Chương 15
àn Tú ghét anh nhưng lại thấy anh tội nghiệp, không thể không cho anh ở nhà mình. Mâu thuẫn trong lòng cô vẫn luôn gay gắt như thế. Thực ra, cô còn có một ý nghĩ chẳng mấy nhân đạo, đó là hi vọng anh chịu không nổi hoàn cảnh nóng nực đó mà rời khỏi đây. Thế nhưng, trái với mong muốn của Hàn Tú, trong suốt thời gian đó, anh không hề có bất cứ ý kiến nào, thậm chí chẳng thèm phàn nàn gì hết. Cô cứ tưởng rằng anh biết thân biết phận nên mới cam chịu như thế, ai dè anh bị chấn thường đầu nghiêm trọng đến mức hỏng luôn cả não, không biết trên thế giới này tồn tại giường và điều hoà, đã thế, cô còn cho rằng anh định cưỡng hiếp mình nữa chứ! Thật là quá mất mặt!!!
Câu trả lời của Tiểu Thất khác xa so với suy nghĩ của cô: "Buổi tối hôm cô đưa tôi về đây, cô đã nằm trên sô pha này, cho nên tôi mới nghĩ đó là giường."
"Cái gì? Nó không phải là giường đâu. Hôm đó, tôi ngủ ở đấy là vì anh bị sốt cao, với lại tuần trước, nhiệt độ ngoài trời không nóng như bây giờ". Cô chỉ muốn cười phá lên, nhưng tự thấy làm như vậy là không ra gì nên lại thôi.
"Giờ biết cũng chưa muộn". Tiểu Thất quay mặt sang một bên để che giấu sự ngại ngùng.
Hàn Tú nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác của anh lúc bị cô đánh, hai má cô bỗng đỏ ửng lên. Cảm thấy hơi có lỗi, cô nhìn về phía anh, lắp bắp nói: "Bây giờ, anh.... anh đang chỉ trích tôi ngược đãi anh sao?"
Tiểu Thất không trả lời, quay lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ẩn ý - "Lẽ nào không phải vậy?".
Thấy thế, Hàn Tú lại càng cảm thấy có lỗi, cố nói cứng: "Đây... đây là nhà tôi, tôi đang nằm trên giường của mình, sử dụng điều hoà do chính tôi bỏ tiền ra mua, tiền điện nước đều do tôi chi trả, cho nên những thứ này tôi hưởng thụ là điều đương nhiên. Hiện giờ, anh chỉ tạm thời ăn ngủ ở đây thôi. Nếu anh không thích, không chịu đựng được thì có thể rời khỏi đây, dù gì, mấy vết thương trên người anh cũng đã lành cả rồi. Anh có rất nhiều bạn bè mà, anh có thể đi tìm bọn họ. Còn nếu anh không muốn gặp bạn bè thì nên tới chỗ mấy người phụ nữ của anh trước kia, tôi có thể liên lạc miễn phí cho anh, miễn phí đưa anh đến đó luôn."
Tiểu Thất nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Tú, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói rất trầm: "Cô không cần chọc tức tôi đâu, đừng tưởng vì thế mà tôi sẽ rời khỏi đây nhé! Khi nào tôi thấy cần phải đi, tự khắc tôi sẽ đi. Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ ngủ trên chiếc giường này."
Lại là một câu bức ép người quá đáng nữa, như thể anh đang cảnh cáo "Cô cứ liệu mà làm!" ấy. Tuy rằng câu nói này chưa bao giờ được trực tiếp phát ra từ miệng Tiểu Thất, nhưng ánh mắt anh thì không thể nào phớt lờ được.
Hàn Tú đang định nổi cơn tam bành, nhưng trước sự uy nghiêm của anh, cô đành nhẫn nhịn cho qua. Cô nắm chặt hai tay, nghiến răng, hạ giọng nói: "Sở dĩ tôi có thể bỏ qua cho anh hết lần này đến lần khác là vì tôi nghĩ rằng anh đang bị tổn thương não bộ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đồng ý cho anh được ngủ cùng giường với tôi. Những chuyện mà anh không biết, tôi có thể nói cho anh. Những gì anh không hiểu, tôi sẽ giải thích. Nhưng anh không thể đòi hỏi vô lí thế được! Anh có hiểu thế nào là "Nam nữ khác biệt" không? Thế nào là "Nam nữ thụ thụ bất thân" không? Một nam một nữ nằm chung trên một chiếc giường, nếu không phải là vợ chồng thì là tình nhân hay gian phu dâm phụ, hoặc là khách làng chơi và gái bán hoa. Chúng ta đã chia tay nhau từ lâu rồi, bây giờ, tôi và anh là hai người không có quan hệ gì. No relationship! Anh có hiểu không hả?"
Hàn Tú suýt chút nữa là lấy tay ôm ngực, không ngờ rằng có lúc mình bị bức bách đến mức phải dùng tiếng Anh để giao tiếp.
Anh nhướng mày, thản nhiên đáp: "Cô không cần giải thích nhiều như thế với tôi đâu! Tôi chỉ muốn bảo đảm giấc ngủ đủ chất lượng, đủ chiều sâu thôi, thế nên tôi không làm gì cô cả. Tôi chưa đến giai đoạn gặp động vật giống cái là sẽ phát dục mà. Nếu không thấy yên tâm, cô có thể nằm ở ghế sô pha."
Ngất mất hôi! Chắc chắn đây là ví dụ minh hoạ sinh động cho câu nói "Cưu chiếm thước sào [1]" đấy!
Giao tiếp với những người có vấn đề về não quả là khó khăn, Hàn Tú đành giơ hai tay hai chân đầu hàng: "Thôi được rồi, bắt đầu từ tối nay, anh vào thư phòng mà ngủ, tôi đảm bảo là anh sẽ có giường và điều hoà mát lạnh. Nhưng cũng từ hôm nay trở đi, anh phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi, dù tôi sai bảo việc gì, anh cũng không được phép từ chối, cho tới khi anh kiếm đủ tiền trả cho chi phí ăn ở, sinh hoạt ở nhà tôi thì mới thôi. Đương nhiên là tôi sẽ không bắt anh phải phóng hoả, giết người, gian dâm, gái gú hoặc làm những chuyện bất nhân bất nghĩa đâu. Nếu anh đồng ý thì từ bây giờ, tôi sẽ coi anh như thượng khách. Bằng không, chúng ta đường ai nấy đi."
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi. Cùng lắm thì liều mình, đằng nào Hàn Tú cũng chỉ có một tính mạng mà thôi.
Tiểu Thất nhếch mày hỏi: "Mọi thứ trên đời này đều phải mua bằng tiền sao? Mà tiền thì phải kiếm thông qua lao động đúng không?"
"Đúng thế, không có bữa ăn nào là miễn phí hết."
"Được, đồng ý!"
Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai phải bảo anh tới công ty mới được, cô nhất định sẽ kiếm lại toàn bộ chi phí ăn ở, sinh hoạt mà anh đã tiêu tốn.
Đúng vào lúc cô tưởng rằng mình có thể tiếp tục giấc ngủ thì rất tự nhiên, Tiểu Thất lại ngồi vào giường rồi nằm xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhanh gọn.
Cô hét ầm lên: "Này, anh đang làm gì thế hả? Sao anh không ra ngoài đi?"
"Vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa, đúng sáu giờ sáng, tôi sẽ dậy." Nói xong, anh nằm quay lưng về phía Hàn Tú.
"Này!". Hàn Tú muốn ói ra máu ngay lúc này!
Á! Cô nắm chặt tay, hét thầm trong lòng: "Hỡi Thượng đế, xin ngài ban cho con một bìa đậu phụ để con đập đầu vào đấy chết luôn cho xong!!!".
Sau khi bị Tiểu Thất trắng trợn chiếm giường, Hàn Tú không dám ngủ bên cạnh anh, mà có dám cũng chẳng ngủ nổi, vậy là cô đành dậy sớm, tắm rửa rồi ra phòng khách, ngồi ngây ra đó.
Bây giờ mới chỉ chớm hè, nhưng thời tiết năm nay rất kì lạ, cuối tháng năm đầu tháng sáu mà đã nóng như thế này rồi. Lúc nào cô cũng cảm thấy vô cùng bức bối trong người. Hàn Tú mới ngồi trên ghế sô pha được khoảng nửa tiếng mà toàn thân đã muốn bốc hoả, nếu tối nào cũng ngủ ở đây thì không hiểu sẽ khó chịu đến mức nào nữa. Nghĩ thế, cô cảm thấy có chút tội lỗi. Phải chăng cô chính là một chủ nô ác độc, bóc lột người quá đáng? Hàn Tú nhìn chiếc ghế sô pha như đang bốc lửa nghi ngút, trong lòng bất giác cảm phục Đường Trạch Tề khi anh có thể nhẫn nhịn ngủ ở đây những hơn một tuần, đúng là tinh thần thép, không tầm thường chút nào.
Cô đứng dậy, đi về phía thư phòng. Khi đẩy cánh cửa đã rất lâu rồi không mở ra, cô giật mình hoảng hốt.
"Thư phòng" là tên gọi mĩ miều thôi, chứ nói thẳng ra, đó là phòng-để-đồ-không-dùng. Lúc mới mua căn hộ này, cô đã vô cùng thích thú khi tự tay trang trí thư phòng, nhưng sau đó, cô cảm thấy mình nên sinh hoạt ở một căn phòng "3 in 1": phòng ngủ, phòng làm việc và phòng ăn hợp nhất. Cứ thế, thư phòng dần dần bị bỏ hoang, để rồi trong đó chất đầy theo năm tháng toàn những thứ linh ta linh tinh mà cô lôi về, có thứ hữu dụng, có thứ không: nào là máy chạy bộ, máy chơi game, nào là quần áo, giày dép..., tất cả đều được mua về trong giây phút hứng lên nhất thời của cô. Không nhìn thì sẽ bớt phiền lòng, Hàn Tú không muốn ngày ngày đều ca thán, hối hận khi đã ném tiền qua cửa sổ nên đã tống chúng vào gian phòng không mấy khi bước tới này. Nhưng bây giờ, thư phòng phải nhường cho Đường Trạch Tề ở, những thứ đồ đó, cô biết để ở đâu đây?
Hàn Tú đau khổ vò tóc mình, ngay lập tức hối hận. Sao cô lại kích động đến mức hứa cho anh ở đây cơ chứ? Đã thế, cô còn phải mua giường và một loạt các thứ khác nữa. Đường Trạch Tề chỉ sống tạm ở nhà cô một tháng thôi, vậy mà tại sao chưa gì Hàn Tú đã có cảm giác quãng thời gian đó dài lê thế đến thế?
Nhưng nếu không cho anh ở đây, cô sợ nửa đêm anh lại phá cửa phòng ngủ xông vào, trèo lên giường của cô rồi... Và đó mới là việc nguy hiểm nhất!
Nghĩ vậy, Hàn Tú liền xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Tất cả các chi phí phát sinh trong một tháng ăn nhờ ở đậu, cô nhất định sẽ bắt anh hoàn trả đầy đủ, không thiếu một đồng!
Tiểu Thất rất đúng giờ, đã nói sáu giờ sẽ dậy thì tuyệt đối không nằm cố thêm phút nào trên giường.
Dọn dẹp xong thư phòng, Hàn Tú đã mệt gần chết, nằm bẹp trên ghế sô pha, uể oải ra lệnh cho Tiểu Thất làm cơm rang trứng. Ngay lúc đĩa cơm vàng rộm được đặt xuống trước mặt, cô có cảm giác não mình xuất huyết đến nơi rồi! Điều khiến tâm trạng cô mất đi thăng bằng chính là: đây là lần đầu tiên anh rang cơm, chưa cần kiểm tra mùi vị, mới chỉ nhìn màu sắc của trứng và cơm đã thấy đẹp mắt hơn món cô làm gấp nhiều lần!
Vậy mới nói, càng so sánh càng khiến cho người ta tức phát điên mà!
Hàn Tú đã quyết định rằng từ này về sau, một ngày ba bữa cơm, công việc tốn cả sức lực lẫn trí lực này sẽ giao cho Đường Trạch Tề đảm nhiệm. Như vậy, cô sẽ tiết kiệm được tiền thuê các thím các cô đến làm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, theo đúng giao ước, Hàn Tú dẫn anh đến công ty của mình.
Đã được trải nghiệm một lần khi đi siêu thị vào tối qua, Tiểu Thất bắt đầu thích ứng với dòng người càng ngày càng tấp nập trên đường phố.
Chú thích
[1] Con tu hú chiếm tổ của chim hỷ thước: câu này ám chỉ việc chiếm chỗ ở của người khác một cách trắng trợn.
Copy Mối Tình Đầu Copy Mối Tình Đầu - Hoa Thanh Thần Copy Mối Tình Đầu