Chương 15
êm tối buông xuống – những ngày này, mặt trời hầu như không xuất hiện.Để Hart chìm vào trong màn đêm, sự lạnh lẽo kết hợp với nỗi sợ hãi của anh, khi anh bước vào phòng khách ở đải sảnh bên dưới phòng ngủ của Eleanor.
Ian ở cùng với anh. Người em trai yên lặng của Hart đừng nhìn ra ngoài cửa sổ vào màn đêm tĩnh lặng khi Hart bước vào phóng theo sau anh.Sự bồn chồn luôn khiến Ian khó chịu, và khiến anh muốn cạnh tranh với nó, nên anh học cách quay đi và ngăn chặn nó lại.
Eleanor đã trang hoàng căn phòng này, biến nó thành một nơi mà họ có thể ở một mình sau bữa tối, hay ngồi cùng với gia đình và bạn bè thân thiết.Những thành viên khách trong gia đình cũng đã góp chút công sức của mình: Ainsley đã thêu những cái gối tựa để khắp ghế sofa bằng kĩ năng khéo léo của mình; những hình vẽ do những đứa trẻ của Mac làm – Aime khá là khéo léo, hai đứa bé còn lại có thể thấy rõ ràng là trang trí các bức tường bằng những nét ngệch ngoạc.Beth và Ian đã mua chiếc ghế sofa dài và thoải mái để thay thế cho chiếc ghế trang trí quá mức lông đuôi ngựa, lỗi thời có từ thời ngài công tước quá cố.
Một căn phòng mang không khí gia đình,một căn phòng dành cho gia đình.Hart chưa bao giờ biết một chỗ ẩn trốn nào như thế trước đám cưới của anh.
“Chết tiệt.”Anh dừng bước, ngồi xuống sofa, và vùi đầu vào lòng bàn tay.
Sự hiện diện của Eleanor lấp đầy mọi góc ngách của căn phòng này. Nếu cô không còn sống sau đêm nay…
Đó, anh đã nghĩ về nó.Nếu cô không còn sống, Hart sẽ không bao giờ bước vào trong căn phòng này nữa.
Hart ngửi thấy mùi rõ rệt của rượu whiskey và ngẩng đầu lên, thấy Ian đang đưa một ly rượu ra cho anh, đầy ắp loại rượu mạch nha của nhà Mackezie.
Hart cầm lấy ly rượu và đổ nửa lượng rượu xuống cổ họng.Anh ho, làm ướt đôi môi, và uống nốt nửa còn lại.
Ian lấy chiếc ly đi và quay trở lại với một ly rượu đầy ắp nữa.Hart uống một nửa trước khi anh thở dài và đặt ly rượu whiskey lên bàn. Đầu anh quay mòng mòng, ruột gan anh luộn tùng phèo, và anh vẫn sợ hãi.
Một chiếc đồng hồ kêu tích tắc trên mặt lò sưởi, một món quà dễ thương khác, từ David Fleming. Chiếc đồng hồ điểm chuông báo hiệu 11 giờ, ngọn nửa bùng cháy, và Hart chờ đời.
Không có tin gì cả. Hart và Ian không nói gì. Chiếc đồng hồ vẫn tiếp tục với những tiếng tích tắc tàn nhẫn – điểm 12 giờ,rồi 1 giờ.Cuối cùng Hart đứng dậy, đi về phía lò sưởi, mở chiếc đồng hồ ra, và khiến con lắc nhỏ dừng lại.Chỉ có sự có mặt của Ian mới giữ anh khỏi đập cả chiếc đồng hồ xuống sàn nhà.
“Chuyện này sao lại lâu một cách chết tiệt vậy chứ?”Hart gầm gừ, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ giờ đã đứng yên.
“Beth đã mất một khoảng thời gian dài khi sinh Jamie,”Ian nói.”Một nửa ngày.Anh có thể đi ngủ nếu anh muốn.Em sẽ gọi anh.”
“Em đã ngủ à?”
“Không.”
“Well, vậy được rồi.”Hart lại bắt đầu đi đi lại lại.
Anh phải buộc ăn thứ gì đó khi Marcel mang vào bữa ăn nhẹ.Marcel cũng mang tin tức rằng Eleanor đang đau đẻ nhưng bà mụ không tin là cô ấy sẽ sinh trong một lúc nữa.Hart lại quay trở lại tâm trang ủ rũ, chỉ nhớ cảm ơn Marcel vì sự cố gắng của cậu.Marcel chỉ rời đi sau khi Hart ăn một vài miếng, và sự buồn rầu của Hart lại tụt xuống một lần nữa.
Giờ anh lại quên mất mục đích của chiếc đồng hồ, Hart liên tục kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay của anh, cứ 5 phút một.Một giờ dài lê thê khác lại chậm chầm trôi qua, và lại thêm một giờ khác nữa.
Hart kêu Ian đi nghỉ, nhưng Ian vẫn ngoan cố ở lại.Ngay cả khi Beth đi vào, hằn những dấu vết kiệt sức trên gương mặt, và ôm chặt lấy Ian, Ian vẫn không chịu rời đi.
Hart không thể làm môi mình chuyển động để hỏi Beth, hay đôi chân anh duỗi thẳng ra để đứng lên khỏi sofa.Beth đến chỗ Hart, ngồi xuống bên cạnh anh, và nắm lấy tay anh.Luôn là một dấu hiệu xấu, khi một người phụ nữ làm thế.
“Eleanor rất mạnh mẽ,”Beth nói.
“Điều đó có nghĩa là gì?”Hart ngắt lời.Anh nghe thấy sự giận dữ và nôn nóng trong giọng nói của mình,nhưng anh không thể dành thời gian để xin lỗi.
“Đứa bé sắp ra rồi, nhưng cơ thể Eleanor đang chậm lại để cho lối ra đủ rộng.Mọi chuyện đang xảy ra.Bà mụ chắc chắn rằng chị ấy sẽ vượt qua được, và đứa trẻ sẽ được sinh ra mà không gặp vấn đề gì.Vấn đề giờ chỉ là thời gian thôi.”
“Hãy nói với anh điều em nói thực sự có nghĩa như vậy.Nếu cô ấy không thể sinh tự nhiên…”
“Vậy thì chúng ta sẽ gọi một bác sỹ phẫu thuật đến.Nhưng vẫn còn sớm.”
Cơ thể Hart trở nên tê liệt.Anh không thể cảm thấy gì,không thể di chuyển.”Nếu họ phải mổ để lấy đứa bé ra, thì El có thể chết.”
“Trong những năm qua phẫu thuật đã rất phát triển, và anh có những bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất ở vùng Cao nguyên đang chờ để được gọi đến nếu cần thiết.Chị ấy sẽ được chăm sóc bởi những người giỏi nhất.”
Nhưng phẫu thuật luôn có rủi ro, bởi vì mặc dù bác sỹ phẫu thuật có thể làm tốt công việc của mình, vết thương có thể bị nhiễm trùng, hoặc là Eleanor có thể mất quá nhiều máu đến nỗi cô sẽ không đủ mạnh khỏe để sống.
Eleanor sẽ chết.
Suy nghĩ xoay mòng mòng trong đầu Hart và xuyên thẳng xuống dạ dày anh, cùng với rượu whiskey và chút ít thức ăn mà anh xoay sở để ăn, và làm anh buồn nôn.
Hart đột ngột đứng dậy, thoát khỏi cái siết tay an ủi của Beth, và chạy khỏi phòng.Phòng ngủ cũ của anh có mùi ẩm mốc và ngọt ngào giả tạo, nhưng phòng tắm trong đó có một chậu rửa vẫn hoạt động.Đây là nơi Hart tống tất cả chỗ rượu whiskey và bữa tối mà Marcel đã mang đến ra ngoài.
Anh súc miệng, chấm nhẹ môi bằng một chiếc khăn tắm.Khi anh rời khỏi phòng tắm, anh thấy Ian đang chờ anh trong phòng ngủ.
“Beth đâu rồi?”Hart hỏi anh.
“Quay trở lại với Eleanor rồi.”
“Em không phải ở lại cùng với anh đâu.”Hart nhìn quanh phòng ngủ cũ của anh với trần nhà cao kì quái, những bức vẽ các vị thần và những con ngựa chính giữa trần nhà, cùng những đồ nội thất thấp và cổ.Đây là phòng ngủ của cha anh – các đời công tước Kilmorgan đều ngủ ở đây từ khi căn nhà được xây.
“Ian à, nếu anh mất cô ấy.”Hart đi thơ thẩn đến chiếc giường anh đã bỏ nhiều tháng trước để chuyển vào phòng ngủ ấm cúng hơn của Eleanor dưới đại sảnh.”Mất Sarah và đứa con là điều khó khăn nhất mà anh từng trải qua.Nhưng thậm chí sau đó, em thấy đó, anh biết rằng Eleanor vẫn ở cùng với anh.Không phải ở đây, nhưng ít nhất là trên cùng một hành tinh, nơi mà anh có thể tìm được cô ấy.Anh có thể nghĩ rằng cô ấy đang sống trong căn nhà cũ kĩ cùng với cha của mình, anh có thể viết thư cho cô ấy nếu anh lựa chọn làm vậy. Cô ấy là một cái mỏ neo trong thế giới của anh, không quan trọng là anh ở cách cô ấy bao xa.Nhưng nếu anh để mất cô ấy…Ian, anh cũng sẽ đáng mất bản thân.Anh không thể sống.Không khi không có Eleanor.”
Ian lắng nghe với một biểu cảm thường ngày của mình – tập trung, lông mày hơi cau lại, miệng không chuyển động—không nói lời nào. Anh có nghe hiểu lời nói của Hart hay không, thì Hart không biết.Anh không bao giờ biết được, không phải với Ian.
Anh ngước nhìn lên trần nhà.”Chúa ơi, anh ghét căn phòng. Anh sẽ bỏ tất cả đống đồ nội thất này ra bãi phế liệu và xé vụn tất cả những bức tranh kinh khủng chết tiết đó đi.Sau đó…”
Ian giơ một bàn tay to lớn của mình ra cho Hart.”Hãy đi cùng với em.”
“Đi cùng với em đến đâu?”Hart không có tâm trạng cho những cuộc thám hiểm.
Ian không nói gì cả. Anh không bao giờ giải thích.Anh đơn giản muốn Hart tin tưởng mình.
Hart từ bỏ và đi theo em trai anh ra khỏi phòng.Ian không đi xa.Anh dẫn Hart xuống hành lang đến phòng ngủ nơi Eleanor nằm và đẩy cảnh cửa mở ra mà không gõ cửa.
Hart ngửi thấy mùi ngột ngạt, hơi nóng, một chút mùi than cháy, quá nhiều người ở trong một căn phòng không có không khí trong lành, và máu.Căn phòng quá tối, quá ngột ngạt.
Một cô hầu gái quay ngoắt lại, sự hoảng hốt trong đôi mắt cô ta.”Ngài không thể ở đây, thưa đức ngài.”
Căn phòng đầy phụ nữ, những cô hầu với mũ và tạp dề, bà đỡ mũm mĩm, bà vú ướt đẫm với chính đứa con của cô ta, đang chờ đợi đón đứa con của Eleanor.Beth ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh giường, nắm chặt tay Eleanor.
Eleanor nằm ngửa trên giường, lớp chăn chụm lại quanh cô tạo thành hình một cái tổ chim.Cánh tay,vai và ngực cô được bao phủ bởi chiếc áo ngủ, phần còn lại của cô thì để lộ ra.Đầu gối cô giơ cao, làn da cô ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt cô khép lại trên một gương mặt nhợt nhạt.
“Đây thực sự không phải nơi dành cho ngài đâu, thưa đức ngài,”bà đỡ nói, không quay lại khỏi chân giường.”Chúng tôi sẽ để ngài và những người đàn ông có quan hệ thân quen biết khi đến lúc.”
Eleanor mở mắt ra.Hart nghĩ rằng cô có thể gọi anh, nhưng gương mặt cô méo mó, và cô thốt ra một tiếng rên dài,kết thúc bằng một tiếng hét.Cơ thể cô cong lên, co thặt lại.
Cô rơi trở lại giường, thở hổn hển.Beth vuốt nhẹ tay cô, tất cả sự chú ý của cô là dành cho Eleanor.Eleanor thở hổn hển trong một lúc, sau đó cô lại rên lên.
Hart băng qua phòng, đẩy mấy cô hầu sang một bên, chạm vào Eleanor.Eleanor lại rên rỉ lần nữa, đầu cô di chuyển trên gối, nhưng cô nắm lấy bàn tay đang giang rộng ra của Hart và giữ chặt nó.Hơn cả là chặt.Cô siết chặt đến tận xương tủy.
Cô lại rơi trở lại giường, mệt lử.”Hart,”
“Anh ở đây, El.”
“Thực vậy ư, đức ngài.Thật không phù hợp.”Bà đỡ, một người phụ nữ Scotland to lớn với mái tóc rực lửa, chống tay lên hông.Hart có thể là một công tước, nhưng đây là lãnh địa của bà.
“Làm ơn hãy để anh ấy ở lại,”Eleanor nói.”Làm ơn đi.”
Hart đọc thấy sự đau đớn trong đôi mắt xanh của cô, nỗi sợ,sự hi vọng.Anh hôn lên những ngón tay cô, bàn tay cô quá sưng một cách đáng thương.
“Beth nói không còn lâu nữa,”Eleanor thì thầm.
Hart nhìn qua khéo mắt mình, thấy bà đỡ và Beth trao đổi một cái liếc nhìn.Họ đã nói dối để dỗ dành cô.
“Tốt,”Hart nói.”Điều đó nghe thật tốt.”
Ian, không nói gì, đến chỗ giường ngủ, kéo một chiếc ghế đến bên cạnh ghế của Beth, và ngồi xuống.Anh nắm lấy tay Beth, ngả lưng ra, và nhắm mắt lại.
Hart hiểu nỗi sợ của Eleanor và chia sẻ chúng với cô.Cô đã 33 tuổi, đây là đứa con đầu lòng của cô, và đứa con đầu tiên có thể khó khăn.Eleanor khỏe mạnh hơn người vợ đầu của Hart nhiều, nhưng việc sinh đẻ trong một trường hợp đều nguy hiểm cả.
Hart đã phải mất quá lâu để tìm lại được Eleanor.Họ mới chỉ ở cùng nhau chưa đến một năm, và tối nay anh có thể mất cô.
Eleanor siết lấy tay anh, lần này thật nhẹ.”Anh ổn chứ, anh yêu?Anh trông hơi xanh xao.”
“Đó là lý do những người chồng nên chờ ở bên ngoài,”bà đỡ nói.”Họ không giỏi với điều mà một người phụ nữ có thể làm được với một bước tiến dài.”Anh ổn,”Hart càu nhàu.”Anh…”Anh nuốt xuống, ép bộ mặt cáu kỉnh dịu xuống.”Anh ổn, em yêu ạ.”
“Tốt,”Eleanor nói.”Em cũng ổn.”Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thở sâu, và sau đó cơ thể cô chùng xuống,
“Có chuyện gì với cô ấy vậy?”Hart lo lắng hỏi.
Bà đỡ trông phiền não, nhưng Beth trả lời.”Chị ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi.Chị ấy thỉnh thoảng ở trong tình trạng lơ mơ.Điều đó ổn.Ngủ tốt đối với chị ấy.Nó cho chị ấy một chút yên bình.”
Nhưng Eleanor trông quá nhợt nhạt, gương mặt cô quá trắng giống như xáp vậy đối với sự khuây khỏa của Hart.
Màn đêm buông xuống.Có một chiếc đồng hồ chết tiệt khác ở trong này, kêu tích tắc, tích tắc.Eleanor tỉnh dậy, rên rỉ vì cơn đau, nhưng bà đỡ vẫn lắc đầu.Vẫn chưa.
Eleanor lại lơ mơ ngủ một lần nữa, rên rỉ một chút trong khi ngủ.Ian vẫn ngồi bên cạnh Beth, nắm lấy tay cô khi anh ngủ lơ mơ.
Hart vuốt ve bàn tay Eleanor, ước anh có thể làm mọi thứ để xóa tan cơn đau.Trong những ngày trước đám cưới của anh với Eleanor, anh dành thời gian ở cùng với những người phụ nữ thích Hart gây ra nỗi đau cho họ - trói họ lại và ra lệnh cho họ.Anh giỏi việc đó.Hart thành thạo phương pháp để siết lên cổ họng của một người phụ nữ vừa đủ để không khí có thể đi vào, cực khoái của cô ta sẽ mãnh liệt hơn rất nhiều.Một trò chơi nguy hiểm, nhưng Hart đã làm rất nhiều.
Nhưng anh luôn là ông chủ.Anh có thể vặn xoắn và chiếm giữ, nhưng khi đến lúc nó phải dừng lại và xoa dịu tổn thương, và Hart đã làm vậy.Anh cũng đã rất xuất sắc với chuyện đó.
Anh nhìn người phụ nữ anh yêu nhất trên trái đất này, biết rằng anh không thể xóa tan nỗi đau của cô, không thể giúp cô, và điều đó đang giết anh.Hart Mackenzie, chuyên gia trong việc kiểm soát những khoái cảm tinh tế và tối đa, không thể làm bất cứ điều gì để giúp đỡ vợ anh.
Không phải sự thực, anh nhận ra – anh có thể làm một vài thứ.Khi Eleanor lại tỉnh táo lần nữa, anh ngồi lên giường bên cạnh cô, nơi anh có thể đưa tay ra sau lưng cô và dịu dàng xoa bóp ở đó.Anh đã xoa bóp ở đó rồi lên đến cổ cô, và sau đó lên phần da đầu cô.
Hart biết cách xoa dịu như thế nào, làm thế nào để đưa một người phụ nữ xuống một trạng thái ngây ngất không thể chịu đựng nổi.Anh tiếp tục xoa bóp cho cô khi anh trượt tay mình quanh eo cô, sau đó đến mắt cá chân của cô và quay trở lên bắt chân của cô, cố gắng để xua tan sự đau đớn.
Eleanor, biết điều anh đang làm, mỉm cười với anh, đôi mắt cô nặng trĩu.”Em yêu việc kết hôn với một người chồng hư hỏng.”
Hart dịu dàng hôn lên đôi môi cô.Anh đã dành nhiều năm để làm chủ nghệ thuật tàn ác, nhưng giờ anh có thể thay đổi và trở lên tử tế.Giờ anh muốn giúp vợ mình theo cách duy nhất mà anh có thể, để cô biết rằng anh ở cùng với cô, và sẽ như vậy cho đến cuối.
“Anh yêu em, El”anh thì thầm.
Cô cười một cách yếu ớt.”Và em yêu anh, Hart ạ.Anh nên đi ngủ.Có lẽ phải mất một lúc nữa.”
“Anh sẽ không rời khỏi em.”
“Không ư?”Hàng lông mày đỏ nhướn lên trên gương mặt quá trắng của cô.”Điều tốt nhất là một chiếc giường dễ chịu và rộng rãi.”
“Đây là giường của chúng ta.”
“Vâng, em biết.”Cô vỗ nhẹ lên tấm đệm.”Mặc dù em phải thừa nhận rằng, em trở nên hơi mệt mỏi với nó vào lúc này.”
“Chuyện này sẽ sớm qua thôi,”Hart nói.”Và chúng ta sẽ xích lại gần nhau lần nữa, giống như một cặp đôi già.”
“Im nào.Và ngủ đi.Anh cáu ngắt như một con gấu khi anh không ngủ đủ.”
Hart dịu dàng hôn cô lần nữa sau đó đặt đầu mình lên gối bên cạnh cô.
Anh không có ý định ngủ, chỉ nghỉ ngơi với việc cuộn mình lại trong hơi ấm của cô, nhưng điều tiếp theo anh biết là, Eleanor lại hét lên lần nữa, và bà đỡ hối há xung quanh, một nụ cười trên gương mặt bà.
“Đến lúc rồi, đức ngài,”bà đỡ nói.”Tôi tin rằng một quý ngài nhỏ bé đang chuẩn bị ra đời.Thời gian cho ngài và cậu bé của ngài đến rồi.”
Hart vuốt mái tóc của Eleanor.”Anh sẽ không rời đi.”
Bà đỡ tạo ra một âm thanh khó chịu.”Đức ngài…”
“Hãy để anh ấy ở lại,”Eleanor nói.”Nếu anh ấy ngất, thì đó sẽ là lỗi của anh ấy.Hãy đảm bảo rằng anh ngã xuống tấm thảm, anh yêu.”
Bà đỡ trông không vui, nhưng bà bỏ qua.
Ian cũng ở lại.Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế của mình trong khi Beth đứng dậy hào hứng giúp đỡ.
Hart ngạc nhiên là sự hiện diện yên lặng của Ian làm anh cảm thấy thoái mái nhiều như thế nào.Đứa em trai hay thay đổi của anh, người cần rất nhiều sự giúp đỡ trong quá khứ, giờ là một tảng đá trong dòng nước siết ở thế giới của Hart.
Em luôn có thể tìm thấy anh, Ian đã nói với anh như vậy trước đây. Anh muốn nói rằng anh biết khi nào Hart cần anh, sẽ ở đó, không có vấn đề gì cả.
Eleanor hét lên.Cô tóm lấy tay Hart và bám chặt lấy.
Cô siết những ngón tay lại bằng một sức mạnh đáng kinh ngạc.Hart nghiến răng, giữ chắc cô, trong khi cơ thể cô thít chặt lại, gương mặt cô lấm tấm mồ hôi.
Bà đỡ và cô hầu gái giúp uốn cong chân Eleanor, chỉnh đầu gối cô, che phủ cô một cách vừa phải.Eleanor đẩy tấm chăn sang một bên một cách sốt ruột, ngực cô căng ra áp vào chiếc váy ngủ của cô khi cô cong người lên.
“Đẩy đi, lệnh bà,”bà đỡ nói.”Làm như tôi đã giải thích với bà ấy.Cho anh chàng nhỏ bé một cái đẩy.”
Gương mặt Eleanor vặn xoắn lại khi cô vâng lời, nước mắt ứa ra từ khóe mắt cô.Hart hôn ngón tay cô, vẫn siết chặn quanh tay anh.”Em mạnh mẽ mà, em yêu,”anh nói.”Em rất mạnh mẽ.”
Eleanor rên lên trong cơn đau.Cô siết chặt lấy tay Hart thậm chí là mạnh hơn, nắm tay khác của cô túm lấy chiếc chăn.
“Cậu bé đang ra rồi, thưa lệnh bà,”bà đỡ nói.”Không còn lâu nữa đâu.”
“Em đã thấy cậu bé rồi.”Beth nói, nụ cười của cô rộng ra.”El, em thấy mái đầu nhỏ xíu của bé rồi.”
“Hoặc là của cô bé,”Hart nói.”Đó có thể là một cô bé.”
Eleanor mở mắt ra và nhìn anh, màu xanh dương ngập nước.”Anh thì biết gì, Hart Mackenzie?Thằng bé là một…”Cô kéo dài một tiếng rên khác.
“Cậu bé đang ra,”bà đỡ nói.”Đây rồi.Nhanh lên.”
Một cô hầu ở đó với những tấm chăn, Beth đang đứng với những ngón tay để lên môi, bà đỡ càu mày tập trung.
Eleanor rặn lần cuối, nhấc người lên đau đớn, và bà đỡ kêu lên vui mừng.
Bà cúi xuống tấm chăn mà cô hầu giữ, và sau một thời gian chờ đợi đến ngừng thở, những tiếc khóc đầu tiên – to và giận dữ - của một Mackenzie mới vang lên.
“Chào mừng đến với thế giới, đứa ngài,”bà đỡ nói.
Bà nâng tấm chăn lên, một đứa bé sáng lấp lánh và đỏ hỏn, vẫn còn gắn chặt rốn của mình với mẹ cậu.Một lọn tóc sẫm màu mọc trên đầu cậu, gương mặt nhỏ xíu của cậu nhăn nheo, và cậu la lên.
Hart đứng dậy, những giọt nước mắt nhèo đi cảnh tượng kì diệu.Anh chạm một ngón tay lớn lên gương mặt con mình.
“Thằng bé thật đẹp,”Hart thì thầm.”El, thằng bé thật đẹp.”
Eleanor đang cười, những giọt nước mắt tràn xuống gương mặt cô.Cô với lấy đứa con của mình, và bà đỡ dịu dàng đặt cậu vào trong vòng tay cô.
“Chúng ta sẽ tắm rửa sạch sẽ và cho cậu ấy ăn, thưa lệnh bà.”
“Chỉ một lúc thôi,”El nói, giọng cô yếu ớt nhưng say mê.”Chỉ một lúc thôi.”
Hart hôn lên trán Eleanor và kéo cô lại gần, đầu ngón tay anh đặt một cách dịu dàng lên con trai mình, tay anh gần như to cả bằng cơ thể nhỏ xíu của cậu.Đứa trẻ vung vẩy nắm tay, tiếng khóc của cậu đang thông báo cho cả thế giới biết rằng cậu đã đến, và cậu đói.
Hart muốn ngã khuỵu xuống và khóc; anh muốn giây phút này không bao giờ kết thúc.
El chạm vào má cậu bé.”Xin chào,Alec.”Cô mỉm cười nhìn cậu sau đó trao một cái nhìn nghiêng ranh mãnh cho Hart.”Một cậu bé nhỏ xí.Em đã nói với anh mà.”
“Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa,”Hart nói.Sau đó những giọt nước mắt của anh tuôn rơi, và anh không buồn ngăn chúng lại.
“Cả nhà thế nào rồi?”Isabella bước vào trong phòng một giờ sau, mang theo gia đình đã phải đừng ngoài chờ.Ian quan sát họ từ chiếc ghế sofa phía bên kia căn phòng, nơi anh ngồi cùng với Beth.
Mac đến phía sau Isabella, sau đó là Ainsley và Cam, cha Eleanor, và Daniel, và cùng với họ là những đứa trẻ nhà Mackezie.Ian đừng lên để đón lấy Belle từ tay Daniel.Anh hôn con gái mình, nhớ tất cả mọi chi tiết về sự lo lắng của anh vào cái đêm Beth mang cô bé đến với thế giới, và trước đó, là khi Jamie ra đời.Hart vừa trải qua một thử thách tương tự.
Hart ngồi trên giường, lưng anh tựa vào đầu giường, cánh tay anh quàng quanh người Eleanor.Bà đỡ đã kết thúc phần còn lại của việc đỡ đẻ và tắm rửa cho đứa bé, và bà vú cho cậu bé bữa ăn đầu tiên.Ian và Hart đã bị thuyết phục bước ra ngoài bởi những thủ tục, và khi anh bước ra khỏi phòng, đôi chân Hart khuỵu xuống, và anh gần như ngã ra sàn.
Ian chộp lấy anh, giữ ông anh trai lớn của anh đứng thẳng bằng cánh tay của mình, cho đến khi Hart lấy lại được sức mạnh của mình.
Màn đêm vẫnbao phủ khắp nơi, nhưng những ngọn lửa mừng đã phá tan bóng tối,dân làng đang bắt đầu lễ đón tất niên của mình.Bên trong phòng ngủ của Hart và Eleanor, tất cả đèn đều được thắp sáng, và ngọn lửa ngụn ngụt, chiếu sáng khắp nơi.
“Hart Alec Graham Mackenzie,”cha của Eleanor, Alec Ramsay, đang nói.Ông cù lên má đứa bé.”Một cái tên tuyệt vời dành cho một cậu bé tuyệt vời.”
Đối với những người trong gia đình,họ gọi cậu là Alec, Hart nói vậy, tỏ lòng tôn kính với cha của Eleanor.Alec nhỏ bé giờ đang ngủ lơ mơ trong vòng tay của mẹ cậu, thở đều đều, bà đỡ và vị bác sỹ đến thăm họ sau khi cảnh tượng lộn xộn kết thúc đã tuyên bố là cậu bé khỏe và mạnh mẽ.
Hart trông như thể ai đó đã đá anh hết lần này đến lần khác. Sự kiệt sức hiện rõ trên gương mặt anh, đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng nụ cười của anh thì tươi rói và kiêu ngạo hơn bao giờ hết, như thể anh vừa hoàn thành điều gì đó cực kì thông minh.
Những ông anh trai của Ian cùng chia sẻ sự hãnh diện với Hart, bế những đứa con của họ lên để chúng có thể chào mừng người anh họ mới.
“Anh ấy rất nhỏ,”Jamie thông báo với Ian.”Anh ấy sẽ không thể cưỡi con ngựa nhỏ của mình.”
“Anh ấy sẽ lớn.”Beth làm rối mái tóc con trai cô.”Vài năm nữa, con sẽ đua ngựa cùng với anh ấy.”
Jamie trông đầy hoài nghi.”Anh ấy thậm chí còn bé hơn cả Belle.”
“Không lâu nữa đâu, anh đánh cuộc với em đấy,”Daniel nói bằng một giọng trầm.”Những người đàn ông nhà Mackenzie rất cao lớn.”Anh ấn một nắm tay lên ngực mình và cười với Jamie.
Bellamy và Curry mang những khay rượu vang, whiskey, và sâm banh vào.Hart lấy một ly rượu và uống cạn nó, lần này đặt nó xuống.
Những người khác nâng ly rượu lên chúc mừng.”Dành cho thành viên mới nhất trong gia đình,”Mac nói.”Chúa phù hộ thằng bé.”
“Thắng bé là người xông nhà của chúng ta,”Isabella nói, nâng ly rượu sâm banh của mình lên.”Người đầu tiên bước vào nhà vào ngày đầu năm.”
“Dành cho người xông nhà!”Mac và Daniel kêu lên.Ly rượu va vào nhau leng keng, và sâm banh biến mất.
“Bác thua cuộc rồi, bác Hart à,”Daniel nói.”40 đồng ghi nê của bác là của cháu, cháu nghĩ vậy.”
“Hart, anh là kẻ lừa đảo,”Eleanor kêu lên.”Anh đã nói với em là anh không nghĩ là đúng đắn khi đánh cược với chính đứa con của mình mà.”
Hart nhún vai.”Anh tưởng là anh có một lợi thế.Anh sẽ thắng vụ cá cược của mình.”
“Chà, em thì thắng một khoản nhỏ.Phải vậy không, Danny?”
“Vâng đúng vậy thưa bác.Như cháu đã nói.Cháu luôn tin tưởng vào những bà mẹ.”
“Mẹ.”Eleanor ôm Alec thật gần.”Âm thanh đó nghe thật tuyệt.Và đây là Papa.”
Cô trao đứa bé cho Hart.Hart giữ lấy cậu bé, nét mặt của anh dịu dàng một cách đáng kinh ngạc,mọi thứ khắc nghiệt ở anh đã đột ngột biến mất.
Những người khác lại nâng ly lên.Ian đặt cánh tay mình vòng quanh người Beth và đắm chìm trong hơi ấm của cô, bế con gái anh trên tay kia, trong khi con trai anh ngồi một cách hạnh phúc trong vòng tay mẹ của cậu.Giờ này năm sau, thành viên nhỏ trong gia đình họ sẽ lớn hơn, và niềm hạnh phúc của Ian sẽ tăng thêm lần nữa.
“Họ đã thay đổi chúng ta,”Ian nói với Hart.”Chúng ta giờ không như trước nữa.”
“Điều tốt đẹp chết tiệt,”Cameron nói ầm ầm.
“Đúng vậy, “Hart nói.Anh cúi xuống vợ mình.”Cảm ơn em, El, vì đã cứu rỗi cuộc đời anh.”
Eleanor nháy mắt với Ian khi cô ngả người ra hôn lên đôi môi Hart.”Không có gì cả, anh yêu.”
*******
“Anh có cảm thấy anh đã thay đổi nhiều không?”Beth hỏi Ian một lúc lâu sau đó.
Một ngày mới đang bắt đầu, lễ đón năm mới sẽ sớm bắt đầu, nhưng Ian và Beth vẫn nằm trong phòng ngủ của họ, quấn lấy nhau và trần truồng, tấm chăn giữ họ khỏi bị lạnh.
Jamie và Bella đã được đưa trở lại phòng trẻ để ăn sáng, cả hai đều luôn mồm nói về Alec và năm mới, và sự náo động không thường có trong căn nhà.Bảo mẫu Westlock chăm sóc cho bọn trẻ, và Ian đã dẫn Beth, kiệt sức dù cô không thừa nhận, quay trở lại giường.
Ian ôm Beth vào trong lòng, và họ làm lễ kỉ niệm bằng đam mê, hơi ấm, làm tình.Dục vọng và tình yêu của Ian quấn lấy nhau bên trong anh, xóa nhòa tất cả những điều khủng khiếp và tàn ác trên thế giới. Giờ, anh kéo lê những nụ hôn đam mê xuống dọc cơ thể Beth, yêu cô một cách dịu dàng.
“Ian?”Beth giục, giọng cô thấp và ngái ngủ.
Thay vì trả lời, Ian với tay vào trong ngăn kéo trên chiếc bàn cạnh giường và kéo một cái gói được bọc giấy ra, anh dành để tặng cho Beth vào dịp lễ tất niên.Anh đặt nó lên trên phần ngực trần của cô và ép một nụ hôn lên ngực cô.
“Anh không phải tặng em bất cứ thứ gì đâu,”Beth kêu lên, mặc dù gương mặt cô dịu đi trong niềm vui.”Anh đã làm rất nhiều với sự bất ngờ kì diệu dành cho Jamie rồi.”
“Hãy mở nó ra,”Ian nói.
Beth mở lớp giấy bọc ra, để nó xuống tấm chăn, và nín thở khi cô thấy gì đang nằm ở bên trong.Một mặt dây chuyền bằng bạc nặng đặt trong lòng bàn tay cô.Beth mở mặt dây chuyền ra và nhìn vào, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Bên trong là hai bức ảnh vẽ hai con cô, được vẽ và tô màu bởi Mac,Jamie bên trái và Bella bên phải.Hai bức ảnh nhỏ xíu, nhưng Mac đã thể hiện rõ từng chi tiết một.
“Ian,nó thật hoàn hảo.”
“Mặt dây chuyền là của mẹ anh.”
“Ồ.”Nét mặt của Beth trở lên tĩnh lặng.Cô đóng mặt dây chuyền lại và giữ nó thật gần.”Vậy thì em sẽ trân trọng nó hơn nữa.”
Ian có rất ít thứ từ mẹ của mình, nhưng anh luôn giữ mặt dây chuyền an toàn.Nhưng Beth nên có nó.Mẹ anh sẽ muốn điều đó.Beth bọc và để nó một cách cẩn thận trên chiếc bàn cạnh giường.”Cảm ơn anh,Ian.”
“Mmm.”Ian hạ thấp đầu trở lại ngực cô, liếm quanh núm vú mịn như xa tanh của cô, và kéo nó vào trong miệng anh.
“Anh chưa trả lời câu hỏi trước đó?”Beth nói, giọng cô trở nên dịu dàng.”Anh cảm thấy anh đã thay đổi chứ?Trở thành một người chồng và một người cha?”
Dĩ nhiên là anh có.Cô biết điều đó – tại sao cô lại cần hỏi cơ chứ?”Giờ mọi thứ tốt hơn,”Ian nói. Anh liếm núm vú của cô cho đến khi nó dựng đứng lên thành một đỉnh cứng ngắc.”Tốt hơn nhiều.”
“Em sẵn sàng đồng ý với anh.”
Những suy nghĩ của Ian quay trở lại đám tang họ đã tham dự vào cái ngày Beth làm vỡ chiếc bát. Cái chết, sự đau buồn, mất mát điều gì đó mà anh trân trọng.Thay vì đắm chìm vào trong bóng tối và sự thất vọng, Ian đã bước về phía trước, di chuyển đến nơi quan trọng – Beth, Jamie, Belle.
Beth đã khiến anh làm điều đó. Anh chưa bao giờ có thể sắp xếp những suy nghĩ của mình hay tập trung vào những điều quan trọng trong cuộc sống anh mà không có cô.
“Rất nhiều,”Ian lặp lại.Anh hôn vào giữa ngực cô và di chuyển đến đôi môi cô, trườn lên trên cơ thể cô để vào trong cô lần nữa.”Cảm ơn em, Beth của anh,”anh nói, lặp lại lời nói của Hart với Eleanor.
Nụ cười xinh đẹp của Beth lan khắp gương mặt cô khi Ian nhìn thẳng vào trong đôi mắt cô.”Không có chi, Ian Mackenzie.”
THE END
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift