Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16
arilyn Bonner đứng trong bếp của căn nhà ở trang trại, nhàn rỗi xem các công nhân điều chỉnh hệ thống tưới trong vườn cây ăn quả bên dưới. Dù hôm qua mưa to, nhưng cây cối vẫn cần được tưới nước, và bà biết bọn họ sẽ phải ở ngoài đó gần hết ngày, dù hôm nay là cuối tuần. Bà cho là vườn cây ăn quả giống như một đứa trẻ được nuông chiều, luôn luôn cần được chăm sóc thêm chút nữa, luôn cần được quan tâm thêm chút nữa, và không bao giờ thấy thỏa mãn.
Nhưng mấu chốt thực sự của công việc lại nằm ngoài vườn cây ăn quả, đó chính là nhà máy nhỏ nơi họ đóng hộp thạch và mứt quả. Trong tuần, có mười hai người làm việc trong nhà máy, nhưng vào cuối tuần thì không có ai. Khi mới xây dựng nên nhà máy này, bà nhớ những người trong thị trấn đã xì xào với nhau rằng công việc kinh doanh của bà không thể trả được chi phí hoạt động của một cơ sở như vậy. Và có lẽ lúc đó đúng là cũng khá chật vật, nhưng rồi những lời xì xầm tắt dần. Bà chưa bao giờ trở nên giàu có nhờ việc sản xuất thạch và mứt quả, nhưng bà biết công việc kinh doanh của bà đủ tốt để truyền lại cho các con và cho chúng sống một cuộc sống thoải mái. Rốt cuộc, đó chính là tất ca những gì mà bà thực sự mong muốn.
Bà vẫn còn mặc nguyên bộ đồ mà bà đã mặc khi đi lễ nhà thờ và đi thăm nghĩa trang. Thông thường, bà hay thay đồ ngay sau khi trở về nhà, nhưng hôm nay bà dường như không còn đủ sức để làm thế. Bà cũng không cảm thấy đói, và điều này cũng là bất thường. Người khác có thể nghĩ rằng bà đang bị bệnh gì đó, nhưng Marilyn biết rõ chuyện gì đang khiến bà bận tâm.
Quay người khỏi cửa sổ, bà quan sát căn bếp. Bà đã cho sửa lại nó vài năm trước đây, cùng với các phòng tắm và hầu hết tầng dưới, và bà bắt đầu nghĩ rằng ngôi nhà trang trại cũ kỹ này cuối cùng cũng bắt đầu giống nhà - hay đúng hơn, là giống loại nhà mà bà luôn ước muốn có được. Trước khi được sửa chữa, nó mang lại cảm giác giống như là ngôi nhà của bố mẹ bà hơn, càng nhiều tuổi thì bà lại càng không thích cái cảm giác đó. Bà không thích rất nhiều điều khi phải vật lộn qua tuổi trung niên, nhưng dù những năm tháng đó rất khó khăn, bà cũng đã học được nhiều điều. Bất chấp tất cả những chuyện xảy ra, bà không thấy nuối tiếc nhiều như những người khác có thể vẫn nghĩ.
Thế nhưng, bà vẫn bận tâm bởi thứ mà bà đã nhìn thấy sáng hôm đó, và bà trăn trở xem nên làm gì, hay thậm chí là bà có nên làm bất cứ chuyện gì hay không. Bà luôn có thể vờ như rằng bà không biết thứ đó có nghĩa là gì và để thời gian thực hiện phép mầu của nó.
Nhưng bà đã học được theo một cách khó khăn rằng lờ đi một việc không phải lúc nào cũng là tốt nhất. Với lấy túi xách, bà đột nhiên biết mình phải làm gì.
• • •
Sau khi nhồi nhét những chiếc hộp cuối cùng vào ghế khách của chiếc xe, Candy trở vào trong nhà và nhấc bức tượng Phật vàng khỏi bệ cửa sổ phòng khách. Dù nó xấu xí, nhưng cô luôn thấy thích nó, và cô nghĩ nó mang lại may mắn cho mình. Nó cũng là chính sách bảo hiểm của cô; và dù nó có mang lại may mắn hay không thì cô cũng định đem nó đi cầm ngay khi có thể, vì cô biết mình sẽ cần tiền để làm lại từ đầu.
Cô bọc bức tượng bằng vài tờ báo và đặt nó và trong ngăn để găng tay trước khi lùi lại để quan sát chỗ đồ đạc đã được đóng gói. Cô thấy ngạc nhiên không hiểu sao mình có thể sắp xếp mọi thứ vào trong chiếc Mustang như vậy. Cốp xe gần như không thể đóng kín lại, ghế khách thì chất đồ cao ngất đến nỗi khó có thể nhìn qua cửa sổ xe, và các món đồ được nhồi nhét và tất cả các ngóc ngách. Cô thật sự cần phải dừng việc mua sắm qua mạng lại. Trong tương lai, cô sẽ cần một chiếc xe lớn hơn, nếu không việc bỏ trốn gấp sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Tất nhiên cô cũng có thể bỏ vài món đồ lại. Chẳng hạn như máy pha cà phê cappuccino hiệu Williams-Sonoma, nhưng ở Oriental, cô cần đến nó, dù chỉ để cảm thấy không hẳn là mình sống ở một nơi thôn dã. Có thể nói, nó mang lại cho cô một chút cảm giác thành thị.
Bất luận thế nào, phần đóng gói đồ đạc đã xong. Cô sẽ kết thúc ca làm việc tại quán Tidewater tối nay, rồi lái ra đường cao tốc, và hướng theo phía Nam ngay khi ra được đường Liên bang 95. Cô đã quyết định sẽ chuyển tới Florida. Cô đã nghe rất nhiều điều hứa hẹn về South Beach, và nghe có vẻ như đó là nơi mà cô có thể ở lại trong một thời gian. Thậm chí có thể là ổn định luôn. Cô biết mình đã từng nói như thế trước đây, và kết cục không được như vậy, nhưng cô gái nào chẳng có mơ ước, phải vậy không?
Nói về tiền bo, tối thứ Bảy luôn thu hoạch lớn, nhưng tối thứ Sáu vừa rồi thật đáng thất vọng, đó cũng và lý do cô quyết định ở lại thêm một tối cuối cùng. Tối thứ Sáu khởi đầu khá tốt cô đã mặc áo hai dây và quần sóc, và nhiều gã gần như là đã dốc cạn ví để cố thu hút sự chú ý của cô, nhưng rồi Abee xuất hiện và phá hỏng mọi thứ. Hắn ngồi ở một cái bàn, trông như con chó bị bệnh và đầm đìa mồ hôi như thể vừa bước ra từ phòng xông hơi vậy, và hắn dành nửa giờ đồng hồ tiếp cheo chỉ để nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt điên dại.
Cô đã nhìn thấy vẻ mặt đó trước đây - một loại biểu hiện chiếm hữu hoang tưởng - nhưng Abee đã nâng nó lên thêm một bậc vào tối thứ Sáu. Về phần mình, cô mong cuối tuần sớm kết thúc. Cô có cảm giác rằng Abee đang định làm điều gì đó ngu ngốc, thậm chí có thể là nguy hiểm. Cô chắc chắn hắn đã định làm một cái gì đó vào tối hôm ấy và có lẽ hắn đã làm được, nhưng may thay, hắn nhận được một cuộc gọi và vội vã bỏ đi khỏi quán bar. Cô lường trước là có thể hắn sẽ có mặt ở bên ngoài nhà cô vào sáng thứ Bảy, hoặc hắn sẽ đợi cô ở quán bar vào tối thứ Bảy, nhưng thật kỳ lạ là hắn lại không xuất hiện. Cô thấy nhẹ nhõm khi hôm nay hắn cũng không xuất hiện. Đó là chuyện tốt, vì chiếc xe chất đầy đồ đạc sẽ tiết lộ kế hoạch của cô, và rõ ràng là hắn sẽ không thấy vui vẻ gì khi biết về ý tưởng đó. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Abee khiến cô thấy sợ. Hắn cũng đã khiến cả nửa quán bar sợ hãi vào tối thứ Sáu. Mọi người nhanh chóng ra khỏi quán ngay khi hắn bước vào, đó là lý do tiền bo của cô mất sạch. Ngay cả khi hắn đã bỏ đi, đám đông cũng trở lại một cách chậm chạp.
Nhưng đã gần kết thúc rồi. Thêm một ca nữa là cô sẽ biến khỏi đây. Và Oriental, cũng như những nơi khác mà cô đã từng sống, sẽ sớm trở thành một kỷ niệm.
• • •
Đối với Lan Bonner, Chủ nhật luôn khiến cậu có chút chán nản, vì cậu biết những ngày cuối tuần sắp kết thúc. Cậu nghĩ đó là do công việc không giống như cậu mong muốn.
Không hẳn là cậu được lựa chọn. Mẹ cậu luôn nói cậu phải tự xoay xở trong cuộc sống hay gì đó tương tự, nhưng thật phiền toái. Sẽ thật tuyệt nếu bà thuê cậu làm người quản lý nhà máy, nơi cậu có thể ngồi trong văn phòng có điều hòa, ra lệnh, và giám sát mọi việc thay vì phải đi giao đồ ăn nhẹ cho các cửa hàng tiện lợi. Nhưng cậu có thể làm gì chứ? Mẹ cậu là bà chủ, và bà định dành vị trí đó cho chị gái cậu, Emily. Không giống cậu, Emily đã tốt nghiệp đại học.
Nhưng không phải tất cả đều tồi tệ. Cậu có chỗ ở riêng, nhờ mẹ cậu, và tiền điện nước được chi trả từ thu nhập của vườn cây ăn quả, thế có nghĩa là tiền mà cậu kiếm được là của riêng cậu. Tốt hơn nữa là, cậu có thể đi hay về lúc nào mình muốn, thoải mái hơn hẳn những năm mà cậu còn sống ở nhà mẹ. Và bên cạnh đó, làm việc cho mẹ, dù có là làm trong văn phòng có điều hòa thì cũng sẽ không dễ dàng. Thứ nhất, nếu cậu làm việc cho bà, họ sẽ ở gần nhau suốt ngày, đó là điều mà cả hai mẹ con đều không thấy thoải mái. Cộng thêm với việc mẹ cậu luôn chặt chẽ về thủ tục giấy tờ - mà đó không phải là điểm mạnh của cậu - cậu biết mọi chuyện cứ như bây giờ sẽ tốt hơn. Phần lớn là, cậu có thể làm gì mình muốn, khi cậu muốn, và những buổi tối và những ngày cuối tuần hoàn toàn là của riêng cậu.
Tối thứ Sáu vừa rồi đặc biệt thú vị, vì quán Tidewater không đông đúc như thường lệ. Không đông sau khi Abee xuất hiện. Mọi người đã biến khỏi đó nhanh nhất có thể. Nhưng cậu đã nán lại một lúc, và thật là... thích. Cậu có thể nói chuyện với Candy và cô dường như thật sự quan tâm đến những gì mà cậu nói. Tất nhiên, cô lả lơi với tất cả mọi người, nhưng cậu có cảm giác rằng cô thích cậu. Cậu đã hy vọng tối thứ Bảy cũng vậy, nhưng không ngờ quán lại đông như một vườn thú. Quán bar đông gấp ba và bàn nào cũng kín chỗ. Cậu gần như còn chẳng tập trung mà suy nghĩ được, huống hồ là nói chuyện với Candy.
Nhưng mỗi lần cậu gọi đồ, cô đều mỉm cười với cậu qua đầu những người khác, và điều đó cho cậu hy vọng vào tối nay. Vào các buổi tối Chủ nhật, quán không bao giờ đông khách, và cậu đã lấy dũng khí cả buổi sáng để mời cô đi chơi. Cậu không chắc là cô sẽ đồng ý, nhưng cậu có gì để mất nào? Cô đã có chồng con gì đâu?
• • •
Cách ba giờ về phía Tây, Frank đứng trên bãi cỏ mềm cắt ngắn quanh lỗ thứ mười ba, uống bia trong khi Rogel chuẩn bị cú đẩy bóng nhẹ. Roger đã chơi tốt, tốt hơn Frank nhiều. Hôm nay, anh không đánh được cú nào cho ra hồn. Cú phát bóng của anh bị chệch, những cú câu bóng cũng không đạt yêu cầu, và anh thậm chí còn không muốn nghĩ về cú đẩy bóng của mình.
Anh cố nhắc nhở mình rằng anh ở đây không phải là để lo lắng về điểm số. Mà đây là cơ hội để anh thoát khỏi phòng khám và dành thời gian với người bạn thân nhất của mình, để hít thở không khí trong lành và thư giãn. Thật không may là những lời tự nhủ lại không có tác dụng. Mọi người đều biết niềm vui đích thực của bộ môn đánh golf nằm ở những cú đánh tuyệt vời, là những cú phát bóng hình cung thẳng xuống khu vực fairway, hay cú câu bóng đưa bóng đến cách lỗ golf khoảng nửa mét. Cho đến giờ, anh vẫn chưa đánh được cú nào đáng nhớ, và ở lỗ thứ tám anh đã phải đẩy bóng năm lần. Năm lần! Xem xét kết quả chơi ngày hôm nay, anh giống như là cố đẩy bóng vào cối xay gió hay vào miệng chú hề ở sân golf mini địa phương. Ngay cả việc Amanda đang trở về cũng không khiến tâm trạng của anh khá hơn. Với diễn biến của trận đấu, anh còn không chắc mình có muốn xem trận đấu sau đó không. Anh sẽ chẳng thích thú gì nó.
Anh hớp thêm một ngụm từ lon bia và nốc cạn, và nghĩ thật tốt là anh đã chuẩn bị sẵn thùng giữ lạnh. Đây sẽ là một ngày dài.
• • •
Jared mừng vì mẹ cậu đã đi khỏi thành phố, vì cậu có thể ở ngoài muộn đến khi nào cậu muốn. Chuyện giới nghiêm giờ về thật nực cười. Cậu đã vào đại học, và sinh viên đại học thì không có giờ giới nghiêm, nhưng hiển nhiên là không có ai thông báo cho mẹ cậu biết về điều đó. Khi bà trở về từ Oriental, cậu sẽ giải thích để bà hiểu.
Nó không phải là vấn đề vào cuối tuần này. Khi bố cậu ngủ thì ông chẳng còn biết trời đất gì nữa, thế có nghĩa là Jared có thể tự do về muốn tùy thích. Tối thứ Sáu, cậu ở ngoài đến hai giờ sáng, và hôm qua, hơn ba giờ sáng cậu mới về. Bố cậu thì chẳng hay biết gì. Hoặc có thể ông biết, nhưng Jared không chắc chắn về điều đó. Sáng nay, tới lúc cậu thức dậy, bố cậu đã tới sân golf cùng với ông bạn Rogel.
Tuy nhiên, thức khuya cũng thật mệt mỏi. Sau khi lục lọi tủ lạnh để tìm đồ ăn, cậu định về phòng nằm chợp mắt một lát. Đôi khi không có gì tốt hơn là ngủ một giấc vào giữa buổi chiều. Em gái út của cậu đã đi trại hè, Lynn thì tới hồ Norman, và bố mẹ cậu thì đi vắng. Nói cách khác, ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh, hay ít nhất là yên tĩnh như thường lệ vào mùa hè.
Nằm dài trên giường, cậu đấu tranh xem có nên tắt điện thoại không. Một mặt, cậu không muốn bị quấy rầy, nhưng mặt khác, có thể Melody sẽ gọi tới. Họ đã đi chơi vào tối thứ Sáu, rồi cùng tới một bữa tiệc tối qua, và dù hẹn hò chưa lâu nhưng cậu thích cô. Thật ra, cậu rất thích cô.
Cậu để điện thoại bật và bò vào giường. Chỉ trong vài phút, Jared đã ngủ thiếp đi.
• • •
Ngay khi Ted tỉnh lại, gã cảm thấy đầu đau nhói từng đợt, và mặc dù những hình ảnh hiện lên khá rời rạc nhưng chúng dần dần ăn khớp với nhau. Dawson, cái mũi bị gãy của gã, bệnh viện. Tay gã bị bó bột. Tối qua, gã đã phải chờ dưới mưa trong khi Dawson lẩn tránh gã, chơi xỏ gã...
Dawson. Chơi xỏ. Gã.
Gã thận trọng ngồi dậy, đầu gã đau như búa bổ trong khi ruột gan gã thì lộn tùng phèo cả lên. Gã nhăn mặt, nhưng thậm chí cả nhăn mặt cũng đau, và khi gã chạm vào mặt thì cơn đau càng dữ dội. Mũi gã giờ có kích thước như mặt củ khoai tây, và những cơn buồn nôn ập đến dồn dập. Gã tự hỏi không biết có thể ra được tới nhà tắm để đi tiểu không.
Ted lại nghĩ về cái kích bằng thép đã đập vào mặt gã, về cái đêm khốn khổ gã trải qua trong mưa, và gã cảm thấy cơn giận của gã bùng lên. Từ nhà bếp, gã nghe tiếng con gã khóc lóc, tiếng khóc choe chóe át cả tiếng ti vi. Gã nheo mắt, cố bỏ ngoài tai những âm thanh đó nhưng không được, cuối cùng gã loạng choạng ngồi dậy khỏi giường.
Trước mắt gã tối sầm lại, gã đưa tay về phía tường để khỏi bị ngã. Gã hít một hơi sâu, nghiến răng trong khi con gã tiếp tục khóc, gã tự hỏi thế quái nào mà Ella lại không dỗ cho đứa bé ngừng khóc. Và tại sao tiếng ti vi lại to đến thế.
Gã suýt ngã trên đường vào phòng tắm, nhưng khi gã giơ bên tay bị bó bột lên quá nhanh để chống đỡ trên đường ra ngoài, gã có cảm giác như tay mình bị nối với dây điện vậy. Khi gã hét lên, cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở sau lưng gã. Tiếng trẻ con khóc như chọc vào tai gã, và khi gã quay người lại, gã thấy hai Ella và hai đứa bé.
“Làm gì với đứa bé đi, nếu không tao sẽ làm đấy,” gã gầm gừ. “Và tắt cái ti vi chết tiệt đó đi!”
Ella đi lùi khỏi phòng. Quay người, Ted nhắm một mắt lại, cố tìm khẩu Glock của gã. Chứng nhìn một thành hai của gã dần đỡ hơn, và gã thấy khẩu súng trên bàn cạnh giường ngủ, kế bên chìa khóa xe tải của gã. Phải thử hai lần gã mới lấy được khẩu súng. Dawson đã qua mặt gã suốt mấy ngày cuối tuần, nhưng đã đến lúc kết thúc chuyện đó.
Ella nhìn chằm chằm vào gã khi gã bước ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt cô ta mở to như cái đĩa để tách. Cô ta đã dỗ cho đứa bé ngừng khóc nhưng lại quên tắt ti vi. Âm thanh như nện thình thình vào sọ gã. Lảo đảo đi vào phòng khách chật chội, gã đá văng cái ti vi xuống sàn nhà. Đứa nhóc ba tuổi bắt đầu hét lên, và Ella cùng đứa nhỏ lại bắt đầu rền rĩ. Tới lúc ra được bên ngoài, dạ dày gã bắt đầu cuộn lên và những cơn buồn nôn lại ập đến dồn dập.
Gã cúi gập người và nôn thúc nôn cháo ở rìa hàng hiên. Gã lau miệng trước khi nhét súng vào túi quần. Bám chặt lan can, gã cẩn thận bước xuống bậc thềm. Lúc này trông chiếc xe tải mờ mờ, nhưng gã cũng xoay xở đi được về phía có bóng dáng chiếc xe.
Lần này Dawson chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
• • •
Abee đang đứng cạnh cửa sổ trong nhà hắn thì thấy Ted lảo đảo đi về phía chiếc xe tải. Hắn biết đích xác nơi mà Ted định tới, cho dù gã đã phải mất nhiều thời gian mới tới được chỗ chiếc xe. Lảo đảo sang bên trái rồi bên phải, Ted dường như không thể đi thẳng được.
Dù đêm qua Abee thấy thật khổ sở, nhưng hắn đã thức dậy và cảm thấy tốt hơn nhiều so với những ngày vừa qua. Thuốc thú y hẳn là đã có tác dụng, vì cơn sốt của hắn đã biến mất, và mặc dù vết thương trên bụng hắn vẫn đau khi chạm vào, nhưng trông nó không đỏ tấy như hôm qua nữa.
Không hẳn là hắn đã thấy khỏe hoàn toàn. Còn lâu mới được như thế. Nhưng tình trạng của hắn khá hơn Ted nhiều, chắc chắn thế, và điều hắn không bao giờ mong muốn là những thành viên còn lại trong gia đình thấy được tình trạng của Ted. Hắn đã nghe được những lời xì xào trong khu đất của gia đình về việc Dawson lại qua mặt Ted như thế nào, và chuyện đó thật không hay ho gì. Vì nó có nghĩa là bọn chúng đang tự hỏi không biết liệu có phải chúng cũng có thể qua mặt được gã không, và đó là điều hắn không hề cần đến lúc này.
Ai đó cần dập tắt ý tưởng ấy ngay từ trong trứng nước. Mở cửa, Abee đi về phía em trai hắn.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em