Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
ại nhà riêng của Vũ Đức Bình.
Ông đang ngồi xem ti vi ở trong phòng khách thì Vũ Vinh, con trai ông và Lam Dung đi vào. Nét mặt hai người đầy hoang mang lo sợ.
- Thưa cha...
- Cháu chào bác.
Ông Bình hỏi, nhưng vẫn không nhìn con trai:
- Hai đứa đi chơi về đó hả?
-...
- Tuổi còn trẻ cũng nên đi ra ngoài, như ta già rồi còn vui chơi gì được nữa. hai đứa ăn cơm chưa? Hay là ra sau bảo con Tâm nó dọn cơm cho ăn.
Không nghe tiếng con trai trả lời, như một mình độc thoại, ông Bình ngẩng lên:
- Vũ Vinh!
Nét mặt của con trai làm ông giật mình:
- Con sao vậy?
Vũ Vinh buông người xuống xa lông:
- Cha ơi! Cứu con với.
- Nhưng mà là chuyện gì?
- Con đã đốt kho hàng của công ty Phong Vũ.
- Hả! Tại sao...
- Lần này cha không cứu con, thì con chết chắc.
Ông Bình ôm vai con trai:
- Bình tĩnh đi nào Vũ Vinh! Nói cho cha nghe đầu đuôi câu chuyện xem.
- Con không muốn trên thị trường lần này có mặt hàng của công ty Phong Vũ. Nếu để họ ra hàng thì chúng ta sẽ thua, cho nên con cùng Lam Dung bàn kế hoạch thiêu hủy kho hàng số hai, xem như là một tai nạn. Lam Dung tri hô, cảnh sát xuống hiện trương lập biên bản và lửa cũng được dập tắt. Theo như lời Lam Dung nói, thì hình như Phong Vũ phát hiện được điều gì, nên anh ta không tin đây là một tai nạn. Thêm nữa, con và Lam Dung đã cố tình ép xe làm bạn gái Phong Vũ phải vào bệnh viện.
- Chỉ vậy thôi à?
- Cảnh sát còn tìm được một nắp mủ có mùi xăng và một cây viết mà Lam Dung làm rớt lại hiện trường.
Ông Bình chắt lưỡi:
- Con làm việc sao không hỏi cha? Bây giờ gây ra chuyện lớn rồi thấy không? Còn liên quan đến cảnh sát nữa.
- Cha à!
- Cảnh sát có nghi ngờ gì hai đứa chưa?
- Dạ chưa.
- Ngoài con bé nằm viện, có ai biết được mối quan hệ của hai đứa không?
- Dạ không.
- Nhưng con bé tỉnh lại cũng nguy hiểm lắm. Lúc ép xe, con bé có nhận ra hai đứa không?
- Chắc không đâu. Con và Lam Dung đều che mặt hết.
Ông Bình đứng dậy đi qua đi lại có vẻ nghĩ ngợi:
- Thôi được rồi, để ta giải quyết cho. Chỉ là sự suy đoán của hai đứa thôi, chuyện chưa đến nỗi tồi tệ. Ngày mai, hai đứa vẫn đi làm bình thường, nhất là Lam Dung đó. Cháu cần phải được bình tĩnh, không lo sợ cũng không căng thẳng. Nếu không, cử chỉ của cháu sẽ bán đứng cháu và Vũ Vinh nữa đấy.
- Bác ơi! Cháu không thể đến công ty được.
- Tại sao?
- Cây viết cũng chính là cái thẻ vào cổng của cháu, bây giờ mất rồi...
- Nhưng cháu không đến công ty thì Phong Vũ sẽ càng nghi ngờ nhiều hơn.
Lam Dung bối rối:
- Bác ơi! Cháu không thể nghĩ gì được. Bác giúp cháu đi, cháu không muốn bị bắt đâu.
- Bình tĩnh nào Lam Dung! Cháu đã giúp đỡ công ty bác rất nhiều, lẽ nào bác bỏ mặc cháu. Mà cũng tại Vũ Vinh, hồ đồ chi vậy để bây giờ gây ra họa lớn.
Vũ Vinh kêu lớn:
- Cha trách con ư? Con chỉ muốn giúp cha thôi mà.
- Giúp cha? Hay con gây thêm rắc rối cho cha? Phải chi con được như Phong Vũ thì cha đâu cần phải lo lắng và mệt mỏi. Từ hai bàn tay trắng, nó đã cứu lấy sản nghiệp của dòng họ Lâm. Còn con, sản nghiệp trong tay không biết gìn giữ và phát triển nó, con gây hết rắc rối này đến rắc rối khác. Con như thế làm sao ta yên tâm giao sản nghiệp lại cho con chứ?
- Cha! Thì ra bấy lâu trong mắt cha, con chỉ là một đứa vô dụng.
Vũ Vinh quay lưng:
- Thì thôi, chuyện con gây ra con tự giải quyết lấy.
Ông Bình hét lên:
- Đứng lại! Con không được rời khỏi nhà.
Lam Dung ôm cánh tay Vũ Vinh:
- Chuyện đã như vậy, anh còn định đi đâu. Anh đặt tự ái lên trên trong lúc này thì giải quyết được gì? Nghe em đi anh, anh là con của cha, cha sẽ không bỏ mặc anh đâu.
- Hừ! Ông ta cứu anh trong lúc này hay khinh trách anh.
Ông Bình đập tay xuống bàn:
- Im ngay! Ta không muốn nghe gì nữa. Vũ Vinh! Bắt đầu từ giờ này, con không được rời khỏi nhà. Còn Lam Dung, cháu phải làm theo lời ta. Bây giờ cháu về nhà, thu dọn những gì cần thiết cho chuyến đi xa.
- Bác...
- Chuyện đã đến nước này, không còn cách nào khác, cháu phải rời khỏi đây ngay.
- Còn anh Vinh...
- Nó sẽ cùng đi với cháu. Ở đây, bác sẽ ứng phó với Phong Vũ.
- Dạ.
Lam Dung cúi đầu chào ông Bình, cô lầm lũi ra về. Vì đâu cô đã đánh mất tương lai của mình, phải chọn cuộc sống tha hương?
Nhưng trốn đi, đó có phải là cách tốt không? Hay cô cứ mãi sống trong lo sợ vì người ta nhìn cô như một tội phạm?
Trong lúc này đây, Lam Dung thấy mình vô cùng ngu ngốc.
Đợi cho Lam Dung đi khuất, Vũ Vinh hỏi ông Bình:
- Cha định để cô ta đi với con thật sao?
Ông Bình nhếch môi:
- Con nghĩ vậy à? Lam Dung chỉ là con cờ, khi ta đạt được mục đích rồi thì cô ta không còn giá trị nữa.
- Nghĩa là...
- Lam Dung sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình làm, và cả gia đình co6 ta nữa. Bây giờ bằng chứng mà cảnh sát nắm chỉ bất lợi cho Lam Dung. Cha sẽ mướn một luật sư giỏi để làm vụ này, nếu Phong Vũ đưa ra tòa.
- Nhưng cha ơi! Lam Dung sẽ khai...
- Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, cô ta sẽ rời khỏi Việt Nam với một số tiền cha cho. Con nghĩ xem, Lam Dung rất sợ vào tù. Lúc đó, Phong Vũ nghĩ người đốt kho hàng là Lam Dung chứ không phải là con. Con không cần phải đi đâu hết, chỗ của con là ở đây.
Vũ Vinh ngần ngừ:
- Có quá tệ khi mình đối xử với cô ấy như vậy không cha? Dù sao Lam Dung cũng đã hết mình giúp chúng ta.
- Loại người như Lam Dung không thể đối xử một cách chân thành được. Cô ta vì tiền có thể phản bội lại chú của mình, thì cô cũng có thể phản bội lại chúng ta. Con không nên quá hiền lành, tàn nhẫn một chút mới có chỗ đứng.
Ông Bình đặt tay lên vai con trai:
- Cha chỉ có mình con, cho nên con không thể xảy ra chuyện gì được.
- Hy sinh người khác cho lợi ích của mình, con thấy bất nhẫn quá.
- Vũ Vinh! Nếu cha không làm vậy thì cả con và cha đều phải vướng vào vòng tù tội. Con cũng biết, công ty chúng ta còn những phi vụ khác...
Vũ Vinh ngăn lại:
- Con hiểu rồi cha ạ.
- Tốt! Thôi, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, mọi việc cứ để đó cho cha. Nhớ, không được manh động việc gì nữa, nếu như cha chưa lên tiếng.
- Vâng.
- Cũng không còn sớm nữa đâu, con phải nghỉ đi. Ngày mai, mọi việc sẽ tốt đẹp thôi.
Vũ Vinh uể oải đứng lên:
- Chúc cha ngủ ngon!
Ông bình nhìn theo bóng con trai mà không khỏi thở dài.
Ông tự trấn an con mình, nhưng ông biết mọi việc sẽ không đơn giản. Phong Vũ nhất định không bỏ qua, rồi việc gì đến sẽ đến. Cái ngày này ông cũng đã chuẩn bị từ lâu. Hậu nhân của dòng họ Lâm sẽ không buông tha ông.
Đời mà, vay trả - Trả vay là lẽ đương nhiên. Chỉ tội cho Vũ Vinh, nó vẫn còn hồ đồ và thiếu suy nghĩ lắm.
o O o
Sáng hôm sau, Phong Vũ mở cuộc họp gất rút ở công ty. Và đúng như lời anh dự đoán, Lam Dung đã không đến công ty. Cô ta đã chạy trốn tội của mình.
Duy Trường hỏi bạn:
- Mày tính sao? Nếu thật sự Lam Dung bỏ trốn, thì làm sao có được chứng cứ mà buộc tội cha con Vũ Đức Bình? Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta trở thành công cốc sao?
Phong Vũ bình thản:
- Mày đừng quá nôn nóng, kẻ phạm sẽ không thoát được lưới của pháp luật.
- Vậy...
Duy Trường chưa kịp nói thì có tín hiệu từ chiếc máy trên máy. Phong Vũ ấn nút:
- Tôi nghe.
- Tổng giám đốc! Thám tử Thái Tài muốn nói chuyện với ông.
- Cô chuyển máy giúp tôi nhé.
- Thưa vâng.
Tít...
- Phong Vũ! Thái Tài đây.
- Tôi nghe.
- Lam Dung bị cảnh sát mời về dồn, cô ta bị tình nghi là can phạm.
- Thế còn Vũ Đức Bình?
- Về tư liệu ông ta đưa, cha con họ đã bị bắt cách đây nửa tiếng.
- Ông có thể cho tôi biết mức án của họ không?
- Nếu như ông ta thật sự liên can đến nhiều phi vụ thì không nhẹ đâu.
- Thôi được rồi, cám ơn ông. Tối ngay gặp lại.
Phong Vũ tắt máy, Duy Trường thì ngơ ngác:
- Chuyện này là sao?
Phong Vũ thong thả:
- Ngày đầu tiếp nhận công ty, chú Nam đã khuyên tao đừng để hận thù lấn áp lý trí, nếu không tao sẽ có một kết cuộc rất là tồi tệ. Tao có thể làm cho chú vui lòng, nhưng tao không thể quên cái chết của cha mẹ tao. Vì sự công bằng và món nợ năm xưa, tao đã làm người tha hương. Tao sẽ không giống Vũ Đức Bình dùng thủ đoạn để chiếm đoạt. Ông ta vay thì ông ta phải trả. Nhưng mà trả bằng cách nào để nơi suối vàng cha mẹ tao có thể mỉm cười? Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tao quyết định mượn pháp luật để trừng trị Ông ta. Để tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta không phải là dễ, cho nên tao mướn một thám tử theo dõi và điều tra.
- Vậy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mày?
- Ừ. Và kết quả như mày thấy đấy. Vũ Đức Bình phải trả giá cho việc mình đã làm. Mọi việc coi như đã xong, tao không còn nặng nề nữa. Nay mai sẽ có kết quả chính xác, nhưng tao chỉ tiếc...
- Điều gì?
- Lam Dung bị lợi dụng và được xem là một con cờ thí mạng. Cô ta là một nhân tài... Không biết khi bị bắt, Lam Dung có hối hận cho việc mình làm không?
Duy Trường gục gặc:
- Tao cũng thấy tội cho cô ấy. Bây giờ có hối hận thì đã muộn. Nhưng tao hy vọng Lam Dung được xử nhẹ tội để làm lại cuộc đời.
Anh hất mặt:
- Ê! Chuyện của thương gia Vũ Đức Bình sẽ chấn động cả thành phố này cho coi.
- Tao không quan tâm.
Phong Vũ đưa tay bóp trán, anh cảm thấy mệt mỏi. Cái ngày Vũ Đức Bình đền tội lỗi của mình đáng lý ra anh nên vui mới phải, nhưng tại sao anh không cười, không mừng đi?
Trái lại, Phong Vũ còn nghe buồn. Đời người chỉ có thế thôi sao? Tiền tài, danh vọng chỉ là phù du, hư ảo. Tình cảm con người mới đáng coi trọng nhất.
Anh vì trả thù cho cha mẹ, nhưng cũng may anh không phải là người mất hết lương tâm. Anh không giống như Vũ Đức Bình. Lâm Phong Vũ này có tình người và có cả trái tim yêu.
Anh yêu Hạ Du, nếu cô ấy mãi mãi không tỉnh lại, Phong Vũ không biết mình sẽ ra sao.
Duy Trường lay bạn:
- Mày không được khỏe à?
- Ừ. Tao hơi bị nhức đầu.
- Đấy, không nghe lời tao. Đã biết công việc rất bề bộn, vậy mà đêm qua còn thức ở bệnh viện làm gì?
- Tao mong chờ Hạ Du tỉnh dậy.
Phong Vũ chụp tay bạn:
- Mày biết không? Tao rất sợ khi cô ấy phải ngủ hoài như vậy?
Duy Trường trấn an:
- Bác sĩ đã nói Hạ Du sẽ tỉnh lại mà. Mày phải có lòng tin.
- Nếu không vì tao, Hạ Du đâu vào bệnh viện. Tao thật có lỗi với cô ấy.
- Mày lại vậy nữa rồi. Nè! Tao thật không ngờ Lâm Phong Vũ cũng biết đau khổ vì tình cảm.
- Mày ngạo tao đấy à?
- Không. Tao đang nghĩ, nếu có mặt Hạ Du ở đây, con bé cười mày chết.
- Hạ Du có cười bao nhiêu lần cũng không sao. Chỉ cần cô ấy đừng giận tao và chấp nhận tao là được rồi.
Duy Trường khoanh tay:
- Ha! Vì tình yêu, mày không cần lòng tự trọng à?
Phong Vũ phóng tầm mắt ra cửa sổ:
- Bây giờ, cái tao cần không phải là địa vị, danh vọng, tiền tài, lòng tự trọng mà là tình của Hạ Du. Tao thèm khát một mái ấm gia đình và cần Hạ Du ở bên tao.
- Chu choa! một sự thay đổi quá nhanh nha. Mày còn nhớ tao đã từng làm mai Hạ Du cho mày và mày đã từ chối chưa?
- Nhớ chứ. Bởi vì lúc đó, lòng hận thù trong tao quá nhiều, tao đâu còn thời gian mà nghĩ ngợi chuyện yêu đương hay một hạnh phúc gia đình.
- Chứ không phải lúc đó, mày đang yêu Uyển Hoa sao?
- Đó không phải là tình yêu, mà là để xoa dịu nỗi cô đơn thôi.
Phong Vũ thở nhẹ:
- Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong, gánh nặng đã không còn. Tao muốn cưới Hạ Du, mày không phản đối chứ?
- Có người em rể như mày thật hãnh diện vô cùng. Mà này! Phải chờ Hạ Du tỉnh lại, tao không thể quyết định được.
- Chỉ cần mày ủng hộ là đủ rồi.
Phong Vũ dứt lời thì có tiếng chuông điện thoại, anh nhấc ống nghe:
- Alô.
- Phong Vũ! Hạ Du đã tỉnh rồi.
- Thế ư! Được, anh tới ngay.
Phong Vũ gác máy, anh vui mừng nói với Duy Trường:
- Hạ Du đã tỉnh.
- Tao đi với mày.
- Nhưng công ty...
- Phone sang văn phòng cho Trung Minh là được.
Nhắn gởi vài câu với nhân viên của mình, Phong Vũ và Duy Trường ra ngoài bằng xe con. Họ đang nôn nao trong nỗi vui mừng.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân