Chương 15
ào lúc mười một giờ hai mươi lăm phút sáng hôm sau, có một cuộc gọi tới 911. Tracy và Kins đến nhà nghỉ Joon’s sau đó nửa giờ. Họ bước qua bãi đỗ xe đang rải rác các sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục và xe tuần tra. Những chiếc xe thùng đưa tin xếp hàng dọc đại lộ Aurora và một nhóm thợ săn ảnh cùng phóng viên chen lấn tìm chỗ đứng trên vỉa hè, xen lẫn đám đông hiếu kì đang sán lại gần nhà nghỉ. Có hai chiếc trực thăng đưa tin bay vè vè bên trên. Ngay từ lúc bình minh, bầu trời đã quang đãng và trong lành, giờ là gần trưa, mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Người dân vùng Tây Bắc đều đổ ra ngoài khi mặt trời ló dạng, và không có gì gây tò mò hơn là hiện trường một vụ án.
“Chuyện sẽ trở nên khó chịu cho xem.” Kins nói, đưa mắt nhìn đám đông.
“Thì nó đã khó chịu sẵn rồi.”
Hai viên cảnh sát đứng canh gác dưới chân cầu thang dẫn lên tầng hai. “Phòng 14.” Viên cảnh sát trông trẻ hơn lên tiếng. “Ở trong góc.”
Tay anh ta trống trơn. Tay viên cảnh sát còn lại cũng vậy. “Thế ai đang giữ bảng đăng ký?” Tracy hỏi.
“Sĩ quan phụ trách.” Anh ta chỉ tay.
Bậc cầu thang rung lên dưới chân khi họ leo lên tầng hai. Phía cuối hàng lang cũ kỹ và bong tróc, băng phong tỏa màu đỏ được giăng từ tay nắm cửa ra đến lan can. Một viên cảnh sát thứ ba mặc đồng phục bước ra từ một hốc tường, cầm theo tấm bìa kẹp hồ sơ.
“Nói cho chúng tôi biết anh đã làm gì rồi.” Tracy lên tiếng, ký vào bảng đăng ký và chuyển nó cho Kins.
Viên cảnh sát chỉ qua lan can đến lối cổng cho xe ra vào. “Chủ nhà nghỉ gặp tôi bên ngoài văn phòng. Ông ta nói nhân viên dọn phòng đã tìm thấy cô ta khi vào phòng dọn vệ sinh.”
“Nhân viên dọn phòng đó giờ đang ở đâu?” Kins hỏi.
“Trung sĩ của chúng tôi đã đưa bà ấy vào văn phòng cùng người quản lý. Bà ấy đang khá sốc.”
“Bà ấy đã nói gì?”
“Bà ấy nói đã gõ cửa, không thấy ai trả lời nên dùng chìa khóa tổng của mình để vào. Vừa bước vào, trông thấy thi thể, bà ấy liền bỏ chạy. Thứ duy nhất bà ấy nhớ đã chạm vào là tay nắm cửa.” Anh ta hắng giọng. “Bà ấy vẫn đang tiếp tục cầu nguyện bằng tiếng Tây Ban Nha, làm dấu thánh và hôn cây thánh giá của mình.” Giọng anh ta lịm dần. Anh ta cũng đang run lên, mặc dù đã rất cố gắng để che giấu nó.
Kins hất đầu về phía cánh cửa mở. “Anh đã vào đó chưa?”
“Chưa, nhưng tôi đã trông thấy cô ta khi đội cứu hỏa đi vào.”
“Chăng thêm băng phong tỏa đỏ ở chân cầu thang và đưa bảng đăng ký cho một trong hai viên cảnh sát dưới đó. Nói với họ là tôi yêu cầu không một ai được bước lên cầu thang mà không ký tên và cung cấp số hiệu. Bảo họ nói với bất kỳ ai cố gắng vượt qua dây phong tỏa rằng họ sẽ phải nộp một bản báo cáo.”
Kins mở túi đồ nghề của mình, đưa cho Tracy găng cao su và ủng. Đeo vào xong, họ bước vào bên trong. Căn phòng có mùi thuốc lá còn mới và mùi nước tiểu. Cũng giống căn phòng nơi thi thể Nicole Hansen và Angela Schreiber được tìm thấy, tấm ga trải giường mỏng không bị xô lệch, quần áo của người phụ nữ được xếp lại gọn gàng và đặt trên mép giường. Người phụ nữ bị trói ngược tứ chi nằm dưới chân giường. Không giống Hansen và Schreiber, cô ta không nằm nghiêng, cũng không phải một cô gái tóc vàng. Mái tóc nâu sẫm của cô ta được buộc túm kiểu đuôi ngựa. Cô ta có khung xương lớn hơn, săn chắc hơn. Ngực cô ta ép vào lớp thảm trải sàn màu nâu. Trên mông và phía sau đùi cô ta lấm tấm chấm đỏ. Chỗ thảm bên dưới xương chậu cô ta có một vết bẩn sẫm màu. Cũng giống Schreiber, lòng bàn chân cô ta đỏ lên và phồng rộp. Tracy thở dài và nhắm mắt lại.
“Cô ổn cả chứ?” Kins hỏi.
“Mục đích của hắn là gì hả Kins? Hắn đang cố gắng nói với chúng ta điều gì? Có phải hắn chỉ muốn làm nhục họ hay còn gì đó hơn thế nữa?”
“Chưa biết được. Tôi sẽ bảo Faz đặt màn che bên ngoài hốc tường và dưới chân cầu thang. Funk có thể quay lại xe thùng, lái đến chỗ hành lang để chặn tầm nhìn.”
Bác sĩ pháp y của quận King sẽ không thể duỗi thẳng tay chân cho người phụ nữ này trong vài giờ nữa. Ngay cả khi đã được phủ một tấm vải, sẽ không mấy khó khăn để giới truyền thông và đám đông thường dân càng lúc càng đông nhận ra cơ thể người phụ nữ đang bị vặn vẹo kỳ lạ.
Tracy nhìn quanh phòng, chú ý từng chi tiết bất thường. Cô bước tới chỗ chiếc bàn và chỉ vào một chiếc túi xách màu tím, một sợi dây xích dài màu vàng treo lủng lẳng bên cạnh. Chiếc túi tiệp màu với bộ váy được xếp gọn ở góc giường. “Anh chụp chưa?”
Kins chụp ảnh chiếc túi. “Tốt rồi.”
Tracy cẩn thận lôi ra một chiếc ví mỏng, loại có tấm nhựa trong suốt để hiển thị giấy phép lái xe. “Veronica Watson.” Cô nói. Nhẩm tính. “Mười chín tuổi.” Cô lôi ra vài chiếc thẻ tín dụng trước khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm: giấy phép hành nghề trong lĩnh vực giải trí cho người trưởng thành của Watson.
“Cô ta là vũ công ở Pink Palace.” Cô nói.
“Từng là vũ công…” Kins đáp.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng