Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồi Gió Hú
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Những cuộc gặp gỡ trên đồng hoang
K
hi Linton nhận được thư báo những tin này, cậu viết thư trả lời rằng vì cha Cathy cấm cô đến thăm Đồi, cho nên cha cậu cũng cấm cậu sang bên Ấp. Theo như những định sẵn thì sang hè ông Linton sẽ đưa Cathy ra vùng đồng hoang để gặp cậu em họ của cô, nhưng thật không may, ông chẳng có lúc nào đủ khỏe mạnh để ra khỏi nhà. Rốt cục, ông đồng ý để tôi đưa cô đi, và cô với Linton có thể chuyện trò cùng nhau dưới sự giám hộ của tôi. Cuộc gặp gỡ đầu tiên được sắp đặt vào gần cuối hè, Cathy và tôi cưỡi ngựa lên đường đến chỗ hẹn.
Một thằng bé đứng đón chúng tôi ở đấy.
- Cậu chủ đang ở cách đây một quãng nữa - Cậu bé báo với chúng tôi - và cậu muốn các cô vui lòng đi thêm chút nữa để đến chỗ cậu.
- Vậy ra cậu ấy đã quên mất lời chỉ thị đầu tiên của bác cậu - Tôi nói - ông Linton bảo chúng tôi chỉ được ở trong địa phận ấp, thế mà bây giờ chúng ta lại đang đi vượt ra ngoài địa phận ấy rồi.
Chúng tôi thúc ngựa đi tiếp cho đến khi chỉ còn cách trại Đồi một phần tư dặm. Ở đây, chúng tôi thấy Linton đang nằm đợi trên một bãi thạch thảo. Khi chúng tôi đã đến rất gần chỗ cậu nằm, cậu mới nhỏm dậy, nhưng cậu cất bước yếu ớt đến nỗi tôi phải kêu lên:
- Chà, sáng nay cậu không đủ khỏe để đi dạo được đâu! Trông cậu yếu mệt quá đấy!
Cathy nhìn cậu, vừa đau buồn vừa kinh ngạc.
- Cậu có thấy mệt hơn mọi khi không... - Cô lo lắng hỏi.
- Không, khá hơn, tôi thấy khá hơn. - Cậu vừa hổn hển nói, vừa run rẩy vịn vào tay cô cho khỏi ngã.
- Nhưng chắc hẳn là cậu vừa qua một trận ốm, - Cathy nói tiếp - vì trông cậu yếu hơn nhiều so với lần gặp trước. Cậu gầy đi nhiều, và...
- Tôi mệt - Cậu vội vã ngắt lời - Trời nóng quá, không đi dạo được đâu. Ta nghỉ ở đây đi. Ba nói tôi không được khỏe vì tôi lớn nhanh quá.
Cathy không tin vào lời giải thích trên, nhưng cô vẫn ngồi xuống bên cậu.
- Cậu có nhó lúc chúng ta nói chuyện về Thiên Đường không... - Cô hỏi - Cậu nói là cậu thích được nằm trên bãi thạch thảo nhìn lên trời xanh. Hôm nay, nơi đây cũng gần giống với thiên đường của cậu đấy. Tuần sau, cậu phải cưỡi ngựa xuống dưới ấp và tôi sẽ chỉ cho cậu thấy thế nào là thiên đường trong quan niệm của tôi.
Linton hình như không nhớ ra được điều cô vừa nói và cậu ta rất khó có thể duy trì được bất kỳ một cuộc chuyện trò nào. Cậu tỏ ra không hứng thú gì với những đề tài mà cô gợi lên, nên cô khó lòng giấu nổi vẻ thất vọng. Kể từ dạo chúng tôi gặp cậu lần trước cách đây mấy tháng, cậu đã đổi thay rất nhiều. Thay vì bộc lộ cái tính cáu bẳn của một đứa trẻ hay được nuông chiều, thì giở đây cậu xử sự như một người tàn phế, chỉ lo nghĩ đến những cảm giác trong người mình.
- Tôi nghĩ giá như ở nhà thì cậu sẽ thấy dễ chịu hơn là ngồi ở đây, lăn lê dưới đất như thế này. - Một lát sau cô lên tiếng.
- Xin Cathy ở lại đây. - Cậu nài nỉ - Xin cô cứ nói với bác là tôi cũng khá khỏe và cho tôi gửi lời cảm ơn bác vì đã cho cô đến đây. Và, nếu tình cờ cô có gặp ba tôi, thì xin cô đừng để ông ấy nghĩ rằng tôi đã lặng im hay tỏ ra ngu xuẩn gì nhé! ông sẽ giận tôi lắm đấy.
- Giờ ta phải chia tay nhau thôi. - Cô vừa nói vừa đứng dậy để đi vế. - Tôi rất thất vọng về cuộc gặp gỡ của chúng ta hôm nay, nhưng tôi hứa với cậu là tôi sẽ không nói cho ai biết, tuy tôi chẳng sợ gì ông Heathcliff.
- Suỵt! - Linton thì thầm. - Suỵt! ông ấy đang đến kia kìa! - Cậu níu chặt cánh tay Cathy, cố giữ cô lại.
Cô giật tay ra và nhảy phóc lên ngựa.
- Thứ năm sau tôi sẽ lại đến đây. - Cô kêu lên. - Tạm biệt anh!
Tuy nhiên, Linton còn mải dồn hết tâm trí vào ông bố, lúc này đang tiến lại gần, đến nỗi cậu hầu như không để ý thấy chúng tôi ra đi.
Một tuần chậm chạp trôi qua.
Ông Edgar Linton xem ra mỗi ngày một yếu đi, và giờ đây Cathy hiểu ra rằng cha cô không còn sống được bao lâu nữa. Đến ngày thứ năm, ngày mà cô đã hẹn cưỡi ngựa đến gặp Linton, cô không nhắc với ông chuyện này, nhưng tôi đã nhắc cho ông nhớ, vì tôi nghĩ được hít thở khí trời trong lành sẽ rất tốt cho cô. ông Linton cũng nhất trí rằng để cô đi gặp cậu em họ sẽ là một sự khuây khỏa cho cô. Ông tự an ủi mình là nếu cô yêu Linton, cô sẽ không cảm thấy quá cô đơn sau khi ông qua đời. Thật tội nghiệp ông Linton! ông không biết gã trai trẻ ấy đã ốm yếu đến mức nào!
Vào một buổi chiều, một buổi chiều tháng tám vàng rực, Cathy và tôi lại một lần nữa lại lên đường. Linton vẫn đón chúng tôi ở chỗ cũ như thứ năm trước, nhưng lần này cậu tỏ ra hoạt bát hơn. Tuy vậy, tôi không cảm thấy đó là sự hoạt bát vì vui mừng, mà là vì sợ hãi.
- Cô đến muộn đấy. - Cậu nói một cách khó nhọc - Cha cô bị bịnh phải không... Tôi cứ tưởng là cô không đến.
Cathy toan niềm nở chào hỏi nhưng nghe vậy liền kêu lên:
- Sao cậu không nói ngay ra, nếu như cậu không muốn gặp tôi... Ba tôi đang bệnh nặng. Cậu gọi tôi đến làm gì trong khi tôi đang túc trực bên giường bệnh của ba tôi... Sao cậu không nhắn cho tôi một tiếng để tôi khỏi giữ lời hứa...
- Vì Chúa, xin cô đừng nổi giận lên như thế. - Linton nói - Tôi biết tôi là một kẻ hèn nhát, chẳng ra gì, nhưng tôi xin cô đừng giận tôi.
- Cậu thật là ngu dại, ngớ ngẩn. - Cathy nói - Xem kìa cậu ta cứ run lên cứ như là tôi sắp sửa đụng vào cậu ta. Tôi sẽ trở về nhà. Buông áo tôi ra! Cô Ellen, cô nói cho cậu ta biết hành vi của cậu ta nhục nhã đến mức nào đi. Đừng bò lê bò càng dưới đất như giống bò sát vậy, đừng! Đứng dậy đi!
Trước đó Linton đã gieo mình xuống đất, vẻ mặt đau đớn, nước mắt chảy giàn giụa xuống bên má.
- Ôi - Cậu nức nở - Tôi không thể nào chịu đựng nổi! Cathy, Cathy! Tôi còn là một kẻ phản bội nữa, nhưng tôi không dám nói ra với cô đấy thôi! Nếu cô bỏ mặc tôi, tôi sẽ bị giết mất! Cathy thân yêu, tính mạng của tôi nằm trong tay cô đấy. Cô đã nói là cô yêu tôi, và nếu quả thật như thế, thì điều ấy chẳng hại gì cho cô cả. Xin cô đừng đi. Và nếu cô bằng lòng, có lẽ ông ấy sẽ để tôi chết bên cô cũng nên.
Cathy cúi xuống đỡ cậu. Cô lại tỏ ra đầy lòng trìu mến với cậu và hốt hoảng lo cho bệnh tình của cậu như trước.
- Bằng lòng cái gì kia - Cô băn khoăn hỏi - Bằng lòng ở lại đây ư... Nói cho tôi ý nghĩa của câu chuyện kỳ lạ này đi. Anh sẽ không gây tổn thương cho tôi chứ, Linton... Anh sẽ không để một kẻ thù nào hại tôi nếu anh có thể ngăn chặn được, phải không... Tôi biết anh vốn hèn nhát. Nhưng tôi không tin anh là một kẻ hèn nhát, đến nỗi phản bội lại người bạn tốt nhất của mình.
- Cha tôi đe dọa tôi - gã trai trẻ hổn hển nói tiếp - và tôi rất sợ ông ấy.. Tôi rất khiếp sợ ông ấy! Tôi không dám nói đâu!
- Ồ, được thôi - Cathy khinh bỉ nói - cứ việc giữ lấy điều bí mật của anh. Tôi không phải là đứa nhát gan. Hãy tự cứu lấy mình. Tôi không sợ đâu!
Có tiếng lạo xạo trong đám thạch thảo, và ông Heathcliff xuất hiện gần sát chỗ chúng tôi. ông vừa từ trại đồi đi xuống. Không buồn để ý đến đôi bạn trẻ, ông quay sang tôi:
- Thật chẳng mấy khi tôi được gặp chị ở ngay gần nhà tôi đến thế này, Ellen ạ. Mọi người bên ấp ra sao... Tôi nghe nói - ông ta hạ giọng tiếp - là Edgar Linton đang nằm liệt giường chờ chết phải không...
- Phải, - tôi nói - ông chủ tôi sắp chết thật. Đó là một nỗi đau buồn khôn xiết cho tất cả chúng tôi.
- Theo chị ông ta còn sống được bao lâu nữa... - ông ta hỏi - Tôi có thể hỏi vì thằng con tôi dường như nhất quyết chết quá sớm so với dự tính của tôi. Tôi muốn bác nó khẩn trương lên để chết trước nó. - ông nhìn Linton - Xin chào, nó đã khóc lóc bao lâu rồi... Tôi đã bảo nó không được khóc cơ mà! Nói chung, nó có hoạt bát khi ở bên cô Linton không...
- Hoạt bát ư... Không, cậu ấy đã tỏ ra hét sức mệt mỏi. - Tôi đáp - Thay vì đi dạo trên vùng đống hoang, cậu ấy nên nằm nghỉ trên giường để bác sĩ chăm sóc thì hơn.
- Nó ắt sẽ được như thế, chỉ một hai ngày nữa thôi - Heathcliff lầm bầm - nhưng trước hết.. - Nói đến đây ông ta lại ngừng lại vì Linton đang nằm lăn ra đất. - Đứng dậy, Linton! - ông ta quát - Đứng dậy ngay!
Mấy lần Linton cố gắng gượng dậy để tuân theo lệnh cha, nhưng vì cậu chẳng còn chút sức lực nào, nên cậu lại quỵ xuống, thốt ra một tiếng rên. Heathcliff tiến lại nâng cậu dậy để cậu có thể dựa vào một bờ cỏ.
- Nào - ông ta nói - Tao đang nổi đóa với mầy đây. Đứng dậy!
- Con sẽ dậy, thưa cha - Cậu hổn hển đáp - Có điều, xin cha để con được yên. Con đã làm theo ý cha, và Cathy sẽ nói cho cha biết rằng con... rằng con đã tỏ ra vui vẻ.
Ông Heathcliff kéo cậu lại phía ông.
- Cô Linton - Heathcliff nói - xin cô vui lòng đi với nó về nhà. Nó sẽ run bắn lên nếu tôi đụng đến nó.
- Linton thân yêu - Cathy thì thầm - Tôi không thể đến Đồi Gió Hú được đâu. Ba tôi đã ngăn cấm điều này. Sao cậu lại sợ hãi đến thế... ông ấy sẽ không hại cậu đâu!
- Tôi không bao giờ có thể bước chân vào ngôi nhà ấy được nữa. - Cậu nói - trừ phi có cô cùng đi.
- Câm ngay! - Cha cậu quát lên - Nếu cô Linton muốn vâng lời cha, thì cô ấy có thể dừng lại ở đây. Ellen, chị làm ơn đưa con trai tôi về nhà, và tôi sẽ nghe theo lời khuyên của chị mời bác sĩ đến khám cho nó.
- Tôi rất tiếc - Tôi đáp - Nhưng tôi không thể rời xa cô chủ để chăm sóc cho con trai ông.
- Được lắm - Heathcliff nói - Chị buộc tôi phải dùng đến những biện pháp khác. Nào, cậu bé của ta, cậu có vui lòng để tôi tháp tùng cậu về nhà không...
Ông ta đến bên Linton làm như thể sắp túm lấy cậu, nhưng cậu con trai co rúm người lại tránh và níu lấy Cathy, khẩn khoản van nài cô đi cùng. Làm sao cô có thể cự tuyệt một lời cầu khẩn như vậy kia chứ, khi mà cậu đang đau đớn cùng cực như vậy... Cô nắm lấy cánh tay cậu, cất bước đi lên trại đồi và cùng cậu vào trại.
Tôi đứng ở ngưỡng cửa, đợi cô trở ra sau khi đã đặt cậu ta lên một chiếc ghế. Đột nhiên, ông Heathcliff từ phía sau tiến đến và đẩy tôi vào trong nhà.
- Nhà tôi có bị bệnh dịch gì đâu, Ellen... Chị cứ ngồi xuống đi, để tôi đóng cửa lại đã nhé. - ông ta nói.
Tôi thật sững sờ, ông ta không phải chỉ đóng cửa, mà còn khóa luôn lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồi Gió Hú
Emily Bronte
Đồi Gió Hú - Emily Bronte
https://isach.info/story.php?story=doi_gio_hu__emily_bronte