Người Của Biển epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
hừng nửa buổi sáng, ông Tám Thạnh đẩy cửa bước vào phòng thuyền trưởng.
- Mày ngủ à, Lê? - Ông gọi.
- Cháu vừa thiếp đi một lúc - Lê bật dậy khỏi giường vươn vai - Đêm qua cháu thức trắng mà. Có chiếc tàu lạ bám theo mình suốt. Chú vào trong này!
Ông Tám ngồi xuống mép giường:
- Mặc nó chớ, trên biển thiếu gì tàu, hơi sức đâu...
- Nhưng thằng này có triệu chứng đáng nghi lắm. Cháu phải cho tàu vòng lên hướng bắc nó mới thôi bám đấy.
- Coi ra có bão Lê à!
- Trời trong thế kia mà, chú!
- Từ sáng tới giờ biển yên. Nhưng xem ra lại không yên. Đứng trên boong ngó xuống, tao thấy sóng lừng khác lắm. Từng đợt lên xuống đều đặn, tròn đầu, khoảng cách giữa hai đỉnh sóng dài, nom hiền lành, thứ tự. Triệu chứng báo hiệu có bão đó.
- Chú cháu mình ra ngoài xem sao.
Hai người bước trật trưỡng lên boong. Bầu trời cao, xanh, trong trẻo. Mặt biển gợn nhè nhẹ, trải ra ngăn ngắt. Con tàu chạy êm như đi trong sông. Xa xa, gần đường chân trời, từng vệt mây trắng xốp kết lại như chùm đuôi ngựa. Gần hơn, một dải mây mỏng giống chiếc khăn voan màu mỡ gà dăng lên nền trời.
- Mây "ti" chú ạ. Đúng là sẽ có bão. Trưa nay thể nào trên chẳng thông báo.
- Tao lo cơn bão này to đó...
- Nếu mình biết trước, chủ động thì chẳng ngại.
- Là tao cứ lo thế!
Đến trưa có điện từ sở chỉ huy báo cho biết cơn bão số 10 đã hình thành ở toạ độ X, đang di chuyển theo hướng tây, tây bắc và sở chỉ huy cho phép ban chỉ huy tàu được toàn quyền xử trí khi gặp bão.
Đo đạc và tính toán ở hải đồ, Lê biết vị trí tàu nằm ngay trên đường di chuyển của bão. Anh lập tức hội ý ban chỉ huy. Sau đó phân công mỗi người một việc. Lượng tiến hành tổ chức công tác chuẩn bị chống bão. Lê và Xuân hợp lực theo dõi hướng đi của bão để bằng mọi giá đưa con tàu chệch ra khỏi tâm bão. Công việc đòi hỏi phải quan sát các yếu tố khí tượng như gió mây, tình hình mặt biển, sự thay đổi của khí áp... để phán đoán và tính toán, tìm ra những kết quả làm cơ sở cho việc xử lý. Trách nhiệm ấy đặt lên vai Lê. Tính mạng hai mươi thủy thủ và số phận con tàu phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng chuyên môn và kinh nghiệm của anh. Nếu con tàu không có cách tách ra khỏi hướng đi của bão, hậu quả thật khó lường.
Công việc chống bão tiến hành khẩn trương. Ông Tám Thạnh cùng bộ phận cơ điện kiểm tra lại hệ thống máy, hệ thống lái. Gặp bão, điều quyết định đầu tiên sự sống còn của con tàu là tình trạng máy, và hệ thống lái. Bộ phận mặt boong bịt kín các cửa sổ mạn, các lỗ thông xuống khoang, đóng chặt các nắp hầm hàng, chằng níu những vật dễ lắc... Mọi việc được làm rất gấp. Chính trị viên Lượng kiểm tra tỉ mỉ từng khâu.
Ba giờ chiều, Lê và Xuân, qua đo đạc và tính toán đã xác định được vị trí tàu đang nằm ở nửa vòng nguy hiểm. Cần nhanh chóng tránh xa tâm bão!
Lúc này sóng chưa to, nhưng trên trời đã xuất hiện lớp mây như bức màn màu sữa. Sau đó mây thấp dần, biến thành màu xám, xơ xác từng mảng, bay rất nhanh và càng ngày càng nhiều. Lê biết đó là mây vũ tầng khổng lồ. Có nghĩa rằng tâm bão cách con tàu không bao xa.
- Gió thực đo được bao nhiêu?
- Báo cáo, cấp bốn! - Xuân trả lời.
- Hướng?
- Đông - đông nam!
Lê ra lệnh:
- Cho tàu chạy theo hướng sao cho có gió thực thổi chéo phía trước từ mạn phải khoảng ba mươi đến bốn mươi lăm độ!
- Rõ - Xuân đáp và lệnh cho Linh đánh vô lăng sang phải.
Gió nổi lên, giật từng cơn. Mưa bắt đầu nặng hạt. Bầu trời và mặt biển biến thành một khối xám đen. Sóng chồm lên dữ dội. Con tàu lắc mạnh.
- Cho tàu đi gối sóng để luôn có gió thực thổi bên mạn phải! - Lê nhắc.
Mặc dù sóng và gió ngày càng mạnh, nhưng Lê biết rằng con tàu đang chếch khỏi tầm bão. Còn phải vất vả chống chọi, nhưng sự nguy hiểm nhất đã được đẩy lùi.
-----------------------------
Chú thích:
1. Mây "ti": chỉ một loại mây xuất hiện khi có bão - Từ khoa học.
2."Nửa vòng nguy hiểm": Từ chuyên môn chỉ rằng: con tàu đang nằm trong vòng xoáy của bão, phía có thể bị cuốn vào tâm bão.
Tàu chao, lắc như đưa võng. Mưa dội xuống xối xả. Biển đen kịt, quặn lên. Từng mảng nước dâng cao, rồi ập xuống, dồn mạnh vào thành tàu. Con tàu dồi lên, hẫng xuống, lại dồi lên. Bám chắc vào thành tàu, Lê đứng ở cửa buồng lái ngóng ra. Nước mưa và nước biển phả vào người anh ướt sũng.
Nghĩ rằng mình đã xử lý đúng, Lê vẫn không hết lo lắng. Nếu cơn bão chuyển hướng, và tâm bão cứ đuổi theo tàu, điều đó có thể lắm, thì sẽ ra sao? Ai mà lường hết được. Nhưng chẳng lẽ lại có sự trớ trêu quái ác bất ngờ như vậy? Gió vẫn thổi bên mạn phải tàu kia mà! Gió thổi như thế chứng tỏ con tàu đang tách dần khỏi tâm bão với góc độ gần như thẳng góc với quỹ đạo di chuyển của bão. Trong lịch sử, chẳng đã có những con tàu gặp bão, nhưng biết tránh, vẫn thoát đó sao? Khi cơn bão ngày 3 tháng 3 năm 1927 hướng vào cảng Ma-đa-ga-xca, con tàu chở khách loại lớn Săm Bo và tàu chở khách viễn dương Duy-xét-xnơ đang ở ngoài khơi, đúng vào vùng bão sẽ đi qua, song nhờ sự xứ lý khéo léo và tài giỏi của những người thuyền trưởng, hai con tàu vẫn thoát khỏi tâm bão an toàn...
Gió vẫn giật. Sóng vẫn chồm cao. Con tàu trước đại dương quá nhỏ nhoi, và trong sóng gió, số phận nó quá mỏng manh. Biển cứ vờn, con tàu cứ lặn hụp. Lê không rời cửa buồng lái, đôi mắt mở to chằm chằm nhìn xuống biển. Nước mưa quất vào mặt anh rát rạt. Gió thốc mạnh, chỉ chực giằng ra khỏi con tàu. Đôi tay Lê tê cóng.
Chợt Lê có cảm giác như con tàu đang trôi xuôi sóng. Anh hoảng hốt quay mặt lại, hô to:
- Trái mười lăm độ!
- Mười lăm độ trái! - Linh cố xoay vô lăng. Nhưng liền đó bỗng kêu lên - Tàu không ăn lái!
Lê buông tay, nhảy vào. Con tàu vật mạnh. Lê nhỡ đà văng vào vách. Anh cố đứng thẳng:
- Tăng tốc độ tối đa!
Lê rùng mình nghĩ rằng nếu tăng tốc độ mà con tàu vẫn không ăn lái, vẫn trôi theo sóng! Trôi theo sóng có nghĩa là vào tâm bão.
Linh gò người giữ chặt vô lăng. Mũi tàu hơi rê sang trái, nhưng sóng vẫn cứ bạt xuôi chiều. Cá con tàu trôi theo hướng gió. Khuôn mặt đẫm nước của Lê nhợt nhạt. Nỗi sợ hãi khiến hai mắt anh trắng bạc. Vào tâm bão có nghĩa là đưa tàu vào chỗ chết!
- Tăng tốc độ được nữa không, chú Tám? - Lê thảngthốt hỏi. Ông Tám Thạnh lúc đó đang đứng nhìn anh trân trân, ái ngại trả lời:
- Tăng được chút xíu, nhưng dễ hỏng máy đó!
- Chú cho hết vòng quay để thắng sức đẩy của sóng!
- Đi gối sóng hả Lê?
- Gối sóng!
Con tàu rùng mạnh. Linh đánh lái. Mũi tàu chếch sang trái, đâm ngang sườn những đợt sóng.
- Giữ nguyên hướng đó, chín mười độ!
Con tàu vật vã lắc ngang, lắc dọc.
Lê bám cửa nhìn xuống: con tàu đang cắt chéo sóng. Anh thở mạnh. Lúc này anh mới thấy rét run lên,toàn thân nổi gai. Đôi môi thâm tím. Tóc bết xuống trán.
- Để tao theo dõi một lúc, Lê! - Ông Tám đề nghị.
Không quay lại, Lê nói như gào:
- Chú xuống trông chừng máy. Máy hỏng lúc này là chết!
Ông Tám bám cầu thang, lần xuống khoang.
Từ lúc biển trở chứng, đã có một số thủy thủ say sóng. Trước tiên là Mừng. Ban đầu anh chàng thấy choáng váng, lợm giọng, sau đó có gì trong bụng, ra bằng hết. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, trông lép kẹp như con gián khô nằm dính trên giường. Đi biển, khổ nhất là say sóng. Hải không thuộc loại cứng sóng, nhưng anh đi lại được. Anh bám thành giường lần tới phía Mừng:
- Thế nào, gần tới bến rồi, dậy chứ! Uống nước cam nhé?
Lắc đầu!
- Uống nước dứa nhé?
Im lặng.
Hải với chiếc chăn sợi đắp lên người Mừng. Bỗng tàu vặn mình, giật mạnh. Đang ở thế bất ngờ, Hải bị hất vào thành, đầu đập xuống khuỷu sắt, sưng vù. Mừng cũng bị hất khỏi giường. Cậu ta liền nhổm dậy. Thấy Hải ôm đầu nhăn nhó, Mừng toan chạy lại. Miệng vừa kêu được hai tiếng: "Anh Hải" thì bụng thót vào nấc thốc lên và tấm thân rũ xuống, trông thảm hại như chiếc phao bơi xẹp hơi.
Từ lúc có bão, chính trị viên Lượng như con thoi chạy tới, chạy lui đốc thúc mọi người bịt chỗ này, chằng níu che chắn chỗ kia. Khi phần lớn thủy thủ đã say sóng, anh vừa động viên anh em, vừa làm thay phần việc của họ. Mệt rã rời, nhưng những lúc nguy nan, anh không thể ngơi nghỉ. Vừa thoáng thấy anh ở buồng lái, thoắt cái, đã có mặt ở phòng thông tin, rồi xuống khoang máy... Hầu như nơi nào cũng thấy mặt chính trị viên. Trong số thủy thủ của tàu, ngoài ông Tám Thạnh, người chưa bao giờ say sóng, còn có anh chàng Cang cũng xếp vào loại cứng sóng. Tuy ít tuổi, nhưng Cang được toàn tàu quý mến một phần nhờ lẽ đó. Từ lúc sóng gió nổi lên, Cang lần tới khắp các phòng trên tàu: Anh chàng làm liên lạc cho thuyền trưởng và chính trị viên. Cang men cầu thang xuống khoang máy.
- Chú Tám! - Cang kêu to - Thuyền trưởng Lê hỏi tại sao tiếng máy nghe tưng tức thế, liệu có việc gì không?
Tám Thạnh ngẩng lên:
- Mày bảo với thuyền trưởng an tâm! Tao đã rành bệnh nó, đang chỉnh. Ngoài trời ra sao?
- Gió đỡ hơn, nhưng mưa còn nặng lắm. Biển tối sẫm, nhìn ra chỉ thấy một mảng đen đặc.
- Mưa to à? Mưa to là triệu chứng bão sắp tan đó.
- Chà, thằng Lê khá! Đáng mặt đi biển.Tao tưởng chuyến này chú cháu mình chầu Thủy Tề ráo chớ. Mấy giờ rồi, Cang?
- Chừng tám giờ. Cháu lên buồng lái, chốc nữa cháu xuống với chú.
Một lúc sau. Ông Tám thấy Cang bước xuống.
- Ở dưới này ít lắc hơn!
- Chớ mày xuống chi đây cho váng tai, nhỏ? Nằm mà nghỉ.
- Chính trị viên Lượng hỏi chú nấu cháo được không? Từ sáng tới giờ chưa ai có miếng gì vào bụng.
- Sóng này nấu chi nổi! Mà thằng Lượng đâu?
- Anh Lượng đang ngồi trong buồng thủy thủ trông nom mấy cha say sóng. Trên buồng lái chỉ còn thuyền trưởng, anh Xuân với thằng Linh.
- Nấu rồi ai ăn? - Ông Tám phân vân - Mà nấu cách sao?
- Cháu đã có cách.
- Hử?
- Ta thả màn vào nồi cho nước đỡ sánh!
- Thả màn vào nồi? Thằng nhỏ này khá!
Hai người loạng choạng lên khoang trên. Cang lần đi lấy màn. Ông Tám cho dầu vào bếp. Ông quẹt tới chục que diêm vẫn không nhóm được lửa. Gió tạt rất mạnh. Tàu lắc lư, tròng trành. Que diêm không kịp bén đã tắt. Lựa lúc sóng yên hơn, ông Tám buông hai tay, quẹt Que diêm vừa bén, ông đã chúi về phía trước, suýt va ngực vào nồi nước. Diêm lại tắt ngấm.
- "Chà, đến nấu lấy cái mà ăn cũng khó. Trời với đất!" - Ông bíu thành tàu đứng lên, bực bõ lẩm bẩm. Bếp ở cuối tàu nên lắc cành mạnh. Ông Tám ngồi bệt xuống sàn, nhưng loay hoay mãi, vẫn không sao cho ngọn lửa bén bấc. Thấy Cang đưa màn tới, ông bảo:
- Cang, tao ôm mày để mày quẹt diêm hí! - Đoạn một tay ông ôm ngang bụng Cang, tay còn lại bám chặt thành cửa.
Ngọn lửa vừa bén, con tàu chợt nghiêng như muốn ụp xuống biển, ông Tám và Cang ngã dúi dụi, nằm đè lên nhau.
- Xong! Có gạo rồi đó, mày thả màn vô.
Chừng một giờ đêm cháo chín. Ông Tám đập thịt hộp đổ vào. Lượng múc ra xoong rồi cùng ông Tám và Cang lần đưa lên từng phòng. Tới buồng thủy thủ, Cang lay Mừng dậy. Anh chàng bẹp dí trên giường, từ từ mở mắt. Nhưng liền sau đó, từ từ nhắm mắt lại. Cang gọi Hải. Hải mệt lắm, nhưng vẫn cố gượng dậy. Anh biết rằng lúc này nếu buông xuôi, thiếu cố gắng thì khó đủ sức chống chọi với sóng gió trong những ngày tới. Từ đây đến bến, đường còn xa. Nhiều thủy thủ đã ngồi dậy. Kinh nghiệm cho biết rằng phải cố giữ sức lúc đi biển. Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, trông người nào cũng phờ phạc, mệt mỏi. Mừng và vài thủy thủ vẫn nằmbất động. Lượng ngồi xuống mép giường vỗ về, lay gọi từng người, nhưng họ vẫn như không hay biết.
- Làm sao gọi chúng nó dậy ăn cho nóng! - Ông Tám ái ngại.
- Để cháu!
Cang cúi xuống sát người Mừng, hô to:
- Báo cáo thuyền trưởng, hai khu trục Mỹ đang hướng tàu ta lao tới.
Mừng và đám thủy thủ vội nhổm lên.
- Cháo! Cháo! Ăn đi để lấy sức tụi bay! Bão sắp tan rồi.
- Cháu mệt lắm mà, chú Tám! - Mừng nói thều thào rồi lại nằm vật xuống.
- Thôi, thằng Lượng ở lại động viên tụi nó. Tao và thằng Cang đưa lên cho bọn trên buồng lái. Ông Tám và Cang lại lần đi.
Lượng men tới từng giường, đỡ anh em dậy, bón từng thìa cháo. Mọi người nể chính trị viên đều gượng ngồi cả lên.
Hải gắng húp hết bát cháo rồi đi tới chỗ Mừng. Da mặt Mừng nhợt nhạt.
- Cố mà ăn cho có sức, sắp tới bến rồi? - Hải xúc thìa cháo đưa lên miệng Mừng.
Mừng ngồi dậy, đỡ lấy bát cháo:
- Anh để tôi!
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển