Chương 16
hoại Anh này!
Quay sang Thoại Anh đang ngồi ở bàn bên cạnh, Quang gọi thật êm đềm. Rời mắt khỏi công việc đang làm, Thoại Anh ngước lên nhìn Quang. Cô hỏi thật nhẹ:
- Có chuyện gì vậy anh?
Quang không trả lời câu hỏi của Thoại Anh mà anh nghiêng đầu ngắm cô thật lâu. Vừa rồi, ánh mắt Thoại Anh chiếu thẳng vào anh, mắt Quang đã kịp thời bắt được tia nhìn đó khiến anh choáng váng. Tại sao mãi đến hôm nay anh mới nhận thấy được vẻ đẹp của Thoại Anh nhỉ? Cái cô bé nhà quê hôm nào không còn tồn tại trong mắt Quang nữa, hay là Thoại Anh đã lột xác một cách âm thầm mà Quang không nhận thấy. Để đến giờ đây, sau bao nhiêu ngày cố gắng chấp nhận chuyện hôn nhân do cha anh định sẵn, anh đã bàng hoàng khi nhận ra trái tim mình đã bị cô bé bắt giữ từ lúc nào mất rồi.
Thấy Quang không trả lời mà mắt thì cứ nhìn mình không chớp, Thoại Anh ngượng ngùng cúi xuống. Quang lại vội kêu lên:
- Thoại Anh!
Thoại Anh lại ngước lên, cô hỏi:
- Gì hở anh Quang?
- Em đừng cúi xuống.
Thoại Anh ngạc nhiên:
- Tại sao thế ạ?
Quang đứng lên, anh rời khỏi chỗ ngồi của mình để tiến đến bên Thoại Anh. Ngồi xuống tay vịn của chiếc ghế cô đang ngồi, anh khẽ nói:
- Em đẹp lắm, Thoại Anh ạ!
Ánh mắt Quang nhìn thẳng vào mắt Thoại Anh làm cô khẽ rùng mình. Ánh mắt của Quang hôm nay lại lùng quá, nó như muốn soi thấu tâm linh cô, đồng thời nó cũng như muốn đốt cháy cả cô nữa. Cùng với ánh mắt đó là giọng nói thật lạ của Quang. Cả hai thứ đó đã làm cô rung động cả hồn.
Bất cứ người con gái nào khi được người khác phái khen, ai mà chẳng thích. Thoại Anh cũng là một cô gái có tâm hồn giản dị, cũng có những khát khao như mọi người con gái khác nên cô cũng không ngoại lệ. Vì thế, màu hồng đã lan tỏa trên gương mặt cô khi lời khen của Quang làm cô cảm động.
Thoại Anh thẹn thùng không nói, cô cứ mãi nhìn Quang với một cảm giác thật lạ len lỏi vào hồn. Thì ra anh cũng không phải là người vô tình vô nghĩa như cô vẫn nghĩ. Và đột nhiên, Thoại Anh lại thấy mình có một chút hy vọng lóe lên trong cuộc hôn nhân gượng ép này.
Quang âu yếm nhìn Thoại Anh, anh bật cưới nho nhỏ:
- Coi em kìa, em dễ đỏ mặt không! Anh mới chỉ khen có chút xíu vậy mà cũng mắc cở nữa hay sao?
Choàng tay qua vai Thoại Anh, Quang ngồi im để lắng nghe những cảm xúc thật mới lạ đang len vào từng ngách nhỏ trong tâm hồn mình, những cảm xúc mà Quang ngỡ như ngoài Trang Đài ra, anh không thể tìm được ở một người con gái nào khác. Thế mà giờ đây, Thoại Anh đã làm được điều mà tưởng chừng như không ai có thể làm được.
Cả hai người cứ ngồi yên lặng bên nhau như thế. Họ cùng lắng nghe tiếng nói trong tâm hồn của mình để thấy gần gũi nhau hơn, thấy sự xa lạ dường như đã tan biến mất từ bao giờ. Để cho Thoại Anh thấy lòng mình bớt đi những nỗi ngại ngùng khi mà mai này, cô phải trở thành một ngường thân thiết với anh. Và Quang, để anh nhận thấy mình đã phí hoài mất một quãng thời gian khi anh không chú ý gì đến Thoại Anh cả.
Thật lâu, Thoại Anh khẽ cựa mình làm Quang như sự tỉnh. Anh ngồi thẳng dậy, nhìn Thoại Anh:
- Sao thế em?
Thoại Anh nói nhỏ:
- Không có gì đâu anh, chỉ là ngồi lâu em mỏi quá.
Quang gật đầu:
- Ừ nhỉ, anh quên mất chuyện này. Cũng bởi anh không thấy mỏi nên không nghĩ cho em. Mà Thoại Anh này, chúng mình đi chơi đi.
Thoại Anh phân vân nhìn Quang:
- Sao ngày nào anh cũng rủ em đi chơi hết vậy?
Quang cười nhẹ:
- Vì anh thấy em cứ mải mê làm việc mà không nghĩ gì đến chuyện giải trí hết. Vì thế mà anh chỉ muốn đưa em đi chơi mà thôi.
Thoại Anh ngước nhìn Quang với vẻ nghiêm túc:
- Công việc thì còn rất nhiều, nếu em ham chơi thì ai làm hở anh? Mà anh cũng vậy nữa, anh cứ thích vui chơi để an Tùng làm một mình mà không thấy ngại hay sao?
Quang bật cười:
- Ngại cái gì? Anh đâu có chơi không mà anh vẫn làm việc đấy chứ. Em không biết là mỗi lần anh đi là để tìm hiểu về công việc ở những nơi khác và cũng để tìm thêm những mối làm ăn nữa đấy chứ.
Thoại Anh phân vân nhìn Quang:
- Em nghĩ là anhTùng đã có rất nhiều kinh nghiệm trong công việc này, anh cứ học hỏi nơi anh ấy cùng với sự sáng tạo của anh thêm vào thì việc gì cũng phải giải quyết xong.
Quang lắc đầu:
- Anh không nghĩ như em đâu, bởi vì kinh doanh một cái khác sạn lớn như thế này mà lợi nhuận chỉ như những thời gian vừa qua thì không là bao nhiêu đâu. Anh còn muốn khuếch trương thêm nữa ấy chứ. Nhưng mà thôi, chúng ta đừng nói chuyện làm ăn nữa, anh với em đi ra ngoài chơi đi.
Thấy Quang đang hào hứng, lại thêm cũng muốn mình và Quang có thêm sự gần gũi với nhau để tìm hiểu kỹ về anh, Thoại Anh không ngần ngại nữa. Cô gật đầu:
- Anh đợi em thu xếp giấy tờ rồi mìn đi. Nhưng mà em có cần phải về thay quần áo không hở anh?
Quang đứng lên, anh ngắm Thoại Anh một lượt từ đầu xuống chân. Trước mắt anh là một cô gái xinh xắn trong bộ váy áo màu vàng nhạt, tuy giản dị nhưng không thể nói là xấu được. Mà ngược lại Thoại Anh giờ đây trông thật đẹp, nét đẹp kín đáo nhưng không hề kém cỏi một tí nào.
Nhẹ lắc đầu, Quang nói một lời khen ngợi Thoại Anh:
- Không cần đâu, em mắ.c như thế này cũng xinh lắm rồi. Hôm nay chúnt ta ra ngoại ô chơi thôi, không cần em phải ăn mặc cầu kỳ cho lắm.
Thoại Anh lúi húi thu dọn. Trong lúc cô quay lưng cất xấp hồ sơ vào tủ thì tiếng gõ cửa vang lên. Quang càu nhàu:
- Chuyện gì nữa đây? Đừng có nói là mình định đi chơi thì lại có người tìm vì công việc đấy nhé!
Thoại Anh quay đầu lại, cô giục:
- Thì anh cứ mở của ra đi xem nào, biết đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?
Quang không đứng lên, anh nói vọng ra:
- Mời vào!
Cánh cửa mở ra thật nhanh và Trang Đài lướt vào cũng nhanh như thế. Quang giật thót người, cô ta đến đây làm gì thế nhỉ? Hôm qua vừa rồi, anh đã đưa Trang Đài đến một khách sạn khác để ở, và anh đã cẩn thận dặn cô ta không được đến đây cho đến khi nào đám cưới anh được tổ chức xong cơ mà.
Không để cho Quang ngạc nhiên lâu, vừa bước vào phòng, Trang Đài đã lướt nhanh lại phía anh, cười thật tươi:
- Anh Quang, hôm nay anh rảnh không?
Quang khẽ liếc về phía Thoại Anh, anh trả lời nước đôi:
- Rảnh thì sao? em cần anh chuyện gì à?
Trang Đài lắc đầu:
- Không phải chuyện của em mà là chuyện của anh đấy chứ.
Quang gạt đi:
- Anh thì có chuyện gì mà em phải nói?
Trang Đài ngồi xuống thành ghế của Quang, cô vòng tay ôm hai vai anh, cử chỉ thật tự nhiên như trong phòng ngoài cô và Quang ra không còn một người thứ ba là Thoại Anh:
- Bộ anh quên chuyện hôm trước em nói với anh rồi à?
Quang gỡ tay Trang Đài ra, anh nhăn mặt:
- Chuyện gì? Anh có nhớ đến chuyện gì đâu. Mà thôi, chuyện gì thì cũng để hôm khác giải quyết, bữa nay anh bặn rồi.
Trang Đài ghì chặt hai cánh tay của mình không để Quang gỡ ra, cô lắc đầu:
- Không biết là anh mau quên hay là anh có ý gì đây? Chuyện làm ăn bạc tỉ mà anh mau quên như vậy hay sao?
Không muốn để Thoại Anh biết chuyện mình còn quan hệ thân thiết với Trang Đài, Quang vội đứng lên. Anh nói với Trang Đài:
- Chuyện làm ăn thì để lúc khác sẽ bàn lại nhé Trang Đài. Còn bây giờ anh bận lắm, không thể bàn tính gi được đâu.
Trang Đài cũng đứng lên theo Quang, cô đeo bám anh và còn vòng tay qua cổ anh âu yếm:
- Không được, John đang đợi anh ở chỗ em. Anh không đến là không được đâu, nếu như anh không bỏ mất mối làm ăn béo bở này thì phải đến gặp John ngay bây giờ mới được.
Quang cố gỡ tay Trang Đài ra khỏi cổ mình, anh nhăn mặt:
- Đàng hoàng một chút coi, Trang Đài. Chuyện làm ăn lâu dài, không thể vội vã được đâu.
Trang Đài gật đầu:
- Đúng vậy, chuyện làm ăn thì lâu dài. Nhưng hôm nay anh không thể không gấp gáp, vì John sắp bay qua Singapore rồi. Nếu anh không gặp anh ấy để bàn bạc, anh ấy sẽ cho là em nói xạo. Khi đó thì anh ta sẽ ký hợp đồng với người khác đó - Liếc xéo về phía Thoại Anh một cái, Thoại Anh tiếp lời - Còn chuyện đi chơi thì cần gì hở anh? Hôm nay không đi thì hôm khác sẽ đi có sao đâu!
Quang hết nhìn Trang Đài lại quay sang nhìn Thoại Anh, anh có vẻ khó xử. Trong thấy anh như thế, Thoại Anh biết là anh đang lâm vào tình thế khó xử. Và cô cũng không lạ gì cô gái đang đứng trước mặt Quang, và đang ra sức quyến rũ anh.
Đột nhiên, Thoại Anh thấy nghi ngờ tình cảm của Quang dành cho cô mà những ngày gần đây cô đã mơ hồ cảm nhận được qua thái độ ân cần, chăm sóc của anh đối với cô. Nhưng vốn dĩ là một người kín đáo, Thoại Anh không để lộ ra những nghi ngờ của mình. Mà ngược lại, cô còn tỏ ra thản nhiên để nói với Quang:
- Anh Quang à, công việc quan trọng hơn là đi chơi anh ạ. Cuộc vui anh dự định đưa em đi tối này dời lại ngày khác cũng đâu có sao hở anh. Nhưng nếu như công việc mà để lỡ thì tiếc lắc đó. Vậy anh cứ đi với cô ấy đi, em thấy hơi mệt nên về trước nha anh?
Quang bước lại bên Thoại Anh, phân vân:
- Anh ít đưa em đi chơi đây đó, được một buổi rảnh rỗi thì lại có việc bất thường. Anh thật không muốn đi đến đó mà chỉ muốn đi với em thôi Thoại Anh à.
Thoại Anh mỉm cười:
- Em đã nói rồi, hôm nay mình không đi chơi thì ngày khác mình đi chứ có sao đâu anh. Anh cứ đi lo công việc trước đi, em về trước nha.
Nói xong, không để cho Quang kịp phản ứng, Thoại Anh máng túi xách lên vai và bước nhanh ra cửa. Quang không cản được Thoại Anh, anh không biết làm gì hơn là nói với theo sau lưng cô:
- Khi nào xong công việc, anh vê đến nhà sẽ gọi cho em.
Thoại Anh không đứng lại, cô cũng không quay hẳn đầu lại mà chỉ vẫy tay như chào. Cô đi thật nhanh ra khỏi phòng như để tránh xa những điều không nên thấy. Bởi vì Thoại Anh chẳng lạ gì Trang Đài, cô gái đã từ nước Úc xa xôi trở về đây. Cô cũng không ngạc nhiên khi thấy Quang ngượng ngùng vì sự có mặt của cô. Và trong lòng Thoại Anh giờ đây chỉ còn lại một nỗi chán chường khi mà niềm tin của cô đã mất vì những gì cô vừa chứng kiến.
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc