang hồ có mặt tại đó thỉnh thoảng vẫn chú ý đến mình.
Lúc này tiếng nói của Thiến Thiến tuy không to lắm nhưng các tay cao thủ vẫn nghe thấy hết, vì vậy chàng định khuyên Thiến Thiến đừng nói nữa. Quả nhiên, trong sảnh bỗng có mấy tiếng cười nhạt nổi lên và lại có tiếng cười ha hả cất lên một tràng dài, rồi lại có người lên tiếng nói:
- Con nhỏ ăn nói làm bộ làm phách thực, có giỏi thì lại đây giúp tại hạ xem sao?
Tiếng cười và tiếng nói ấy kêu như sấm động, khiến ai nấy đều quay mặt nhìn về phía có tiếng nói đó. Không để ý thì chớ, khi đã để ý nhìn ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu