Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cậu Bé Lắm Chuyện
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15 -
-T
hật là hài hước! Maxime phá lên cười.
Từ hai tuần nay, ngày nào Omar-Jo cũng phải nghĩ ra một kiểu ăn mặc lố lăng nào đó. Lần này nó mặc một bộ cánh bằng giấy, bằng vải và cả bằng nhựa. Trên đó, nó vẽ những bộ mặt lòe loẹt lố bịch. Cái mũi khổng lồ và đỏ như gấc là một con ong bò vẽ, còn đôi lông mày là hai nốt giáng lộn ngược. Nó được chú Antoine tặng cho chiếc kèn amônica còn khá tốt. Nó thổi cũng khá cừ. Những giai điệu khi du dương lúc trầm bổng nhưng lại có lúc nghe rất chói tai làm mọi người phải giương mắt nhìn nó.
Cứ người này truyền miệng đến tai người kia, và nhờ những tấm áp phích dán đầy quảng trường, mọi người bắt đầu kéo đến rất đông.
- Tao cũng thấy mày đến, Maxime gắt. Nhưng là để xin tao tiền công.
- Ông cứ cho cháu thứ việc đi. Cháu chỉ cần cơm ăn hai bữa và cháu sẽ không lấy tiền công như đã nói.
- Hãy cút đi với vẻ hào phóng của mày.
Trước khi đi, Rosie rất lo lắng về đứa cháu cô gửi Maxime. Dẫu sao, ông cũng để lại ấn tượng tốt cho vợ chồng cô. Antoine thì luôn an ủi cô rằng mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Đó là cô quá lo xa, chứ thằng bé đã nhanh chóng thích nghi ngay với hoàn cảnh mới. Với cá tính của nó thì nó có thể hợp với tất cả mọi người.
- Anh có tin là nó sẽ được nuôi dạy tử tế không? Cô lo lắng hỏi.
ấn tượng đầu tiên của những người đi xa khi nhớ về Tổ quốc là những món ăn đậm đà hương vị quê hương. Rosie thầm nghĩ, không biết khi mình vắng mặt, liệu nó còn nhớ đến những món ăn của quê hương không? Omar-Jo ngạc nhiên khi thấy cô Rosie hỏi mình như vậy; nó rất thích những món ăn đó, nhưng với tính cách ưa phưu lưu thì nó không thể cứ ngồi bó gối một chỗ được. Điều duy nhất khiến nó nhớ đến là nỗi đau mất người thân mà nó yêu quý nhất.
- Cô có sáng kiến thế này, Rosie gợi ý. Cô sẽ làm một chiếc bánh để cháu mang đến biếu ông Maxime. Thế có được không?
- Nhưng cháu không chắc là ông ta sẽ thích đâu.
- Chưa có ai chê tài nấu nướng của cô đâu cậu bé ạ.
Cô bắt tay vào làm một chiếc bánh thịt trộn lúa mì nhồi thịt bò băm, hành tây và đậu mỏ. Chiếc bánh vàng ươm bởi lớp dầu ô liu được rưới lên trên.
- Cháu có tin không, ông ta sẽ rất hài lòng với chiếc bánh này.
Nhưng Omar-Jo thì lại nghi ngờ điều đó.
Thằng bé đang đứng trước Maxime với chiếc đĩa phủ tờ giấy nhôm trên tay.
- Mày cầm cái gì thế?
- Một món ăn của quê hương cháu. Cháu mang đến biếu ông. Tự tay cháu làm đấy.
Maxime lật tờ giấy bằng ngón tay cái.
- Bánh gì toàn dầu với thịt mỡ thế này! Chưa ăn tao đã thấy rùng mình rồi. Mày mang đi đi!
Đã đoán trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng thằng bé vẫn không nói được gì đành quay trở về. Trên đường đi nó tự hỏi không biết sẽ phải nói với dì Rosie thế nào để dì không cảm thấy vị xúc phạm đây? Nó chợt nhớ đến con bé ăn xin sáng nào nó cũng gặp trên đường.
Con bé hay ngồi dựa vào góc tường ở những cửa hàng lớn. Mùa đông cũng như mùa hè, nó thường đội một chiếc mũ len đủ màu được chắp lại bằng ba chiếc mũ khác và đi đôi ủng ngắn màu xanh lá cây nhạt bằng cao su. Xung quanh nó phải đến nửa tá túi nhựa màu xanh da trời nó lượm được ngoài bờ hồ. Trông chúng như một hàng rào bảo vệ. Ngày này qua ngày khác, nó làm phong phú thêm tài sản khốn khổ của nó bằng những thứ nó nhặt được hàng sáng trong thùng rác của thành phố. Người ta không biết chính xác chỗ ở của nó. Con bé chính là một phần thu nhỏ của số phận con người lúc bấy giờ. Không ai nghĩ đến chuyện sẽ đuổi nó đi nơi khác.
Omar-Jo đã bị cái dáng vẻ rất nghệ sỹ của con bé cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó cũng thấy thương con bé khi nhìn thấy khuôn mặt tuy còn trẻ nhưng đã phị xuống một cách khủng khiếp. Đôi môi con bé tái nhợt, sưng vù lên, chiếc cổ bám đầy ghét, những ngón tay, ngón chân gồ lên cáu bẩn. Chắc con bé đã phải chịu biết bao bất hạnh trước khi lưu lạc tới đây. Bất hạnh ư, liệu có ai biết rõ bằng nó...
Về phía mình, con bé ăn xin cũng bị cái tay cụt và một bên má lõm của nó thu hút. Không hiểu cậu ta đã thoát chết trong vụ tai nạn khủng khiếp nào nhỉ? Cả hai đứa đều không nói gì với nhau, nhưng chúng hiểu giữa chúng đã có sự giao cảm.
Cứ mỗi buổi sáng, khi đi ngang qua chỗ con bé, nó lại cất tiếng chào:
- Chúc bà một buổi sáng tốt lành!
Con bé cũng đáp lại bằng giọng bông đùa:
- Chúc ông một ngày tốt lành!
Khi Omar-Jo mang chiếc bánh đến, con bé sung sướng vỗ tay đôm đốp. Ngay lập tức, con bé lôi ra một chiếc chậu đã vẹt đít gói cẩn thận trong một cái túi và đề nghị nó bỏ chiếc bánh vào đó.
- Chắc là ngon phải biết, tôi sẽ có một bữa thỏa thích đây!
Con bé vét chiếc chậu quèn quẹt hi vọng còn sót lại một chút gì đó. Nhìn con bé ăn ngấu nghiến, Omar-Jo thấy hạnh phúc và được an ủi phần nào. Tối nay, nó có thể kể cho dì Rosie nghe ông Maxime đã khen tấm tắc sản phẩm của dì thế nào. Ông đã ăn đến mẩu bánh cuối cùng.
Trước khi đi, nó còn rỉ tai con bé mấy lời.
- Một ngày nào đó, tôi sẽ mời bạn đến đua ngựa nhé.
- Chắc chắn tôi sẽ đến, con bé đáp vui vẻ.
Nó tượng tượng lúc ấy con bé chắc phải giống như một bà phù thủy hay một nàng tiên nào đó ngồi trên cỗ xe vừa nhảy vừa hát với những con tuấn mã chạy vòng tròn.
Omar-Jo đến cửa hàng vào đầu giờ trưa. Nó nhìn thấy dòng chữ viết trên cửa kính của babin. Ông Maxime dặn nó sang tìm ông ở quán rượu bên cạnh.
Nó nhìn thấy ông chủ đang ngồi trước chai rượụ bôjola cùng với đĩa dồi và khoai tây chiên.
- Ê, lại đây ăn, thằng nhóc!
- Ông không còn rùng mình nữa ạ? Nó hỏi và cười tinh quái. Ông quên cảm giác đó nhanh thật đấy!
Omar-Jo có thể đứng trên lưng ngựa mà nhảy nhót như một con quỷ nhỏ và làm hàng trăm trò hấp dẫn khác nhau. Mỗi khi nó bắt đầu trình diễn, không chỉ lũ trẻ con lại kéo đến rất đông, ngay cả các bậc phụ huynh cũng bắt đầu trả tiền mà không hề phàn nàn.
Công việc làm ăn cứ thế phát đạt. Maxime bắt đầu mua những đĩa hát mới và thắp đèn suốt ngày. Ông từ chối không về thăm gia đình. Họ thất vọng khi biết tin ông không bán cửa hàng nữa. Ngược lại, tìm được cảm hứng mới, ông dành phần lớn thời gian của mình cho công việc ông yêu thích.
- Làm thế nào anh có thể thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn như thế? Chính anh đã nói là...
- Bây giờ tôi không còn khó khăn nữa, mà thậm chí còn đàng hoàng là đằng khác.
Họ không hiểu gì cả. Giọng nói của ông rất vui vẻ, hồ hởi. Hay do men rượu? Thứ men vẫn là sức mạnh giúp ông còn cô đơn đến bây giờ!... Họ cử một người thân ra thành phố để thuyết phục ông. Nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cậu Bé Lắm Chuyện
André Chedid
Cậu Bé Lắm Chuyện - André Chedid
https://isach.info/story.php?story=cau_be_lam_chuyen__andre_chedid