Chương 14 - Khu Trục Hạm Uss Towers (Ddg-103) Tây Thái Bình Dương, Phía Nam Nhật Bản Chủ Nhật, Ngày 23 Tháng 11, 13:48, Giờ Địa Phương
rung tá Silva mở cửa phòng ăn dành cho sĩ quan, nhưng chưa kịp tiến vào, nàng đã nghe tiếng người nói chuyện. Âm thanh cuộc đối thoại chỉ nhỏ thôi, nhưng nàng vẫn nghe được rõ ràng.
“Cứt chó!” Người thứ nhất nói. “Chúng ta sẽ tham chiến thật sao? Mày không đùa tao chứ? Chúng ta sẽ làm thật sao?”
“Tao không biết mình có sẽ chiến đấu hay không.” Người thứ hai nói. “Đám cao tầng đâu có chia sẻ kế hoạch tác chiến với đám lính trơn cấp thấp chứ. Nhưng mà chúng ta đang lao đầu tới vịnh Bengal, mà đó là chỗ đang bắn nhau. Cái đó thì tao biết.”
Silva nhìn qua khung cửa mở. Phòng ăn không có ai cả. Các ghế ngồi đều được đẩy gọn gàng sát vào chiếc bàn dài và không có vật gì trên tấm khăn bàn màu xanh lơ, ngoại trừ dãy tách cà-phê úp trên những chiếc dĩa nhỏ, được xếp đặt ngay ngắn.
Nàng bước qua khung cửa và im lặng đóng cửa lại. Bây giờ nàng đã hiểu tiếng nói từ đâu tới rồi. Cái khung cửa sổ nhỏ thông qua bếp không được đóng kín. Một tấm cửa sắt có thể được kéo xuống để ngăn nhà bếp với phòng ăn và tạo sự kín đáo cho sĩ quan trong bữa ăn hoặc những cuộc họp. Khi tấm sắt được kéo lên, các thủy thủ phục dịch có thể chuyển các đĩa thức ăn qua lại giữa bếp và phòng ăn.
Lúc này, tấm cửa không được kéo xuống hoàn toàn, chừa ra một khe hở 10 cm. Tiếng nói của hai gã phục dịch từ đó thoát ra.
“Ờ.” Gã đầu tiên nói. “Nhưng mà tụi Ấn Độ và Trung quốc bắn nhau, phải không? Chúng ta chỉ ở đó vì lý do ngoại giao, hay cái gì ấy mà. Chúng ta đâu có phải đánh nhau.”
“Tao không biết.” Gã thứ hai nói. “Bọn tạp chủng điên khùng ấy đang phóng phi đạn tùm lum. Chúng ta có thể chui đầu vào ngay một cơn bão cứt, không cần biết kế hoạch vĩ đại kia là cái gì.”
Silva chợt cảm thấy muốn tằng hắng, hay tạo ra một âm thanh bất ngờ nào đó để cho hai gã thủy thủ trẻ kia biết vị hạm trưởng tương lai của họ đang ở trong phòng ăn. Không phải là nàng cần bọn gã rót cà-phê cho nàng. Nàng vui lòng tự rót lấy, nhưng mà nghe lén họ nói chuyện có vẻ bất lịch sự làm sao ấy.
Tuy nhiên… thật không dễ cho một sĩ quan chỉ huy được dịp tìm hiểu xem thủy thủ đang thật sự suy nghĩ thế nào. Qua một thời gian, một sĩ quan chỉ huy sẽ lập được một quan hệ với thủy thủ đoàn để có thể trao đổi vượt qua cái vực giữa sĩ quan và thuộc hạ, ít ra cũng một phần nào đó. Nhưng Silva còn là người mới trên chiếc Towers. Nàng chưa có thời gian để có một chút quen biết những người đàn ông và phụ nữ sau này sẽ trở thành các sĩ quan thuộc hạ của nàng, chứ đừng nói gì tới đám lính trơn.
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ tiếp nhận quyền hạm trưởng, nhưng với các người này, nàng là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Mà họ cũng là kẻ lạ đối với nàng. Lúc này, bao nhiêu băn khoăn khi nghe lén người ta nói chuyện riêng đã bị trấn áp bởi sự mong muốn được biết đám thủy thủ ở tầng thấp đang bàn luận những gì.
Nàng cầm một tách cà-phê lên, cẩn thận không phát ra âm thanh nào. Hai gã phục vụ vẫn tiếp tục tán gẫu.
“Mày nói đúng đó.” Gã đầu tiên nói. “Chiếc tàu này có khuynh hướng hay lọt ngay vào ống nhắm của người ta lúc mà bom đạn bắt đầu bay.”
Gã thứ hai cười khảy. “Anh bạn à, mày đã thấy mấy tấm hình kia chưa? Mấy thằng trong tổ của tao có mấy tấm hình chụp các hư hại lần bắn nhau trước, trên vùng biển băng Nga ấy. Khẩu pháo trước bị nổ văng mất tích. Hoàn toàn mất tích đó! Không còn gì ngoài một cái lỗ trên sàn tàu.”
“Tao có nghe đến cái đó.” Gã thủy thủ kia nói. “Nhưng tao chưa thấy tấm hình nào cả.”
Silva đã xem qua hình chụp những thiệt hại trong lần ra trận trước và cả hình chụp các thiệt hại trong lần ra trận trước đó nữa. Hai gã nhóc này nói đúng: chiếc Towers quả thật là hay chui đầu vào những chỗ đánh nhau dữ nhất.
Nàng tự rót một tách cà-phê từ cái bình đặt trên bếp điện. Nước cà-phê đen thui, mà mùi thì gay mũi. Một gã thủy thủ già sẽ gọi đó là cà-phê Hải quân ngon, nhưng Silva không thích cà-phê đã hâm trên bếp quá lâu. Nhưng nàng uống được, chứ không muốn gián đoạn buổi thu thập tình báo bất ngờ này để đòi một bình cà-phê mới pha.
Nàng nhìn chất nước đen thui với vẽ nghi ngại, nhưng quyết định chỉ cần tăng gấp đôi số lượng sữa sẽ làm cái vị than cháy đỡ đi ngay.
“Tao cũng không biết nên phấn khích, hay sợ vãi ra quần nữa.” Gã đầu tiên nói.
Gã thứ hai bật cười. “Tao thì cả hai thứ.”
Gã thứ nhất không cười cùng. “Tao mừng là đại tá Bowie vẫn còn là hạm trưởng. Nếu cái vụ lộn xộn với tụi Trung quốc xảy ra trễ hai tuần, thì chúng ta đã bị kẹt với hạm trưởng mới rồi.”
“Mày có vấn đề với trung tá Silva sao?” Gã thứ nhì hỏi. “Bà ấy có vẻ cũng được, theo tao thấy.”
“Tao không có vấn đề gì với bà ấy hết.” Gã trước nói nhỏ. “Tao tin rằng bà ấy cũng được, mà tao cũng tin là bà ấy biết mình nên làm cái gì. Nhưng mà nếu chúng ta phải chiến đấu, tao hi vọng rằng đại tá Bowie là hạm trưởng của chúng ta hơn.”
“Tao hiểu ý mày rồi.” Gã kia nói. “Nhưng mà chúng mình đâu có quyền lựa chọn. Trong hai tuần nữa, bà ấy sẽ trở thành hạm trưởng rồi. Chúng ta chỉ có thể hi vọng rằng bà ấy làm được việc thôi.”
“Ờ, nhưng lỡ bà ấy không làm nên việc thì sao? Bà ấy đã qua thực chiến bao giờ chưa? Lỡ bà ấy không kham nổi khi súng bắt đầu nổ thì sao?”
Gã thứ nhì lại cười khảy. “Mày nên dừng lo lắng về những thứ cứt chó ấy đi, mà hãy lo đến mấy món ăn này đi. Chúng ta phải chuẩn bị cho bữa ăn tối rồi đó.”
Trung tá Silva đặt tách cà-phê xuống bàn. Nàng không còn muốn uống cà-phê nữa. Nàng bước ra khỏi phòng ăn. Cà-phê vẫn sóng sánh trong cái tách chưa hề được uống qua, khi cánh cửa khép lại.
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva