Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
ôi xin việc trở lại ở công ty bảo hiểm, làm việc cho Brenda, và ngay tuần đầu tiên tôi trở lại, chị ấy đã mời tôi đi ăn trưa để “hòa nhập”. Tôi nghĩ chị ấy lo lắng cho tôi, và vì tự coi mình là mẹ đỡ đầu của tôi, chị ấy cảm thấy mình phải có trách nhiệm đảm bảo chắc chắn rằng tôi ổn. Tất nhiên là tôi không hề ổn. Giờ thì tôi đã nhìn thấy rõ bản chất của người đàn ông mà tôi đã lấy làm chồng - gian xảo, vũ phu, và có thể là bị rối loạn thần kinh nữa. Tôi biết anh ta sẽ còn tiếp tục lợi dụng tôi một khi anh ta còn nghĩ rằng anh ta có thể thò tay vào tài khoản tín thác mà tôi có. Ngay tại lúc này, anh ta đang cư xử tốt hết mức có thể nhưng chỉ bởi vì đó là việc mà anh ta buộc phải làm. Anh ta chẳng còn nơi nào khác để đi. Công cuộc tìm việc của anh ta không mấy thuận lợi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi BSBT không hề đánh giá tốt về anh ta. Khi những nhà tuyển dụng gọi điện tới, giám đốc nhân sự của BSBT “từ chối nhận xét”, đó là cách để một công ty luật nói rằng nhân viên cũ của họ là một kẻ kém cỏi và thiếu trung thực, khỏi cần thắc mắc gì thêm, tất cả các nhà tuyển dụng đều hiểu điều đó. Graham vẫn tiếp tục ca bài ca cũ rằng anh ta không muốn làm thuê cho người khác, rằng tiền bạc thực sự có được “khi anh tự làm việc cho chính mình”. Tôi phớt lờ ý kiến của anh ta. Gần đây nhất, Graham nói chuyện với người bạn ở cùng phòng hồi còn học ở trường luật rằng anh ta vừa mới mở công ty luật riêng và đang cần tìm kiếm một vài luật sư để tham gia các buổi lấy lời khai và xuất hiện trước tòa.
Brenda chọn một nhà hàng có tên là Port House - một quán ủ bia thời thượng mang đậm màu sắc Portland với sàn nhà lát ván gỗ, trần nhà cao với xà nhà bằng gỗ, và những bức tường xây bằng gạch. Chị ấy có một cuộc hẹn ở ngoài văn phòng thế nên đã hẹn tôi sẽ gặp mặt vào lúc 1 giờ 15 phút chiều, khi những đám đông đổ tới ăn trưa đã vãn bớt. Tôi cởi bỏ cặp kính râm khi bước vào quán, nhưng vẫn chưa nhìn thấy chị ấy đâu. Cô nhân viên đón khách dẫn tôi tới chỗ một bàn trống phía ngoài mái hiên, ở đó tôi có thể nhìn ngắm mọi người qua lại trong lúc chờ đợi. Tôi mở cuốn tiểu thuyết mới nhất trong điện thoại của mình ra để đọc. Một giọng đàn ông bỗng xen ngang.
“Xin lỗi cô!”
Tôi đoán đó là một gã ăn xin chuẩn bị vòi vĩnh chút tiền lẻ. Nhưng trái với dự đoán của tôi, người đàn ông đứng ở phía bên kia cái hàng rào bằng sắt uốn đang mặc một bộ đồ vest.
“Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Anh ta mỉm cười và nói. “Thông thường tôi không hay làm thế này, nhưng nếu như không phải cô đang đợi ai đó, tôi tự hỏi liệu mình có thể mời cô một ly bia được không?”
Tôi khá ngỡ ngàng và chẳng dám chắc phải nói gì. Chưa từng có ai làm quen với tôi bằng cách đó, và tôi cũng không dám chắc mục đích của anh ta là gì. Tôi biết là không thể đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, nhưng nhìn anh ta có vẻ thực sự chân thành, thậm chí cách tiếp cận của anh ta còn có chút bẽn lẽn, kiểu như đây là lần đầu tiên anh ta làm việc này. Một số người có thể phát ra sức thu hút với người khác, bạn biết chứ?
“Thật đáng tiếc.” Tôi nói, và thực sự là tôi thấy như vậy. “Tôi có hẹn ăn trưa với bạn. Nhưng cảm ơn anh vì lời mời.”
Anh ta gật đầu như thể anh ta hiểu tình hình của tôi, mặc dù tôi cũng không dám chắc là anh ta có hiểu thật hay không. Có lẽ tôi đã thu hút anh ta. Có lẽ sức hút của tôi là ở sự buồn rầu và tuyệt vọng.
“Không sao cả.” Anh ta nói, lùi lại một bước khỏi cái hàng rào. “Chỉ là tôi nhìn thấy cô ngồi một mình và tôi nghĩ…”
Cô nhân viên đón khách lại xuất hiện, đưa Brenda tới.
“Thôi, được rồi.” Người đàn ông nói, gật đầu với cả hai chúng tôi. “Xin lỗi vì đã làm phiền. Chúc hai cô ăn trưa ngon miệng.”
Brenda nhíu mày nhìn tôi bằng ánh mắt tọc mạch. “Bạn em à?”
“Không.” Tôi vừa đáp vừa nhìn theo người đàn ông đang bước đi. Một phần trong tôi muốn đuổi theo anh ta, nói với anh ta rằng tôi rất vui nếu chúng tôi có thể ăn trưa cùng nhau, và rồi chúng tôi sẽ nói chuyện và tôi sẽ nhận ra anh ta là người bạn tâm giao của tôi. Nhưng tôi biết rằng đó chỉ là câu chuyện cổ tích cũ kĩ đã được xào đi xào lại hàng tỉ lần trong những cuốn sách và các bộ phim.
“Anh ta chỉ muốn mời em một ly bia thôi.” Tôi nói.
Chị ấy mỉm cười. “Chẳng trách anh ta được. Em nhìn hấp dẫn quá mà. Em đã giảm cân và thật sự nhìn em quá là gọn gàng ấy.”
Một lần nữa tôi lại có thể mặc vừa tất cả cái “tủ đồ thanh mảnh” mà tôi đã có lần nhắc tới. Tôi cảm thấy thoải mái.
Brenda ăn mặc khá đơn giản dù sao cũng là đơn giản với chị ấy. Chị ấy mặc quần âu đen, áo sơ mi sặc sỡ và thêm một chiếc áo khoác ngoài màu nâu mà chị ấy đã nhanh tay vắt ra sau ghế. Với một người vừa mới sinh con đầu lòng, có được thân hình như chị ấy bây giờ quả là phi thường, nhưng rồi chị ấy bắt đầu bị cuồng tập luyện. Tôi biết Brenda là hội viên của trung tâm thể dục YMCA và khi thời tiết thuận lợi, chị ấy còn chạy bộ. Và hiển nhiên chị ấy cùng chồng còn tham gia những cuộc thi đấu do CrossFit tổ chức.
Phục vụ bàn đã tới. “Tôi sẽ lấy một ly Mac & Jack’s.” Brenda nói.
Anh ta nhìn sang tôi.
Đây là bữa trưa và Brenda là sếp của tôi. “Tôi sẽ uống một ly trà đá.”
“Vớ vẩn.” Chị ấy nói. “Lấy cho cô ấy một ly giống của tôi.”
Sau khi anh chàng bồi bàn rời đi, Brenda nói, “Bác sĩ bảo bia có thể giúp sản sinh ra sữa khi đang cho con bú. Chị cãi thế nào được lời bác sĩ. Thế nào, em đã làm gì để thân hình nuột nà được thế này vậy?”
“Em đang tập luyện.” Tôi nói, cảm nhận được câu chuyện đã bắt đầu. “Graham muốn đi leo núi Rainier. Anh ấy nghĩ chúng em cần có một sở thích chung, như thế sẽ có ích cho mối quan hệ của hai chúng em.”
“Mọi thứ khá hơn rồi chứ?”
Khi tôi xin Brenda cho tôi đi làm trở lại, tôi đã kể cho chị ấy nghe chuyện chúng tôi đệ đơn xin phá sản và áp lực của chuyện đó đã ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của chúng tôi. “Bọn em đang cố gắng đây.” Tôi nói. “Thật ra, chuyện đó nhắc em nhớ ra là em cần phải mua bảo hiểm.”
“Mua bảo hiểm á?”
“Bảo hiểm nhân thọ.” Tôi nói. “Graham nghĩ rằng mua lúc này là rất khôn ngoan, khi chuyến leo núi đang sắp tới gần. Chị giúp em được chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Chị ấy nói. “Vậy là mua cho cả hai hả?”
“Không. Chỉ một bảo hiểm cho em thôi.”
Hai mắt chị ấy nheo lại. “Chỉ mua cho mình em thôi á?”
“Vâng, thực sự là chúng em không đủ khả năng chi trả cho cả hai bảo hiểm, và Graham nói rằng lỡ như có bất cứ chuyện gì xảy ra với anh ấy, em vẫn còn tài khoản tín thác của bố mẹ em để lại, như thế thì em vẫn sống tốt.”
“Vậy là anh ta chỉ muốn mua một bảo hiểm cho em với anh ta là người thụ hưởng?”
“Đúng thế”
Chị ấy có vẻ đăm chiêu một chút. Anh chàng bồi bàn lại xuất hiện, mang bia tới cho chúng tôi. Brenda nâng ly lên và chạm ly với tôi đang ngồi phía đối diện. “Cạn ly nào.” Chị ấy nói. “Mừng vì em đã quay trở lại.”
Brenda gọi một salad Caesar. Nghĩ tới cá muối, thậm chí chỉ cần ngửi mùi thôi là đã khiến tôi muốn thò đầu ra ngoài hàng rào và nôn mửa rồi. “Em sẽ gọi salad thường với sốt dầu giấm để riêng.”
“Chị rất mừng khi biết mọi chuyện đã ổn hơn.” Brenda nói khi người bồi bàn đã rời đi.
Tôi đánh mắt nhìn sang hướng khác.
“Andrea này! Mọi chuyện đang tốt dần lên, phải vậy không?”
“Có một chút.” Tôi nói. Thế rồi tôi buột miệng nói tiếp “Thật sự, em nghĩ anh ta lại lừa dối em một lần nữa.”
Điều buồn bã nhất ắt hẳn là phản ứng của Brenda. Chị ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên. Chị ấy đặt ly bia xuống và đưa tay ra nắm lấy tay tôi, những cái vòng tay của chị ấy va vào bàn kêu leng keng.
“Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?”
“Ừm, lần đầu tiên là trước khi chúng em cưới.”
“Cái gì cơ?”
“Đó là một nhân viên luật ở công ty của anh ta. Anh ta đã hẹn hò với cô ta trước khi quen em và anh ta nói rằng thật khó khăn để nói lời chia tay bởi anh ta không muốn làm cho cô gái đó tổn thương. Em là một con ngốc, đúng không?”
Sau khi muộn màng nhìn lại, tôi biết tôi đã phớt lờ tất cả những dấu hiệu - những tối muộn, Graham trở về nhà, người nồng nặc mùi rượu, anh ta chẳng mấy hứng thú với tôi trừ những lúc anh ta có hứng. Tôi đã là một con ngốc, nhưng tôi sẽ không còn ngu ngốc như thế nữa. Tôi đã có một kế hoạch hoàn toàn khác, và kể chuyện này với Brenda cũng là một phần trong kế hoạch đó.
“Không.” Chị ấy nói, nhìn tôi như thể tôi là một con chim nhỏ vừa mới bị tổn thương. “Đừng tự trách mình vì chuyện này. Em đã đối chất với anh ta chưa?”
Tôi lắc đầu. “Anh ta sẽ phủ nhận và quay lại đổ tội cho em, nói rằng em không tin anh ta.”
“Làm thế nào em phát hiện ra chuyện đó?”
“Không phải em rình mò đâu chị ạ.” Tôi nói. “Em sẽ không làm thế đâu.”
“Tất nhiên là không rồi.”
Tôi tựa người ra sau. “Chỉ là việc kinh doanh đang rất tệ, và Graham giải quyết tất cả các vấn đề tài chính. Em quyết định là em cần phải xem xét kĩ càng hơn các bản kê thẻ tín dụng. Em không biết tiền đã đi đâu và chúng em sẽ thanh toán các hóa đơn hằng tháng bằng cách nào. Các khoản chi tiêu vượt quá những gì việc kinh doanh có thể kiếm lại được.”
“Em đã tìm được gì trong những bản kê đó hay sao?”
Tôi gật đầu và nhấp một ngụm bia. “Graham đã đi tới Seattle, và rồi tới Vancouver và Victoria, thanh toán tiền phòng khách sạn bằng tài khoản tín dụng của công ty. Có cả những khoản thanh toán tiền nhà hàng và một vài quán bar nữa.”
“Có thể đó là những chuyến đi vì công việc?” Brenda nói, mặc dù trong đầu chị ấy cũng nghĩ là không phải vì chẳng có gì đáng thuyết phục cả.
“Graham cũng nói y như vậy.”
“Vậy là em đã đối chất với anh ta?”
“Không, đó là những gì anh ta nói với em khi anh ta bảo rằng anh ta cần phải rời thành phố một vài ngày anh ta nói đó là những chuyến đi vì công việc.”
“Nhưng không phải thế, đúng không?”
“Em gọi điện cho các nhà phân phối và các hiệu thuốc ở Seattle mà anh ta nói rằng anh ta sẽ gặp. Họ chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp Graham. Họ nói rằng họ không biết em đang nói gì, và cần sa vẫn chưa được hợp pháp hóa ở Canada khi anh ta có những chuyến công tác tới đó.”
Brenda thở dài. “Em có biết anh ta đi cùng ai không?”
“Không.” Tôi đáp, và nhấp thêm một ngụm bia nữa. “Và rồi tới chuyện Graham có thể sẽ phải ngồi tù.”
Brenda đặt ly bia xuống. “Sao cơ?”
“Graham đã nói dối khi điền đơn xin vay vốn ngân hàng. Anh ta nói rằng anh ta sắp trở thành luật sư cộng sự ở công ty luật và sẽ có lương cao hơn. Họ yêu cầu anh ta phải có một lá thư xác thực việc đó và thế là anh ta gõ một bức thư theo mẫu của công ty và làm giả chữ kí của một trong số các quản lý.”
“Và ngân hàng đã phát hiện ra?”
Tôi gật đầu.
Họ chưa bao giờ định để Graham trở thành luật sư cộng sự. Thực tế, họ cho anh ta sáu mươi ngày để tìm một công việc khác. Tôi đã nhìn thấy lá thư đề nghị chấm dứt hợp đồng lao động. Nó được viết chính xác vào khoảng thời gian anh ta trở về nhà, hào hứng nói về chuyện mở Genesis. Anh ta nói rằng anh ta muốn rời khỏi công ty đó bởi nó đàn áp trí sáng tạo của anh ta và anh ta cần phải mở một công việc kinh doanh của chính mình. Khốn nạn thay!
“Anh ta nói rằng họ đề nghị để anh ta trở thành luật sư cộng sự ở công ty, nhưng anh ta đã chán ngán chuyện phải làm việc cho người khác và muốn tự đứng ra làm chủ. Tất cả đều là dối trá.”
“Chị thực sự buồn thay cho em, Andrea ạ.” Brenda ngồi tựa lưng ra sau và nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại mà tôi đã nhìn thấy trong bao nhiêu năm qua, khi dì của tôi nói với mọi người rằng bố mẹ tôi đã chết. “Chị biết là vẫn còn sớm, nhưng em đã nghĩ ra mình sẽ làm gì tiếp theo chưa?”
“Chưa ạ.” Tôi đáp.
“Em có muốn nói chuyện với luật sư không?”
Tôi đã từng nghĩ tới chuyện đó. “Em không đủ khả năng chi trả nếu ly hôn.” Tôi nói.
Đôi lông mày của Brenda nhíu lại. “Ý em là sao? Có gì phức tạp đâu. Hai người không có con chung hay nhà chung, và em cũng chẳng có tài sản gì đáng giá cả.”
“Graham đã dùng tên của em để kí bảo lãnh cho hợp đồng thuê nhà và cả khoản vay nợ ngân hàng.”
“Tại sao anh ta phải làm thế?”
“Bởi vì anh ta tức tối khi em không cho phép anh ta động tới tài khoản tín thác của cha mẹ em. Bọn em đang làm đơn xin phá sản. Em thực sự lo rằng em sẽ mất nó và chỉ còn tay trắng.”
“Tài khoản có bao nhiêu?”
“Tiền gốc là nửa triệu đô” Tôi nói.
Hai mắt Brenda trợn tròn. “Và Graham không thể động tới nó?”
“Không thể chừng nào em còn sống.” Tôi nói và cười nhạt. “Và điều đó khiến anh ta phát điên. Điều mà em lo lắng là các chủ nợ sẽ bám riết để đòi lấy nó, họ sẽ nói rằng em đã kí vào giấy bảo lãnh.”
“Em có thuê luật sư xem xét giấy tờ ở ngân hàng không?”
“Không. Graham tự giải quyết tất cả. Anh ta nói rằng không cần thiết phải trả tiền cho luật sư bởi anh ta cũng là luật sư. Em không biết phải làm gì để nuôi sống bản thân nữa đây.”
Chị ấy xua đi. “Đừng lo về chuyện đó, em có thể làm việc cho chị bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn chị, Brenda. Em chẳng muốn làm phiền chị về mấy chuyện này chút nào.”
Chị ấy vươn tay sang phía bàn bên tôi và một lần nữa nắm lấy tay tôi. “Rồi sẽ ổn cả thôi.” Chị ấy nói. “Chị sẽ tìm giúp em một luật sư.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt