Chương 16: Hội Hoa Đăng
HƯƠNG 16 HỘI HOA ĐĂNG
Từ hôm gặp nhau trong rừng trúc,nàng và Nhược Linh đã trở nên thân thiết với nhau,lúc nào họ cũng ở bên nhau nói chuyện tíu tít không ngừng khiến cho người làm hoàng huynh như Hiên Viên Tuyết cũng chỉ biết xấu hổ vì không quan tâm em gái.Lúc trước Nhược Hi không hay nói,trầm lặng,nếu không phải là cùng một mẫu thân sinh ra thì Hiên Viên Tuyết đã bỏ mặc Nhược Hi.Vào bữa cơm tối,cả ba cùng ngồi nói chuyện,Nhược Hi hỏi y:
- Hoàng huynh,chẳng phải có một vị bằng hữu đến thăm huynh vào hôm qua ư? Sao không thấy vậy?
- À! Huynh ấy đi rồi nhưng có để lại cho ta một thứ - y nói rồi,còn ý nhị liếc sang nàng
- Cái gì? - Nàng hùng hổ giơ đũa đánh vào đầu y một cái - Ta không phải là thứ này thứ nọ
- Ui za! Ngươi dám đánh ta hả?
- Sao không dám? Chẳng lẽ ngươi là thái tử nên ta không thể đánh ngươi chắc? - Rồi như nhận ra một điều gì đó,nàng tỏ vẻ sợ hãi,đến sau lưng Nhược Hi,thò một con mắt,mếu máo nói - Nhược Hi,hoàng huynh ngươi ăn hiếp ta,còn quát nữa,sợ quá đi - Rồi không quên quay qua phía hắn thè lưỡi trêu
- Haha.........- Tiếng cười trong trẻo của Nhược Hi vang lên,thật không nhịn được cười khi nhìn vào khuôn mặt méo mó của hoàng huynh và vẻ đắc ý của nàng,đây là lần đầu tiên Nhược Hi thấy hoàng huynh thất thố với một cô nương như vậy
- À! Đúng rồi,Nhược Hi nè,ta nghe nói hôm nay có hội hoa đăng đúng không?
- Ừm,đúng là có thật
- Vậy thì hôm nay chúng ta cùng đi xem nhé - Nàng háo hức
- Không được,ta chưa đi như thế bao giờ
- Đừng lo,mình cùng rủ cả Hiên Viên Tuyết đi,chắc hắn biết rất nhiều trò vui ở đây
Nghe nhắc đến tên mình,y quay lại định từ chối nhưng nhìn hai đôi mắt cún con của nàng và Nhược Hi,y ngậm miệng bất đắc dĩ nói:
- Được rồi,ăn cơm xong thì chuẩn bị đi,tí nữa ta dẫn đi
- Hoan hô - Nàng và Nhược Hi ôm nhau mỉm cười thích chí
Sau khi tắm xong,nàng đứng trước tủ quần áo,chăm chú nên chọn bộ nào,khổ,bộ nào cũng sặc sỡ,chói mắt,lại lằng nhằng,rườm rà,nàng không quen mặc.Đang suy tư thì ánh mắt nàng chạm vào bộ tử y nam tử,đây là bộ quần áo hắn đã mua cho nàng để giả nam trang,nàng với tay lấy bộ xiêm y mặc lên người.Rồi tùy tiện chọn một cây trâm trên bàn trang điểm,búi tóc cao lên,không quên kiếm một cái quạt để cầm tay,quay mấy vòng trước gương rồi nở nụ cười tự mãn.Chỉ thấy trong chiếc gương hiện lên một vị nam tử tuấn mĩ,bộ dáng phong lưu ve vẩy cây quạt trước ngực,đó chính là nàng.Nàng vui vẻ bước đến đại sảnh,thấy ở đó Nhược Hi và y đã ở đó.Nhược Hi mặc y phục màu vàng,phần tóc buộc gọn phía trên,vài sợi tóc phất phơ trước mặt,trên đầu cài cây trâm hình bạch điệp thật xinh đẹp.Còn y,y phục muôn thuở của y luôn là bạch y,tạo ra một loại khí chất đặc biệt,y trông thật có phong thái của tiên nhân.
- Nhược Linh,là ngươi hả? - Nhược Hi thấy một vị nam tử bước vào,bộ dáng có phần quen thuộc nhưng không chắc chắn liền lên tiếng hỏi
- Là ta,thế nào? Không nhận ra - Nàng mang bộ dáng hoa hoa công tử,giơ quạt nâng cằm Nhược Hi lên
- Đừng........đừng đùa ta - Nhược Hi đỏ mặt.Haha,thật dễ thương
- Cuối cùng nàng quay đầu về phía y - Người bị bỏ rơi nãy giờ lên tiếng:
- Đi thôi
Trên con đường tấp nập,nhộn nhịp,ba bóng hình làm ọi người không khỏi chú ý,hai vị nam tử tuấn mĩ,khí chất bất phàm,đặc biệt vị tử y nam tử còn liếc mắt mỉm cười với các cô nương trên đường,cô nương đứng giữa hai người,bộ dáng xinh đẹp,hấp dẫn nhiều ánh mắt của các công tử.
Nàng và Nhược Hi háo hức nhìn xung quanh,nếu không phải đã hứa với y là không được làm loạn,luôn phải đi theo y,thì nàng đã chạy khắp nơi vui đùa rồi,nhưng đi dạo phố cũng có thú vui của nó đấy chứ.Nghĩ xong,nàng lại mỉm cười với vị cô nương gần đó,làm cô nương đó thẹn thùng,đỏ mặt,trong khi đó y và Nhược Hi chỉ biết đứng nhìn,không còn gì để nói
Ba người cùng nhau mua ba chiếc đèn lồng,viết những điều mình mơ ước vào đèn rồi thả đi cho nó bay cao lên trời,nàng tò mò hỏi xem y và Nhược Hi viết những gì nhưng họ đều ngậm miệng không trả lời,thật ra điều nàng viết rất đơn giản,đó là: " Mong sao có thể tìm thấy Bảo Nhi và trở về hiện đại "
Lặng lẽ nhìn những chiếc đèn lồng lên trời,nàng cảm thán: " Thật đẹp!"
- Không đẹp bằng ngươi - Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói của y
Nàng ngạc nhiên quay lại,nhìn chằm chằm y,y bị nhìn đến không được tự nhiên quay ra chỗ khác nói:
- Không có gì - Rồi tất cả lại chìm vào yên lặng
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương