Thuốc Đánh Răng Một Lần
Sáng Bin nói:
- Ta sợ phải hàn lại cái răng này. Chà chỗ này có cái lỗ to quá!
Chân Antonio run lẩy bẩy khi nó nhìn vào tay ông Bin. Nó biết ông bác sĩ chữa răng giấu ống tiêm ở sau lưng. Nó vội nói:
- Xin bác đừng tiêm!
Nhưng đã muộn mất rồi. Nó chưa nói dứt câu thì bác sĩ đã tiêm cho nó một mũi thuốc tê. Antonio cảm thấy nước mắt trào ra. Nó buồn bã nhìn qua cửa sổ và thấy một cái răng khổng lồ trắng nhởn treo lủng lẳng bị gió thổi đung đưa. Ở đó có hàng chữ: M.T.Bin Bác sĩ chữa răng. Dường như một năm đã trôi qua từ lúc mũi kim cắm phập vào lợi nó. Bác sĩ Bin một tay bóp chặt mồm Antonio, tay kia ấn từ từ vào ống tiêm. Ông nói:
- Cháu ngồi yên nào! Chà, sao mà run như cầy sấy thế? Cuối cùng rồi cũng xong.
Ông rút mũi kim tiêm đáng sợ ra và nói:
- Súc miệng đi! Antonio vội cầm cốc nước, nó ngậm một ngụm to tướng nhưng không thể súc miệng được vì mồm bị tê cứng, nước trong miệng trào ra xuýt làm ướt hết chiếc áo phông. Antonio cố cầm nước mắt khi trông thấy ông bác sĩ mang cái máy khoan nhích lại gần nó. Không được khóc. Ai đời con trai mười ba tuổi còn khóc nhè ở chỗ chữa răng bao giờ. Nó lại nhìn chằm chằm về phía cửa sổ và lại thấy chiếc răng khổng lồ treo lủng lẳng làm biển hiệu và ngoan ngoãn há mồm. Ông Bin hỏi:
- Khi học xong cháu muốn làm nghề gì?
Antonio đáp:
- Cháu muốn làm nghề đổ rác, đã từ lâu cháu thích làm nghề này.
Bác sĩ Bin tỏ ra vô cùng ngạc nhiên và ông ấn nhẹ chiếc mũi khoan:
- Làm nghề đổ rác à? Thật buồn cười, hồi nhỏ bác cũng thích làm cái nghề đó.
Antonio hỏi:
- Thế tại sao bây giờ bác lại trở thành người chữa răng?
Ông bác sĩ đảo mắt nhìn căn phòng, sau đó ông đóng cửa buồng lại rồi hạ giọng nói:
- Nếu cháu hứa là sẽ không kể với ai thì bác sẽ kể chuyện này cho cháu nghe bởi vì cháu cũng muốn làm nghề đổ rác. Nhưng cháu phải hứa danh dự là không được tiết lộ cho bất cứ ai về câu chuyện này, cháu có hứa không nào?
Antonio gật đầu. Nó không thể nói được vì lúc này ông Bin đã bắt đầu cho máy khoan chạy ro ro. Antonio nhắm nghiền mắt và nghe tiếng máy chạy. Bác sĩ Bin kể. Hồi nhỏ bác rất thích lục lọi các thùng rác, bác không thể đi qua một thùng rác nào mà không lục tìm cái này cái khác. Bác thấy rằng trong đống rác rưởi người ta đổ đi còn có khối thứ tuyệt vời. Một hôm bác tìm thấy trong thùng rác nhà hàng xóm có một chiếc thủ lợn. Bác vội khuân nó về và để trên tổ kiến. Lũ kiến ăn trơ trụi không còn một tý thịt nào cho đến lúc cái thủ lợn chỉ còn trơ xương sạch bóng. Sau đó bác dùng khoan khoan một cái lỗ vào giữa chiếc đầu lâu và tặng mẹ bác một lọ đựng đường. Bà rất thích cái lọ đó và không bao giờ đưa ra dùng, bà để nó vào một chỗ rất kín và cuối cùng bà quên mất không biết là để nó ở đâu. Tất cả các thùng rác ở dọc phố nhà bác đều có những thứ hấp dẫn nhưng điều gây nhiều ấn tượng nhất với bác là thùng rác nhà lão Monty. Cứ thứ tư và thứ sáu bác lại nhìn vào thùng rác nhà lão và lần nào cũng thấy thùng chứa một loại rác như nhau: những vỏ hộp thuốc đánh răng. Có lẽ có tới hàng trăm hộp và hộp nào cũng có dòng chữ: Thuốc đánh răng một lần. Bác không thể hiểu nổi một ông già sống độc thân mà lại dùng hết nhiều thuốc đánh răng đến như vậy. Chẳng lẽ suốt đời ông ta chỉ mải miết đánh hàm răng của mình? Không, phải nói đúng ra là đánh cái răng của mình, bởi vì lão ta chỉ còn một cái răng sún duy nhất xanh ởn, mà bác thì tin rằng lão chưa hề bao giờ đánh cái răng đó kể từ khi nó mới mọc. Bác luôn bị ám ảnh bởi lão Monty và cái đống vỏ tuýp thuốc đánh răng của lão. Bác quyết phải tìm bằng được nguyên nhân của chuyện này. Có nói chuyện với lão cũng vô ích bởi vì bác biết rõ rằng lão không ưa trẻ con (Nói đúng hơn là lão chẳng ưa một ai). Nếu có ai nói: "Chào ông" thì quá lắm lão sẽ gầm gừ: "Mày cút đi!". Cuối cùng bác quyết định phải leo lên cửa sổ nhà lão vào ban đêm để xem lão làm gì.
2
Một đêm, sau khi bố mẹ bác đã lên giường, bác leo sang nhà lão Monty. Ngôi nhà của lão rất tàn tạ, cũ kỹ, mái bằng tôn, rỉ nhoèn và cửa sổ chi chít mạng nhện. Hôm đó trời tối đen như mực, gió thổi lạnh buốt. Người bác nổi da gà, nhưng không phải vì lạnh mà vì bác cảm thấy sợ hãi. Bác đi men theo tường cho đến lúc nhìn thấy một cái cửa sổ. Giữa hai cái rèm cửa có một chỗ trống nho nhỏ. Bác nhón chân dán mắt nhìn vào nhưng bên trong tối thui nên không nhìn thấy gì cả. Sau hai, ba phút đồng hồ bác trông thấy những thứ thật kinh khủng, gớm ghiếc mà bác chưa hề nhìn thấy bao giờ. Răng, toàn răng là răng! Trong bóng tối nhợt nhạt có khoảng hai chục hàm răng trắng nhơn nhởn. Những hàm răng đó treo lủng lẳng cái cao cái thấp trông như những cái diều lúc thì chúng ngậm lại, lúc há hoác ra, lắc la lắc lư như nằm trong một khuôn mặt vô hình. Thật đấy. Những hàm răng đó thuộc về một cái đầu, có thân thể, nhưng ta không trông thấy được vì trong phòng tối om om. Nhưng những hàm răng đó lại sáng, phải rồi, có lẽ chúng tự phát sáng. Bác trông thấy những cái răng to tướng, nhọn hoắt, nhưng cũng có những cái răng bé tí xíu và rất sắc.
Có thể nói ở đây có nhiều bộ răng khác nhau, chỉ thiếu không có hàm răng con người. Nhất định những hàm răng này không thể là răng người, bác tin chắc như vậy. Đúng lúc đó có người châm nến và trước mắt bác hiện lên một cảnh không thể tưởng tượng nổi. Bác nhìn thấy không biết bao nhiêu các loại thú ở trong căn buồng bé nhỏ này. Nào là thỏ, chó, chuột túi lớn, chuột túi bé và cả mèo nữa. Mỗi con vật bị nhốt trong một cái lồng nhỏ và răng con nào cũng trắng bong. Bác chưa bao giờ thấy những cái răng trắng đến như thế. Nhưng những con vật trông mới tội nghiệp khốn khổ làm sao. Ta có thể tưởng tượng chúng hoàn toàn không muốn bị nhốt trong những cái lồng chật hẹp như thế này. Chúng có vẻ rất sợ hãi trước một điều gì đó sắp xảy ra. Lão Monty cười thâm hiểm cầm nến đi vào phòng và nói: "Nào, bọn trẻ, đến giờ đánh răng rồi!" Bác cảm thấy lũ thú sợ co rúm lại khi nghe lão Monty nói điều đó. Lão để cây nến lên bàn và mở một cái tủ to tướng. Trong tủ có hàng ngàn tuýp thuốc đánh răng. Lão lấy ra một trong những tuýp thuốc và lẩm bẩm: "Số 52A, nào để xem mình có gặp may với hỗn hợp này không?" Sau đó lão đi tới cái lồng nhốt một con thỏ nhỏ và ấn vào một cái nút. Đèn đỏ trong lồng bật sáng, con thỏ chui đầu qua một cái lỗ. Nó nhăn mũi và nhe răng. Lão Monty ấn cho thuốc đầy bàn chải và đánh răng cho con thỏ. Chắc thuốc đánh răng này có mùi vị kinh khủng lắm. Sau khi làm xong lão quẳng một củ cà rốt bẩn thỉu về phía con thỏ nhưng nó không hề ngó ngàng tới vì vẫn bàng hoàng ghê sợ vì tuýp thuốc đánh răng của lão. Thật là kinh khủng. Thật là dã man. Lão già độc địa này dùng thuốc đánh răng có mùi vị ghê tởm để làm thí nghiệm với những con vật khốn khổ này. Bác không nghĩ tới một cái gì khác ngoài những con vật tội nghiệp này. Bác chạy quanh ngôi nhà và đập thình thình vào cánh cửa. Bác hét:
- Mở cửa ra, mở cửa ra! Hãy thả tất cả những con vật kia ra!
3
Cánh cửa mở toang. Lão Monty cười nhăn nhở khoe cái răng sún. Lão ta có vẻ vui mừng vì sự có mặt của bác. Lão nói:
- Tốt lắm, đúng cái ta đang cần là một thằng nhóc. Vào đi cháu, vào đi!
Bác nhảy bổ vào trong nhà, chạy vội tới căn phòng đó và hét lên:
- Ông làm gì thế này? Tại sao ông lại đánh răng cho bầy thú?
Lão già cười nhăn nhở:
- Ta đang nghiên cứu để sản xuất loại thuốc đánh răng một lần. Ta sắp thành công rồi.
Bác hỏi lão ta:
- Thuốc đánh răng một lần là thế nào?
- Đó là loại thuốc đánh răng mà người ta chỉ dùng một lần duy nhất. Chỉ cần đánh răng một lần thế là cả đời không phải đánh răng nữa. Mọi người sẽ đổ xô đến mua thuốc đánh răng của ta khi kết quả nghiên cứu thành công. Bọn trẻ con lười đánh răng. Thế nào bố mẹ chúng cũng sẽ mua thuốc đánh răng này và ta sẽ rất giàu. Ta phải pha trộn nhiều công thức khác nhau và mỗi lần ta lại dùng những con vật này để thí nghiệm. Chính vì thế ta có lũ súc vật này ở đây.
Bác bảo lão ta:
- Ông hãy thả tất cả những con vật này ra, nhốt chúng như thế này là dã man. Ông hãy dùng các loại thuốc đánh răng kinh khủng này để thử nghiệm cho chính mình ấy.
Lão Monty nói:
- Không được. Thuốc đánh răng này đắng lắm. Nhưng bây giờ thì ta không cần lũ súc vật này nữa, giờ đây ta đã có chú mày.
Lão cười nham hiểm và liếc mắt nhìn một cái lồng còn bỏ không. Bác chưa kịp phản ứng thì lão ta đã nhảy bổ tới và dùng bàn tay gầy guộc tóm chặt lấy bác. Lão ta gầy gò thật đấy nhưng rất khỏe. Hai người vật nhau lăn lông lốc và va vào cái tủ làm văng ra hàng trăm tuýp thuốc đánh răng. Lão ta và bác vẫn tiếp tục vật lộn, nhiều tuýp văng cả nắp và thuốc đánh răng phọt ra ngoằn ngoèo như những con giun đũa. Chẳng bao lâu cả hai người đều dính bê bết thuốc đánh răng với nhiều màu sắc khác nhau. Các loại thuốc đánh răng bị pha trộn lung tung và toát ra mùi hôi thối thật khó chịu. Lão Monty dùng chiếc bàn chải thọc vào đống thuốc đánh răng hỗn hợp đó và rít lên:
- Nào, thằng nhóc, xem mày có thích không nhé.
Lão tìm mọi cách để chọc cái bàn chải vào mồm bác. Tất nhiên bác tìm mọi cách để không cho lão quệt loại thuốc đánh răng tạp nham đó vào răng của mình. Bác lấy hết sức đẩy lão bật ra tới tận chân tường. Lão co rúm người lại, nhăn nhó, nằm trên nền nhà thở hồng hộc. Bác bảo lão ta:
- Giờ thì ông hãy dùng một ít loại thuốc của ông.
Nói xong bác thọc bàn chải đánh răng và cọ thẳng cánh cái răng sún xanh xám duy nhất của lão.
4
Lão tức lắm, lão không thể cam chịu vừa lăn lộn vừa la hét ầm ĩ. Lão lấy hai tay ôm lấy cổ. Có lẽ vị thuốc đánh răng quá kinh khủng đối với lão. Sau đó xảy ra một chuyện mà bác không bao giờ có thể quên được. Cái răng của lão Monty cứ lớn dần lên, cái răng càng lớn bao nhiêu thì người lão lại co rúm lại bấy nhiêu. Dường như cái răng đó hút hết thân xác của lão. Lão cứ nhỏ dần, nhỏ dần như quả bóng bị xì hơi còn cái răng thì cứ phình lên mỗi lúc một to hơn cả bản thân lão ta. Lúc này không thể nói về một lão Monty với cái răng mà phải nói cái răng với lão Monty. Cái răng cứ lớn mãi, lớn mãi cuối cùng nó to bằng một người lớn còn lão Monty thì teo lại chỉ bằng một hạt đậu. Thế rồi lão biến mất, trên nền nhà chỉ còn lại chiếc răng to kềnh càng nằm trơ trọi. Bác mê mẩn cả người và không biết phải làm gì. Bác loạng choạng đi về phía mấy cái cũi và thả tất cả những con vật bị nhốt ở đó ra. Các con vật hốt hoảng nhào qua cửa lồng. Cuối cùng là một con chuột túi to tướng. Nó lo sợ hốt hoảng đến mức làm đổ nhào cả chiếc bàn với cây nến cắm trên bàn. Ngay lập tức lửa bắt vào mấy tấm rèm cửa và loang loáng lan ra khắp phòng. Những con vật đã chạy trốn kịp ra khỏi căn phòng còn bác thì vội vàng lôi cái răng khổng lồ chạy ra ngoài. Khi lính cứu hỏa tới nơi thì ngôi nhà đã cháy trụi chẳng còn gì.
5
Ông bác sĩ sẽ sàng nói với Antonio:
- Câu chuyện đến đây là hết. Bác cũng đã hàn xong cái răng của cháu. Không đau lắm, phải không nào?
Antonio vội vã nói:
- Không, cháu chẳng thấy đau một tý nào cả. Nhưng còn cái răng khổng lồ cuối cùng thì sao hở bác?
Ông Bin nhìn cái răng to tướng đung đưa trước gió ngay bên cửa sổ bên dưới có dòng chữ: M.T.Bin - Bác sĩ chữa răng. Sau đó ông nói:
- Đây là một chuyện bí mật đáng ra bác cũng không được tiết lộ cho cháu biết.
Antonio đi về nhà, cậu nhìn cái răng bảng hiệu to tướng quét sơn màu trắng nhưng ở một góc sơn đã tróc ra từng mảng và cậu thấy rõ màu xanh xám bẩn thỉu. Antonio quay mặt vội vàng đi về nhà, cậu vừa đi vừa lắc đầu. Bác sĩ Bin lại tiếp tục công việc của mình. Một cô bé bệnh nhân khóc mếu máo:
- Bác ơi, bác đừng tiêm, cháu sợ lắm!
Bác sĩ Bin nhẹ nhàng hỏi:
- Sau này lớn lên cháu muốn làm gì? Cô bé trả lời:
- Cháu muốn làm vũ nữ múa ba lê. Ông tròn mắt ngạc nhiên và để cái ống tiêm sang một bên:
- Sao, vũ nữ ba lê à? Cháu bảo cháu muốn trở thành vũ nữ ba lê hả? Thế thì buồn cười thật, hồi còn nhỏ bác cũng muốn trở thành diễn viên múa ba lê đấy!
Cô bé rụt rè hỏi:
- Thế tại sao bác lại trở thành bác sĩ chữa răng?
Ông Bin đưa mắt nhìn khắp căn buồng, sau đó ông đóng cửa lại rồi hạ giọng nói:
- Nếu cháu hứa là không kể với ai thì bác sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện sau đây.
- Và ông nhẹ nhàng với cái ống tiêm.
Dịch từ tiếng Đức "Absolut unheimlich"
Nhà xuất bản Raven Sburger, 1994
Chuyện Bí Ẩn Thường Ngày Chuyện Bí Ẩn Thường Ngày - Paul Jennings Chuyện Bí Ẩn Thường Ngày