Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gấu Ơi, Giúp Anh!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
Ở lại nhà họ Từ vài ngày, Đoạn Kỳ Nhã rất sung sướng tự do nhưng cũng đành phải thu xếp để rời đi, chuẩn bị đến điểm lưu diễn tiếp theo. Lúc lên xe còn đặc biệt chào Thư Hoán: "Bye bye nhé! Sẽ có cơ hội gặp lại, cảm ơn gấu của em".
Thư Hoán ra sức vẫy tay theo chiếc xe. Thật sự quá hạnh phúc, cuộc đời của cô cũng viên mãn rồi, nước mắt cũng sắp rơi ra.
Nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa, cuối cùng biến thành chấm đen nhỏ, Thư Hoán vẫy tay đến độ tê nhức cả, dần dần, có cảm giác hơi... chua xót...
Cô thật sự quá thích Đoạn Kỳ Nhã, thích đến nỗi không cách nào ghét cho được, huống hồ ở bất kỳ phương diện nào, khoảng cách giữa cô và cô ấy đều lớn đến nỗi khiến cô chẳng thể nào ghen tỵ được.
Đoạn Kỳ Nhã trong lòng cô là người phụ nữ đẹp đẽ nhất, nếu phải tìm một người hợp với Từ Vĩ Kính trên thế gian này thì có lẽ ngoài Kỳ Nhã ra chẳng còn ai thích hợp cả. Họ là một đôi hoàn hảo nhất.
Nhưng trong sự hoàn hảo ấy không có cô, cô bé nhỏ đứng phía ngoài sự hoàn hảo ấy. Điều đó khiến cô có chút... đau lòng.
Đoạn Kỳ Nhã đi rồi, Thư Hoán cứ bần thần như cải thảo phơi nắng héo úa vậy.
Cô vốn là người tràn đầy sức sống, vì thế một khi buồn bã thì cho dù che giấu thế nào, người tinh mắt vẫn nhìn ra tâm trạng của cô.
Thế là Từ Vĩ Trạch lay lay cô: "Chắc em không vì Kỳ Nhã đi rồi mà thấy hụt hẫng đấy chứ, chẳng lẽ linh hồn em cũng theo chị ấy đi rồi? Anh phải bắt chị ấy nhả linh hồn vợ anh ra mới được!".
Vĩ Trạch cũng nhập vai quá đi. Nhưng Thư Hoán không còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với anh, ủ rũ gục đầu để mặc anh lắc lắc thoải mái.
"Anh nói đúng quá."
"Hử?"
"Những cô gái thích anh trai anh đúng là rất nhiều, hơn nữa còn xuất sắc..."
Người hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà Từ Vĩ Kính còn không chấp nhận nữa là... Ngay cả giày của Kỳ Nhã cô còn không xứng thì tư cách yêu thầm, lén lút hoang tưởng càng không có.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, nhướng mày nói: "Thế thì sao? Gene nhà họ Từ bọn anh là vậy mà, những người thích anh cũng xuất sắc lắm".
Cái tên tự sướng này, tâm sự với anh đứng là phí sức.
"Em... em muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Từ Vĩ Trạch vò đầu cô: "Ừ, đợi anh lấy xe đã".
Thư Hoán vội nói: "Không cần, em không đi xe đâu".
"Hử?"
"Trong xe hơi bí, lâu quá em không đi xe đạp rồi, hôm nay trời đẹp, em muốn đi vòng vòng một chút."
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: "Thật sự không cần anh đi với em?".
"Không cần đâu."
Thư Hoán không có cảm giác về phương hướng, chi biết trước sau trái phải, không phân rõ đông tây nam bắc, nên không dám thi bằng lái xe. Thế là Thư Hoán cưỡi chiếc xe đạp nhỏ màu hồng của minh, đạp bừa ra ngoài đường.
Phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng không hiểu vì sao càng đi cô càng đau lòng.
Thực ra cô cũng biết Từ Vĩ Kính đối xử tốt với cô là vì cô là "bạn gái" của Từ Vĩ Trạch. Anh xem cô là người nhà nên mới chăm sóc nhiều như thế.
Nhưng bản thân cô vẫn có chút hi vọng nhỏ nhoi và niềm vui thầm kín.
Đoạn Kỳ Nhã bị từ chối khiến cô bất đắc dĩ phải tỉnh táo. Giống như một học sinh bình thường thành tích xưa nay chưa bao giờ lọt nổi vào hai mươi hạng đầu trong lớp, bỗng nhiên biết được ngay cả học sinh xuất sắc luôn đứng đầu lớp cũng không vào được trường đại học mà mình yêu thích vậy. Chút hi vọng nhỏ nhoi từng có bây giờ cũng đang cười nhạo việc cô không biết tự lượng sức.
Cả buổi chiều Thư Hoán ngồi thẫn thờ trước máy gắp búp bê trong cửa hàng ở góc phố, cống hiến cho nó biết bao nhiêu là xu game.
Lúc kẹp được một con gấu bông lên, phía sau gáy bị ai đó khẽ vỗ một cái.
"Anh biết ngay em sẽ ở đây mà."
Thư Hoán không cần quay lại cũng biết người đứng sau lưng cô là Từ Vĩ Trạch, đang mỉm cười. Hai người họ thực sự là quá thân quen rồi, anh biết khi tâm trạng cô sa sút là sẽ chạy đến mấy quán quen thuộc, vùi đầu vào gắp thú bông, cô cũng không ngạc nhiên khi anh xuất hiện sau lưng mình.
"Thu hoạch nhiều thế này, lại gắp nữa thì ông chủ sẽ hận em lắm đấy", Từ Vĩ Trạch lại đưa một ly nước đến, "Anh mua nước xoài đá bào, nhân lúc chưa tan em ăn đi".
Thư Hoán đón lấy, Từ Vĩ Trạch liền nhéo má cô. Ngón tay anh có hơi lạnh từ ly nước đá nhưng lại có chút ấm áp.
"Cho thêm khoai sọ và khoai lang đấy, thích không."
Thư Hoán rất biết ơn sự ân cần lặng lẽ của anh. Từ Vĩ Trạch tuy thích bắt nạt cô, thường xuyên khiến cô tức đến mức la oai oái. Nhưng khi cô thật sự cảm thấy buồn bã, anh mãi mãi là người bạn dịu dàng nhất, trượng nghĩa nhất.
Xoài mùa này không chua tí nào, cả những miếng khoai vô cùng đáng yêu, ngọt ngào đến độ cô không thể ủ rũ được. Từ Vĩ Trạch đứng bên phố cùng cô, đợi cô ăn ngon lành hết món đó, rồi vò đầu cô, bảo: "Về nhà nhé, gọi taxi".
"Ok." Vì ly nước xoài chu đáo trong buổi chiều mùa hạ nồng nực này, tâm trạng Thư Hoán đã khá hơn nhiều, cô đẩy chiếc xe nhỏ gọn, định đi theo anh.
Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nói với vẻ nghĩ ngợi: "Xe đạp, rất lãng mạn, chở anh đi".... Người khỏe mạnh, bản thân lại có BMW, chẳng phải nên chở cô mới đúng hay sao?
Nhưng Thư Hoán đã bị ngược đãi thành quen, cô vẫn trèo lên xe đạp, đợi làm tài xế cho Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch vừa ngồi lên phía sau, cô suýt nữa thì đâm sầm vào gốc cây.
Thư Hoán ra sức đạp được một lúc liền cảm thấy Từ Vĩ Trạch dựa vào lưng mình.
"Làm nũng vói em đó hả? Anh mấy tuổi rồi, haizzz..."
Với sự khác biệt về vóc dáng của hai người, tư thế này thật sự là khó mà diễn tả. Nhưng như thế cũng rất đáng yêu.
Cô biết Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa, nhưng khi anh ở cạnh cô, nhiều lúc phải nói là rất trẻ con.
Độc địa, tự sướng, vô tâm, vô tính, thỉnh thoảng còn vô lại, vô lý. Từ Vĩ Trạch, một người thích sỉ nhục bạn mình và Từ Vĩ Trạch, người tình của tất cả, luôn làm con gái phải say mê đắm đuối, thực sự rất khác nhau, nhưng Thư Hoán vẫn rất sung sướng khi cô và anh là mối quan hệ ở vế trước.
Bạn bè có thể cãi nhau mà không cần chịu trách nhiệm, yên tâm dựa dẫm vào nhau thế này, đáng quý biết bao.
Từ Vĩ Trạch áp vào lưng cô một lúc rồi nói: "Gấu Hoán, chúng ta đi công viên chơi đi".
"Được thôi, được thôi."
Nể mặt anh đã rất đáng yêu, Thư Hoán gồng mình chở anh ấy đến công viên.
Hai người nhận bắp rang bơ và bóng bay từ tay ông chủ, sau đó ngồi xuống thảm cỏ. Bắp rang bơ ăn một nửa, nửa kia cho bồ câu, bóng bay cột trên nhánh cây bên cạnh, hai người cùng nằm thẳng ra thảnh thơi ngắm trời xanh mây trắng.
Từ Vĩ Trạch bỗng nói: "Gấu Hoán, qua mấy hôm nữa anh lại phải đi Tokyo công tác".
Thư Hoán lẩm bẩm: "Vui thế, anh đã sắp đi hết thế giới rồi, còn em chỉ khi giảm giá mới được đi tour ba nước Singapore, Malaysia, Thái...".
Từ Vĩ Trạch ngồi dậy, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
"Gấu Hoán, anh nói em nghe này."
Thư Hoán nhìn anh từ dưới lên, ở góc độ này có thể thấy rõ hàng mi dài đẹp của anh: "Hử?".
"Em hãy suy nghĩ xem có nên đi Tokyo với anh không? Chẳng phải em luôn muốn đi hay sao? Có anh thì em không cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, mỗi ngày làm việc xong anh có thể dẫn em đi chơi, cuối tuẩn chúng ta đi Kyoto, Osaka, hoặc Hokkaido, có đến mấy tháng, em có thể đi chơi khắp Nhật Bản..."
Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng...
"... Nhưng em chưa tiết kiệm đủ tiền." Du lịch ngắn ngày thì được, nhưng nếu đi mấy tháng thì chi phí đúng là không kham nổi.
"Cái đó không phải vấn đề, đương nhiên cứ tính vào cho anh."
Thư Hoán lắc đầu: "Em không muốn tiêu tiền của anh đâu".
Tuy Từ Vĩ Trạch giàu có hơn cô nhiều, hoàn toàn không suy nghĩ gì đến chút tiền đó, nhưng nếu muốn giữ tình bạn lâu dài, thì về mặt kinh tế đừng nên lằng nhằng là tốt hơn, điểm này cô hiểu rất rõ.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Thế để công ty cùng gánh, anh giúp em đăng ký tên, chi phí toàn bộ đều được công ty chi trả".
Thư Hoán đau khổ hỏi: "Khoét của công ty đúng là tốt, nhưng em lấy danh nghĩa gì mà làm chuyện đó?".
Từ Vĩ Trạch nhéo má cô: "Đương nhiên là bạn gái anh".
Thư Hoán nghĩ ngợi, "Nhưng, như thế nhât định anh trai anh sẽ xếp cho chúng ta ở cùng nhau, không ổn đâu".
Từ Vĩ Trạch cười, nhìn cô: "Có gì không ổn?".
Thư Hoán cau mày: "Nói gì thì cũng là cô nam quả nữ...".
Từ Vĩ Trạch vò rối tóc cô: "Cho dù cùng ngủ một giường, anh cũng sẽ không làm gì em đâu, anh chưa đến nỗi đói khát như thế".
Đuơng nhiên cô biết dù cô có cởi sạch đồ thì Từ Vĩ Trạch cũng sẽ không có hứng thú. Nhung cô rất sợ Từ Vĩ Kính hiểu nhầm hai người họ làm gì đó, kiểu công tử đào hoa như Vĩ Trạch, ở chung với anh còn giữ được sự trong sáng, chuyện này nói ra chẳng ai tin cả.
Thư Hoán dằn vặt giữa kỳ nghỉ dài sung sướng ở Tokyo với Từ Vĩ Kính, cuối cùng nói: "Thôi, em không đi đâu."
Tử Vĩ Trạch không nói gì nữa, chỉ vuốt vuốt tóc cô rồi lại nằm xuống..
"Đúng rồi, Gấu Hoán."
"Hử?"
"Em với anh của anh..."
Thư Hoán vội nói: "Em không thích anh ấy đâu..."
Từ Vĩ Trạch cười bảo: "Có tật giật mình à?".
Thư Hoán lập tức đỏ bừng mặt.
"Đừng hẹp hòi thế." Tử Vĩ Trạch chống tay vào một bên má, "Tình sử của anh em đều biết cả, trước mặt em, anh không cố gì che giấu cả, em cũng không cần giấu anh".
"Mấy chuyện phong lưu của anh, em thèm vào mà biết ấy!" Ai mà thích đối diện với những thứ linh tính như thế chứ.
Tử Vĩ Trạch thấy mềm không được thì nhéo mũi cô, cười lạnh và uy hiếp: "Mau nói, không nói thì anh sẽ hôn đấy!".
"Cút ra! "
"Hừ hừ hừ, hôn chỗ nào thì hay nhỉ..."
Nói thật thì, tuy Từ Vĩ Trạch mồm miệng leo lẻo nhưng nếu muốn tìm một người để tâm sự, so vói những người bạn thân thì cô vẫn tình nguyện kể với anh hơn.
"Nếu em nói... anh không được cười em!"
Từ Vĩ Trạch nhanh chóng điều chỉnh cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Anh không thế đâu, anh vẫn có nhân tính mà'.
"Em... em hình như thích Từ Vĩ Kính rồi."
Câu này vừa thốt ra, xung quanh dường như yên tĩnh hẳn. Từ Vĩ Trạch chỉ nhìn cô, không lộ ra vẻ khác lạ nào, chỉ hỏi: "Từ bao giờ?".
"Hình như là... bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. "
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tiếng sét ái tình? Ồ - cảm giác này thường không đáng tin đâu".
Thư Hoán tỏ ra khó xử: "Trước đây em cũng không tin chuyện tiếng sét ái tình. Nhưng đến giờ thì càng lúc càng thích, hoàn toàn không thể kiểm soát, thực sự giống như bị ốm vậy... ".
Tù Vĩ trạch cười cười, một lúc sau anh mới nói: "Thế, em thích anh của anh ở điểm nào?".
"Em cũng không nói rõ được...", Thư Hoán khổ sở, "Chỗ nào cũng thích, tất cả đều...".
Tứ Vĩ Trạch không nói nữa.
Thư Hoán xấu hổ nằm sấp xuống mặt cỏ, "Haizzz, anh... anh có phải nghĩ rằng em không biết tự lượng sức không? Em biết em và gia đình anh cách nhau quá xa...",
"Cũng không phải..."
"Những thứ ngoài bản thân, vốn dĩ đã không phải là thứ quan trọng nhất."
Hiếm khi anh khoan dung như thế Thư Hoán cảm động đến mức suýt khóc.
Sau đó Từ Vĩ Trạch đẩy cô nằm lật lại như lật ngửa một con rùa, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô: "Em thật sự thích anh của anh à?".
Thư Hoán buồn rầu "vâng" một tiếng, "Từ Vĩ Trạch, anh có thể giúp em không?".
Từ Vĩ Trạch lại nằm xuống, hai tay gối sau gáy: "Giúp em? Anh nghĩ đã...".
Thư Hoán căng thẳng chờ đợi, lại thấy anh nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, một lúc sau chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ có hơi thở dần trở nên đều đều, bất giác thẹn quá hóa giận lắc mạnh anh: "Vĩ Trạch, đừng ngủ vào lúc này chứ!".
Từ Vĩ Trạch cười, mở mắt, kéo cô lại: "Giúp, nhưng không thể giúp không công được".
"Anh cần điều kiện gì?"
Từ Vĩ Trạch thuận thế bế cô lên người, cười mờ ám: "Phải xem em có thành ý không, có nguyện trả bằng cơ thể, cưỡi...".
Thư Hoán đập túi bắp rang lên mặt anh: "Đồ biến thái, anh muốn gì?".
Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Anh chỉ muốn em cưỡi... xe chở anh về nhà thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?".
Thư Hoán đành ra sức đạp xe chở Từ Vĩ Trạch về nhà. Cái tên đại thiếu gia vô nhân tính ấy ngổi thoải mái phía sau hưởng phúc, trên đường về còn áp mặt vào lưng cô, không biết có phải đã ngủ thiếp đi hay không.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gấu Ơi, Giúp Anh!
Lam Tiểu Mị
Gấu Ơi, Giúp Anh! - Lam Tiểu Mị
https://isach.info/story.php?story=gau_oi_giup_anh__lam_tieu_mi