Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Vịt Chết Chìm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
J
ohn Witherspoon bị tạm giữ lại văn phòng viên quận trưởng cảnh sát và được phép tiếp luật sư trong một gian bên cạnh.
Ông ồn ào la lối:
- Thật là ngu ngốc hết chỗ nói. Mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi chỉ ra cái con vịt khốn kiếp ấy.
Mason nói:
- Thì ông cứ từ từ kể hết tôi nghe nào.
- Thế này, tôi có nói với cảnh sát về con vịt, nói rõ là Marvin đã bắt nó trong trại của tôi. Chuyệr rõ ràng quá và bây giờ tôi vẫn còn tin như vậy. Thế là họ đón Marvin ở ga lúc hắn ở trên tàu bước xuống.
- Tiếp đi.
- Marvin nhận đã có bắt con vịt ở nhà tôi nhưng hắn đã để nó trong xe và sau đó không thấy đâu nữa cả. Chắc hắn không chịu lục lọi hết trong xe nhưng vẫn tin là con vịt biến mất rồi. Cảnh sát Los Angeles cũng nghĩ như thế, nhưng họ cũng cứ điện hỏi ở đây. Rồi sao nữa ông biết không?
- Sao?
- Con vịt chết giẫm nằm trong băng sau xe. Nó đã bay qua phần dựa lưng của băng trước.
Witherspoon lúng túng cựa quậy trong ghế:
- Vì thế tôi mới bị mắc khó...
- Sao thế?
- Thế này, đêm qua khi tôi muốn đuổi kịp theo ông... Tôi chưa nói rõ chuyện gì xảy ra sau đó... hay đúng hơn là chưa nói cho có đầu có đuôi...
- Tôi vẫn đang nghe ông đây - Mason không tỏ ý kiến gì khác.
- Sau khi hụt ông trên đường, tôi tìm ông ở El Templo và thoáng thấy bà Burr, tôi lại cố tìm bà ta. Đến đó thì đúng rồi. Chỉ có một chuyện tôi không kể cho ông nghe lại là chuyện gây rối rắm cho tôi.
- Sao kia?
- Lúc vào thành phố, tôi đến Milter trước tiên. Tôi đã nói với ông là khi không thấy xe ông trước cửa, tôi đi luôn. Không phải tôi không kịp xem thử có xe của ông ở đấy không nữa. Tôi đến bấm chuông ngay ở cửa Milter vì khi không gặp ông trên đường, tôi tưởng ông đã vào nhà hắn rồi.
- Sau khi ông bấm chuông thì sao nữa?
- Không có ai trả lời, nhưng tôi thấy cánh cửa chỉ khép hờ. Cho nên tôi bước lên thang lầu và có ai ở trên ấy rồi... một người đàn bà.
- Ông thấy rõ không?
- Không, hay ít ra là không rõ mặt. Tôi đang ở lưng chừng cầu thang còn người ấy thì ở phía trên. Tôi chỉ thấy một cái chân và đồ lót thôi... nghĩa là tôi thấy ngượng. Bà ta hỏi sao tôi lại đẩy cửa vào bất lịch sự thế, tôi trả lời là muốn gặp ông Milter. Bà ta bảo ông Milter không có ở đấy và mời tôi đi ra, thế là tôi có dịp đi ngay.
- Ông không nói cho tôi biết chuyện đó.
- Đúng. Ông hiểu cho, người như tôi mà đi kể mấy cái chuyện bị dính vô trường hợp tế nhị đó thì... Vì tôi không thấy mặt bà ta mà bà ta cũng không thấy mặt tôi nên tôi cho rằng không ai biết tôi đến đấy cả.
- Thế mà có kẻ biết?
- Đó là người đàn bà ở hộ bên cạnh. Bà ta nghe có tiếng nói, chắc vì tò mò nên nhìn qua khe cửa kính khi tôi quay đi. Bà ta ghi ca số xe của tôi. Vì lý do gì thì tôi không biết, nhưng rõ ràng là như thế.
- Bà ta không nói rõ lý do à?
- Tôi không biết. Nhưng chỉ biết bà ta khai với cảnh sát rằng tôi đến đấy với một người đàn bà. Chắc vì bà ta nghe chúng tôi nói chuyện với nhau.
- Mà ông có đến đó với người đàn bà không?
- Hẳn nhiên là không rồi. Tôi chỉ có một mình thôi.
- Lois không theo ông à?
- Hoàn toàn không.
- Bà Burr cũng vậy chứ?
- Tôi sẽ nói với ông về chuyện bà Burr. Lại thêm một chuyện rắc rối khác.
- Được rồi, ông nói đi.
- Người đàn bà ấy đã cho cảnh sát biết số xe của tôi. Và vì con vịt trong bể cá là của tôi, từ nhà tôi ra mà Marvin thì lại không bỏ vào đấy nên cảnh sát nghĩ rằng chính tôi đã mang tới nhà Milter.
- Hợp lý quá thôi.
- Mọi sự việc đều quy kết cho tôi có tội, tôi muốn điên lên.
- Thôi bây giờ xin ông hãy nói chuyện về ông Burr.
- Thế này, sáng hôm nay lẽ tự nhiên là tôi nói cho bà Burr biết chuyện Milter bị giết. Roland Burr cảm thấy đỡ hơn nên xin tôi đến gặp ông ta.
- Ông cũng nói chuyện Milter bị giết?
- Vâng.
- Ông có nói chi tiết về Milter không?
- Có, tôi có cho ông ta biết một ít. Ông hiểu cho rằng tôi càng lúc càng có cảm tình với ông Burr nên tôi nghĩ là nên tin ở ông ấy.
- Ông ta có biết tôi ở nhà ông không?
- Có!
- Biết rằng tại sao tôi ở nhà ông cơ?
- Ờ... Ờ... hình như chúng tôi nói chuyện đó một cách chung chung thôi.
- Rồi sau đó sao nữa?
- Rồi Roland bảo tôi đưa cho cái cần câu ông ta ưa thích, tôi hứa là tôi thấy được thì sẽ đem lại cho.
- Nó ở đâu?
- Ông ta nói là ở trong văn phòng tôi... Ông biết... căn phòng chúng ta ngồi tối hôm qua ấy mà. Hình như tôi có nói với ông là chỉ mình tôi giữ chìa khóa phòng và luôn luôn khóa cửa chỉ đôi khi mới mở cửa cho gia nhân dọn dẹp trước mặt tôi thôi. Trong đó tôi có để dành sẵn một ít rượu, và nói đến rượu thì không nên tin ở bọn Mễ.
- Thế mà Burr lại để quên chiếc cần câu trong đó?
- Đó là lời ông ta nói. Tôi thì tôi nhớ là ngày ông ta bị gãy chân, ông ta có đến phòng nói chuyện phiếm, có mang chiếc cần câu theo nhưng rồi sau đó ông ta đem về hay bỏ quên lại thì tôi không hề biết. Nói tóm lại là ông ta nhờ tôi tìm cho ông để làm vui qua thời giờ, nhưng cũng không gấp lắm. Ông hiểu cho, khi ta thích đi câu thì thích mân mê bộ đồ câu cũng như những người khác mân mê khẩu súng hay cái máy ảnh vậy mà.
- Cảnh sát có biết chuyện chiếc cần câu ấy không?
- Biết. Khi nói chuyện có cả bà Burr và ông bác sĩ ở đấy. Rồi khi bác sĩ sắp sửa về thì bà Burr xin quá giang xuống phố. Tôi cũng có ý định đi El Templo nên có nói xin chở bà ta đi rồi lại chở về.
- Bà ta đi với ông bác sĩ?
- Vâng... thế là chỉ còn mình tôi ở nhà với bọn đầy tớ.
- Rồi ông làm gì?
- Tôi bận một vài việc lặt vặt với ý định sau đó sẽ đi tìm chiếc cần câu.
- Lúc đó là mấy giờ?
- Ồ, khoảng tám giờ rưỡi hay chín giờ gì đấy. Tôi đang trông coi người làm, với lại ông Burr cũng đã nói là không cần gấp lắm. Rồi khoảng một giờ sau, một người đầy tớ đi ngang qua phòng ông Burr tình cờ liếc nhìn qua cửa sổ thấy cách ngồi của ông ta, nhận ra ông ta đã chết rồi.
- Xin ông cứ tiếp tục - Mason gật đầu nói.
- Hắn chạy báo cho tôi, tôi vội vã đến phòng ông Burr. Khi mở cửa, tôi thấy ngay trên bàn có một cái bát cách giường ông Burr khoảng ba mét và tôi hít phải một thứ hơi suýt ngất đi. Người ở vội đóng cửa, kéo tuột tôi ra ngoài hành lang và gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Viên quận trưởng đến đứng ở ngoài nhìn vào và kết luận ông Burr chết như là Milter. Ông cho đập tấm kính cửa cho thoáng phòng, sau đó mới vào. Đúng như ông nói: người ta đã dùng cyanua kali và axit clohyđic một lần nữa. Ông Burr không thể thoát được. Chân ông ta đang bó bột và lại còn thêm một vật nặng buộc qua cái ròng rọc mắc trên trần nhà.
- Thế cô y tá đâu?
- Thật là vừa hay! Cô ta chính là nguyên nhân gián tiếp của mọi việc xảy ra. Tôi không biết chính cô hay bà Burr... Cô ta kể một câu chuyện thật hoang đường... Ông có nhớ là tôi đã kể cho ông nghe chuyện Burr bị bắt gặp đang tìm cách đi ra khỏi giường và nói rằng có ai đấy muốn giết ông ta không? Ông bác sĩ thì cho là phản ứng của thuốc giảm đau. Nhưng rồi sau đó cảnh sát nhớ ra và căn vặn cô y tá. Cô này nói rằng Burr bảo riêng cô là chính tôi muốn giết ông ta.
- Lúc đó cô không báo cảnh sát?
- Không, vì cô cũng cho rằng tại thuốc giảm đau làm ông ta sảng lên. Ít ra thì đó cũng là lời cô ta bây giờ.
- Ông vẫn chưa cho tôi biết khi thảm kịch xảy ra thì cô y tá ở đâu?
- Ở dưới phố.
- Để Burr một mình à?
- Không, Burr tuy không thể rời khỏi giường, nhưng có thể sử dụng hai tay được. Điện thoại nội thất đặt trong tầm tay nên không cần có một cô y tá thường trực. Với lại khi bó bột rồi, Burr bảo bà vợ lấy cho ông ta cái xắc treo vào tủ áo. Cái xắc đó đựng các con mồi câu, vài quyển sách, một cây đèn bấm và vài thứ lặt vặt khác. Có cái xắc bên giường, Burr có đủ các thứ cần thiết rồi...
"Nhưng khi cô y tá đến làm việc, cô bảo rằng muốn lấy gì đã có cô, cái xắc đó chỉ làm cho cô mệt hơn, phải đi vòng cái giường vì đã có bề bộn thêm bàn điện thoại, bàn để đầu giường, bàn để vật dụng có bánh lăn. Cô ta đề nghị bỏ các thứ trong xắc ra để trên mặt tủ, khi nào ông cần thì cô đưa được ngay.
"Lạ là chuyện đó làm Burr nổi khùng lên. Ông ta bảo không muốn cho ai đụng tới các con mồi và ông cứ giữ cái xắc trên giường. Cô y tá lấy cái xắc lên để chứng tỏ uy quyền của mình thì ông ta nắm lấy cổ tay cô ta vặn tréo đi. Sau đó, ông đuổi cô ra khỏi phòng và bảo rằng nếu cô trở vào thì ông ném đồ vật vào mặt cô. Cô gái bèn gọi điện cho ông bác sĩ. Chúng tôi, ông bác sĩ, cô y tá, bà Burr đến nói chuyện với Burr và sau đó ông bác sĩ dẫn cô y tá về, bà Burr đi theo để tìm một người khác. Điện thoại của Burr được mắc vào thông với nhà bếp và các phụ nữ thường xuyên có mặt ở đấy được dặn trông chừng, trả lời ngay khi Burr gọi. Theo cách như thế thì có thể để ông ta một mình một lúc cũng được. Ông bác sĩ hoàn toàn đồng ý với biện pháp này.
- Còn ông?
- Ồ, tôi cũng vậy, bởi vì thú thật với ông, tôi cũng hơi quen với tính nóng của Burr rồi. Tôi cho là tại tình trạng đau đớn của ông gây nên. Ông ta còn yếu lắm chưa kể những biến chứng nguy hiểm có thể xảy ra nữa. Nhưng rõ ràng là ông ta đã cư xử với cô y tá như một tên côn đồ và tôi cũng muốn ông ta đi bệnh viện thì hơn.
- Thế cái gì làm ông dính líu đến vụ ông ta chết?
- Cái cần câu chết tiệt! Người ta thấy nó ở trên giường Burr. Ông ta đã bắt đầu lắp ráp nó lại. Bàn tay phải của ông nắm hai khúc, tay trái một khúc. Ông thấy nguy cho tôi chưa? Tôi là người độc nhất có thể đi tìm chiếc cần câu, là người độc nhất có thể mang đến cho Burr. Chỉ có tôi trong nhà, chó đã thả ra rồi. Không có ai lạ có thể vào nhà được, mà đầy tớ thì thề rằng họ không bước tới phòng đó. Tội nghiệp cho Burr. Cái bát xa quá nên ông ta không thể hất nó đi được...
- Ông ta còn có máy điện thoại cơ mà? - Mason đưa ra nhận xét.
- Đúng, nhưng chắc ông ta chưa kịp biết tai họa xảy ra cho ông. Chắc có kẻ nào quen biết đi vào phòng đưa ra chiếc cần câu: "Đây này, tôi tìm ra rồi, không ở trong văn phòng của ông Witherspoon đâu". Burr chăm chú lo lắp cần câu, kẻ kia bước ra, bỏ lại cái bát đựng axit clohyđric lại và ném vào đó cyanua. Vài giây sau, Burr chết ngay. Chỉ có người thân mới làm được điều đó thôi.
- Và theo quan điểm của cảnh sát thì chỉ có ông là người duy nhất làm được việc đó thôi - Mason nói - Nhưng nguyên do nào ông giết Burr?
Witherspoon hơi bối rối. Mason nói giọng khuyến khích:
- Này, nói hết cho tôi nghe đi.
- Cảnh sát cho là tôi yêu bà Burr và muốn khử người chồng.
- Tại sao họ lại nghĩ được như vậy?
- Ông hiểu cho, bà Burr tính tình nồng nhiệt, tự nhiên như đứa trẻ, dễ phô bày ý tưởng của mình, bà đã hai, ba lần hôn tôi trước mặt người chồng.
- Và còn nhiều lần không có mặt ông chồng nữa.
- Đúng, đó mới là điều không hay. Khi bà hôn tôi trước mặt chồng thì chỉ riêng ba người thôi. Nhưng đám đầy tớ thấy bà hôn tôi cả khi không có mặt chồng nữa. Ông hiểu cho là chuyện đó vụt đến, không có hậu ý nào hết. Ví dụ chúng tôi đi trong hành lang, tôi choàng tay qua mình bà, bà ngước lên cho tôi hôn, như con gái tôi vậy. Tuy nhiên, đám Mễ chỉ thấy đó là chuyện ái tình say đắm thôi.
- Còn thuốc độc? Có thể gán cho ông được không?
- Được, thế mới là thảm hại! Chúng tôi có dự trữ axit clohyđric trong trang trại, tôi cũng luôn luôn dùng cyanua để giết chuột bọ. Chuyện thường ở Californie là người ta hay dùng cyanua với xtrinin. Toàn bộ các trường hợp làm cho tôi hết phương vùng vẫy. Họ không còn gì để buộc tội tôi nữa.
- Đó là trường hợp xảy ra mười tám năm về trước với Horace. Hình như tôi đã nói với ông rằng một bằng chứng tình cờ, gián tiếp, lại có thể là người làm chứng giả dối ghê gớm hơn hết, không phải vì bằng chứng ấy bịa mà là vì người ta có thể dựa vào đó mà giải thích một cách dối trá. Lúc đó tôi thấy hình như ông không tin lời tôi - Mason nhấn mạnh kết luận một cách khô khan.
- Nhưng mà, Mason, chuyện trùng hợp như thế thật khó tin. Nó chỉ có thể hàng trăm năm mới xảy ra một lần thôi.
- Nên nói là mười tám năm đấy.
Witherspoon nhìn ông giận dữ, mắt tóe lửa mà bất lực.
Mason hỏi:
- Ông muốn tôi cãi cho ông không?
- À! Không! - nhà triệu phú gầm lên - Tôi tiếc là đã mời ông đến. Để tôi mời một luật sư không lo giảng đạo đức với tôi, một luật sư đúng điệu, lành nghề hơn hết trên đời này.
- Tôi xin ông cứ tìm.
Mason trả lời thản nhiên khi bước ra khỏi phòng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Vịt Chết Chìm
Erle Stanley Gardner
Con Vịt Chết Chìm - Erle Stanley Gardner
https://isach.info/story.php?story=con_vit_chet_chim__erle_stanley_gardner