Chương 16
ùm, bùm, tra-la-la!!! Những gì chúng ta hát, những gì chúng ta hát!... Bùm, bùm, tra-la-la!!! Những gì chúng ta hát ở nhà!...
- Nhưng cái gì thế này?
Ông Tuvache ngẩng đầu về phía trần nhà vì bài hát dường như được phát ra với một âm thanh cực đại từ trên lầu.
- Bùm, bùm, tra-la-la!!!
Bà Tuvache nghiến hàm. Những đường gân rung lên và gò má hóp lại. Bà cắn môi đến thâm tím. Các lọ thuốc độc rung lên và va vào nhau trên các quầy. Dưới sức rung của bài hát đang vang lên đến nhức óc, những cái lọ đó dịch chuyển, chuẩn bị rơi xuống. Lucrèce chạy nhanh tới để hứng lấy chúng.
- Chuyện này là do Alan.
Một bóng đèn nê-ông nổ. Tỏa ra một vệt khói có mùi khét làm cay mắt tất cả các ứng viên đang chờ đợi Death Kiss của Marilyn. Một thanh kiếm dùng cho seppuku treo trên tường phía trên cầu thang rớt khỏi vị trí và cắm thẳng xuống một bậc thềm. Lưỡi gươm sáng chói rung lên và chiếu những tia sáng trong khi đó những sợi dây thừng treo cổ bung ra và lăn xuống nền gạch tới chỗ những vị khách hàng làm họ bị vướng chân vào các nút thắt. Mishima bị quá tải. Hũ đựng kẹo trên quầy rơi và vỡ thành trăm mảnh thủy tinh lấp lánh. Những lưỡi dao cạo tuột ra. Những bức tranh quả táo Turing rơi rụng như từ cây táo mà người ta đang rung thân cây. Ngăn kéo két tiền tự mở ra, phơi bày những tờ giấy tiền vừa được thu về từ quầy hàng tươi. Những kẻ gian của tòa nhà Bouddha quơ lấy từng xấp. Khi thấy cảnh tượng hôi của, Mishima ra lệnh, tay cầm thanh kiếm tanto:
- Nào, mọi người hãy ra ngoài ngay! Dù sao trời cũng tối rồi. Các ông sẽ chết vào dịp khác. Hãy giữ số thẻ của mình và ngày mai quay lại khi mọi chuyện được giải quyết! Và anh chàng gác nghĩa địa này cũng vậy... Nào, ra ngoài hết. Hãy cầm khẩu súng lục dùng một lần này và đừng tới làm phiền chúng tôi với chuyện tình của anh nữa.
- Bùm, bùm, tra-la-la!!! Những gì chúng ta hát ở nhà!
Những kẻ trầm cảm khi bị đuổi bước ra ngoài ngân nga điệu nhạc một cách vô ý thức: “Bùm, bùm, tra-la-la...” Cùng lúc đó tất cả những ống đèn nê-ông chớp sáng như những chiếc đèn chiếu nhỏ trên sàn nhảy của vũ trường Kurt Cobain.
- Alan, con có tắt ngay nhạc đi không?!! - Bà mẹ hét lớn, nhưng đứa con út trên lầu không thấy nghe thấy vì tiếng la hét của hai trăm nghệ sĩ quân đội giọng nam cao, giọng nam trung cùng các giọng bè của Hồng quân đang cất tiếng hát cao: “Bùm, bùm, tra-la-la” và nhịp giầy theo.
Lucrèce buông các chai lọ bà đang giữ, thế là chúng rơi lộp độp, bắn tung tóe những chất độc lên nền nhà, chảy lênh láng dưới các kệ hàng.
- Ít ra cũng giết được chuột.
Vừa leo cầu thang, bà ngạc nhiên khi thấy mình nghĩ đến điều đó, bước vào phòng của Alan:
- Con có tắt nó đi ngay không?
- Bùm, bùm, tra, pop!
Lucrèce vừa tắt nhạc:
- Con điên rồi à? Mọi người đang trải qua một bi kịch cổ đại ở quầy hàng tươi, còn con ở đây mở nhạc nghe à, đồ ngu! Thế con có nghĩ đến anh của con không? Nó chắc lại phải phá tan mọi thứ khi nghe thấy những thứ nhạc ngu ngốc này... - Bà tiếp tục nói, bước ra hành lang và đến phòng của Vincent.
Bất động, chàng trai này đang ngồi trước mô hình nguyên vẹn, gõ móng tay xuống mặt bàn theo nhịp “Bùm, bùm, tra-la-la”. Bà mẹ bước lại gần cái đầu băng bó của cậu, quan sát mô hình cậu đang nhìn chăm chú, mắt trợn tròn sửng sốt:
- Ơ kìa? Con đã nối các đường ray của tàu lượn cao tốc lại với nhau à?
- Chính Alan đã nói với con làm như thế sẽ tốt hơn, mọi người sẽ hạnh phúc hơn...
- Trong nhà này mọi chuyện đang loạn cả lên rồi. Thêm vào đó bữa ăn của mẹ đang bị khét trong lò. Nào mọi người vào bàn đi.
Mishima buông màn cửa sắt xuống nhưng cửa vẫn mở để thông thoáng, ông tắt đèn. Đứa con gái, ngồi phía trên cầu thang, lại lê từng bước. Ông bắt đầu bước lên từng bậc thang, sờ soạng trong tối, dừng lại, mở chiếc bóng đèn ở phía trên đầu. Trên bậc thềm nghỉ, Alan đang nhìn bố nó và mỉm cười...
Bà mẹ đang khó chịu trong người, bước ra từ bếp và đặt mạnh một món ăn lên bàn trong phòng ăn:
- Tôi không muốn nghe những lời bình phẩm đâu! Sau mọi chuyện vừa xảy ra, tôi đã làm tất cả trong khả năng có thể.
- Gì thế ạ? - Vincent hỏi.
- Đùi cừu non nhảy từ vách đá. Người bán thịt đã bảo đảm với mẹ như thế. Vì thế xương bị vỡ. Nhưng con biết để làm gì, đứa biếng ăn như con! Mishima, anh đưa đĩa đây nào.
- Con không đói, - Marilyn báo trước.
Bầu không khí ở bàn ăn thật nặng nề. Marilyn khóc thút thít, mọi người đều làm mặt giận, trừ Alan đang phấn khích:
- Mẹ ơi, sao ngon thế!
Lucrèce đưa mắt nhìn trời và nổi giận:
- Thằng ngu, làm sao mà ngon được. Tôi nấu đại mà. Tôi nướng trước, sau đó tôi để một tấm giấy bạc phía trên giống như cá bọc giấy bạc nướng, vậy làm sao ngon được! Tôi thậm chí còn rắc đường trước khi phát hiện là phải cho muối và tiêu.
- À, chính vì thế... - Alan mỉm cười, đang rất thèm ăn. - Nó có chút vị ngọt đường caramen. Rồi ý tưởng phủ nó bằng miếng giấy bạc thật tuyệt vời! Vì thế bên ngoài giòn tan, còn bên trong thì mềm.
Vincent, với cái đầu Van Gogh đang trong cơn khủng hoảng, đẩy cái đĩa về phía món ăn. Bà mẹ và ông bố nhìn nhau. Lucrèce lấy thức ăn cho đứa con trai cả, trong khi đó đứa con út ca ngợi mẹ của nó:
- Mẹ nên mở nhà hàng. Sẽ ngon hơn nhà hàng Frangois Vatel đối diện, khách ăn sẽ thích và thường xuyên tới.
- Con người ư, tôi không có sứ mệnh nuôi ăn con người, một công việc đáng thương hại. Tôi đầu độc họ và họ sẽ không bao giờ quay lại. Khi nào thì cậu mới hiểu ra được điều này?
Alan cười thích thú:
- Ở bên Vatel họ cũng làm gần giống vậy... Vì thế, họ sớm sẽ đóng cửa. Mẹ tỏ vẻ tức giận nhưng thật ra trong thâm tâm của mẹ, mẹ rất vui vì con thấy món đùi cừu của mẹ ngon...
- Đúng là ngon thiệt, - ông bố cũng phải công nhận.
Bà mẹ nhìn với ánh mắt hình viên đạn:
- Anh cũng hùa theo à, Mishima?
Vincent chùi môi bị rộp của mình và đưa đĩa lấy thức ăn lần nữa. Cậu tự lấy cho mình một miếng thật to. Lucrèce bỏ dao nĩa xuống. Chỉ có Marilyn nét mặt ảm đạm không đụng tới đĩa của mình.
- Mẹ hiểu con, - bà mẹ tâm sự. - Ít ra cũng còn một đứa biết thưởng thức trong gia đình. Nếu để nói nhảm nó không thèm tốn nước m...
- Òa, òa!!!
Cô con gái òa khóc trong đĩa ăn bằng sứ.
- Gì nữa? Tôi đã nói gì không đúng? - Bà mẹ hét lên trước cái nhìn trách móc của chồng.
- Òa, òa! Bố ơi, mẹ ơi... con sẽ không bao giờ có thể hôn anh Ernest, chàng trai con yêu, nếu không, con sẽ giết anh ấy!
- Nó tên Ernest à? - Mishima hỏi. - Giống Hemingway? Hình như mẹ của nó đã gửi qua bưu điện cho nó khẩu súng lục Smith & Wesson dùng để tự sát với một chiếc bánh ngọt sô-cô-la... Bố nó cũng đã tự bắn mình và đứa con gái cũng thế, nhân dịp kỉ niệm ba mươi lăm năm ngày tự sát của nhà văn. Ông ấy đã yêu cầu người ta đặt tên con gái là Margaux vì đó là tên loại rượu ông ấy thích. Đứa con gái sau đó bị nghiện rượu và cũng tự sát! Thật buồn cười phải không?
Lần này, chính Lucrèce nhăn mày nhìn về phía chồng, ông bố bèn nói lại:
- Bố cũng thật buồn cười. Đúng là thật xui xẻo, chuyện Death Kiss này. À, tiếc thật, một đứa tử tế có thể sinh cho chúng ta những đứa cháu nối dõi và có một nghề nghiệp tương lai: gác nghĩa địa! Còn Vincent, về việc sinh con nối dõi thì... Còn thằng kia, nếu nó cưới vợ, chắc sẽ là một con hề. Chúng ta không cần những nghệ sĩ xiếc biểu diễn trong cửa hiệu tung hứng các chai lọ thuốc độc hoặc nhào lộn với những sợi dây thừng treo cổ...
Vincent Tuvache đang tập trung nhai như một con bò. Cái thằng trước đây chỉ nghĩ đến việc ăn thôi đã làm cậu nôn dù bụng rỗng, giờ ngồi ăn ngon lành, nhai từ từ và thưởng thức nước thịt cừu non tự sát chảy qua họng cậu. Ngồi bên trái Alan, cậu hỏi đứa em, miệng đầy thức ăn:
- Có phải hát Bùm ba lần trước khi hát tra-la-la?
- À không, hai lần thôi, - thằng em trả lời: - Bùm, Bùm, tra-la-la.
Bà mẹ ngồi đối diện Vincent ngạc nhiên trước sự thờ ơ của hai thằng con trai đối với nỗi tuyệt vọng của chị/em chúng. Bà ta suy sụp lắng nghe đứa con trai út cho lời khuyên và chùi đĩa của mình với bánh mì:
- Con đang tự hỏi có lẽ... mẹ có thể thêm vài lát chuối ngâm trong nước thịt cừu, và zắc vỏ cam bào lên trên...
Lucrèce ngắm nhìn đứa con và chỉ còn biết hối hận:
- Tại sao mình lại thử nghiệm bao cao su bị thủng?!
Ngồi bên trái bà và đối diện Alan, Marilyn lại khóc và chất vấn bà mẹ:
- Còn con, sao mẹ lại muốn con mang cái chết trong miệng như rắn chuông? Bố mẹ không tính trước được gì cả!
- Có nghĩa là... việc dự đoán tương lai, bố mẹ... với công việc của bố mẹ..., - ông bố xin lỗi ở cuối bàn ăn. - Đúng hơn là bố mẹ chỉ quen dự tính những gì xảy ra gần nhất.
Lucrèce không chịu được nữa, phát ngôn một câu bà ấy chưa bao giờ nói:
- Vincent, ngừng ngay việc nhồi thức ăn vô họng như thế đi! Thật bất lịch sự. Em gái của con đang đau khổ kìa.
- Vậy à, sao thế ạ? - Alan hỏi.
Mishima nhìn dọc sống dao dùng để cắt thịt, rồi định vị trên ngực thằng bé vị trí chính xác để cắm lưỡi kiếm seppuku. Ông gần như sắp phạm tội giết con, nhưng ông kiềm chế được và nhắc lại với một giọng điệu không cảm xúc:
- Chị con mang độc trong người từ lúc trưởng thành...
- Không đâu! - Đứa con trai út của gia đình Tuvache cười. - Bố mẹ đang nghĩ gì vậy? Vào sinh nhật của chị, con đã mở tủ lạnh và tráo đổi cái chất độc trong ống tiêm bằng dung dịch đường mà bác sĩ tiêm cho anh Vincent mỗi khi anh ấy cảm thấy yếu trong người.
Trong phòng ăn một bầu không khí thật yên lặng ngự trị, cho phép ta quan sát kiểu kiến trúc của căn phòng: một ghế trường kỷ tím (màu tang tóc) phía trước những tấm rèm cửa sổ hướng về khu phố Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên, một tủ kính cổ có lẽ thuộc thế kỉ XXI, một đèn chùm hình sao Thổ với vòng quỹ đạo của nó treo phía trên bàn ăn và ở phía cuối, trong góc, một tivi 3D cho phép ta tin rằng cô phát thanh viên trong chương trình thời sự đang có mặt và nói to trong bếp, thông báo đến bạn và quẳng vào mặt bạn những thảm họa không bao giờ ngờ tới.
- Alan, con đã nói gì vậy?
- Vincent, con biết chuyện này?
- Dạ, - cậu con trai lớn ợ và chùi miệng bằng khăn ăn.
Hai phụ huynh đầu óc quay cuồng. Nó nhắc Lucrèce nhớ đến một lần, khi bà hít nhầm một chút Người buôn cát. Bà cứ như muốn xỉu.
Marilyn vẫn chưa chắc đã hiểu chuyện:
- Hai anh em đang nói gì vậy?
Ông bố trong hơi thở chậm dần và bị nghẹt, gầm lên như tiếng sấm trong cơn giông đang xuất hiện ở chân trời và mang tới những cơn mưa axít:
- Con có thể đi gặp thằng gác nghĩa địa của con, Marilyn. Những nụ hôn của con vô hại và do không biết, con đã lừa toàn bộ khách hàng...
Giọng nói của Mishima ngày càng lớn:
-... Mọi chuyện là do hai cái thằng khốn này!
Đôi mắt ông đầy tia chớp:
-... Tụi nó đã tráo bằng thuốc giả.
Lưỡi của ông, trong miệng, tặc lên như sấm:
- Dám làm điều này... đối với gia đình Tuvache! Tụi bay là nỗi hổ thẹn cho chính dòng máu của mình! Mười thế hệ trong công việc tự sát, chưa bao giờ phải chứng kiến một vụ lừa lọc như thế này! Tôi cũng luôn thắc mắc khi khách hàng quay lại: “Nhưng tại sao họ không chết?” Còn con, Vincent, bố luôn tự hào về con... bố nên gọi con là Brutus! Con đã để cho thằng khùng này ảnh hưởng đến mình, nó xứng đáng với cái tên đồng bóng người Anh! Ôi, ôi cái đồ biến thái!
- Thôi nào anh Mishima, anh lẫn lộn mọi thứ rồi. - Bà mẹ nói chen vào, vừa định hình trở lại.
Nhưng ông chồng đứng lên, giơ bàn tay to đùng của một kẻ tự sát về phía cổ họng của Alan, nó bỏ chạy và cười trên hành lang, bố nó đuổi theo sau. Marilyn cũng rời khỏi bàn ăn và chạy phía sau đứa em trai. Cả hai đuổi theo Alan. Một người (Mishima) muốn bóp cổ Alan, người kia (Marilyn) muốn ôm hôn thằng bé trong tay và nói: “Ôi Alan!” Bà mẹ vẫn chưa nuốt trôi thông tin mới nhất van xin:
- Marilyn! Đừng ôm hôn em con nếu con thương nó!
Vincent ngồi đối diện với bà nhắc lại:
- Nhưng mẹ ơi, em nó chỉ có dung dịch đường trong người thôi mà.
- À đúng rồi, ố la là!
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát