Chương 16
uổi sáng đến quá nhanh, và Belle sớm nhận ra rằng cô sẽ phải về nhà. Cô kéo quần áo lên nhanh chóng, vẫn không hoàn toàn tin cô đã lẻn vào phòng John đêm hôm trước. Cô chắc chắn chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu người táo bạo, bất cẩn. Cô thở dài một mình, cứ cho là phụ nữ luôn làm những thứ liều lĩnh vì tình yêu đi.
"Có chuyện gì vậy?"John hỏi ngay lập tức, kéo một chiếc áo sơ mi trắng qua cánh tay. "Gì ạ? À, không có gì đâu. Em chỉ đang nghĩ rằng em không bao giờ muốn trèo lên một cái cây nào nữa." "Tạ ơn Chúa." "Không phải trèo cây là quá kinh khủng. Nhưng nhích từng chút một trên một cành cây để tới được cửa sổ phòng anh -" "Không quan trọng." John ngắt ngang chắc chắn.
"Vì em sẽ không làm điều đó một lần nào nữa." Sự lo lắng của anh dành cho cô thật rõ ràng khiến Belle quên mất phải giận dữ về thái độ trịnh thượng của anh. Khi họ lặng lẽ đi xuống nhà Damien, Belle tự hỏi liệu có khôn ngoan không khi tự đi bộ về nhà cô trong khi kẻ thì của họ vẫn đang rình rập.
Cô đề cập đến nỗi lo lắng của mình với John khi họ bước đi. John lắc đầu. "Hắn ta tấn công anh như một kẻ hèn nhát. Nhiều khả năng hắn sẽ di chuyển với sự che giấu của bóng đêm." "Hắn ta tấn công em ngay lúc ban ngày," Belle nhắc nhở anh, kiên quyết không nhúc nhích. "Phải, nhưng hắn đã thuê côn đồ, và cũng bởi em là một phụ nữ." John có thể thấy rằng Belle đang chuẩn bị thực hiện một cuộc biểu tình tại chỗ do vậy, anh khôn khéo nói thêm, "Không phải anh nghĩ em ít có kỹ năng, nhưng em phải biết là hầu hết đàn ông sẽ không thấy em như một mối đe dọa.
Bên cạnh đó, không có lý do gì hắn lại muốn xuất hiện và làm điều này và buổi sáng. Tại sao hắn phải đợi ở đây nếu anh có thể sẽ năm trên giường trong vài giờ nữa?" "Nhưng hắn có thể trông thấy em đêm qua. Và rồi hắn sẽ biết là anh sẽ phải đưa em về nhà." "Nếu hắn có trông thấy em đêm qua, hắn đã có thể tóm lấy em." Ý nghĩ đó gửi một cơn rùng mình sợ hãi dọc theo người John và củng cố quyết tâm của anh đặt dấu chấm hết cho chuyện này càng sớm càng tốt.
Cằm anh siết lại kiên quyết, anh nắm lấy tay Belle và dẫn cô bước xuống thềm. "Chúng ta ra khỏi đây thôi. Anh muốn đưa em về nhà trước buổi trưa." Belle hít một hơi thật sâu không khí trong lành. "Em không nghĩ em đã từng ra ngoài khoảng thời gian này buổi sáng. Ít nhất là không có mục đích nào cả." John tặng cô một nụ cười ngang tàng.
"Và em nói rằng giờ đã có mục đích để em có thể ra ngoài bây giờ sao?" "Vâng, không hẳn." Cô đỏ mặt. "Nhưng em hy vọng..." "Em đang xấu hổ kìa." "Có lẽ, nhưng anh sẽ phải lưu ý rằng câu chuyện này kết thúc có hậu đấy nhé." Suy nghĩ của John quay sang người đàn ông bí ẩn đã tấn công cả hai.
"Thật không may, Chương đặc biệt này chưa đi đến kết luận nào." Belle tỉnh bơ. "Vâng, một chương giữa hạnh phúc. Hoặc bất cứ điều gì nó được gọi trước khi đến đoạn cao trào." "Anh nghĩ chúng ta đã lên đến đoạn cao trào đêm qua rồi chứ." Má Belle hồng lên chưa từng thấy.
"Em đang nói chuyện về văn học mà," cô lẩm bẩm không cần thiết. John quyết định ngừng tra tấn cô và im lặng trong khi vẫn đang mỉm cười. Sau một khoảng thời gian thích hợp, anh hỏi. "Em nghĩ là Persephone đã dậy chưa?" Belle cau mày và nhìn lên trời mới chỉ sáng lên với sắc hồng và cam của buổi sớm bình minh.
"Em không chắc nữa. Dì ấy là một chú chim kỳ lạ. Em chưa bao giờ hiểu được dì ấy. Bên cạnh đó, em hiếm khi thức dậy vào giờ này, vậy nên em cũng sẽ không biết nếu như dì ấy có dậy sớm." "À, vì lợi ích của em anh hy vọng dì ấy vẫn đang trên giường. Điều duy nhất dì ấy có thể thật sự chắc chắn là anh cưới em, điều mà sẽ không thành vấn đề bởi vì anh đang lên kế hoạc để làm chính xác điều đó và với tất cả sự vội vã nhất có thể.
Như nhau cả thôi, anh muốn tránh xa những người phụ nữ la hét, dễ ngất xỉu, tất cả những người phụ nữ vô nghĩa đó." Belle lườm anh ở bình luận 'những người phụ nữ vô nghĩa' và lẩm bẩm, "Em hình dung rằng Persephone và em sẽ cố gắng kiểm soát cách cư xử của mình để không xúc phạm tới sự nhạy cảm nam tính của anh." Môi John giật giật.
"Rất mong chờ để thấy em làm vậy." Belle được tha không phải bình luận tiếp bởi họ đã bước đến trước nhà cô. Cô đã cẩn thận mang theo một chiếc chìa khóa từ đêm hôm trước, và họ nhẹ nhàng bước vào trong. John ngay lập tức trông như thể chuẩn bị rời đi, không muốn bị bắt gặp.
"Làm ơn đừng đi vội," Belle nói nhanh, đặt nhẹ nhàng một tay lên cánh tay anh. Thật ngạc nhiên, không một ai trong số người hầu trông thấy họ bí mật bước vào. "Đợi em trong thư viện. Em sẽ chạy lên thay một bộ đồ phù hợp hơn." John quan sát bộ đồ nam tính của cô với một nụ cười và gật đầu khi Belle nhanh chóng chạy đi.
Cô dừng lại ở đầu cầu thang, nhìn xuống với một nụ cười tinh quái, và nói. "Chúng ta có nhiều điều cần thảo luận." Anh gật đầu lần nữa khi bước vào thư viện. Anh lướt dọc tay theo gáy những cuốn sách cho đến khi anh trông thấy một tựa đề hấp dẫn và nhấc nó ra khỏi kệ.
Anh uể ỏa giở lướt qua nó, không chú ý nhiều đến từ ngữ. Suy nghĩ của anh vẫn đang ngoan cố đặt nơi thiên thần tóc vàng ở trên lầu. Thứ gì trên đời này đã xui khiến cô leo lên một cái cây bên ngoài cửa sổ phòng anh ở tầng ba? Không phải là anh không hài lòng với kết quả, nhưng rồi, anh sẽ giết cô nếu cô cố thử thêm lần nữa.
Anh thở dài khi cơ thể anh ấm dần lên, không phải vì ham muốn mà bởi sự hài lòng. Cô là của anh. Anh vẫn không chắc chắn về toàn bộ chuyện này, nhưng cô là của anh. Belle xuất hiện trở lại mặc một chiếc váy màu hồng nhạt phù hợp với đôi má hồng tự nhiên của cô. Tóc cô đã được cột lại lỏng lẻo một cách vội vàng, và không ai có thể nhầm lẫn về phong cách thời trang, ít nhất là nó phù hợp.
John nhíu mày với sự biến chuyển nhanh chóng của cô. "Chỉ năm phút, tiểu thư của anh. Anh thấy thật choáng váng... và ấn tượng đấy." "Ồi, thôi nào, cũng không khó lắm để tự mặc đồ mà." Belle nói. "Chị gái anh không bao giờ có thể hoàn thành nó trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ." "Em cho là tất cả đều phụ thuộc vào việc một người cực kỳ muốn đi đâu đến thế nào?" "Và có phải em muốn tới nơi nào cực kỳ không?" "Ồ, vâng," Belle thở ra.
"Cực kỳ." Cô bước một bước về phía anh, và một bước rồi một bước và thêm bước nữa, cho đến khi họ đã khá gần. "Em nghĩ anh đã gợi lên phần lẳng lơ trong em." "Anh chắc chắn hy vọng thế." Belle nhận thấy hơi thở của anh đang gấp gáp hơn và mỉm cười. Thật vui khi biết cô có thể ảnh hưởng đến anh theo cách anh có ảnh hưởng đến cô.
"Ồ, theo cách này," cô nói tự nhiên. "Thường thì phải mất hơn năm phút để một quý cô có thể thay đồ." "Gì cơ?" Đôi mắt John tối lại bởi ham muốn, và tâm trí anh hoàn toàn không hiểu được lời tuyên bố của cô. Belle xoay người. "Nút áo." Anh thở dốc khi nhìn chằm chằm vào làn da trắng mịn màng của lưng cô, để trần một khoảng lớn bởi chiếc váy cô đang mặc.
"Anh có phiền không?" cô hỏi nhẹ nhàng. Không nói lời nào, John trượt nút áo vào trong lỗ khuyết, ngón tay anh đi lạc tới làn da ấm áp của cô mỗi khi có thể. Khi anh cài đến chiếc trên cùng, anh cúi xuống và đặt một nụ hôn dịu dàng lên làn da thơm mát bên cổ cô. "Cảm ơn anh," Belle nói nhẹ nhàng khi cô quay người lại.
Mỗi dây thần kinh trên cổ và lưng cô cảm giác như thể đột nhiên sống dậy. Nhận thức được rằng cô sẽ phải cư xử với nhiều sự đúng mực hơn - dù sao thì, họ đang trong thư viện của cha cô - cô di chuyển sang một chiếc ghế da êm ái và ngồi xuống. "Chúng ta có một vài vấn đề cần thảo luận," cô nói sau khi đã ngồi thoải mái.
"Ngày mai đi." John hạ người xuống chiếc ghế cạnh cô. "Anh thứ lỗi?" "Chúng ta sẽ kết hôn vào ngày mai." Belle chớp mặt. "Nó hơi sớm, anh không nghĩ thế sao?" Cô đã từ bỏ thực tế rằng cô sẽ không có một đám cưới như trong mơ, nhưng cô cho rằng cô xứng đáng với thứ gì đó có chút đặc biệt.
Cô nghi ngờ rằng bất kỳ người thân nào của cô sẽ có thể đến London tham dự đám cưới của mình nếu John tự làm theo ý anh. "Anh muốn làm điều đó ngay hôm nay, nhưng anh nghĩ một tiểu thư nên có chút thời gian. Belle thận trọng nhìn anh, hy vọng anh chỉ đang châm biếm. "Chúng ta không cần vội vàng thế." Lời cô nói chẳng khiến anh lo lắng; John biết cô sẽ không cố gắng hủy hôn.
Tuy nhiên, anh không muốn có một khoảng thời gian đính hôn dài. Không phải sau những gì anh đã được nếm thử đêm qua. "Anh nghĩ chúng ta cần cực kỳ vội vàng. Anh muốn em ở gần anh để anh có thể giữ an toàn cho em. Không đề cập đến thực tế là có thể em đang mang con của anh." Belle tái mặt.
Cô đã bị cuốn đi bởi đam mê và cô thậm chí còn không nghĩ ngợi chút nào đến hậu quả. Cô cho rằng đó là lý do tại sao rất nhiều người đã kết thúc bằng một đứa trẻ không mong muốn. "Em không đề nghị chúng ta chờ nhiều tháng. Em chỉ hy vọng một tuần hoặc hơn. Bên cạnh đó, anh sẽ cần thời gian để lấy một giấy phép đặc biệt." "Có rồi." "Rồi sao?" "Tuần trước.
Khi anh cho em một hai tuần chờ cha mẹ em về nhà." "Hai tuần của em chưa hết." Belle mỉm cười đắc thắng và ngả người ra sau. Cô đã giành cho mình thêm được vài ngày, ít nhất là vậy. "Xin lỗi, nhưng đề nghị đó được đưa ra trước khi anh nhận ra rằng chúng ta có một kẻ thù khá khó chịu.
Anh không muốn chờ lâu hơn nữa. Anh sẽ nói lại một lần nữa - anh muốn em ở gần anh nơi mà anh có thể để mắt đến em." Belle thở dài với chính mình. Anh thật sự khá lãng mạn, và cô chắc chắc không hề miễn dịch với sự lãng mạn. Tuy nhiên, cô nghi ngờ rằng cô thậm chí có thể chuẩn bị một bộ váy mới cho đám cưới nếu nó được tổ chức vào ngày mai.
Ý nghĩ phải kết hôn trong một bộ váy cũ nhất quyết là không hề lãng mạn. Cô nhìn anh, cố gắng nghĩ xem có bất kỳ lý do nào có thể sử dụng. Anh trông thật khó thuyết phục. "Được rồi. Ngày mai. Tối mai," cô nhanh chóng nói thêm. "Anh nghĩ đám cưới được tổ chức vào buổi sáng chứ." "Chuyện này sẽ không thể được," cô lẩm bẩm.
John gật đầu nhã nhặn. Anh có thể đồng ý với cô điều đó. Anh đứng lên và vuốt phẳng chiếc áo khoác. "Nếu em thứ lỗi, anh có vài thỏa thuận cần thực hiện. Em có mục sư yêu thích không? Một ai đó em đặc biệt thích để làm lễ?" Belle cảm động khi anh đã nghĩ đến việc hỏi nhưng cô nói với anh rằng không có ai cô đặc biệt thích.
"Nhưng anh tốt hơn là đưa một người hầu của em đi cùng," cô nói thêm. "Em không muốn anh ra ngoài một mình." John đồng ý. Anh cho rằng kẻ thù của anh sẽ chọn tấn công vào buổi đêm, nhưng có vẻ như không có lý do gì để không thực hiện vài biện pháp đề phòng. "Và anh muốn em ở yên đây," anh cảnh cáo.
Cô mỉm cười với sự quan tâm của anh. "Anh có thể yên tâm là nếu em ra ngoài, em sẽ mang theo không ít hơn tám người đồng hành." "Tự anh sẽ bóp cổ em nếu em không làm vậy," John càu nhàu. "Anh sẽ tới thăm em cuối ngày hôm nay ngay khi biết khi nào mục sư sẽ sẵn sàng." Belle theo anh ra ngoài hành lang và sắp xếp cho hai người hầu theo hộ tống anh.
Cô đi theo anh đến cửa trước, anh nắm lấy tay cô và đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay. "Ồ, John," cô thở dài. "Liệu có bao giờ em có đủ anh không?" "Anh chắc chắn là không." Anh mỉm cười tinh nghịch và lẻn ra khỏi cửa. Belle lắc đầu và lang thang lên cầu thang. Chúa ơi, cô thực sự sẽ kết hôn vào ngày mai sao? Cô thở dài.
Thật vậy. Cô đi vào phòng ngủ, bước tới bên chiếc bàn và ngồi xuống. Cô lấy ra vài tờ giấy và một cây bút lông ngỗng. Bắt đầu từ đâu đây? Cô quyết định viết thư cho anh trai mình. Ned thân yêu nhất, Em sẽ kết hôn vào tối mai. Liệu anh có thể tới dự không? Belle Cô mỉm cười và nhét lời nhắn vào một phong thư màu kem.
Điều đó sẽ khiến anh ấy tới London vô cùng vội vã. Ghi chú của cô cho Dunford giống hệt thế ngoại trừ việc cô đã nhắc tới tên John. Không mang lại nhiều bất ngờ cho anh. Emma sẽ không thể đứng ngoài bất kỳ điều gì bí ẩn, vậy nên Belle quyết định thẳng thắn. Bên cạnh đó, chị họ cô đã biết khá nhiều về mối quan hệ của cô với John.
Emma thân yêu nhất, Với niềm vui sướng vô cùng, John và em đã quyết định kết hôn. Thật khoongmay, chúng em sẽ phải làm vậy với sự vội vã lớn. Belle cau mày với những gì cô đã viết. Emma chắc chắn sẽ nghĩ tới điều tồi tệ nhất. Tất nhiên, chị ấy đúng, nhưng Belle không muốn nghĩ về các sự kiên gần đây xảy ra trong cuộc sống của cô như bất cứ thứ gì 'tồi tệ nhất'.
Tuy nhiên, cô tiếp tục viết tiếp lá thư. Em nhận ra rằng đây là thông báo ngắn kinh khủng, nhưng em hy vọng rằng chị và Alex sẽ có thể tới London vào ngày mai trong đám cưới của em. Thật không may, em vẫn chưa biết chính xác thời gian buổi lễ, nhưng nó sẽ diễn ra vào buổi tối. Cái cau mày của Belle biến thành một cái nhăn mặt.
Có quá nhiều 'điều không may' cho những thứ được coi là một sự kiện vui vẻ. Cô đã thật sự tạo ra mớ hỗn độn này. Từ bỏ tất cả ngôn từ giả vờ thanh lịch, cô nhanh chóng hoàn tất lời nhắn. Em cho là chị đang ngạc nhiên. Em cũng có chút ngạc nhiên với bản thân mình. Em sẽ giải thích tất cả cho chị khi chị đến.
Yêu chị nhiều, Belle Cô chỉ đơn giản là mang những lá thư xuống tầng và yêu cầu một người hầu tìm ba người đưa tin nhanh nhẹn khi Persephone đi ngang qua cánh cửa phòng để mở. "Lạy Chúa, cháu dậy sớm thế," người phụ nữ lớn tuổi kêu lên. Belle mỉm cười và gật đầu, thôi thúc quỷ quái muốn chỉ ra rằng cô chưa thật sự đã ngủ.
"Có lý do gì cụ thể không?" Persephone dai dẳng. "Cháu sẽ kết hôn vào ngày mai." Không có lý do gì để không thẳng thắn. Persephone chớp mắt trông như một con cú. "Thứ lỗi cho dì?" "Kết hôn ạ." Tiếp tục chớp mắt. Belle sửa lại ý kiến một chút và quyết định người đi kèm của cô trông như một con cú bình thường không quá nhiều như một con cú khuyết tật.
Tuy nhiên, sau một lúc, bạn-chim của cô lấy lại được giọng nói. "Phải ai đó chúng ta biết không?" "Sạo ạ, là ngài Blackwood, dĩ nhiên rồi," Belle kích động. "Còn ai khác được nữa ạ?" Persephone nhún vai. "Anh ta đã không tới trong một thời gian." "Cháu có thể gọi 'một thời gian' là vài ngày." Belle nói phòng thủ.
"Và dù sao thì, bên cạnh đó chúng cháu đã hòa giải và sẽ kết hôn vào tối mai." "Thật vậy." "Không phải dì nên chúc mừng cháu sao?" "Tất nhiên, cháu yêu. Cháu biết là dì nghĩ anh ta là một người đàn ông rất tốt, nhưng dì cảm thấy dì đã thất bại trong nhiệm vụ trở thành người đi kèm của cháu.
Tuy vậy dì sẽ giải thích điều này với cha mẹ cháu thế nào đây?" "Dì thậm chí còn không biết cha mẹ cháu, và hơn nữa, họ không biết chút nào về việc cháu có một người đi kèm." Belle nhìn qua Persephone để nhận ra ngay lập tức rằng cô đã nói sai. Người phụ nữ lớn tuổi dường như biến từ một con cú yếu đuối thành một con chồn bị kích động.
"Cố gắng nghĩ theo cách này nhé," Belle nói đầy hy vọng. "Mục đích của tất cả những người phụ nữ trẻ là kết hôn, hoặc chúng ta đã cho là vậy. Phải không ạ?" Persephone gật đầu, nhưng bà trông không chắc chắn. "Cháu sắp kết hôn. Vậy nên, cháu đã đạt được mục tiêu cao quý, và điều này phản ánh tốt về dì, như một người đi kèm và người đồng hành của cháu." Belle mỉm cười yếu ớt, không thể nghĩ về lần cuối cô thốt lên những lời hoàn toàn vô nghĩa như vậy là khi nào.
Persephone bắn cho cô một ánh nhìn như muốn nói. "Ồ, thật sao?" với vẻ châm biếm nhất. "Được rồi," Belle chịu thua. "Đây là tình trạng không mấy phổ biến, cháu thừa nhận. Và mọi người có thể sẽ nói về nó trong nhiều tuần. Chúng ta chỉ đơn giản là phải làm những gì tốt nhất.
Và bên cạnh tất cả những điều đó, cháu rất hạnh phúc." Môi Persephone cong lên trong một nụ cười nửa-lãng-mạn. "Sau cùng thì đó là tất cả vấn đề mà."... Belle chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ có thể ngủ được đêm đó, nhưng cô đã thức dậy buổi sáng hôm sau cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo.
John đã ghé qua lần nữa hôm trước nói với cô rằng anh đã tìm được một mục sư sẽ làm lễ cho họ vào lúc bảy giờ tối mai. Belle mỉm cười, nhấn mạnh rằng anh phải luôn mang theo người hầu hết cả phần còn lại trong ngày, và sau đó, lịch sự đẩy anh ra khỏi nhà. Cô còn nhiều việc phải làm.
Kiên quyết không thể có một đám cưới phi truyền thống, cô sắp xếp đặt hàng tá hoa gửi đến nhà sau đó kéo Persephone ra ngoài mua một chiếc váy. Không cần phải nói, họ mang theo khá nhiều người hầu nam theo hộ thống. Belle không thích nghĩ rằng cô đang hoảng sợ, nhưng rồi một lần nữa, cô không muốn bị lôi đi trong một con hẻm bẩn thỉu nào nữa.
Madame Lambert rít lên khi được thông báo phải hoàn thành một chiếc váy cưới trong thời gian ngắn đến vậy nhưng rồi vẫn đồng ý hoàn thành cho Belle một chiếc váy lụa xanh lá cực kỳ đẹp mà chỉ cần sửa sang lại đôi chút. Chiếc váy đơn giản là được cắt sâu, với phần thân váy rơi tự nhiên xuống sàn và vòng eo được may cao.
Đường viền cổ áo phô ra đôi vai trần và được trang trí bằng lớp ren mỏng như sương trắng. Chiếc váy phù hợp với thời tiết ấm áp hơn, nhưng Belle quyết định trong trường hợp này cô thật sự không thể phàn nàn được. Phần còn lại của ngày trôi qua với sự chậm chạp đáng kinh ngạc.
Belle đã từng nghĩ rằng một đám cưới cần cả núi công việc phải chuẩn bị nhưng rồi nhanh chóng phát hiện ra rằng cả núi việc đã tan biến khi mà cuộc hôn nhân được thực hiện tại nhà của một người có ít hơn nửa tá khách mời. Và hôm nay là ngày kết hôn của cô, và cô hoàn toàn không còn gì để làm ngoại trừ việc ngồi loanh quanh và lo lắng.
Cô sẽ cảm thấy tốt hơn khi Emma tới, cô quyết định vậy. Điều cô cần là sự bầu bạn của một vài phụ nữ. Persephone cũng đáng yêu, nhưng bà chưa bao giờ kết hôn và không giúp được gì nhiều. Bà đã cố gắng có một 'cuộc nói chuyện nho nhỏ' với Belle đêm hôm trước, nhưng nó sớm trở nên khá đau đớn khi bà có quá ít chuyện đển 'nói' với Belle về nó.
Và Belle quyết tâm ngậm chặt miệng. Cuộc trò chuyện nhanh chóng đi đến hồi kết. Thật không may, Emma dường như đang tận hưởng quãng thời gian ngọt ngào của mình trên đường đến London. Belle lang thang loanh quanh cả ngày trong nhà, hoàn toàn không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cô ăn một ít vào bữa sáng, gẩy qua bữa ăn trưa, và rồi cuối cùng quyết định ngồi yên bên cạnh cửa sổ phòng khách của mẹ cô và nhìn chằm chằm ra phố.
Persephone đến và thò đầu vào phòng. "Mọi chuyện ổn cả chứ, cháu yêu?" Belle không quay người lại. Với một lý do không thể giải thích, ánh mắt cô đang hoàn toàn cố định trên một con chó nhỏ màu đen đang bước dọc theo vỉa hè. "Cháu ổn. Chỉ đang suy nghĩ thôi ạ." "Cháu có chắc không? Trông cháu hơi...lạ." Belle rời mắt khỏi khung cảnh phố xá và quay lại đối mặt với Persephone.
"Thật ạ, cháu không sao. Cháu chỉ là không có gì để làm, đó là tất cả. Và nếu cháu làm gì, cháu nghi ngờ là cháu có thể tập trung được." Persephone mỉm cười và gật đầu. Bà rời khỏi phòng. Belle quay trở lại cửa sổ. Con chó nhỏ đã rời đi, vậy nên cô quyết định quan sát những chiếc lá trên cây bên kia đường.
Có bao nhiều chiếc sẽ rơi trong một cơn gió mạnh? Lạy Chúa, khi nào cô đã trở nên cường điệu đến vậy? Giờ thì cô đã biết tại sao mọi người luôn làm ầm lên mỗi khi có đám cưới. Nó chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô dâu, sợ rằng cô sẽ rơi vào tình trạng tâm thần phân liệt mất.
Tâm thần phân liệt? Những từ ngữ đó đến từ đâu vậy? Giờ thì cô biết cô đang thật sự gặp rắc rối. Cô quay trở lại phòng ngủ, đặt mình xuống giường, và bằng sức mạnh tuyệt đối chỉ từ ý chí để ngủ. Cô chỉ vừa nhận ra rằng cô sắp vào giấc khi Persephone bắt đầu lay vai cô.
"Lạy Chúa tôi, cháu gái," bà đang nói. "Dì không thể tin được cháu lại có thể ngủ trưa trong ngày cưới của mình." Belle dụi mắt, ngạc nhiên rằng cô có thể buộc mình ngủ được. "Dường như còn hơn cả vô nghĩa khi làm vậy," cô nói chếnh choáng. "À, ngài Blackwood đang ở dưới tầng cùng Đức cha Dawes, và ông ấy trông khá lo lắng để mà làm lễ." "Mấy giờ rồi ạ?" Belle hỏi, nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
"Hơn sáu rưỡi tối." Trời ơi, cô đã ngủ bao lâu vậy? "Có bất kỳ người thân nào của cháu tới chưa?" Tất cả chỉ có ba người, Belle buồn bã nghĩ. "Chưa, nhưng cô nghe nói các tuyến đường bên ngoài thành phố đang rất lầy lội." Belle thở dài. "Vâng, cháu cho là chúng ta không thể chờ họ cả đêm được.
Làm ơn nói với ngài Blackwood là cháu sẽ xuống ngay khi có thể. Ồ, và nếu dì không phiền, nói với anh ấy là cháu đã ngủ quên." Persephone gật đầu và rời khỏi phòng. Belle đứng lên và bước tới phòng thay đồ, nơi chiếc váy cưới hơi quá giản dị của cô đang được treo. Cô cho rằng cô nên gọi người hầu gái của mình để giúp mặc đồ.
Cô luôn mơ ước rằng cô sẽ có mẹ và Emma và có lẽ vài người bạn sẽ giúp cô mặc váy cưới. Họ sẽ cười đùa và khúc khích với nhau chút ít. Nó sẽ là một điều lớn lao, và cô sẽ cảm giác mình như một nữ hoàng. Nhưng chẳng có ai cả. Cô giờ chỉ có một mình. Một mình trong ngày cưới của cô.
Thật là một ý nghĩ đáng thất vọng. Suy nghĩ của cô lạc đến John, anh chắc chắn đang chờ cô dưới lầu. Cô có thể thấy anh qua đôi mắt trong tâm trí cô, đang đi tới đi lui trong phòng khách, dáng đi có phần hơi khập khiễng của anh đã trở nên rất quen thuộc trong tâm trí cô. Đôi môi anh cong lên bởi một nụ cười.
Cô không một mình. Và cô sẽ không bao giờ một mình. Cô chỉ vừa mới cầm đến chiếc váy khi cô nghe thấy tiếng ồn ngoài hành lang. Đầu cô xoay một cách bản năng về phía cánh cửa khi nó bật mở. Emma theo đúng nghĩa đen đang bay vào phòng. "Chúa tôi, em họ!" cô bật ra, thở hổn hển.
Belle không nghi ngờ gì chị ấy đã bước hai bậc một lên cầu thang. "Em có nghĩ rằng em nên cho chị chút thông báo nào không?" "Nó có chút bất ngờ," Belle tự vệ. "Chị ngờ rằng nó chỉ là một cách nói thôi." Sự chú ý của họ bị phân tâm bởi một tiếng ồn còn lớn hơn ngoài sảnh.
"Ôi trời ơi," Emma thì thầm. "Đó là Alex?" Người đàn ông trong câu hỏi gần như đá bay cánh cửa. "Chắc chắn rồi," Belle trả lời lạnh lùng. Ngực Alex phập phồng vì gắng sức. Belle chắc rằng anh vừa bước ba bậc một. Anh chiếu ánh mắt xanh lá chết người vào vợ, người đang trông ít khó chịu hơn chút.
"Nếu anh còn trông thấy em nhảy ra khỏi một chiếc xe như vậy thêm lần nào nữa, Chúa giúp anh, anh sẽ siết cổ em." Emma chọn cách không đối đầu trực tiếp và tránh nói chuyện với anh hoàn toàn. "Anh ấy có chút lo lắng thái quá do tình trạng nhạy cảm hiện giờ của chị," cô nói với Belle.
"Emma..." anh cảnh cáo. John chọn đúng thời điểm đó xuất hiện ngay ngưỡng cửa. "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?" Belle rít lên, khua tay trong không khí và chạy vào phòng thay đồ. "Anh không được nhìn em!" cô hét lên. "Ôi vì Chúa, Belle. Đây đâu phải một đám cưới bình thường." "Nó sẽ bình thường nếu em muốn.
Vậy nên, ra ngoài. Em sẽ gặp anh ở dưới nhà." Giọng cô bị bóp nghẹt, vượt lên qua nhiều lớp vải và một cánh cửa bằng gỗ khá dày. Alex đảo mắt và lẩm bẩm, "Đúng là phụ nữ," khiến vợ anh trừng mắt lườm anh. "Tôi cần một ly." Anh ào ra khỏi phòng. John theo sau mà không nhìn lại.
Emma đóng cửa lại phía sau họ một cách nhanh chóng và chạy gấp tới cửa phòng thay đồ. "Họ đi rồi," cô nói khẽ, không chắc tại sao mình phải thì thầm. "Chị có chắc không?" "Vì Chúa, Belle. Chị có mắt, phải không nào? Chị đã bảo em, họ đi rồi." Belle thò đầu nhìn quanh qua cánh cửa, và khi cô hài lòng rằng căn phòng không còn một sinh vật nam nào mới mạo hiểm bước ra ngoài.
"Chị đã từng nghĩ em là người có lý trí nhất trong những người mà chị biết," Emma lẩm bẩm. "Em mất trí ấy mà," Belle nói, có ý y như vậy. "Em có chắc em đã sẵn sàng làm điều này không?" Belle gật đầu và một giọt nước trào lên trong mắt cô. "Em chỉ nghĩ là nó sẽ khác cơ.
Mẹ em không có ở đây!" Cô sụt sịt lớn tiếng. Emma chạm vào tay cô, xúc động trước những giọt nước mắt của người em họ. "Em có thể đợi, Belle. Không có lý do gì mà em phải làm điều này hôm nay." Belle lắc đầu. "Em không đợi được, Emma. Không một ngày nào nữa." Và rồi cô kể lại toàn bộ câu chuyện.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)