Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
“Ôi các quý bà quý cô.” Ánh mắt Ted rời khỏi cái tạp dề phục vụ màu trắng của Meg chuyển sang nhìn bà mẹ vừa đột nhiên trở nên bận tíu ta tíu tít.
“Kiếm một cái ghế đi, con yêu. Ghé vào ngồi cạnh Shelby đây này.” Bàn tay nhỏ nhắn của bà bay từ mái tóc xuống chiếc vòng tay rồi đến cái khăn ăn, một con chim thiên đường đang tìm chốn dừng chân an toàn. “Thật may, con trai tôi vốn không hề thấy gò ép khi ở giữa cánh phụ nữ.”
Torie khịt mũi. “Cô có thể nói lại câu đó được đấy. Anh ấy đã hẹn hò với một nửa số người trong phòng này còn gì.”
Ted nghiêng đầu về phía nhóm người. “Và tận hưởng mọi phút giây.”
“Không phải mọi phút giây đâu,” Zoey nói. “Còn nhớ lần Bennie Hanks bịt hết các bồn cầu ngay trước buổi hợp xướng của học sinh lớp năm không? Hôm đó chúng ta đã không thể ăn tối cùng nhau được còn gì.”
“Nhưng tôi đã được chứng kiến một giáo viên trẻ tận tâm xử lý rất tốt công việc của mình,” Ted lịch sự nói, “và Bennie đã học được một bài học quý giá.”
Một xúc cảm khao khát nhất thời khiến khuôn mặt Zoey dịu hẳn lại, cô như đắm chìm trong ký ức xưa. Thật đáng khen, cô đã mau chóng rũ bỏ ký ức đó ra khỏi tâm trí. “Bennie đang ở trại hè tại Huntsville. Hy vọng ở đó họ canh chừng nhà vệ sinh cẩn thận hơn.”
Ted gật đầu, nhưng anh hướng sự tập trung trở lại với mẹ mình. Mắt anh điềm tĩnh, miệng không mỉm cười. Bà Francesca hấp tấp với lấy cốc nước. Emma lo lắng liếc nhìn hết người này đến người kia, rồi vội tìm lối thoát cho bạn mình. “Chuyến công tác của cậu thành công chứ, Ted?”
“Phải.” Anh chậm rãi chuyển ánh mắt chăm chú từ mẹ anh sang Meg. Cô vờ như không chú ý và phục vụ tách souffle đầu tiên với thái độ khoa trương, như thể món tráng miệng đó vốn dĩ phải có một cái hố toang hoác ở giữa vậy.
Anh bước lại gần cô, quai hàm siết lại vẻ ngang ngạnh. “Để anh giúp em, Meg.”
Ánh đèn cảnh báo lóe sáng trong đầu cô. “Không cần đâu.” Cô nuốt nước bọt. “Thưa ngài.”
Anh nheo mắt lại. Cô nhấc cái tách tiếp theo lên. Cả bà Francesca lẫn Emma đều biết cô và Ted là tình nhân, và cả Kẻ Nhìn Lén bí ẩn buổi đêm, rất có thể cũng chính là kẻ đã đột nhập vào nhà cô, cũng vậy. Liệu ngay lúc này kẻ đó có đang ở đây, đang theo dõi họ hay không? Khả năng đó chỉ là phần nào nguyên cớ cho cái ý thức càng lúc càng mãnh liệt của cô về một điềm gở sắp xảy ra.
Ted đón lấy khay thức ăn từ tay cô và bắt đầu mang đi mời từng vị khách kèm theo nụ cười thoải mái và lời ca ngợi được chọn lựa hoàn hảo. Dường như Meg là người duy nhất để ý thấy nét căng thẳng ẩn giấu bên khóe miệng đang nhoẻn cười đó.
Bà Francesca vui vẻ chuyện trò cùng khách khứa, cư xử như thể con trai bà vẫn luôn giúp đỡ các nhân viên phục vụ vậy. Đôi mắt Ted tối lại khi Shelby thông báo giá đặt cho “Giành được một kỳ nghỉ cuối tuần cùng Ted Beaudine” đã chạm mốc mười một nghìn đô. “Nhờ mọi hình thức quảng cáo mà chúng ta đã triển khai đó, chúng ta đã nhận được đấu giá từ khắp mọi nơi.”
Chuyện này dường như không khiến Kayla vui vẻ như với những người khác, có lẽ vì bị cha cô ta cắt khoản tiền đấu giá.
Một tay golf vẫy tay thu hút sự chú ý của anh. “Ted này, có đúng là đoàn làm chương trình Anh chàng độc thân đang đến Wynette để quay cảnh hậu trường không?”
“Không phải đâu,” Torie nói. “Anh ấy không qua được bài kiểm tra ngu ngốc của họ.”
Cái khay cuối cùng cũng đã trống trơn, và Meg nhăm nhe chạy trốn, nhưng ngay khi cô lao vào trong bếp, Ted cũng theo sau.
Bếp trưởng cười toe toét khi nhìn ra ai vừa đột nhập vào bếp. “Chào anh Beaudine. Gặp được anh thật tuyệt quá.” Ông bỏ mặc mấy bình cà phê vừa được châm đầy. “Tôi nghe nói anh không có mặt ở thị trấn mà.”
“Mới vừa về thôi, ngài bếp trưởng.” Tâm trạng vui vẻ không chút gượng gạo nào của Ted tan thành mây khói khi anh tập trung vào Meg. “Vì lý do gì mà em lại phục vụ ở bữa tiệc của mẹ anh vậy hả?”
“Em chỉ phụ một tay thôi,” cô nói, “và anh đang chắn đường em đấy.” Cô chộp lấy một phần tráng miệng dư trên quầy bếp giúi cho anh. “Ngồi xuống ăn đi.”
Bếp trưởng đi vòng qua đảo bếp. “Cô không thể đưa cho anh ấy cái đó được. Nó đã xẹp lép rồi.”
May thay, bếp trưởng không biết khoảng hai mươi phần tráng miệng khác cũng đã gặp phải số phận tương tự. “Ted không để ý đâu,” cô nói. “Anh ấy còn ăn kem Marshmallow Fluff ngay từ trong lọ cơ.” Chính cô mới là người làm chuyện đó, nhưng cuộc sống ở Wynette đã dạy cô giá trị của việc quanh co lảng tránh.
Ted trả tách tráng miệng trở lại quầy, miệng hằn lên vẻ dữ tợn. “Mẹ anh đã gài bẫy em, đúng không?”
“Gài bẫy em? Mẹ anh á?” Cô với lấy mấy bình cà phê, nhưng cô không đủ nhanh, vậy nên anh đã chộp được nó từ bên dưới cô. “Trả chúng đây cho em,” cô nói. “Em không cần anh giúp. Em chỉ cần anh tránh đường để cho em làm việc.”
“Meg!” Khuôn mặt vốn đã đỏ sẵn của bếp trưởng có phần sậm lại. “Tôi xin lỗi, anh Beaudine. Meg vốn không có kinh nghiệm phục vụ, và cô ấy còn cần học hỏi rất nhiều về cách ứng xử với khách.”
“Chuyện đó thì khỏi phải nói.” Ted mang theo bình cà phê biến mất qua cánh cửa.
Anh sẽ làm tất cả mọi chuyện rối tung lên cho xem. Cô không biết như thế nào. Cô chỉ biết anh sắp làm một chuyện khủng khiếp nào đó, và cô phải ngăn nó lại. Cô túm vội lấy bình trà đá và hối hả đuổi theo anh.
Anh đã bắt đầu châm đầy các tách mà chẳng buồn hỏi xem ai muốn hay không, nhưng ngay cả những vị khách muốn uống trà cũng không phản đối. Họ còn đang mải mê bàn tán về anh. Ted không nhìn mẹ, và trên vầng trán vốn láng mịn của bà Francesca hằn lên hai nếp nhăn song song.
Meg tiến về phía đối diện của phòng ăn và bắt đầu châm đầy các cốc trà đá. Người phụ nữ được Zoey nhận diện là mẹ của Hunter Gray ra dấu về phía Meg. “Torie này, cái kia trông giống hệt cái váy Miu Miu của cô nhỉ. Cái váy cô mặc hôm chúng ta đi xem buổi biểu diễn của Vampire Weekend ở Austin ấy.”
Ted ngừng phắt cuộc chuyện trò với quản lý của Francesca. Torie lướt ánh mắt đậm chất cô gái nhà giàu biếng nhác lên chiếc váy của Meg. “Thời buổi bây giờ cái gì cũng bị làm nhái hết ấy mà. Không có ý xúc phạm gì cô đâu nhé, Meg. Nó là sản phẩm hàng nhái cũng tươm phết đấy.”
Nhưng đây không phải hàng nhái, và Meg đột nhiên hiểu được những ánh mắt thậm thụt ném về phía cô mỗi khi cô mặc bất kỳ món trang phục nào mua từ cửa hàng đồ cũ của Kayla. Suốt bao lâu nay, cô vẫn mặc đồ thừa của Torie O’Connor, những món trang phục quá dễ bị nhận diễn đến nỗi sẽ chẳng được ai khác trong thị trấn mua. Và trong khi cô chẳng mảy may hay biết thì tất cả mọi người, kể cả Ted, đều hiểu rõ câu chuyện lố bịch này. Birdie ném cho Meg ánh mắt tự mãn trong lúc giơ cốc trà đá ra cho cô. “Những người khác quá kiêu hãnh để mặc lại quần áo cũ của Torie.”
“Chưa kể, cơ thể chúng ta cũng chẳng mặc hợp với chúng,” Zoey nói.
Kayla vuốt vuốt tóc. “Tôi vẫn bảo Torie là nếu cô ấy mà gửi đồ đến bán tại cửa hàng ký gửi ở Austin thì thể nào cũng kiếm được khối tiến cho xem, nhưng cô ấy lại kêu thế thì phức tạp quá. Trước khi Meg đến, đồ của Torie tôi chỉ bán được cho mỗi dân ngoài thị trấn thôi.”
Những lời bình luận có thể như con dao khoét vào trong lòng, chỉ trừ một điều. Tất cả dám phụ nữ, kể cả Birdie, đều giữ giọng thì thầm sao cho chỉ mình Meg có thể nghe thấy những lời châm chọc của họ. Meg không có thời gian ngẫm ngợi tại sao họ lại làm thế, vì Ted đã đặt cả hai bình cà phê xuống và tiến thẳng về phía cô.
Mặc dù nụ cười thoải mái của anh vẫn cố định trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt kiên quyết lại toát lên vẻ nguy hiểm hơn nhiều. Một vụ tai nạn xe hơi đang nhắm thẳng về phía cô, và cô không thể nghĩ ra được bất kỳ cách né tránh nào.
Anh dừng lại ngay trước mặt cô, nhấc bình trà đá ra khỏi tay cô và đưa nó cho Torie. Meg lùi lại một bước, nhưng đã cảm thấy rõ những ngón tay anh đang ôm lấy gáy cô, giữ cô ở yên tại chỗ. “Sao em không vào bếp giúp đỡ bếp trưởng đi, em yêu. Anh sẽ dọn hết đĩa cho.”
Em yêu?
Động cơ gào rú, bánh xe rít lên, phanh xe xì khói, và chiếc xe tốc độ cao đâm sầm vào cái xe nôi. Ngay tại đó, trước mặt những kẻ ngồi lê đôi mách nhiệt tình nhất thị trấn Wynette, Texas, Ted Beaudine cúi đầu xuống, dán đôi môi huyền thoại của anh lên môi cô, và tuyên bố với cả thế giới rằng sẽ không còn vụng trộm gì nữa. Meg Koranda là người phụ nữ mới trong đời anh.
Kayla giận dữ rời khỏi ghế. Shelby rên lên. Birdie hất đổ cốc trà đá. Emma giấu mặt vào lòng bàn tay, còn Zoey, trông ngơ ngác y như một trong những học sinh lớp hai của cô ta, kêu lên, “Tôi cứ tưởng cô ta dựng chuyện để loại bỏ Spence.”
“Ted và Meg hả?” mẹ của Hunter Gray bật thốt.
Bà Francesca lún sâu vào trong ghế. “Teddy... Con đã làm gì vậy hả?”
Có lẽ ngoại trừ người quản lý của bà, tất cả những người khác trong phòng đều hiểu chuyện vừa xảy ra có ý nghĩa gì. Kayla chứng kiến cửa hàng quần áo cao cấp của cô ta trôi đi mất dạng. Birdie thấy hiệu sách và phòng trà mới của cô ta tan thành sương khói. Zoey khóc than cho những cải tiến trường cô ta sẽ vĩnh viễn không tài nào với tới được. Shelby và Torie như thấy hiển hiện trước mắt mình những đêm áy náy thao thức của hai người chồng. Còn bà Francesca thấy người con trai độc nhất đang rơi vào móng vuốt của một người phụ nữ mưu mô, hèn hạ.
Meg những muốn òa khóc vì niềm hạnh phúc khôn cùng khi biết được anh đã vì cô mà hành động một cách ngu ngốc tột độ như thế.
Anh ve vuốt những khớp ngón tay trên má cô. “Giờ thì đi thôi, em yêu. Mẹ rất cảm kích vì hôm nay em đã giúp đỡ mẹ, nhưng từ giờ cứ giao cho anh.” “Phải đấy, Meg,” bà Francesca nói khẽ. “Từ giờ chúng tôi có thể xử lý được rồi.”
Đối với anh, Meg quan trọng hơn thị trấn này. Trái tim cô cuộn trào những cơn sóng ngất ngây choáng váng, nhưng người phụ nữ mà cô đang cố trở thành không cho phép cô chìm đắm quá lâu vào giây phút này. Cô cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay và nhìn thẳng vào những vị khách của mẹ anh. “Tôi... tôi... rất tiếc vì các vị buộc phải chứng kiến chuyện này.” Cô hắng giọng. “Anh ấy, ừm, dạo gần đây đang trong giai đoạn khó khăn. Tôi vẫn cố gắng tỏ ra tử tế, nhưng...” Cô run rẩy hít một hơi thở gấp. “Anh ấy không thể chấp nhận được sự thực tôi... không si mê đắm đuối anh ấy.”
Ted nhặt phần souffle thừa của Torie, cắn một miếng và kiên nhẫn lắng nghe trong lúc Meg cố hết sức để hành động đúng đắn, nỗ lực lôi anh ra khỏi mớ hỗn loạn anh vừa tạo ra. “Chuyện do em, không phải do anh.” Cô quay sang phía anh, dùng ánh mắt hối thúc anh hùa theo cô. “Tất cả những người khác đều cho rằng anh thật phi thường, nên đáng lý ra em cũng phải nghĩ thế, đúng không? Dường như không có bất kỳ người nào khác nhận ra anh hơi có chút... khiến người khác sởn cả gai ốc.”
Anh nhếch một bên lông mày.
Bà Francesca rướn người lên trong ghế. “Cô vừa nói con trai ta ‘khiến người khác sởn cả gai ốc’?”
Ted xúc thêm một thìa chocolate nữa, thích thú chờ xem cô còn nảy ra ý tưởng gì nữa. Anh sẽ không giúp đỡ gì cả. Cô những muốn hôn anh, hét lên với anh. Nhưng thay vì thế, cô hướng sự chú ý trở lại cánh phụ nữ. “Lời thật lòng đấy.” Giọng cô trở nên mạnh mẽ nhờ ý thức được tính đúng đắn của hành động này. “Tất cả các cô đều biết ý tôi là gì. Cách chim chóc véo von mỗi khi anh ấy dạo bước ngoài trời ấy. Thật sởn cả gai ốc, đúng không? Và còn cả vầng hào quang cứ bất thình lình bao trên đầu anh ấy nữa?”
Không ai cử động. Không ai nói một lời.
Miệng cô khô khốc, nhưng cô vẫn tiếp tục. “Còn về dấu Chúa thì sao?” “Dấu Chúa?” Torie hỏi. “Chuyện mới đây.”
“Tai nạn với cái bút dấu thôi.” Ted đánh chén nốt thìa chocolate cuối cùng và bỏ đĩa sang bên. “Meg, cưng à, chỉ vì rất rất quan tâm nên anh mới nói điều này đấy nhé, em cư xử cứ như đã phát điên vậy. Anh hy vọng em không mang thai đấy chứ.”
Một cái đĩa rơi loảng xoảng trong bếp, kéo theo cả cái kế hoạch cô đang cố thực hiện. Anh quả là ngầu hơn cả ngầu. Cô chỉ là một kẻ nghiệp dư và chẳng bao giờ có thể đánh bại anh trong cái trò này. Đây là thị trấn của anh, là vấn đề phải để anh giải quyết. Cô chộp lấy bình trà đá và lao vào trong bếp.
“Anh sẽ gặp em tối nay nhé,” anh gọi với theo cô. “Vẫn giờ như cũ. Và nhớ mặc bộ váy đó của Torie nhé. Em mặc nó đẹp hơn nhiều so với cô ấy. Xin lỗi nhé, Torie, nhưng cô biết sự thực là thế mà.”
Khi Meg lao qua cánh cửa, cô nghe thấy Shelby than vãn. “Nhưng còn cuộc đấu giá thì sao? Chuyện này sẽ phá tan tành mọi thứ mất.”
“Vứt quách cái cuộc thi đó đi,” Torie nói. “Chúng ta có những vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều. Ngài thị trưởng của chúng ta vừa cho Sunny Skipjack một ngón tay thối và cho San Antone một khu sân golf nghỉ dưỡng mới đấy.”
Ted khôn ngoan không quay trở lại bếp. Trong lúc Meg giúp bếp trưởng dọn dẹp, tâm trí cô quay cuồng theo cả chục hướng khác nhau. Cô nghe tiếng khách khứa ra về, và ngay sau đó, bà Francesca bước vào bếp. Mặt bà tái nhợt. Bà đi chân trần, trang phục dự tiệc đã được thay bằng quần soóc áo phông. Bà cảm ơn bếp trưởng và trả thù lao cho ông, rồi đưa tấm séc cho Meg.
Nó giá trị gấp đôi số thù lao Meg được hứa trước.
“Cô đã làm công việc của hai người,” bà Francesca nói.
Meg gật đầu và trả lại tờ séc. “Phần đóng góp của cháu cho quỹ thư viện.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt chăm chú của bà Francesca một lúc lâu, đủ để thể hiện một chút dáng vẻ đường hoàng, rồi sau đó quay trở lại với công việc.
Gần tới giờ ăn tối, những đĩa thức ăn cuối cùng đã được dọn xong và cô có thể ra về, vác theo một túi to thức ăn thừa được bếp trưởng đưa cho. Suốt trên đường trở về nhà thờ, cô không thể nén được nụ cười. Xe của Ted đã đỗ cạnh thềm. Mệt rã cả người như thế nhưng cô chẳng nghĩ ngợi được gì ngoài mong muốn lột sạch quần áo của anh. Cô chộp lấy túi thức ăn thừa và phóng vào bên trong nhà, nhưng rồi dừng khựng lại.
Ngôi nhà thờ đã bị lục soát. Bàn ghế lổng chổng, gối bị rạch nát, quần áo rơi tứ tung... Nước cam và sốt cà chua tung tóe trên đệm, các nguyên liệu làm đồ nữ trang vương vãi khắp nơi - những hạt vòng quý giá của cô, những dụng cụ cô vừa mua, những sợi dây rối tung.
Ted đang đứng giữa đống hỗn độn. “Cảnh sát trưởng đang trên đường tới rồi.”
Cảnh sát trưởng không tìm thấy bất cứ dấu hiệu đột nhập bằng vũ lực nào. Lúc đề cập đến vấn đề chìa khóa, Ted thông báo anh vốn đã cho thay khóa rồi. Tới lúc cảnh sát trưởng đưa ra giả thiết đây có lẽ là hành động của một kẻ lang thang, Meg biết đã đến lúc nói rõ ràng về thông điệp được bôi trên tấm gương trong phòng tắm của cô rồi.
Ted bùng nổ. “Giờ em mới nói với anh hả? Em suy nghĩ cái chết tiệt gì vậy? Anh sẽ không để em ở đây thêm một ngày nào nữa.”
Cô chỉ nhìn anh. Anh chằm chằm nhìn lại cô - không có vầng hào quang nào trong tầm mắt hết.
Cảnh sát trưởng với bộ mặt thật thà hỏi liệu có bất kỳ ai hằn thù gì cô không. Cô những tưởng ông đang đùa, cho tới khi cô nhớ ra ông làm việc cho hạt và có lẽ không biết gì về những chuyện ngồi lê đôi mách ở thị trấn.
“Meg có xích mích với một vài người,” Ted nói, “nhưng tôi không thể hình dung nổi có bất kỳ ai trong số đó lại làm chuyện này.”
Cảnh sát trưởng rút sổ ghi chép ra. “Người nào?”
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Về cơ bản, bất kỳ ai yêu mến Ted cũng không có mấy cảm tình với tôi.”
Cảnh sát trưởng lắc đầu. “Thế thì nhiều đến mức khủng khiếp rồi. Cô có thể thu hẹp lại được không?”
“Thực ra mà nói, cũng chẳng ý nghĩa gì nếu cứ ngẫu nhiên ném ra vài cái tên,” cô nói.
“Cô không kết tội ai cả. Cô chỉ cung cấp cho tôi một danh sách những người có hiềm khích với cô thôi. Tôi cần cô hợp tác, cô Koranda ạ.”
Cô hiểu ý của ông, nhưng nó có vẻ không ổn.
“Cô Koranda.”
Cô cố tập trung năng lượng để bắt đầu. “Chà, có...” Cô cơ hồ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. “Sunny Skipjack muốn có Ted cho riêng mình.” Cô nhìn chằm chằm cảnh tàn phá xung quanh và hít một hơi thở sâu. “Rồi còn có Birdie Kittle, Zoey Daniels, Shelby Traveler, Kayla Garvin. Cha của Kayla, Bruce. Có lẽ cả Emma Traveler nữa, tuy nhiên tôi nghĩ cô ấy đã thay đổi quan điểm rồi.”
“Chẳng bất kỳ ai trong số họ lại đi phá nát chỗ này ra như thế đâu,” Ted nói. “Một kẻ nào đó đã làm,” Cảnh sát trưởng đáp, lật sang một trang sổ ghi chép mới. “Tiếp tục đi, cô Koranda.”
“Tất cả những bạn gái cũ của Ted, đặc biệt là sau chuyện xảy ra tại bữa trưa hôm nay.” Vậy là lại phải thêm một đoạn giải thích ngắn gọn được Ted cẩn thận cung cấp, kèm theo cả nhận xét của anh về tính hèn nhát của những người thích bày trò lén lút thay vì thẳng thắn trao đổi về mối quan hệ của họ.
“Còn ai khác không?” Cảnh sát trưởng lật thêm một trang sổ nữa.
“Skeet Cooper đã nhìn thấy tôi ấn một quả bóng golf của Ted xuống đất để ngăn Ted thắng trận đấu với Spencer Skipjack. Ông phải nhìn thấy cái cách ông ta nhìn tôi cơ.”
“Em phải nhìn thấy cái cách anh nhìn em lúc đấy cơ.” Ted nói vẻ ghét bỏ.
Meg rứt rứt chỗ xước măng lô trên móng tay.
“Và?” Cảnh sát trưởng bấm bút.
Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bà Francesca Beaudine.”
“Này này đợi đã!” Ted kêu lên.
“Cảnh sát trưởng muốn một danh sách,” cô bật lại. “Em cung cấp cho ông ấy một danh sách, không hề quy kết gì cả.” Cô quay lại nhìn cảnh sát trưởng. “Tôi đã gặp bà Beaudine cách đây hơn một tiếng đồng hồ tại nhà bà ấy, vậy nên rất khó có khả năng bà ấy làm chuyện này.”
“Khó, nhưng không phải là không thể,” cảnh sát trưởng nói.
“Mẹ tôi không biến ngôi này thành bãi rác,” Ted tuyên bố.
“Tôi không biết về cha Ted,” Meg nói. “Ông ấy khó nắm bắt lắm.”
Giờ đến lượt cảnh sát trưởng phừng phừng giận dữ. “Dallas Beaudine vĩ đại không phải kẻ phá hoại các công trình văn hóa.”
“Có lẽ không. Và tôi nghĩ chúng ta có thể yên tâm loại trừ bà Cornelia Jorik. Khó có chuyện một cựu tổng thống Mỹ lén lút lẻn vào Wynette mà lại không bị phát hiện.”
“Bà ấy có thể cử tay sai đi lắm chứ,” Ted dài giọng.
“Nếu không thích danh sách của em thì anh cứ tự lập một cái đi,” cô phản pháo. “Anh hiểu biết hơn em nhiều về tất cả đối tượng tình nghi. Quan trọng nhất, ai đó đang gửi cho em một thông điệp rõ ràng rằng họ muốn em rời khỏi Wynette.”
Cảnh sát trưởng nhìn Ted. “Thế nào, Ted?”
Ted xọc tay vào tóc. “Tôi không thể tin nổi bất kỳ ai trong số những người đó lại đi làm một chuyện xấu xa như thế. Đồng nghiệp của em tại câu lạc bộ thì sao?”
“Họ là những người duy nhất đáng tin cậy mà em quen.”
Cảnh sát trưởng đóng cuốn sổ ghi chép lại. “Cô Koranda, cô không nên ở lại đây một mình. Trước khi chuyện này được xử lý ổn thỏa thì không nên.” “Cứ tin tôi đi, cô ấy sẽ không ở lại đâu,” Ted nói.
Cảnh sát trưởng hứa sẽ nói chuyện với cấp cao hơn. Ted tiễn ông ra xe, và điện thoại di động trong ví Meg reo vang. Liếc nhìn màn hình, cô thấy người gọi là mẹ cô, người cô không nên nói chuyện vào lúc này nhất nhưng đồng thời là người cô muốn được nghe giọng nhất. Cô bước qua căn bếp tan hoang đi ra chỗ cửa hậu. “Chào mẹ.”
“Chào con yêu. Công việc thế nào?”
“Tuyệt ạ. Thật sự tuyệt lắm ạ.” Cô ngồi xuống bậc thềm. Mặt xi măng vẫn lưu cái nóng ban ngày, và cô có thể cảm nhận được độ ấm của nó xuyên qua cái váy đổ thừa của Torie O’Connor.
“Cha mẹ rất tự hào về con.”
Mẹ cô vẫn ôm ấp ảo tưởng Meg đang giữ vai trò điều phối các hoạt động tại câu lạc bộ, một suy nghĩ cần phải được cô đính chính ngay. “Thành thực mà nói, đó không phải một công việc đáng kể đâu ạ.”
“Này, chẳng ai rõ hơn mẹ cảm giác khi làm việc với những người có cái tôi quá lớn đâu, mà con lại phải gặp gỡ quá nhiều người như thế ở một câu lạc bộ địa phương. Chính vì vậy nên mẹ mới gọi điện đấy. Mẹ có tin tuyệt lắm đây.”
“Bà Belinda đã mất và để lại toàn bộ tiền cho con.”
“Con cứ mơ đi. Không đâu, bà của con sẽ sống mãi mãi. Bà thuộc vào những người bất tử mà. Tin tuyệt vời là... Cha mẹ đang đến thăm con đây.”
Ôi, Chúa ôi... Meg bật dậy khỏi thềm. Hàng tá hình ảnh tệ hại lóe lên trong đầu cô. Gối sofa bị rạch... Kính vỡ... Xe đồ uống... Khuôn mặt của tất cả những người có hiềm khích với cô.
“Cha mẹ nhớ con lắm và rất muốn gặp con,” mẹ cô nói. “Cha mẹ muốn gặp bạn bè mới của con. Cha mẹ rất tự hào với cách con tự mình xoay xở mọi chuyện.”
“Thật... Thật tuyệt vời.”
“Cha mẹ vẫn chưa thu xếp được thời gian, nhưng sẽ xong sớm thôi. Một chuyến thăm không quá rình rang. Chỉ trên dưới một ngày thôi. Mẹ nhớ con lắm.”
“Con cũng nhớ mẹ lắm.” Cô vẫn còn thời gian dọn dẹp đống hỗn loạn bên trong, nhưng như thế cũng chưa thấm vào đâu. Còn công việc của cô thì sao? Cô cân nhắc đến khả năng được thăng chức lên làm điều phối các hoạt động của câu lạc bộ trước khi bố mẹ cô đến thăm, và rồi rút ra kết luận xác suất để cô có cơ hội được mời đến nhà Birdie tham dự tiệc ngủ còn lớn hơn nhiều. Cô rùng mình tưởng tượng đến cảnh giới thiệu cha mẹ cô với Ted. Chẳng cần phải mất quá nhiều trí tưởng tượng mới hình dung ra được cảnh mẹ cô quỳ gối xuống cầu xin Ted đừng có tỉnh ngộ ra.
Cô chọn vấn đề bớt phức tạp nhất trong các rắc rối của cô. “Mẹ à, chỉ có một chuyện... Công việc của con. Nó không được ấn tượng đến mức đó đâu.”
“Đừng tự hạ thấp bản thân nữa, Meg. Mẹ không thể thay đổi được thực tế con lớn lên trong một gia đình có nhiều thành viên thành đạt một cách điên rồ. Chúng ta là những kẻ khác thường. Con là một phụ nữ bình thường, xinh đẹp và thông minh đã để bản thân đi sai đường dưới ảnh hưởng của hết thảy những điên cuồng xung quanh. Nhưng giờ đây, với con chuyện đó đã thành quá khứ rồi. Con đã có một khởi đầu mới, và cha mẹ không thể tự hào hơn thế được nữa. Mẹ phải chạy đi rồi. Mẹ yêu con.”
“Con cũng yêu mẹ,” Meg yếu ớt nói. Và rồi, sau khi mẹ cô đã tắt máy: “Mẹ, con là một cô gái lái xe bán nước chứ không phải người điều phối hoạt động. Nhưng công việc kinh doanh nữ trang của con rất thuận lợi.”
Cánh cửa hậu mở ra, và Ted xuất hiện. “Ngày mai anh sẽ cho người đến dọn dẹp.”
“Đừng,” cô mệt mỏi nói. “Em không muốn có ai chứng kiến cảnh này.” Anh hiểu. “Vậy cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi nhé. Anh sẽ xử lý chuyện này cho.”
Cô chỉ muốn cuộn người như một quả bóng mà ngẫm nghĩ về hết thảy mọi chuyện đã xảy ra, nhưng cô đã mất quá nhiều năm để cho người khác dọn dẹp giúp cô rồi. “Em ổn mà. Để em thay quần áo đã.”
“Em không cần phải làm đâu.”
“Cả anh cũng không.” Khuôn mặt điển trai, ân cần đó làm cô đau đớn. Mới vài tuần trước cô còn tự hỏi không biết một người đàn ông như Ted thì dính dáng gì đến một phụ nữ như cô chứ, nhưng một điều gì đó đã bắt đầu xảy ra trong lòng cô, cảm giác thành công đã bắt đầu khiến cô cảm thấy mình có phần đáng được coi trọng chút ít.
Anh kéo cái ghế sắt đã bị phá tan tành ra ngoài, tiếp theo là ghế và đi văng cô lấy từ câu lạc bộ giờ đã không còn có thể nhận ra. Anh vừa làm vừa trêu đùa hòng làm cô vui vẻ hơn. Cô quét sạch đống thủy tinh vỡ, săm soi cẩn thận để không tình cờ ném đi bất cứ cái hạt vòng quý giá nào. Khi đã hài lòng, cô vào bếp dọn dẹp đống hỗn loạn trong đó, nhưng anh đã làm xong việc này rồi.
Đến lúc cả hai đều xong xuôi mọi việc thì đã sẩm tối và cả hai đều đói meo. Họ mang bữa trưa còn thừa cùng hai chai bia vào trong khu nghĩa địa và bày tất cả mọi thứ lên một cái khăn tắm. Họ ăn trực tiếp từ trong túi đựng thức ăn, hai cái nĩa của họ thỉnh thoảng chạm vào nhau. Cô cần nói về chuyện đã xảy ra tại nhà anh, nhưng cô đợi cho đến khi họ ăn xong mới đề cập đến vấn đề này. “Lẽ ra anh đừng bao giờ hành động như ở bữa trưa hôm nay.”
Anh ngả người tựa vào tấm bia mộ Horace Emst. “Hành động gì?”
“Đừng có giả bộ. Chuyện hôn em ấy.” Cô cố gắng xóa bỏ nỗi hân hoan vẫn đang tưng bừng trong lòng. “Bây giờ, cả thị trấn này đã biết chúng ta là một đôi rồi. Spence và Sunny mà đến đây thì chưa đầy năm phút họ sẽ biết được tin này.”
“Chuyện Spence và Sunny thì cứ để anh xử lý.”
“Sao anh có thể làm một chuyện ngu ngốc đến thế chứ?” Tuyệt vời đến thế chứ.
Ted duỗi chân về phía ngôi mộ Mueller. “Anh muốn em chuyển vào ở với anh một thời gian.”
“Anh có để ý đến bất cứ điều gì em đang nói không đấy?”
“Giờ mọi người đều biết chuyện của chúng ta rồi. Chẳng có lý do gì để không chuyển vào cả.”
Sau tất cả những chuyện anh đã làm vì cô, cô không thể tranh cãi với anh thêm nữa. Cô nhặt một cành cây lên và lấy móng tay gại vỏ cây. “Em rất cảm kích với lời đề nghị này, nhưng chuyển đến ở cùng anh như thế chẳng khác gì đang chế nhạo mẹ anh.”
“Anh sẽ lo chuyện mẹ,” anh nói nghiêm túc. “Anh yêu mẹ anh, nhưng bà không sống hộ anh được.”
“Phải, chúng ta ai mà chẳng nói thế. Anh. Em. Lucy.” Cô chọc cái cành cây xuống đất. “Đó là những người phụ nữ quyền lực. Họ tỉnh táo, họ khôn ngoan, họ điều khiển thế giới của họ, và họ yêu chúng ta điên cuồng. Một sự kết hợp đầy uy lực đến độ khó có thể giả vờ như họ là những người mẹ bình thường được.”
“Em sẽ không ở đây một mình. Thậm chí em còn chẳng biết ngủ vào chỗ nào.”
Cô nhìn xuyên qua hàng cây về phía đống rác giờ đang chiếm mất cái đệm của cô. Cho dù chuyện này do kẻ nào gây ra đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không dừng lại, cho tới chừng nào Meg vẫn còn ở Wynette. “Được rồi,” cô nói. “Nhưng chỉ tối nay thôi đấy.”
Cô lái chiếc Rustmobile theo anh về nhà anh. Họ còn chưa kịp vào hẳn trong nhà thì anh đã kéo cô vào lòng và dùng một tay gọi điện thoại. “Mẹ, ai đó đã đột nhập vào nhà thờ và xới tung chỗ đó lên, vậy nên Meg sẽ ở cùng con vài ngày. Mẹ làm cô ấy sợ, con đang điên mẹ lắm, và ngay lúc này thì mẹ không được đón chào ở đây đâu, vậy nên để cho bọn con yên nhé.” Anh ngắt máy.
“Mẹ anh không làm em sợ,” Meg phản đối. “Dù sao thì cũng không nhiều lắm.”
Anh hôn lên mũi cô, xoay cô về hướng cầu thang và vỗ vỗ vào mông cô, nấn ná trên hình con rồng. “Mặc dù anh rất ghét phải nói điều này, nhưng em mệt chết đi được rồi. Lên giường đi. Anh sẽ lên sau.”
“Hẹn hò nóng bỏng à?”
“Còn hay hơn nhiều ấy chứ. Anh sẽ đặt camera theo dõi ở nhà thờ.” Giọng anh sắt lại. “Chuyện mà lẽ ra anh đã làm từ trước rồi nếu em kể cho anh nghe về vụ đột nhập đầu tiên.”
Cô không ngu ngốc đến độ tự biện hộ cho mình. Thay vào đó, cô quàng tay ôm lấy anh và kéo anh ngã xuống sàn nhà lát gỗ tre. Sau hết thảy những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, lần này sẽ khác hẳn. Lần này, anh sẽ chạm đến được không chỉ riêng cơ thể cô.
Cô lăn lên người anh, hai tay ôm lấy đầu anh, và hôn anh thắm thiết. Anh hôn đáp trả cô bằng kỹ năng quen thuộc. Khơi gợi bản năng của cô bằng những cách thức luôn không ngừng mới lạ. Để lại cô ướt đẫm mồ hôi, thở không ra hơi và gần như... nhưng không hoàn toàn... mãn nguyện.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo
Susan Elizabeth Phillips
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=lo_yeu_nguoi_hoan_hao__susan_elizabeth_phillips