Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đứa Trẻ Hư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
“C
ác cậu nói xem, não người thì có màu gì? Tớ nhìn thấy trong sách viết là màu vàng, có chỗ thì nói là màu trắng.” Sau khi trở về nhà Chu Triều Dương, Đinh Hạo vẫn hào hứng kể chuyện ngày hôm nay.
Chu Triều Dương và Phổ Phổ đều cảm thấy rất bực bội, nói cậu ta thật là quá lắm điều.
Cả ba đứa cùng nhìn thấy sự cố ngày hôm nay, những thông tin mà Đinh Hạo nắm được chẳng khác biệt gì với hai đứa kia, nhưng cậu ta vẫn cứ coi đó là một tin tức vô cùng đặc biệt, luôn miệng kể lại với hai đứa kia. Nếu như sự việc này chỉ có mình Đinh Hạo nhìn thấy, e rằng cậu ta nhất định phải phát bản tin này tận mấy chục lần cho đến nửa đêm mới chịu dừng.
Hai đứa đặt cho Đinh Hạo hai biệt hiệu mới, một là Miệng Rộng, hai là Hóng Tin, nói là sau này nếu có bất cứ bí mật nào quyết không được để cho cậu ta biết, nếu để cậu ta biết thì cả khu phố này đều sẽ biết.
Mặc dù cuộc dạo chơi ngày hôm nay gặp phải sự cố nghiêm trọng, nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của ba đứa trẻ. Chúng đã chụp được ảnh, khi quay trở về nhà, bèn vội vàng lôi máy tính ra, kết nối với máy ảnh kỹ thuật số để cùng xem.
Những bức ảnh chụp khá đẹp, chúng rất hài lòng, nhìn thấy bộ dạng bọn chúng, cái thì tỏ ra người lớn, cái thì cố tình làm trò, cả lũ cười ngặt nghẽo. Phổ Phổ trước nay vốn rất lạnh lùng, hôm nay cũng cười vô cùng vui vẻ.
Sau khi xem xong ảnh, bọn chúng lại mở đoạn video quay cuối cùng, lúc bắt đầu quay, Đinh Hạo đang tập nói giống như người hướng dẫn
chương trình bản tin, Chu Triều Dương cười nói: “Cậu ở Bắc Kinh mấy năm, tiếng phổ thông nói chuẩn lắm!”
“Đương nhiên rồi, lớn lên tớ muốn làm phóng viên mà.”
Chu Triều Dương trêu chọc: “Cái miệng rộng này của cậu đúng là rất thích hợp làm tin thời sự.”
Phổ Phổ nói: “Làm phóng viên thì phải học thật giỏi, anh chắc chắn không được rồi, anh Triều Dương thì được.”
Đinh Hạo ngẩn người, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: “Đúng vậy, thành tích của tớ kém lắm, hơn nữa... sau này cũng không đi học nữa rồi.”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí vui vẻ dường như bị một cái chổi vô hình quét sạch.
Chu Triều Dương lập tức chuyển đề tài, nói: “Mẹ tớ nói, hôm nay tớ mời các cậu ăn KFC.”
“Thật à?” Đinh Hạo lập tức cười ha ha, cười rất lớn tiếng, để bù đắp lời nói vừa rồi ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, “Tớ và Phổ Phổ chưa bao giờ được ăn cả, nhưng bọn tớ đã ở trong KFC mấy tối liền, họ kinh doanh 24/24, không đuổi người đi.”
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé!”
Chu Triều Dương đang chuẩn bị tắt đoạn video, thì lại chú ý thấy nét mặt khác thường của Phổ Phổ.
“Đợi đã...”, Phổ Phổ chợt chau mày, cơ thể cứng ngắc, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
“Sao vậy?” Chu Triều Dương lấy làm lạ.
Phổ Phổ vẫn chăm chăm vào màn hình vi tính: “Có thể tua lại đằng trước đoạn video này một chút được không?”
“Đương nhiên có thể”, cậu thực hiện thao tác, “Kéo đến đâu? Đây à?”
“Phải rồi, bắt đầu từ chỗ này.” Phổ Phổ nghiêm túc một cách lạ thường, mắt vẫn hết sức chăm chú nhìn vào hình ảnh trước mặt.
Cả hai đứa đều nhìn nó với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Phổ Phổ nuốt nước bọt, mặt không chút biểu cảm, cho đến khi đoạn video chiếu hết và dừng lại, hồi lâu sau, nó mới lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Ông ta giết người rồi.”
“Gì cơ?” Hai đứa đều không hiểu lắm.
Phổ Phổ cầm lấy chuột từ trong tay Triều Dương, lại một lần nữa kéo trở lại vị trí vừa rồi, sau đó ấn nút tạm dừng, lạnh lùng nói: “Hai người ở phía trước trạm dừng chân không phải tự rơi xuống dưới, mà là bị người đàn ông lái xe BMW đẩy xuống.”
“Gì cơ?” Nghe hiểu rõ lời của nó, hai đứa đều há to miệng.
Phổ Phổ liền ấn nút Play, hình ảnh bắt đầu chuyển động.
Chu Triều Dương và Đinh Hạo lần này nhìn rất rõ, ở phía sau lưng bọn chúng không xa, người đàn ông đó đã nắm lấy chân của hai người ngồi trên bức tường thành, trong khoảnh khắc đã thực hiện một động tác lật mạnh về phía sau, hai người đang ngồi theo bản năng giơ tay ra để túm, nhưng người nam giới đã né tránh, không để họ túm được, hơn nữa còn thực hiện một động tác càng mạnh mẽ hơn để đẩy ra phía ngoài, lật nhào hai người ra bên ngoài.
Cả quá trình này chỉ diễn ra trong vòng một, hai giây.
Nhưng cho đến tận khi đoạn video này chiếu hết, Chu Triều Dương và Đinh Hạo vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt trợn tròn, miệng há hốc ra và nhìn vào màn hình đã đứng yên.
“Ông ta đã giết người!” Trên khuôn mặt lạnh giá của Phổ Phổ lại một lần nữa thốt ra câu nói này.
Chu Triều Dương như thể vừa mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tim đập rộn ràng: “Sao... sao có thể như vậy được?”
Đinh Hạo trước nay vẫn luôn nhiều chuyện, lúc này cũng trở nên đờ đẫn, há to miệng, không phát ra âm thanh nào cả.
Chu Triều Dương cảm thấy rất căng thẳng, cũng có cảm giác sợ hãi từ trước nay chưa từng có, cậu chưa bao giờ trải qua một việc lớn như thế này, càng chưa bao giờ nhìn thấy người khác giết người. Trong bản tin thời sự nghe thấy giết người và tận mắt chứng kiến người ta giết người là việc hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là vừa nhìn thấy người đàn ông đó ở trong đoạn video, chỉ trong khoảng thời gian một, hai giây đã đẩy hai người ngã xuống dưới núi, thực sự đã làm cho cậu ngẩn người sợ hãi.
Cậu nắm chặt tay, lắp bắp: “Thế... bây giờ làm thế nào? Theo như tình hình thì mọi người ở trong khu du lịch đều không biết đây là vụ giết người, đều cho rằng không may bị ngã xuống dưới, chỉ có chúng ta biết, phải làm thế nào, phải làm thế nào? Chúng ta hãy đi báo cảnh sát thôi.”
Đinh Hạo hoảng loạn gật đầu: “Được được, chúng ta mau đi báo cảnh sát, đây là việc lớn, là việc vô cùng to lớn.”
Chu Triều Dương vội vàng mở phòng của mẹ cậu, chạy đến chiếc máy điện thoại bàn, run rẩy cầm ống nghe lên: “Bọn mình... bọn mình trực tiếp gọi 110 à? Cần... cần phải nói thế nào?” Cậu nhất thời không biết cần phải tường thuật với cảnh sát về cả sự việc này như thế nào. Cậu lại nghĩ đến ba đứa bé báo cảnh sát nói có người giết người, cảnh sát liệu có tin không? Liệu có cho là thật không? Hay là lại tưởng rằng đây là trò đùa tinh nghịch của trẻ con, trách mắng bọn chúng một trận?
Hai đứa kia chẳng đưa ra lời đề nghị nào cho cậu cả.
Chu Triều Dương nghĩ một lát, đưa ống nghe cho Đinh Hạo: “Hạo Tử, cậu biết ăn nói, cậu nói đi!”
Đinh Hạo lùi lại phía sau một bước: “Tớ không nói được, hay là Phổ Phổ, em nói nhé?”
Phổ Phổ tỉnh bơ lắc đầu.
Chu Triều Dương nói: “Vậy tớ... tớ nói đúng như sự thực, liệu cảnh sát có không tin lời báo án của bọn trẻ con chúng mình không nhỉ?”
Đinh Hạo nói: “Nếu không tin thì bọn mình trực tiếp đến đồn công an báo án đi!”
“Ừm, cũng được, vậy thì tớ gọi nhé, tớ gọi thật đấy.”
Chu Triều Dương lấy hết dũng khí, ấn nút 110, điện thoại đổ mấy hồi chuông, lập tức vang lên tiếng nữ giới: “A lô!”
“Ưm... cháu là...”. Chu Triều Dương vừa mới lắp bắp nói nửa câu, đột nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt, trực tiếp ấn nút ngắt điện thoại.
Phổ Phổ nhìn cậu, lắc đầu, nói: “Tạm thời đừng báo cảnh sát vội, hãy nghĩ thêm đã.”
“Nghĩ gì chứ?” Chu Triều Dương nhìn nó với vẻ khó hiểu, cuống quýt nói: “Việc này... việc này là việc lớn, liên quan đến mạng người đấy!”
Phổ Phổ mặt lạnh tanh nói: “Nếu báo cảnh sát, anh chuẩn bị giao máy ảnh cho cảnh sát phải không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Thế còn em và Hạo Tử thì sao?”
“Các cậu thì sao?”
“Cảnh sát chắc chắn sẽ thẩm vấn những người xuất hiện ở trong video, em và Hạo Tử cũng sẽ bị cảnh sát gọi đến, họ chỉ cần điều tra thân phận của bọn em, là biết được bọn em chạy trốn khỏi cô nhi viện, sau đó bọn em sẽ bị quay trở về cô nhi viện, vậy là bọn em sống không bằng chết.”
Đinh Hạo hít một hơi thở lạnh, hoảng hốt nói: “Phải rồi, Triều Dương, đợi một lát, hãy nghĩ thêm đã, nghĩ thêm đã. Bọn tớ đã nói rồi, bất luận thế nào cũng không thể nào quay về. Không thể... không thể trực tiếp báo cảnh sát được.”
“Thế thì... thế thì phải làm thế nào?”
Lúc này, tiếng điện thoại lại một lần nữa vang lên, Chu Triều Dương định nghe máy nhưng nhìn Đinh Hạo và Phổ Phổ, lại không dám giơ tay ra nhấc máy, băn khoăn do dự.
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, vang vọng trong căn phòng, từng giây trôi qua dài dằng dặc, Chu Triều Dương xoa xoa ngón tay, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, Phổ Phổ nhấc ống nghe lên, nói dịu dàng với nhân viên trực điện thoại: “Cô ơi, cháu xin lỗi, vừa rồi cháu không may ấn nhầm.”
Trong điện thoại vang lên một trận giáo huấn, nói trẻ con nghỉ hè không được nghịch ngợm điện thoại, điện thoại 110 báo cảnh sát không phải để đùa nghịch. Phổ Phổ cuống quýt xin lỗi.
Sau khi gác điện thoại, Phổ Phổ nhìn hai người bạn một lượt, nói: “Chúng ta hãy suy nghĩ thêm đi, em đói bụng rồi, có thể đi ăn cơm trước được không?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đứa Trẻ Hư
Tử Kim Trần
Đứa Trẻ Hư - Tử Kim Trần
https://isach.info/story.php?story=dua_tre_hu__tu_kim_tran