Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
uối cùng rồi sự đợi chờ của Thúy Hân cũng đã có câu trả lời. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một người bác sĩ đứng tuổi bước ra với khuôn mặt nhân từ. Ông hỏi:
- Ai là người thân của bệnh nhân Trương Gia Hiếu?
Tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng những sự việc xảy ra thật bất ngờ, làm cho Hân chưa thật sự lấy lại được sự bình tĩnh. Nàng cố nói thật nhanh để giọng của mình không lạc đi.
- Dạ có tôi đây, thưa các sĩ. Anh ấy như thế nào rồi ạ?
Thấy thái độ lo lắng của cô gái, vị bác sĩ trấn an:
- Bây giờ cậu ấy đã không sao. Nhưng phải đảm bảo một điều là từ hôm nay về sau bệnh nhân không được đưa vào cơ thể những chất gây nghiện qúa liều như thế. Nếu không, cơ thể anh ấy sẽ không còn sức đề kháng nữa. Đếnlúc ấy, cho dù có làm mọi cách để cứu anh ấy thì tôi sợ là không còn kịp nữa.
Thúy Hân tỏ ra ngạc nhiên đến tột độ:
- Bác sĩ nói những chất gây nghiện có phảilà muốn nói đến ma túy không?
Giờ đây đến sự sững sờ của vị bác sĩ kia:
- Vâng, đúng rồi. Cô là vợ của cậu ấy mà không biết điều đó sao?
- Cháu chỉ là bạn của anh ấy thôi, nên cháu không biết anh đã sa vào con đường nghiện ngập. Giờ cháu phải làm gì đây?
Vị Bác sĩ ra chiều suy nghĩ:
- Thế còn già đình của cậu ấy ở đâu? Cha mẹ cjạu ấy có ahy chuyện này chưa?
- Cháu nghĩ là họ chưa biết chuyện này. Vì có lần bọn cháu nghe anh kể là quê anh ở một tỉnh nào xa lắm, gia đình khó khắn, tự bươn chải kiếm sống nên ít khi về quê lắm. Nên có lẽ mọi người vẫn tin là anh ấy vẫn khoẻ mạnh không có vấn đề gì?
Bác sĩ Hoàng Vĩ tỏ ra tiếc rẻ:
- Nếu thế thì việc ai nghiện cuả cậu ấy sẽ gặp nhiều khó khăn. Vì hầu hết những con nghiện ở đây được chúng tôi chăm sóc họ còn có sự động viên, an ủi và sự giúp đõ của gia đình, Gia đình là yếu tố không kém phần quan trọng với sự thành công của họ. Nhưng trường hợp của cậu ấy thì không có ai thân thiết cả.
Thái độ phân vân của vị bác sĩ làm cho Hân càng lo lắng hơn, nàng hỏi dồn dập:
- Bây giờ cháu phải làm gì để giúp đỡ anh ấy đây? Chẳng lẽ cứ để cho anh ấy nghiện ngập như thế sao? Xin bác sĩ hãy cố giúp cháu với.
- Cô đừng nóng vội. Đây không phải là chuyện một ngày một buổi, mà nó đòi hỏi phải có sự lâu dài và kiên trì của chính những người trong cuộc. Cho nên, điều trước tiên bây giờ cô cần làm là tìm lời động viên khi cậu ấy tỉnh lại. không nên trách hờn gì cả, hãy để cho cậu ấy bình tâm tỉnh trí lại. Khi đó sẽ thực hiện các bươc' tiếp theo để giúp cậu ấy.
- Vâng cháu đã hiểu rồi, thưa bác sĩ. Xin phép bác sĩ, cháu vào trong với anh ấy.
Bác sĩ Vi nở một nụ cười thật đôn hậu:
- Chúc cô thành công.
Thúy Hân bước chân vào phòng thật khẽ, trong đầu nàng đang lóe lên niềm vui đầy tin tưởng. Gia Hiếu vẫn nằm đấy trong giấc ngủ say. Thúy Hân kéo nhẹ chiếc ghế ngồi cạnh anh. Giờ đây nàng mới có dịp nhìn rõ anh hơn. Anh gầy đi rất nhiều, đôi mắt với những quầng thâm, khuôn mặt hóp lại vf có phần gìa đi nhiều, dáng vẻ thư sinh không còn nữa. Mới chỉ một năm qua mà anh đã như thế này sao?Nàng tự đối thoại với chính bản thân mình.
Phải chăng trong cuộc sống anh đã gặp điều gì không may? Hay chính sự ra đi của mình đã làm cho anh thất vọng và trở nên xa ngã như thế này? Nếu qủa đúng như thế thì tội này do mình gây ra cho anh".
Rồi nàng lại tự dằn vặt với chính mình:
- "Hân ơi! Tại sao chỉ mỗi mình mi, mà phải làm cho bao người đau khổ. Gia đình vì mi mà phải mang xấu hổ với đứa con gái mất nết. Bạn bè vì mi phải ra nông nỗi này".
Thúy Hân cảm thấy mọi thứ đảo lộn, nàng không còn thiết tha với điều gì nữa. Những giọt nước mắt chảy dài trên má nàng, thế mà nàng vẫn không hề hay biết.
Dù rất mệt mỏi trong sự mơ màng của mình, nhưng Gia Hiếu vẫn nhận thức bên tai mình có tiếng gì rất lạ, anh cố mở đôi mắt của mình lên xem chuyện gì. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cho anh giật thót cả người. Thúy Hân ngồi đấy ôm đầu, những dòng lệ cứ chảy dài trên khóe mắt. Gia Hiếu cố gọi thật to, nhưng tiếng anh vẫn khẽ trong hơi thở.
- Thúy Hân!
Vừa lúc đó Thúy Hân cũng đã quay lại nhìn anh. Nàng cố nở nụ cười với đôi mắt đầy ngấn lệ.
- Gia Hiếu! Anh đã tỉnh lại rồi sao? Anh làm cho em lo qúa!
Giọng của Gia Hiếu thều thào theo từng hơi thở:
- Thúy Hân! Tại sao em khóc?Anh làm gì xúc phạm em chăng? còn đây là nơi đâu?
- Không anh không có lỗi gì cả? Chỉ tại trong một phút nhất thời, anh đã không kiểm soát được ban thân nên anh mới làm thế thôi. Em hiểu anh mà.
gh mơ màng nhớ lại mọi chuyện. Phải rồi, trưa này anh đã gặp Hân nơi bãi biển và còn mời cô về nhà chơi. Đang vui vẻ, bỗng anh lên cơn nghiện, đập phá mọi thứ. Anh đã cố kiềm chế bản thân mình nhưng không được. Tiếp theo đó một chuỗi những hành động gì mà anh không còn biết đến nữa. Hiếu tự hỏi với chính mình.
"Phải chăng lúc đó mình đã làm gì xúc phạm đến cô ấy? Tại sao nàng lại khóc như thế? Nếu đúng như vậy thì Hân sẽ giận mình mất, đến khi ấy, thì dù có muốn làm bạn với Hân đi chăng nữa, liệu nàng có còn chấp nhận không? Hay chỉ xem ta như người xa lạ.
Nghĩ đến điều đó, Gia Hiếu cảm thấy ân hận, khi phải mất tình bạn. Anh nói mà như van xin:
- Thúy Hân! Xin em đừng giận anh nhé. Nếu anh có làm gì nên tội thì em cứ mắng rồi bỏ qua cho. Bây giờ anh chỉ có em là người bạn thân duy nhất mà thôi. Em mà bỏ đi thì anh cũng chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh này!
Những lời nói của Gia Hiếu làm cho tim Hân càng đau buốt thêm. Dù rằng nàng khkông cố ý gây cho anh đau khổ, nhưng sự chối từ của nàng đã góp phần vào câu chuyện của ngày hôm nay. Điều đó khiến cho lương tâm nàng phải dằn vặt. Hân nghĩ mình phải làm cái gì đó để giúp anh. Nàng nở nụ cười tươi và nói:
- Không. Anh đâu có làm gì cho em phải giận, hãy yên tâm tịnh dưỡng cho khỏe.
gh như trút đi gánh nặng. Anh ngập ngừng thật lâu, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng vẫn không thể nói được.
Hai người vẫn ngồi yên lặng thật lâu. Đến lúc này, Gia Hiếu mới ngỏ lời:
- Hân à! Có chuyện này anh định sẽ không nói ra cho em biết, nhưng anh sợ một ngày nào đó nếu biết được, em sẽ không còn xem anh là bạn nữa. Cho dù có như thế đi nữa thì anh cũng không trách em đâu, vì lỗi này do bản thân anh đã tạo ra mà.
Sự ấp úng của Gia Hiếu làm cho Hân càn gkhó chịu hơn. Nàng nhấn giọng:
- Thì anh cứ nói ra đi. Là chuyện gì thế?
- Anh đã là một kẻ nghiện ma túy rồi. Em biết không? Từ sau ngày em bỏ ra đi, anh như một kẻ dại khờ, suốt ngày cứ thẫn thờ không còn nghĩ đến điều gì nữa. Lợi dụng điều đó, những thằng bạn xấu của anh đã đưa anh tới khói thuốc trắng. Lúc đầu, vì buồn qúa thử cho vui, rồi với sự lâng lâng ma lực nó đã dần giết chết con người ta bằng sự nghiện ngập. Và bây giờ anh đã là nô lệ của thứ bột trắng giết người ấy, em có hiểu không?
gh ôm đầu đau khổ, anh biết một khi đã nói ra sự thật thì Hân sẽ bỏ chạy và xem anh như con quái vật mà thôi. Nhưng lạ thay, những hành động của Hân hoàn toàn khác hẳn với ý nghĩ của anh. Khi nghe hết câu chuyện, Hân bước nhẹ đến ngồi cạnh bên anh. Cầm đôi tay của Gia Hiếu lên như chính nàng muốn truyền thêm cho anh ý chí và sức mạnh. Nàng nói và một giọng nhỏ nhẹ:
- Chuyện đó thì em đã nghe bác sĩ Hoàng Vĩ nói lại rồi. Nhưng anh ơi! Ở đời, ai mà không làm điều gì sai trái phải không? Điều quan trọng là mình phải biết thức tỉnh, và quay đầu lại. Và bây giờ anh hãy hứa với em là cố gắng từ bỏ nó nhé, trong lúc này anh mới là người quết định tương lai cho bản thân mình. Còn em, em chỉ có thể động viên và giúp đỡ anh với vai trò của người bạn mà thôi.
Khuôn mặt đầy căng thẳng của Gia Hiếu bỗng rạng rỡ hơn. anh nói với một giọng đầy lạc quan:
- Anh cảm ơn em nhiều lắm. Anh hứa sẽ không phụ lòng của người bạn tốt này đâu. Em hãy tin tưởng nơi anh.
- Được, em sẽ trông chờ những kỳ tích nơi anh đấy. Đã hứa thì phải nhớ giữ lời nhé, anh bạn.
- Vâng. Anh hứa.
Câu chuyện tưởng chừng vô cùng phức tạp, thế mà cũng được hai người bạn trẻ đưa ra kế hoạch thật hợp lý. Cả hai đều gạt bỏ đi nỗi ưu tư trong lòng. Những câu chuyện diễn ra sau đó với không khí thật vui vẻ. Thúy Hân quên đi cảm giác tội lỗi do mình gây ra. Còn Gia Hiếu không còn tuyệt vọng với bản thân khi nghĩ mình đã xa ngã vào hố sau tận cùng của xã hội. Trông họ đầy niềm tin yêu trong từng ánh mắt và nụ cười.
Thế rồi họ cũng phải chia tay nhau Thúy Hân nói thật nhỏ vào tai bạn:
- Thôi, bây giờ em về nhé. Ngày mai, khi hết giờ làm việc, em sẽ đến đây thăm anh. Nhưng anh phải nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ và hãy tịnh dưỡng cho khoẻ nhé.
- Vâng. Thưa "chị", "em" đã nhớ rồi. Bây giờ "chị" có thể yên tâm mà ra về được rồi đó ạ.
Tiếng cười của Hân thật giòn:
- Thế thì "chị" đã yên tâm mà để "em" lại đây rồi đấy nhé.
Thúy Hân bước chân về nhà trong lòng rộn lên niềm vui. Về đến nhà, mình sẽ kể lại cho Cát Vi nghe chuyện này. Thế nhưng một cảm giác lành lạnh chạy xuống nơi sống lưng của nàng. Thúy Hân giật thót người khi chợt nghĩ: Câu chuyện này mà kể lại cho cô bạn mình nghe, với tính tình nóng nảy như Vi thì khi nghe xong, liệu nó có chịu yên lặng mà giúp bạn không? Hay vì không dằn được mà có những lời nói nặng với Hiếu thì liệu anh có chịu được cú sốc này chăng? Nghĩ đến đó, nàng tự nhủ: Phải giấu chứ không thể nói cho bạn nghe được. Chờ mọi chuyện yên vui rồi sẽ nói với bạn thì có lẽ sẽ tót hơn nhiều.
Thế là Hân đành im hơi lặng tiếng không nói với một ai cả. Ngay cả Chấn Nguyên, nàng cũng không muốn anh phải bận tâm lo nghĩ đến.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở