Chương 15
hi gần tối thứ bảy, trong lúc các tên tuổi lớn và các nữ minh tinh xinh đẹp của Hollywood có lẽ đang rộn rã trang điểm, lên đồ; và trong khi các người quảng cáo của sao đang hối hả chạy vòng vòng để phối hợp, sắp xếp các chi tiết quan trọng phút cuối về việc ai sẽ đến lúc nào, với ai v.v, Taylor ngồi lặng lẽ trong căn hộ của cô.
Cô sẽ không đi.
Cô coi chuyện xảy ở ban công tối hôm đó là một dấu hiệu cảnh báo là Jason và chất cồn (cô vẫn đổ tội cho vodka) không phải là một sự kết hợp tốt, và từ giờ trở đi quan hệ của họ nên tồn tại ở mức độ công việc thôi.
Đúng, sự thật thì không đi nghĩa là cô sẽ lại một mình tối thứ Bảy này trong khi một người cô biết ở Los Angeles đang tổ chức buổi tiệc hoành tráng nhất của năm. Và đúng, không đi nghĩa là ngớ ngẩn ngồi nhà một mình vào cái ngày trước đó đã được chọn là tối tân hôn của cô, bắt buộc phải nghe những lời nhắn dài dòng đáng chán mà Daniel không ngớt để lại trên điện thoại của cô - anh đã gọi 3 lần rồi.
Và không đi nghĩa là không nhìn thấy Jason.
Đó là chuyện tốt, Taylor tự nhắc nhở mình. Sau tối ở Las Vegas, cô gần như hiểu rõ điều Jason đang theo đuổi, và từ phản ứng hoàn toàn thiếu suy nghĩ của cô với anh trên ban công, cô lo ngại rằng cô sẽ không thể giữ khoảng cách với anh nữa. Hay đúng hơn là, cô không muốn giữ khoảng cách với anh nữa.
Và cô lo ngại là điều này dường như ngày càng ít gây lo lắng cho cô.
Taylor cứ hình dung đi hình dung lại khoảng khắc trên ban công khách sạn Bellagio đến cả nghìn lần trong đầu. Đúng hơn thì nó không chỉ ở trong đầu cô, các tấm hình của cô với Jason mà các tay săn ảnh đã chụp được ngay trước khi họ suýt hôn nhau đã trở thành trang bìa của nhiều tạp chí lá cải. "Jason và người phụ nữ bí mật: chuyện vẫn tiếp diễn!", "Đêm sa mạc nồng cháy, Jason và người phụ nữ bí mật ở Vegas!", "Lãng mạn ở Bellagio!" Mỗi sáng Linda đều để một cuốn báo khác nhau trên ghế của Taylor. Và mỗi sáng, cô đều vứt ngay nó vào thùng rác.
Sau khi đã đọc lén một hay hai lần.
Lần đầu tiên cô thấy một trong những tấm hình của hai người trên ban công, cô đã ngắm nó. Lưng cô quay về phía máy ảnh nhưng mặt Jason có thể nhìn rõ như đang lúc ban ngày. Một nét gì đó trong biểu hiện của anh đã gây xao động nơi cô, một điều gì đó trong cách Jason nhìn cô lúc đó. Như không gì tồn tại trên đời ngoài anh và cô trong khoảnh khắc đó.
Nhưng đó là một ý nghĩ vớ vẩn. Một ý nghĩ vớ vẩn và nguy hiểm, có thể khiến cô gặp rắc rối.
Và đó là lý do cô sẽ không đi dự buổi tiệc.
Cô ấy không đến.
Jason đứng ở ban công ngoài phòng khách của ngôi nhà trên đồi Beverly Hills, buổi tiệc đang nhộn nhịp và hào hứng, khách ở mọi nơi: quanh hồ bơi, trong nhà khách, thậm chí cả trong sân bóng rổ của anh. Nhưng ít nhất thì các vệ sĩ đã làm tốt công việc giữ họ ở bên ngoài của tòa nhà. Đến thời điểm này.
Anh đã hết hứng thú với khách buổi tiệc hơn cả tiếng đồng hồ rồi, khoảng thời gian mà sự muộn màng của Taylor đã không còn tính lịch sự nữa. Anh liếc nhìn cổng trước - lối vào buổi tiệc - một lần nữa.
"Tao không nghĩ cô ấy sẽ tới."
Jason trừng mắt với Jeremy đang đứng cạnh anh trên ban công. Anh nghĩ điều đó là một chuyện, Jeremy nói thẳng suy nghĩ đó ra là chuyện không chấp nhận được.
"Cô ấy sẽ tới," Jason khẳng định, nghe tự tin nhiều hơn là anh cảm thấy.
"Tao không biết... trễ lắm rồi," Jeremy nói, lắc đầu vẻ không tin.
Jason nhìn đồng hồ. Đã 4 phút kể từ lần cuối anh coi giờ và vẫn chưa thấy bóng dáng của Taylor đâu.
"Mày trông thật lo lắng." Jeremy nói có vẻ ngạc nhiên và khoái chí.
Jason ném cho bạn một cái nhìn cảnh cáo nữa - tối nay anh không có tâm trạng để bị trêu chọc - và anh chợt nhìn thấy một cái gì thấp thoáng ngoài cổng, hay đúng hơn là một người.
Thấy vẻ mặt Jason, Jeremy quay lại nhìn theo hướng đó. Cả hai đứng ngắm Taylor bước qua cổng.
Trong một thoáng, Jason không biết nói gì.
Cô mặc một chiếc đầm dài mà chắc không bao giờ được phép xuất hiện ở tòa án: chiếc áo màu đen không dây với đường xẻ lên tận đó. Nó ôm khít từng đường cong gợi cảm trên cơ thể cô. Mái tóc dài của cô gợn sóng và xõa tư nhiên, đôi mắt của cô mơ màng. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như vầy: rất gợi tình. Anh mơ hồ nghe tiếng Jeremy nói gì đó, như là kêu anh nhặt hàm răng lên trước khi có ai đạp lên nó và té.
Jason nuốt nước bọt rồi quay sang bạn. "Tao đã nói là cô ấy sẽ tới mà," anh nói đầy tự tin. Rồi anh nhanh chóng bước xuống bậc thềm dẫn từ ban công ra lối đi, xuyên qua đám đông để đón Taylor. Khi anh đến gần Taylor, ánh mắt cả hai gặp nhau và không rời đi. Anh bước chậm lại và dừng trước mặt cô.
"Cô đã tới."
"Tôi đã tới."
Jason bạo dạn nhìn cô từ đầu đến chân.
"Tôi cá cô không thường mặc đầm như vậy ra tòa."
"Có lẽ đó không phải là một ý kiến hay."
Anh mỉm cười. "Đúng rồi, tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng sẽ kỳ cục như thế nào khi đứng trước chánh án với dương vật cương cứng."
"Cái đầm này có ảnh hưởng như vậy?"
Mắt Taylor lướt xuống đến dây kéo quần của Jason và anh hơi bị bất ngờ vì sự dạn dĩ của cô.
Mắt cô lấp lánh vẻ tinh nghịch.
"Anh đang đỏ mặt kìa, Jason. Thật dễ thương."
Anh mỉm cười với vẻ táo bạo của cô rồi nắm lấy tay cô. "Đi nào. Tôi sẽ đưa cô đi coi mọi nơi."
Anh dẫn Taylor xuyên qua đám đông, ngang qua các khách dự tiệc đang trố mắt nhìn họ và cả hai tiến vào trong tòa lâu đài.
Trong khi Jason giới thiệu mọi thứ với cô, Taylor không kềm được sự ấn tượng với kiến thức phong phú và niềm say mê của anh đối với bộ môn kiến trúc, điều mà rõ ràng là anh tự học lấy. Khi anh chỉ ra từng chi tiết của các đồ vật chung quanh, từ cái sàn gỗ teak đến những điêu khắc sắc sảo khác - cô khám phá ra anh đã đích thân xem xét việc thiết kế của tòa lâu đài kiểu Pháp Normandy rộng 12000 mét vuông này khi anh cho xây dựng nó vào 5 năm trước.
Jason dẫn cô tham quan 6 phòng ngủ dành cho khách, một phòng ngủ chính với 2 phòng giải trí nối liền, phòng giải lao, phòng chiếu phim, hầm rượu, spa, phòng xông hơi, và cái phòng đọc sách cao 2 tầng. Cô không phải là người đặc biệt để ý đến tiền bạc - công ty của cô trả cô hơn 250k/năm và số lương này đã cao hơn nhiều luật sư khác ở Chicago mà cô biết - nhưng ở trong tòa lâu đài này với Jason lúc này là điều quá xa tầm của cô và cô cảm thấy ngây ngất.
Sau chuyến tham quan, Jason đưa cô ra ngoài đến một quầy pha rượu đã được sắp đặt ở ban công tầng 1. Khi anh đưa cho cô li martini Pháp cô đã gọi để hợp với tinh thần Pháp Normandy của tòa lâu đài, anh nhìn cô ranh mãnh.
"Coi nào... có lý do gì khiến cô chờ đến quá nửa đêm mới xuất hiện không?"
"Xin lỗi, trên đường tới đây, tôi phải ghé qua tiệc của diễn viên Jack Nicholson."
"Vậy mà Jack đang ngồi sau lưng cô khoảng 3 mét, và đang ngả lưng ra ghế hút xì gà kìa."
Khi Taylor quay lại để nhìn, Jason làm tới. "Nghiêm túc nào, tôi biết cô đấu tranh xem có nên đến hay không. Điều gì làm cô quyết định đến?"
Cô nhún vai bất cần. "Thấy có vẻ vui."
"Nhưng tôi biết cô bận rộn như thế nào. Và tôi cảm động vì nghĩa cử này."
Xua đi lời này với một cái phẩy tay, Taylor rời khỏi quầy rượu. Jason đi theo cô. Chậm rãi cả hai xuyên qua đám đông.
"Anh để ý chuyện này quá nhiều. Tôi chỉ nghĩ tôi cần ra ngoài một vài giờ."
"Và cô chọn để ở cùng tôi trong vài giờ này."
"Tôi chọn buổi tiệc. Chỉ tình cờ anh là chủ tiệc thôi."
"Cô chọn mặc cái áo đầm này."
"Chắc chắn anh không cho rằng trang phục của một phụ nữ bộc lộ ý định của cô ta chứ?"
"Không, nhưng khi người phụ nữ này dành khoảng thời gian ít ỏi cô ấy có được với tôi, tôi bắt đầu thấy thắc mắc."
Taylor dừng trước một góc mát được bố trí biệt lập với buổi tiệc. Cô đứng dựa lưng vào tường, tay vẫn cầm li martini.
"Đi Las Vegas với anh là một phần của thỏa thuận chúng ta đã đồng ý," cô nói với vẻ tự nhiên.
Jason đứng sát vào và chống một tay lên tường cạnh cô. Anh nhìn sâu vào mắt cô.
"Nhưng đến đây tối nay không phải là một phần của thỏa thuận đó - cô chọn làm như vậy. Tại sao?"
Taylor né tránh câu hỏi. Sự thật thì cô cũng không biết chắc cô đến đây làm gì. Trong cơn bốc đồng, cô đã nhảy vô chiếc PT Cruiser và lái đến đây - một quyết định bốc đồng vào phút cuối.
Sau 20 phút dành để trang điểm.
Thêm 30 phút làm tóc.
Và đổi 4 cái đầm.
Hoàn toàn là giây phút bốc đồng.
Tránh ánh mắt Jason, Taylor chỉ về phía khách dự tiệc. "Có lẽ anh nên quay lại với họ. Anh đã phớt lờ họ khá lâu."
"Kệ họ" ("screw them" - screw cũng có nghĩa là ngủ với ai đó và Taylor đã cố tình hiểu theo ý này.)
"Tôi chắc anh đã làm như vậy với nhiều người trong số họ."
Cô hối hận ngay vì đã nói ra điều này.
Jason nghiêng đầu với một nụ cười hiểu biết. "Hmmm... bây giờ nghe có vẻ như đang ghen tị rồi. Hay thật."
Taylor muốn đánh vô đầu cô vì tội nhận xét như vậy, và tạo cho anh lợi thế tấn công. Anh đang đứng quá gần với cô, đó là vấn đề, cô nghĩ thầm, nó làm cô phân tâm. Cô cần nhanh chóng thoát khỏi tình huống này.
Cô kiêu hãnh nhìn anh. "Bất kể là anh đang muốn tôi thừa nhận cái gì, Jason, nó sẽ không bao giờ thành hiện thực."
Và đã nói xong lời cuối cùng, Taylor luồn qua cánh tay anh và bước đi.
Jeremy đã không rời vị trí của anh ở ban công, nó là chỗ duy nhất ở buổi tiệc đông đúc này mà anh có thể an toàn tận hưởng chai bia của anh và không bị xô hay đụng trúng bởi tay say rượu trẻ tuổi nào đó đang đe dọa thảy cô bồ của hắn vào hồ bơi hay bị một ai đó đang mộng làm sao đeo bám với niềm tin là ve vãn anh sẽ giúp họ tiếp cận Jason.
Thành thật thì Jeremy không thích cái cảnh Hollywood này nhưng anh chịu đựng nó như một phần tất yếu của cuộc sống của một biên kịch cũng như của cuộc sống của Jason. Nó là một trong những thứ mà ai thân cận với Jason cũng phải chấp nhận, dù tốt hay xấu, như sự đeo bám không ngừng của cánh săn ảnh.
Anh không ngạc nhiên tí nào khi Jason đến đứng cùng anh trên ban công, vẻ bực tức, và một mình. Bản thân anh nghĩ Jason đang tiếp cận Taylor một cách sai lầm. Nhưng khi bạn anh quyết định làm gì, gần như không thể đổi hướng hắn được.
" Được gì không?" Jeremy hỏi khi Jason vừa tới đứng cạnh anh ở lan can, nơi họ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh buổi tiệc bên dưới.
"Có lẽ..." Jason trầm ngâm. Anh nhìn sang bực mình khi thấy Jeremy hút thuốc quá gần với nhà. Nhưng anh không nói gì vì thuốc lá quan trọng với Jeremy và ai thân cận với anh đều phải chấp nhận nó.
"Có lẽ thế nào?" Jeremy phà khói khỏi khóe môi.
Jason cân nhắc. "Tao nghĩ tao sắp có được nàng rồi."
"Tao cá đó là điều cô ấy đang kể cho Hayden Stone nghe."
Jeremy hất đầu về phía buổi tiệc bên dưới nơi Taylor đang đứng thân mật trò chuyện với một đạo diễn đẹp trai.
Nhìn vẻ không tin, Jason lùi vài bước xa lan can. "Tao không hiểu," anh bực dọc nói. "Cô ấy nên lên đây ngay giây phút này và nói với tao là cô ấy đã đổi ý. Hoặc vô chờ tao trong phòng ngủ của tao, khỏa thân, để làm tao bất ngờ. Hoặc gửi tao một tin nhắn bí mật là tao nên đến gặp cô ấy ở một góc nào đó nơi cô ấy đang chờ, khỏa thân. Hoặc trong bồn tắm, với sâm-banh, bóng xà phòng và..."
"Khỏa thân, tao hiểu ý rồi."
"Ý ở đây là tối nay mọi thứ không nên diễn ra như vậy, Jeremy à."
Jeremy với tay đặt lên vai người đàn ông quyến rũ nhất còn sống.
"Rất tiếc, Jason. Nhưng có lẽ cô ấy không thích mày đến nỗi vậy."
Nó là một câu đùa, nhưng mặt Jason bỗng đầy vẻ lo lắng. "Mày thực sự nghĩ đó là lý do?"
Dù sự thật là anh thích đùa kiểu vậy cho Jason tức chơi, nhưng Jeremy cảm thấy ngại khi thấy vẻ mặt của bạn anh đầy băn khoăn.
"Không, tao không thực sự nghĩ vậy," anh nói. "Nhưng tao cũng không nghĩ là cô ấy sẽ thừa nhận cảm tình của mình."
Lời này như làm hồi sinh Jason. "À, vậy thì không may cho nàng rồi." Anh phớt lờ cái nhìn Jeremy ném cho anh. "Ê, đừng hiểu lầm. Tao thích trò "làm cao" cô ấy đang chơi mà. Nó giống như khúc dạo đầu trước khi làm tình mà dài 3 tuần vậy."
Jeremy đảo tròn mắt. Một câu nhận xét không đáng để trả lời.
"Nhưng đã đến lúc mọi thứ nên tiến triển đến một chỗ mà cả cô ấy và tao đều biết nó nên đến." Jason nói tiếp.
"Và tao cho rằng, thưa Ngài Thiên Tài tinh ranh, mày đã có kế hoạch để đạt được điều đó?" Jeremy ngập ngừng khi thấy nụ cười quỷ quái trên mặt Jason. "Mày thực sự đã có một kế hoạch, đúng không?"
"Tao có," Jason tự hào nói.
"Tao có nên hỏi kế hoạch đó là gì không?"
"Mỗi phụ nữ đều có một điểm yếu," Jason bảo anh. "Ghen". Anh khoanh tay trước ngực và dựa vào lan can lại. "Để cô ấy nhìn thấy tao với một người khác và chờ coi cô ấy còn cứng đầu nữa không."
Jeremy xua tay. "Taylor không phải là dạng người sẵn sàng lao vô một trận đấu đá vì mày đâu."
"Tao đâu có mong điều đó," Jason nói. Rồi anh dừng lại, thình lình nghĩ đến một viễn cảnh. "Mà nếu cảnh đó hấp dẫn..."
Jason lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. "Coi nào - tất cả những gì tao cần là nhìn thấy phản ứng của cô ấy. Tin tao đi, tao biết một phụ nữ nhìn thế nào khi cô nàng đang giận dỗi tao. Và nếu cô ấy giận, nghĩa là cô ấy ghen, và điều đó sẽ nói lên tất cả những gì tao cần biết."
Jeremy lắc đầu. "Kế hoạch này không tốt. Tao nói mày nghe, tao có kế hoạch tốt hơn."
Tò mò, Jason nghiêng người sang khi Jeremy hạ giọng như âm mưu.
"Tao biết nó nghe hơi đơn giản nhưng trong thời điểm không còn cách nào như vầy,..."
Jeremy ngưng lại đầy kịch tính. "... cho cô ấy thời gian."
Anh lén lút liếc nhìn xung quanh như chắc chắn không ai nghe thấy âm mưu quỷ quái của anh. Jason trừng mắt không tức cười với trò cười của Jeremy chút nào. "Tao không muốn cho cô ấy thời gian để tin vào tao. Quá lâu."
"Nếu vậy thì đã sao?" Jeremy hỏi. "Mày sắp đi đâu à? Hay sắp chết? Tốt nhất để tao lấy chiếc Aston Martin."
"Tao mệt vì chờ rồi," Jason nói. "Tao muốn biết cảm giác của cô ấy. Tao cần biết cảm giác của cô ấy."
Jeremy liếc qua, tò mò với cách dùng từ này của Jason.
Nhưng có lẽ không muốn bàn thêm gì nữa, Jason quay lưng bỏ đi vào trong nhà.
Dưới ban công, Scott và Rob túm tụm ở một góc khuất tầm nhìn, họ vừa nghe trộm được toàn bộ điều Jason đã nói.
Scott cười đắc thắng. "Tao đã bảo mày là họ không cặp với nhau mà."
Rob gật đầu. "Y chang như những gì tao đã thấy ở Vegas, anh ta thực sự mê cô ta đó." Anh lén nhìn vòng qua Scott để thấy Taylor rõ hơn. "Tao tự hỏi cô ta muốn gì? Ý tao là, hắn có thể có bất cứ cô nào hắn muốn."
Scott lôi Rob trở lại góc trốn. Có lẽ hơi mạnh tay một cách không cần thiết.
"Ê mày," Rob càu nhàu, sửa lại áo. "Tao chỉ định nói là có gì đặc biệt về cô ta nào?"
Scott suy nghĩ câu hỏi này một lúc. "Mày biết không, tao nghĩ mình nên tìm hiểu coi." Anh đẩy Rob qua một bên để rộng chỗ nhìn Taylor. "Tao nghĩ đã đến lúc người phụ nữ bí mật của Jason Andrews trở nên ít bí mật hơn." Với một nụ cười có chủ ý, anh bước về phía đám tiệc.
Rob ngó anh bước đi rồi gọi với theo. "Tuyệt! Nghe như là một kế hoạch." Anh chỉ vô bàn buffet. "Tao chỉ lấy ít đồ nhâm nhi trước đã."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại