Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngôn Tiêu Yến Yến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
C
hương 16
Lúc Ngôn Phi Mặc bước vào điện Cam Lộ, Tiêu Tránh đang ngồi trước thư tháp đọc sách. Vừa thấy Ngôn Phi Mặc tiến vào, hắn mỉm cười đứng lên, bước lên hai bước rồi nói: “Phi Mặc bình an trở về, hữu kinh vô hiểm, đúng là may mắn.”
Ngôn Phi Mặc im lặng không nói gì, hắn hành đại lễ với Tiêu Tránh xong mới đáp: “Tạ bệ hạ, thần bình an trở về là vạn hạnh trong bất hạnh, thần thỉnh bệ hạ điều tra rõ việc này, trả cho thần sự công bằng cần có.”
Tiêu Tránh sửng sốt một lúc, hắn không ngờ một tên Ngôn Phi Mặc ngày thường vẫn ẩn nhẫn ôn hòa lại có thể nói được những lời trên, khiến cho hắn đột nhiên trở tay không kịp.”Khanh nói rõ xem?”
“Con ngựa đó là do Vũ lâm quân tuyển chọn gắt gao cho tiểu điện hạ, mặc dù không phải là con tốt nhất trong vạn dặm, nhưng cũng là giống ngựa hiếm khó tìm, suốt dọc đường đi, tiểu điện hạ còn đua ngựa với thái tử nước Sở, vậy sao nó có thể vô duyên vô cớ mà nổi điên?” Ngôn Phi Mặc ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc lẻm, “May mà lần này tiểu điện hạ yêu quý con ngựa của vi thần, muốn được đổi sang ngồi ngựa đó. Thần bị kinh hoàng thì chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng nếu tiểu điện hạ có chuyện gì không may xảy ra, đó lại là đại sự của giang sơn xã tắc, thỉnh bệ hạ tra rõ việc này.”
Tiêu Tránh đứng trước mặt Ngôn Phi Mặc một lúc lâu, sau đó hắn mới thong thả đi dạo trong phòng. Ngôn Phi Mặc cũng không nóng nảy, ánh mắt lướt theo bước chân của Tiêu Tránh, nhìn đôi mày kia hơi hơi nhíu lại, hai tay vô thức nắm chặt rồi lại buông ra, có lẽ trong lòng ông đã có quyết định rồi.
“Phi Mặc, khanh nói như vậy thì có bằng chứng gì không?” Tiêu Tránh dừng bước chân, thản nhiên hỏi.
“Nếu ngựa nổi loạn tất nhiên phải do một nguyên nhân gì đó khiến nó kinh hồn, bình thường có lẽ là do trên yên ngựa có người động tay chân. Con ngựa không nhảy xuống vách núi với thần, nhất định xác của nó vẫn còn trên Nhạc Uyển, có lẽ đã được binh lính giữ lại, bệ hạ vừa thấy sẽ biết.” Ngôn Phi Mặc thong dong trả lời.
“Hôm qua ta đã phái người đến đó, con ngựa kia không còn đấy nữa”. Tiêu Tránh hơi ngừng lại.
Ngôn Phi Mặc nhìn ông, khóe miệng bỗng nhiên thoáng ý cười: “Không phải là do đại điện hạ làm chứ? Còn ai dám to gan đến vậy được?”
Tiêu Tránh cũng không đáp lại, ông nói: “Người phụ trách bảo vệ khu săn bắn là Vũ lâm quân, nếu chuyện lớn xảy ra khanh cũng khó lòng trốn khỏi trách nhiệm”.
Ngôn Phi Mặc khẽ cười: “Chỉ cần bệ hạ tìm ra hung thủ, thần nguyện lòng chịu phạt! Tiểu điện hạ tính tình đáng yêu, vừa khoan dung rộng lượng, văn võ song toàn, nhưng giờ lại có người quyết tâm đẩy điện hạ vào chỗ chết, trái tim vi thần thực sự quá giá băng.”
Tiêu Tránh yên lặng nhìn hắn, như thể muốn tìm xem trên khuôn mặt đó có lộ ra chút sơ hở gì, sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Phi Mặc, khanh vẫn luôn ôn ngôn nhỏ nhẹ nhưng lời lại nặng ngàn cân, tùy tính đơn giản nhưng lại nhìn sâu hiểu kĩ, nhìn thấy khanh, trẫm lại nhớ tới tuổi trẻ của mình.”
Ngôn Phi Mặc thoáng đờ người, trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Tránh thật lâu, rồi mới cúi đầu đáp lại: “Bệ hạ khen nhầm rồi.”
“Phùng quý phi làm bạn bên cạnh trẫm đã lâu, là tần phi mà chính là tiên vương ban cho trẫm, dưỡng dục Hồng Nhi, có tình có ý, trẫm không thể vứt bỏ nàng; Hồng Nhi là con của trẫm, cho dù nó có làm điều gì không phải, người làm làm phụ thân như trẫm lại không quản giáo được, khanh nói phải làm sao đây?”
Ngôn Phi Mặc trầm ngâm rất lâu, nửa ngày sau hắn mới ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Tránh, thản nhiên nói: “Bệ hạ là Thiên Tử, không hề giống với phàm phu tục tử chúng thần. Chuyện gì cũng phải nhìn quanh trái phải, đẹp cả đôi đường, như vậy mới xem là hoàn mỹ, có đúng không ạ?”
Sắc mặt Tiêu Tránh hơi biến đổi, như thể không tin nổi những lời này là thoát ra từ miệng hắn.
“Nhưng mà trên đời này nào có chuyện gì có thể vẹn đôi đường, không phụ người này thì phải phụ người kia,” Ngôn Phi Mặc nhìn Tiêu Tránh, “Chỉ mong đại điện hạ sau này có thể huynh hữu đệ cung, cũng mong hôm nay bệ hạ không nuôi nhầm hổ dữ, làm ảnh hưởng nước nhà”. Nói xong, hắn cung kính khom người, mặt không đổi sắc, “Nếu bệ hạ không còn chuyện gì quan trọng nữa, thần cáo lui.”
“Khoan đã!” Mặt mày Tiêu Tránh xanh mét, ông hít sâu mấy hơi thở, “Khanh đợi lát nữa rồi đi!”
Đang nói giữa chừng thì thái giám bên ngoài tiến lên gõ cửa, thấp giọng bẩm báo: “Tín vương điện hạ phụng chỉ ở ngoài điện, đã chờ lâu rồi ạ”.
Tiêu Tránh ngồi xuống ghế, lạnh giọng: “Truyền!”
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Hồng bước nhanh vào điện, thấy Ngôn Phi Mặc cũng ở đây, hắn khẽ rùng mình, nghi ngớ đánh giá người kia vài lần, sau đó mới hành lễ với Tiêu Tránh: “Phụ vương, hôm qua nhi thần giết được một con hổ dữ rất đẹp, có cho thủ hạ lột tấm da hổ chế thành áo choàng đưa cho phụ vương, lúc trời lạnh có thể dùng chống rét.”
Tiêu Tránh không hề đáp lại, ông lạnh lùng nói: “Con còn tâm tư đi giết hổ à?”
Tiêu Hồng cung kính: “Đây là con mà nhi thần giết được trước khi chuyện không may đó xảy ra, nhi thần nghĩ vào mùa đông giá lạnh, phụ vương lại bị đau xương khớp đã lâu, cho nên mới tự ý quyết định.”
Tiêu Tránh nhìn hắn, sắc mặt hơi hòa hoãn: “Được rồi, Tiểu Lý Tử lấy đi.”
Thái giám Lý công công bên cạnh Tiêu Tránh vẫn đi theo ông từ khi còn làm thái tử, được Tiêu Tránh tín nhiệm vô cùng, hắn chạy nhanh xuống nhận lấy chiếc áo choàng lông hổ kia. Khi ấy cả người Tiêu Hồng mới thoải mái hơn một chút, hắn nghiêng mặt nhìn Ngôn Phi Mặc sang cười khiêu khích.
“Hồng Nhi, hiếm khi con có hiếu như vậy, trẫm rất vui mừng.” Tiêu Tránh khẽ cười, nhưng mà ánh cười chỉ thoáng lướt qua, “Có điều con là huynh trưởng, không biết trong lòng con có yêu thương đệ đệ của mình hay không?”
Tiêu Hồng sửng sốt một lúc, hắn uất ức đáp: “Phụ vương nghi ngờ nhi thần sao? Tiểu Khả thông minh đáng yêu như vậy, nhi thần thật lòng rất quý đệ, phụ vương không nên nghe mấy lời dèm pha.”
“Ồ, vậy con điều tra chuyện đi săn lần này thế nào?” Tiêu Tránh cau mày hỏi.
“Phụ vương, thần đã tra hỏi nơi giữ ngựa một lượt, người phụ trách nuôi ngựa cũng nhất trí là không phát hiện vấn đề gì, con ngựa đó cũng được Ngô Thống lĩnh kiểm tra thử, từ xác ngựa đến yên ngựa không có điểm nào khả nghi, cho nên nhi thần phán đoán hẳn là lúc Ngôn đại nhân cưỡi ngựa đã không cẩn thận khiến ngựa bị thương, hoặc là con ngựa bị hốt hoảng gì đấy, cho nên mới nổi chứng lên, khiến Ngôn đại nhân và Tiêu Tướng quân gặp nguy hiểm.” Tiêu Hồng chậm rãi nói, mặt không đổi sắc.
“Vậy sao không tìm thấy bóng dáng con ngựa đó nữa?” Tiêu Tránh dồn ép hỏi.
“Sau khi Ngô Thống lĩnh kiểm tra xong đã báo cáo với con, mấy người ở Vũ lâm quân hận con ngựa đó làm cho Ngôn đại nhân và điên hạ rơi xuống vách núi đen, cho nên mới chém chết nó cho hả giận!” Tiêu Hồng không kích động chút nào, có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi rồi mới đến.
“Bốp bốp bốp”, Ngôn Phi Mặc vỗ tay, ý cười dạt dào: “Đại điện hạ vất vả rồi, mấy câu nói này thật là phấn khích, có lẽ phải tập rất lâu nhỉ.”
“Ngươi ——” Tiêu Hồng căm tức nhìn Ngôn Phi Mặc, bỗng nhiên lại cười lạnh một hồi, “Mới hai ngày không thấy, sao võ mồm của Ngôn đại nhân lại trở nên lợi hại quá vậy, không biết trong sơn cốc có kỳ ngộ gì hay chăng.”
“Kỳ ngộ thì không có, nhưng ở nơi sơn dã đờ đẫn suốt hai ngày, đột nhiên ta lại nhiễm tật xấu của mấy thôn phu nơi hoang dã, nhanh mồm nhanh miệng quá, điện hạ chớ trách.” Ngôn Phi Mặc từ tốn đáp.
“Ngôn đại nhân phải nhớ cho kỹ, mình là mệnh quan triều đình, nói chuyện phải suy nghĩ có kĩ càng hẵng nói.” Tiêu Hồng âm trầm nói.
“Hóa ra khi đại điện hạ nói chuyện đã nhẩm sẵn ba bốn dạo rồi à, thụ giáo thụ giáo.” Ngôn Phi Mặc làm ra vẻ như tỉnh ngộ.
“Tốt lắm! Câm miệng hết cho ta!” Tiêu Tránh lạnh lùng liếc mắt qua hai người, trầm giọng thét.
Tiêu Hồng không phục định cãi: “Phụ vương…”
“Câm miệng!” Tiêu Tránh giận dữ quát to một tiếng.
Sắc mặt Tiêu Hồng đột nhiên trắng bệch, hoảng hốt ngậm miệng lại.
Tiêu Tránh đứng lên, đi qua đi lại trong điện nửa ngày, có lẽ đã không thể che giấu được sự tức giận của mình nữa, thật lâu sau, ông đứng trước mặt Tiêu Hồng, lạnh lùng nói: “Lần này là con đưa người đi săn, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như vậy, điều tra không rõ, việc tìm kiếm cứu trợ không hiệu quả, quản lý không nghiêm, còn không chịu tự mình hối lối, con biết sai chưa?”
Tiêu Hồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tránh, ngập ngừng vài câu rồi cũng phải cúi đầu lên tiếng: “Nhi thần biết sai.”
Tiêu Tránh càng nói càng giận, ông thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn, ném vụt qua người hắn, “Choang” một tiếng, vỡ nát trên mặt đất.”Đệ đệ bị kinh hoàng quá sức, muốn đi xuống tìm người, không những ngươi không khuyên giải trấn an, mà còn xúi giục làm càn, nếu không phải trẫm trói nó mang về, có phải ngươi định để đệ đệ của mình gặp chuyện gì không may trong sơn cốc phải không? Chẳng lẽ như thế ngươi sẽ thoát tội được à?”
Tiêu Hồng hốt hoảng quỳ rạp trên mặt đất, kinh hoàng giải thích: “Phụ vương, nếu Hồng Nhi có ý định này sẽ bị thiên lôi đánh xuống! Tiểu Khả thấy Ngôn đại nhân rơi xuống vực, đau lòng quá độ nên muốn xuống núi tìm kiếm, nhi thần không cách nào ngăn được a!”
“Thái tử Đại Sở đi theo ngươi đến khu săn bắn, vốn định để cho ngươi thể hiện vương uy của Kỷ quân Đại Diễn chúng ta, kết quả lại trở thành hỗn loạn đến vậy, khiến cho người ta chê cười, nếu là địch quốc…” Tiêu Tránh xoa ngực, mặt mày trắng bệch cả đi.
Ngôn Phi Mặc bước lên trước, đỡ lấy người Tiêu Tránh, run giọng nói: “Bệ hạ, xin người bớt giận, thân thể quan trọng hơn. Vi thần cũng có sai, người không nên chỉ trách cứ mình đại điện hạ.”
Tiêu Tránh yên lặng nhìn hắn, thở dài một hơi, ngồi xuống ghế trên điện lần nữa, ông thấp giọng: “Phi Mặc, kahnh có thể nghĩ như vậy thì tốt quá”.
Ngôn Phi Mặc đứng im bên cạnh, không nói được một lời.
“Tiểu Lý Tử, truyền ý chỉ của ta.” Sau một lúc lâu, Tiêu Tránh liếc nhìn Tiêu Hồng đang quỳ trên mặt đất, mệt mỏi nói:
“Tín vương Tiêu Hồng, đôn đốc bất lực, khắc phục hậu quả không xong, bế môn một tháng, phạt bổng lộc ba tháng, chép quốc sách trăm lần.”
“Trung Lang tướng Ngôn Phi Mặc, chưa hoàn thành tốt nhiệm vụ, nể tình lần này chịu kinh hoàng quá độ, phạt bổng một tháng.”
“Phùng quý phi không giữ chừng mực, va chạm với hoàng hậu, hạ xuống một cấp làm Thục phi, bế môn một tháng.”
“Hoàng hậu ngôn hành thất độ, niệm tình lần này phải ưu tư quá sầu, phạt bổng một tháng, từ nay cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, giữ vững phong phạm của quốc mẫu.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngôn Tiêu Yến Yến
Tiểu Thố
Ngôn Tiêu Yến Yến - Tiểu Thố
https://isach.info/story.php?story=ngon_tieu_yen_yen__tieu_tho